Chương 24: Khăn choàng cổ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày cuối tuần, bầu trời xám một màu nhưng không còn mưa nữa. Đi ra đường trong thời tiết nhưng thế này đều có cảm giác không yên, cảm tưởng như mưa có thể đổ xuống bất cứ lúc nào. Tôi hẹn Lão đi ăn vào buổi sáng, nhưng cứ phân vân giữa việc mang váy hay mang quần, mang bata hay mang xăng-đan. Tôi rất ít khi được cùng Lão ra ngoài chơi, nên mỗi lần như thế đều rất muốn diện đồ cho xinh, nhưng lần này lại ngại thời tiết. Chọn tới chọn lui, sau tất cả, tôi vẫn nghe theo con tim, quyết định thời trang phang thời tiết.

Đấy là tôi tự quyết thôi, còn Lão, sau khi thấy tôi mang đồ có vẻ hơi mỏng manh liền đuổi tôi lên nhà thay quần áo. Tôi lại chạy ngược lên, mang thêm tất quần, khoác thêm áo ngoài rồi chạy xuống trình diện Lão.

Lão nhìn tôi một vòng, tôi hậm hực:

- Không thay nữa đâu, như vầy đủ ấm rồi.

- Vẫn không muốn thay váy sao?

Tôi cương quyết lắc đầu.

- Mang xinh vầy không phải để cho Lão xem còn gì.

- Xinh quá mới lo đấy!

Má tôi hồng một mảng. Với con mắt lỗi thời của Lão, cùng sự mù mờ về thời trang, tôi vốn không trông mong gì vào Lão, huống hồ trước đến nay Lão chưa từng khen tôi. Tôi vẫn cứ nghĩ, tôi trong mắt Lão, ra đường cũng như bao người biết mang quần áo, trời lạnh biết mang áo khoác là được rồi. Ai ngờ Lão cũng biết là bạn gái Lão xinh cơ đấy?

Lão nắm tay tôi đi ra trạm xe buýt, ấm áp từ lòng bàn tay lan toả khắp cơ thể. Tôi híp mắt nhìn trời, âm u là thế nhưng tôi lại thấy đẹp đẽ hơn bao giờ hết.

- Lão thấy tôi xinh thật sao?

Tay tôi nằm trong lòng bàn tay Lão khẽ ngọ nguậy, Lão thả lỏng xong lại cầm chặt lại.

- Ừ.

- Thế có thích tôi nhiều thêm chút nào không?

Tôi dán mặt lại gần sát Lão, mắt hấp háy tỏ vẻ đáng yêu. Nhưng có vấn đề là Lão cao quá, tôi làm thế nào cũng không lọt vào tầm mắt của Lão, chỉ đứng dưới cằm ngẩng đầu nhìn lên. Thế mà người nào đó đến một cái ánh mắt cũng không thèm cho tôi, chỉ dùng một ngón tay đã đẩy tôi về vị trí cũ.

Trêu chọc Lão đã không được, cạy miệng Lão còn khó hơn. Hừ hừ, Lão bày ra bộ dáng lạnh nhạt kia cho ai xem chứ?

Lúc lên xe buýt, tôi ngoảnh mặt làm ngơ với Lão. Nhưng chưa được ba giây đã bị Lão dỗ ngọt.

- Cậu muốn ăn gì?

- Tuỳ Lão.

- Ăn mỳ, cho cậu hai trứng.

- Phải ba.

- Ừ.

Tôi giận mà Lão lại cười. Lão xoa xoa đầu tôi, vui vẻ đến nỗi cả hai lúm đồng tiền cũng lộ ra. Khoảng khắc đó, tôi như thấy mặt trời chói lọi trên đỉnh đầu vậy, một đường xé ngang bầu trời âm u tiến vào lòng tôi.

- Dễ dỗ quá ha!

Tôi đỏ mặt dụi đầu vào lòng Lão, ai biểu Lão vò rối tóc tôi làm gì, không những thế còn rối cả lòng tôi. Lạ lùng là Lão cũng không có đẩy tôi ra, mặc kệ tôi làm tổ trong lòng Lão. Tôi hơi tò mò nên ngẩng đầu lên nhìn, Lão cũng đang nhìn xuống, đột nhiên Lão cười. Tôi chưa kịp hiểu chuyện gì thì mặt đã bị người ta ôm nâng lên. Lão híp mắt xoa xoa nhéo nhéo má tôi.

- Thịt bớt đi rồi này!

Lão ấn ngón tay vào trong má, rồi lại di di ra xung quanh. Tôi đến mở miệng nói chuyện còn khó, thế mà Lão chơi đùa với mặt tôi vui vẻ lắm.

