Chương 12: "Tôi đang lấy lòng cậu."

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi ghé đến căn nhà tầng trệt trong một con ngõ nhỏ yên bình, cách xa trung tâm thành phố. Trước nhà bày vài cái kệ lớn, trên đó xếp gọn nào là thức ăn nào là đồ uống, thêm cả đống thứ ti tỉ khác. Hóa ra nhà Lão là một tiệm tạp hóa nhỏ trong cái khu dân cư này. Tôi khều Trưởng, cái kẻ đang thích thú đưa mắt nhìn khung cảnh xung quanh. Đúng là sống sướng quen rồi, giờ nhìn những thứ bình thường thế này thảo nào lại thấy lạ mắt.

- Trưởng, ông vào trước đi!

- Tại sao là tôi?

- Thì ông là lớp trưởng mà, lấy cớ đến thăm bạn không phải hợp lí hơn sao?

- Không được đâu, tôi sợ gã đàn ông của bà lắm!

- Từ bao giờ vậy?

Tôi với Trưởng đang xì xầm to nhỏ với nhau thì có giọng nói thứ ba xen vào, lại còn vô cùng lạnh:

- Sao lại ở đây?

Tôi và Trưởng đồng loạt quay về phía phát ra tiếng nói. Lão mặt lạnh tanh nhìn về phía chúng tôi, kiểu như chúng tôi vừa gây ra lỗi lầm ấy. Lão mang quần đùi, áo phông đơn giản, tay cầm một túi nguyên liệu nấu ăn, chắc là đi từ chợ về.

Tôi mừng rỡ quẫy đuôi chạy lại xun xoe. Lão của tôi đang đứng ở đây, hoàn toàn khỏe mạnh và lành lặn, không có bớt đi miếng thịt nào.

- Lão không bị làm sao chứ? Sao lại nghỉ liên tục ba ngày như thế?

- Sao lại ở đây?

Lão bơ lời tôi, hàng lông mày nhíu lại, vẻ khó chịu thể hiện ra rõ mặt.

- Nghe tin cậu ốm, tôi thay mặt cả lớp đến thăm cậu. - Trưởng lên tiếng.

- Tôi không sao rồi, về đi!

Lão ra lệnh đuổi khách.

- Nhưng là...

Tôi không muốn về, khó khăn lắm mới được gặp Lão, tôi nhớ Lão phát điên lên mất. Ba ngày liên tiếp, tôi ngồi một mình nơi góc lớp, chẳng ai bầu bạn, vừa chán vừa buồn muốn chết. Mặc dù Lão không thường xuyên nói nhảm với tôi, nhưng nếu tôi hỏi Lão vẫn sẽ trả lời. Lúc nào Lão cũng ngồi bên cạnh tôi, chỉ cần liếc mắt sang là thấy ngay, thế mà ba ngày liên tiếp chỗ cạnh tôi lại trống trơn, chẳng có một chút hơi ấm. Tôi buồn vô hạn, tôi nhớ Lão da diết.

- Nhà Lão có chuyện gì sao?

- Không.

- Thế sao Lão lại nghỉ học, còn tắt cả điện thoại.

- Cậu quan tâm làm gì?

Lão gắt. Lão tức giận.

Lão biết tôi thích Lão, Lão biết tôi quan tâm đến mọi chuyện của Lão. Từ trước đến nay, mọi thứ đều là tôi tìm cách tiếp cận Lão. Mặc dù luôn chê tôi phiền phức, nhưng lúc tôi nói này nói nọ Lão vẫn trả lời, có đôi lúc cũng sẽ bơ tôi. Nhưng chung quy lại, Lão chưa từng một lần nặng lời với tôi như vậy.

- Cậu không biết hay sao còn hỏi?

Tôi cảm thấy tủi thân ghê gớm, cảm giác hóa ra mọi cố gắng trước đây của mình đều hóa thành công cốc. Vẫn tưởng sau chừng ấy thời gian, sau từng ấy cố gắng, tôi đã có thể từng bước bước vào cuộc sống của Lão. Lão cho tôi nghĩ rằng, Lão đối xử với tôi khác với mọi người trong lớp, làm tôi nghĩ chỉ có mình tôi mới có thể gần gũi được với Lão, và cả khiến tôi tự hào về điều đó. Giờ nghe Lão nói, chẳng khác gì phủ nhận tất cả mọi thứ từ trước đến giờ. Lão khiến tôi có hy vọng nuôi dưỡng mối quan hệ đó, rồi cũng tự tay bóp chết nó.

