Chương 2: "Để em bước vào thế giới của anh"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hết tuần này, thầy sẽ phân lại lớp học thêm. Hết tuần này, tình yêu của tôi vừa mới kết nụ đã phải tàn phai. Hoặc là Lão theo tôi ở lại lớp cơ bản, hoặc tôi theo Lão chuyển sang lớp nâng cao. Cả hai cái nhìn chung thì không thể nào làm được. Lão tránh tôi còn không kịp huống hồ gì, còn tôi nếu qua đó chắc chắn sẽ bị đè cho chết.

Nhưng mà, tôi không cam tâm.

Thế là cả tuần đó tôi ngồi suy nghĩ làm sao để có thể tiếp tục tiếp cận Lão. Tôi đi hỏi tất cả thông tin liên quan đến Lão, đến con kiến bò vào nhà Lão cũng phải xem nó là kiến đực hay kiến cái. Cơ mà, thông tin tên này được bảo mật còn hơn cả người nổi tiếng. Ngoại trừ tên, tuổi, trường, lớp còn lại cái gì tôi cũng không biết. Vòng quan hệ của Lão còn có thể nhỏ đến mức nào nữa.

Một ngày nọ, tôi quyết tâm theo dõi Lão. Rời chỗ học thêm, tôi chầm chậm chạy theo Lão từ phía sau. Lão đạp xe đạp, tôi lại đi xe điện, vận tốc đi xe của tôi không khác gì của người đi bộ. Vòng vèo theo Lão qua rất nhiều con phố, rồi qua cầu, rồi lại băng qua mấy con đường, cuối cùng tôi thấy Lão dừng xe trước một ngôi nhà ba tầng khang trang. Tôi ngơ ngẩn nhìn Lão dắt xe vào trong nhà, chẳng lẽ Lão vốn là hoàng tử ếch trong truyện cổ tích.

Tôi đứng dưới nhà nhìn lên. Lão đúng là đồ lừa đảo mà, bên ngoài thì làm cho mình trông giống một tên nhà quê nghèo, thực chất bên trong lại là một tên hoàng tử vừa sinh ra đã ngậm thìa vàng. Đúng là gạt người!

Cửa nhà đột nhiên mở ra, tôi thấy một thằng nhóc cấp một ton ton chạy về phía mình. Nó tỏ vẻ không mấy dễ chịu khi nhìn thấy tôi, mắt còn lườm tôi một cái. Nó chống hông, trợn mắt mà bảo tôi rằng:

- Anh thầy bảo rằng chị đi về đi, theo dõi anh thầy cũng không có kết quả gì đâu.

Tôi lắp bắp:

- Vậy đây là nhà em hả?

- Không nhà em thì nhà ai?

- Còn cậu ấy...

- Anh thầy là gia sư riêng của em.

Tôi xấu hổ quay xe đi thẳng. Rõ ràng Lão biết tôi theo dõi Lão, thế mà Lão còn cố ý vòng vèo nhiều đường như vậy. Vì theo Lão trong vô thức, tôi lạc đường mất rồi.

.

Tôi vừa phát hiện được một chuyện, con nhỏ mồm mép học chung lớp tiếng Anh với tôi lại là bạn cùng bàn của Lão. Đây quả là tin tốt nhất tôi thu thập được cho đến giờ. Khi tôi hỏi về Lão, nó chỉ biết lắc đầu cảm thán. Cũng phải, một đứa nói cả ngày không biết mỏi miệng như nó lại ngồi chung với một tên nói một chữ cũng thấy tiếc như Lão. Giáo viên chủ nhiệm chắc muốn bỏ hai người này vào máy xay xay lại cho đều quá.

Nó có thể kể cho tôi nghe về Lão từ sáng đến chiều mà không biết chán, thực chất là nỗi lòng của một đứa nói nhiều ngồi bên một tên nói ít. Những thứ nó biết được là, Lão không sống cùng bố mẹ, hoặc làm sao đấy vì mọi năm luôn chỉ thấy ông Lão đi họp phụ huynh, Lão học cực giỏi và luôn giành học bổng hằng năm và Lão đăng ký nguyện vọng thi trường Chuyên.

Sau khi nghe xong câu cuối, tôi lại cảm thấy mình lại cách xa Lão thêm vài cây số. Mơ ước được cùng Lão vào chung một trường, học chung một lớp, ngồi chung một bàn, cùng nhau đi qua ba năm tươi đẹp nhất bỗng chốc tiêu tan thành mây khói. Tôi chỉ cảm thấy cả một bầu trời đen kịt phủ ngay trước mặt.