- Ý Lão là lúc trước tôi mập hả?

- Không mập, nhiều thịt tốt hơn.

Nói rồi Lão vẫn không có ý định buông tay, cứ sờ tới sờ lui đến thích. Tôi đang định mở miệng chấm dứt cái hành động nhạt nhẽo này thì đột nhiên ngón tay Lão chạm xuống khóe môi, vô tình hay cố ý mà mỗi lần di chuyển ngón tay đều chạm nhẹ nơi đó. Tôi chớp chớp mắt, Lão có biết hành động đó ám chỉ điều gì không. Nhiệt độ từ tay Lão theo từng cái chạm chuyển sang cho tôi, cảm giác từng chỗ từng chỗ chậm rãi nóng lên.

- Không hôn đâu.

Tôi ôm mặt quay đi, rõ ràng đến vậy sao?

Ăn sáng xong, Lão đề nghị đi mua sắm. Tôi tò mò không biết trời đổi nên tính tình của Lão đổi theo hay không, tự dưng lại muốn đi mua sắm là ý gì.

- Lão muốn mua quần áo à?

- Ừ, cho ông bà.

Lão bảo rằng, mỗi năm khi mùa đông đến Lão đều đi mua quần áo ấm cho ông bà. Quần áo ông bà không nhiều, đồ đông lại càng ít nên khi trước, mỗi lần vào mùa đông, ông bà có bao nhiêu quần áo sẽ lấy ra mặc hết, cứ bảo mặc nhiều lên dày lên thì sẽ ấm thôi. Thế nhưng lại không để Lão thiếu một thứ gì cả, mỗi mùa đông sẽ mua áo len mới cho Lão, rồi cả mũ, áo ấm, quần bông. Sau này đỡ vất vả, Lão cũng đi làm ra tiền, Lão đều muốn ông bà ăn ngon hơn, mặc tốt hơn. Ít nhất vào mùa đông, ông bà sẽ không thấy lạnh nữa.

Tôi nhìn chàng trai mang áo sơ mi sẫm màu đang chọn chọn lựa lựa giữa những giá treo quần áo. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn Lão chăm chú với một thứ gì đó ngoài sách, Lão giữa kệ sách đổi thành Lão giữa giá quần áo. Nhìn Lão như ông chú đang đi mua đồ cho người thân, lại còn quả đăm chiêu xem xét từng cái một nữa.

Lão là một tên rất keo kiệt, vô cùng keo kiệt. Nhìn Lão xem, phong phú nhất phải kể đến bộ sưu tập áo sơ mi bốn mùa, đôi khi xen lẫn vài chiếc của ông nữa, quần thì quanh năm vẫn cứ là quần tây đen, giày thì đến mòn đế cũng không biết. Còn balo, tôi không biết Lão dùng được bao nhiêu năm rồi, từ năm cấp hai cũng nên. Thế nhưng, một tên như vậy lại vung tiền như rác mua sách, và tuy keo kiệt với bản thân lại chăm lo cho những người xung quanh tốt nhất có thể. Lão không quan trọng mọi người nhìn Lão như nào, Lão chỉ quan trọng bản thân Lão thế nào và những người Lão quan tâm ra sao.

"Thứ nhất, đầu tư cho kiến thức thì không bao giờ là lỗ, cái đó về mặt vật chất. Thứ hai, yêu thương những người quan tâm mình không bao giờ là đủ, cái đó về mặt tinh thần."

Sau này, Lão cũng chỉ bảo tôi như vậy, đời này của Lão là cố gắng hết sức để kiếm tiền, và dùng hết khả năng để những người Lão quan tâm được hạnh phúc. Lão vốn là một tên khô khan, nhưng lại là một tên khô khan dịu dàng.

- Lại đây xem cái này đi!

Lão dẫn tôi vào một hàng giày dép, mua hai đôi dép bông mang trong nhà cho ông bà. Tôi ngắm nghía xung quanh, đập vào mắt là đôi dép bông hình mèo màu vàng. Tôi cầm lên nhìn, cảm giác đáng yêu không chịu được.

- Lão Lão, xinh không?

- Ừ.

Lát sau trong túi lại xuất hiện thêm một đôi dép mèo vàng chóe, tôi bảo Lão là tôi không có ý định mua nó. Lão đáp:

- Ở nhà chưa có dép cho cậu.

Mỗi lần đến nhà Lão đều là Lão nhường dép cho tôi. Dép Lão thì lớn, tôi đi cứ vài bước lại tuột, không thì cả bàn chân đều chui tọt về phía trước.