Tôi đỏ cả mặt, vì ức vì giận. Tôi mở to mắt nhìn Lão, nhìn đến khi không chịu được nữa mới cụp mắt xuống, tôi sợ mình không chịu được rồi sẽ khóc mất.

- Ông hơi quá đáng rồi!

Tôi lên xe chạy đi mất, chỉ còn nghe tiếng Trưởng í ới gọi đằng sau.

.

.

Sau ngày hôm đó, Lão đi học trở lại. Đối với Lão như chẳng có chuyện gì xảy ra, ừ thì trước giờ Lão vẫn sống như thế. Bạn bè lại hỏi thăm vài câu, Lão cũng chỉ đáp cho có lệ, rồi mọi thứ lại tiếp tục diễn ra như cũ. Duy chỉ có tôi đối với Lão là khác, hiện tại tôi với Lão còn xa hơn cả bạn cùng lớp.

Tiết Lí, tôi vô ý đánh rơi cục tẩy xuống đấy, nó nẩy vài cái rồi nhảy đến bên ghế của Lão. Tôi cúi người xuống, với lấy cái tẩy mà làm thế nào cũng không được. Một bàn tay khác thò xuống, không mấy khó khăn lấy được nó rồi đặt lên bàn cho tôi.

Tiết Văn, kiểm tra 15', tôi không có chuẩn bị giấy sẵn. Lão xé vở của Lão, đẩy đôi giấy trắng về phía tôi.

Tiết Toán, tôi lên bảng làm bài tập, không may đáp số bị sai. Lão làm bài tiếp theo ở bên cạnh, thuận tay sửa chữa giúp tôi.

Tiết Anh, tôi cùng Lão phải thảo luận nhóm, nhưng chẳng ai nói với nhau lời nào. Xui xẻo thay, giáo viên lại gọi trúng bàn tôi. Tôi chỉ việc đọc mẫu câu hỏi ghi sẵn trên bảng, Lão nhận phần trả lời. Tôi hỏi nhăng hỏi cuội, Lão cũng cố đáp theo.

Giờ sinh hoạt cuối tuần, trùng ngày 8/3, tôi lại bị giáo viên bộ môn nhờ lảm chút chuyện. Nghe đồn lớp tôi, dưới sự chỉ đạo cùng đóng góp của Trưởng, sẽ tổ chức ngày phụ nữ cho giáo viên chủ nhiệm cùng các bạn nữ trong lớp. Lúc tôi ra khỏi phòng giáo viên thì trống đã đánh được một lúc lâu, lủi thủi đến lớp xách gặp ra về.

Trong lớp vẫn còn có người, người đó đang ngồi đọc sách, mắt kiếng hơi chếch xuống, ánh mắt trông rất chú tâm. Ráng chiều tháng ba bao phủ căn phòng, nhưng chỉ có bàn chúng tôi là một màu xám.

Tôi lấy cặp, cố tình không quan tâm người ngồi cạnh mình. Lão bất ngờ kéo tay tôi lại, dúi vào tay tôi một cành hồng.

- Chúc 8/3 vui vẻ!

Lão thấy tôi ngẩn người, Lão lại nói tiếp:

- Này là phần của cậu.

Tôi không nói chuyện cành hoa, tôi đang nghĩ về Lão. Theo tính cách của Lão, sẽ không bao giờ có chuyện Lão chờ tôi về chỉ để đưa một bông hồng như thế. Tôi giả vờ gật gù như hiểu chuyện, lại lần nữa đeo cặp lên vai.

- Cả tuần này cậu không thấy tôi đang lấy lòng cậu sao?

Lão, Lão đang nói gì vậy?

Vậy tất cả những hành động liên tiếp xảy ra trong tuần này là vì Lão muốn lấy lòng tôi? Nghe cứ như chuyện cười!

- Cậu không cảm nhận được sao?

Tôi nhìn Lão, mắt đối mắt. Từ trong mắt Lão, tự dưng tôi thấy được sự chân thành, cả một chút dịu dàng nhen nhóm.

- Vậy tôi thích Lão, Lão cảm nhận được bao nhiêu? 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net