Bài kiểm tra trước buổi chia lớp của tôi rất tệ, cực kỳ thê thảm. Đồng nghĩa với việc cuối tuần tôi phải học phụ đạo, cũng tốt, tôi cũng muốn gặp Lão nhiều hơn.

Lão ăn mặc hôm nào cũng quê mùa như hôm nào, cũng là quần dài áo sơ mi, trên mang kính trắng dày cộm, dưới mang xăng-đan mòn cả đế. Ở lớp phụ đạo ngày chủ nhật, Lão giúp thầy ôn tập lại cho tụi tôi những kiến thức cơ bản và những dạng Toán không làm được. Lão bắt buộc phải nói nhiều hơn, giọng Lão trầm và ấm đến lạ. Lão giảng giải rất lưu loát, không có vẻ gì là bối rối khi làm thầy giáo của tụi cùng lứa. Đôi lúc, có vài đứa trêu Lão, Lão cũng sẽ dùng một bộ mặt đơ ngàn năm không đổi để đáp lại.

Tôi ngồi bàn đầu, chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy Lão. Vô tình hay cố ý, đôi khi giảng giải, có lúc Lão cũng sẽ nhìn tôi rồi nhanh chóng quay đi. Cũng chẳng có gì đặc biệt cả, trong này có bao nhiêu người lắm, Lão lại là thầy giáo ngày hôm nay, đương nhiên Lão phải nhìn học sinh rồi.

Thời gian tự làm bài tập, Lão ngồi đối diện tôi, nhưng là ở bên cạnh. Lão ngồi làm Toán nâng cao, vẻ mặt rất chăm chú. Nhìn nghiêng theo góc độ của tôi, có thể thấy một bên mặt đằng sau lớp kính của Lão. Mắt Lão quả thật rất đẹp, vừa sâu vừa đen, lông mi cong dài chốc mở chốc khép nhịp nhàng như cánh bướm. Má Lão trông trắng trắng hồng hồng, có cảm giác rất mềm mại. Nếu là thường ngày, tôi nhất định sẽ lưu manh sờ Lão một cái.

Lão phát hiện tôi nhìn trộm Lão, liếc mắt sang nhìn tôi. Tôi cũng chả ngại gì mà mở to mắt nhìn lại Lão. Có người hỏi bài, Lão dứt khoát đứng dậy đi luôn. Rõ ràng là biết tôi thích Lão, nhưng lại làm ra vẻ cái gì cũng không biết.

Tôi bực bội nhìn đến chỗ Lão, tình cờ trông thấy một tập hồ sơ màu xanh nằm trong balo. Rút tập hồ sơ trong cặp Lão ra, là hồ sơ đăng ký nguyện vọng, hèn gì lại trông quen mắt đến thế. Nhưng quái lạ, tuần trước là hết hạn nộp rồi mà, sao Lão vẫn còn giữ ở đây. Không suy nghĩ nhiều, tôi mở ra xem, một tờ giấy để đăng ký nguyện vọng, tờ còn lại là... thay đổi nguyện vọng.

Đột nhiên tim tôi đập thịch một cái, tâm trạng rất hồi hộp. Đọc từng dòng từng chữ, Lão thay đổi nguyện vọng một, Lão không thi trường Chuyên nữa mà thay vào đó là một trường Trung học phổ thông, là trường mà tôi đã đăng kí.

Đầu tôi như bị dội xuống một quả bom nguyên tử, vì sung sướng mà nổ ầm. Trong đầu liên tục xuất hiện vô số bức tranh, tôi cùng Lão nắm tay nhau đi đến cánh cổng trường Trung học.

Từ hôm đó tôi quyết tâm, nhất định, tôi nhất định sẽ trở thành một phần thanh xuân tươi đẹp của Lão.

---

- Này Lão, đến tận bây giờ có điều gì khiến Lão hối tiếc và muốn làm lại chưa?

- Điều gì nhỉ? Thay vì lấy em thì anh nên lấy một cô gái xinh đẹp hơn, dịu dàng hơn, thông minh hơn hay chăng?

- Tối nay anh ngủ sofa nhé! Cắt đứt yêu thương và tạm biệt.

Lão ôm tôi từ phía sau, cười hì hì trông như vui vẻ lắm khi trêu được tôi.

- Điều gì hối tiếc thì anh không nhớ, nhưng quyết định sáng suốt nhất của cuộc đời anh là vào năm 15 tuổi, đã thay đổi nguyện vọng để em bước vào thế giới của anh. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net