Lão xách hai túi lớn, một túi nhỏ. Lão đưa túi nhỏ nhờ tôi cầm hộ, còn xách hai túi lớn bằng một tay, còn một tay để không. Tôi thắc mắc Lão có thấy nặng không, Lão chỉ tỉnh bơ dùng tay còn lại nắm lấy tay tôi.

- Cái đó tặng cậu.

Là chỉ cái túi nhỏ.

- Cái gì vậy?

- Khăn choàng cổ.

Tôi không thích mang khăn choàng lắm nhưng biết làm sao được, từ bây giờ sẽ bắt đầu thích. Tôi có suy nghĩ, có phải bắt đầu từ mùa đông năm nay, mỗi lần mua quần áo ấm cho ông bà Lão đều sẽ nghĩ thêm nên mua cái gì cho tôi.

---

- Lão ơi, tôi bị người ta ăn hiếp!

Tôi uất ức chạy vào trong bếp tố cáo với Lão, lưng còn chưa kịp ôm đã bị người ta đá ra ngoài.

- Đừng làm rộn, lên trên chơi!

Tôi đáng thương nhòm đầu vào trong. Người nào đó đang chăm chú nấu nướng, chiên chiên xào xào cứ là quen tay. Từ góc đọc này của tôi chỉ nhìn được một bên mặt của Lão, mũi miệng cằm nối lại được thành đường thẳng hàng, còn môi Lão sao có thể mỏng đến thế. Tôi cảm thán, chỉ là nấu ăn thôi mà sao Lão cũng đẹp trai đến vậy. Tôi được Lão mang về nhà để ăn chực cơm trưa. Ông bà đi lấy hàng vẫn chưa về, Lão vừa về nhà thì đã chui ngay vào bếp, tôi chán đến chết đi được. Lão còn không cho tôi vào bếp phụ, bảo gì mà sẽ ám mùi, rồi dầu mỡ các thứ. Rốt cuộc, tôi chán chường lên mạng tìm Sầu Riêng nói chuyện cùng, chưa được ba câu đã bị nó trêu ngược trở lại.

Tôi nhìn đến tạp dề Lão đang mang, bộ dáng hiện tại có khác gì vợ hiền đảm đang không chứ.

- Lão ạ, tôi có một đứa bạn thân đang du học ở nước ngoài, Lão biết phải không?

Tôi liếc nhìn nút thắt tạp dề.

- Ừ.

- Nó hỏi bao giờ thì mới dẫn Lão ra mắt.

Tôi vươn tay đến từng chút một.

- Cậu tính là được.

- Thế hôm nay luôn nhé, Lão có máy tính mà phải không?

- Ừ.

Cầm, kéo.

Chỉ còn một chút nữa là nút thắt bung ra, tôi thu chân thu tay về làm như cái gì cũng không biết. Bây giờ chỉ cần Lão cử động một chút là nút tạp dề sẽ bung ra. Đúng lúc, Lão vươn tay lấy hũ muối trên kệ, nút liền theo ý nguyện của tôi mà tuột ra. Lão liền quay đầu nhìn, tôi vừa ngâm nga hát vừa đưa mắt xung quanh làm như mọi chuyện đều không liên quan đến mình.

- Tạp dề Lão tuột ra rồi kìa, để tôi buộc lại cho.

Lão nhìn tôi bày trò mèo, xong không để tôi tiến lên Lão đã tự thắt lại tạp dề.

- Trong phòng tôi có máy tính, lên đó chơi đi!

- Được sao? - Mắt tôi sáng rỡ.

- Ừ, bao giờ cơm xong tôi gọi cậu.

- Bao giờ ông bà về Lão gọi là được.

Tôi chạy lạch bạch lên trên lầu, hào hứng nói vọng lại xuống dưới với Lão.

Cuối cùng, tôi cũng được xâm nhập lãnh địa riêng tư của Lão.

Tôi đẩy cửa phòng, một mùi hương quen thuộc sộc vào mũi. Đây là mùi comfort xả vải hằng ngày của Lão, nhưng cũng không giống lắm, còn có một mùi hương rất dễ chịu xen lẫn. Chính là mùi hương đặc biệt thuộc về riêng Lão, có pha trộn thế nào nhưng ở đây vẫn rất dễ ngửi thấy. Tôi hít hà rồi lại hít hà.

Không ngoài dự đoán, phòng của Lão thật sự rất gọn gàng, lại vô cùng sạch sẽ. Phòng Lão chỉ nhỏ bằng phân nửa phòng tôi, kê một cái giường đơn, một bàn học, một tủ quần áo nhỏ và một kệ sách. Mọi thứ đều tối giản đến buồn chán, cả căn phòng còn chẳng có đến một món đồ trang trí. Thứ hiện diện nhiều nhất trong này chắc là sách, sách để đầy xung quanh, ngoại trừ trên kệ ra còn chất thành từng hộp xếp đều trong góc tường. Tôi đi qua đi lại một lượt, ngắm cái này sờ cái kia. Trên kệ của Lão để rất nhiều huy chương, còn bằng khen thì không thấy mấy, chắc Lão xếp xó nào rồi, với tính của Lão thì dễ lắm. Trong phòng Lão không để tấm hình nào cả, hình của Lão cũng không có luôn.

Tôi tìm thấy máy tính của Lão đặt ở trên bàn, máy vẫn còn mới nên chắc là mua cách đây không lâu. Mở máy tính lên, mọi thứ đều rất tiêu chuẩn, màn hình cơ bản của windows, các ứng dụng hầu như không hề thêm bớt gì. Máy của Lão đã được kết nối wifi sẵn, hẳn là dùng ké nhà bên cạnh, nên tôi chỉ việc bật máy lên là dùng thôi. Điều đầu tiên, tôi vào tài khoản của mình tải một album ảnh của bản thân về, sau đó thay đổi ảnh màn hình của Lão thành hình của tôi. Tôi còn đặt tên thư mục ảnh là trái tim, kéo ra hẳn màn hình chính cho Lão dễ thấy. Làm như thế này để Lão có nhớ tôi thì còn có cái để nhìn, thêm nữa tôi cũng đánh dấu được chủ quyền.

Làm xong tôi mới gọi video cho Sầu Riêng, thông báo cho nó một việc rất quan trọng.

- Tao đang ở trong phòng Lão, máy tính đang xài cũng là của Lão.

Tôi làm mặt nghiêm trọng, nói cũng rất nhỏ. Sầu Riêng cũng học theo, nghiêm túc nghe từng lời tôi nói. Ba giây sau, nó đột nhiên hét lên như bị chọc tiết.

- Mày điên à? Chúng mày đóng phim 18+ còn mời tao làm khán giả à?

Nếu không phải cách một cái màn hình, tôi chắc chắn sẽ lao vào bóp cổ nó ngay bây giờ.

- Không phải ư? Trong truyện không phải cứ đưa nhau lên phòng thì đều là ấy ấy à?

Ấy ấy cái đầu mày!

- Chúng tao trong sáng lắm nhé! Mày đừng tưởng ai cũng như mày.

Tôi nghe tiếng bước chân đi lên, vội hắng giọng.

- Mày có gì nói nhanh lên, tao còn phải đi ăn nữa.

Ngụ ý, bà đang bận lắm, mày mau lui!

- Ơ thế bao giờ mày giới thiệu thằng kia?

Tôi chưa kịp đáp, "thằng kia" trong lời nó nói đã bước vào phòng. Lão nhìn qua tôi một lát rồi mở tủ lấy quần áo. Lão không xuất hiện trong khung hình, nhưng nhìn ánh mắt của tôi thì Sầu Riêng cũng biết trong phòng vừa có thêm ai đó. Nó cũng đột nhiên im lặng.

- Đang nói chuyện với bạn à?

- Vâng.

- Ừ, tôi đi thay quần áo.

- Lão nấu cơm xong rồi à?

- Xong rồi, đợi ông bà về ăn nữa thôi.

Tự dưng tôi cảm giác không khí có hơi là lạ, một bên là Lão một bên lại là bạn thân đang trợn mắt háo hức nhìn. Lão thấy tôi không có ý định nói thêm gì nữa mới cầm quần áo vào nhà vệ sinh, tôi cứ mải miết nhìn theo cho đến khi Sầu Riêng gọi một tiếng.

Nó hạ thấp âm lượng, nói rất bé:

- Được không?

- Hả?

- Tao bảo là thằng kia cởi hết ra như thế mày đã nhìn được miếng thịt nào chưa?

- Người ta vào nhà vệ sinh rồi.

Đúng là với đầu óc đó của nó thì chẳng nghĩ được điều gì hay ho tốt đẹp!

Nó liền bĩu môi:

- Thế mà mày cứ sáng cả mắt như kiểu nếu được thì lột trần con nhà người ta rồi nuốt luôn vào bụng.

Tôi vẫn để âm lượng mức bình thường, nhưng giọng Sầu Riêng nói rất lớn, lần đầu tiên trong đời tôi có ý định giết người. Nếu tôi lưu manh với Lão một, thì Sầu Riêng, con nhỏ này có thể lưu manh với tôi đến mười.

Tôi gằn từng tiếng nói với nó:

- Bà sẽ giết mày!

Tôi chỉ hi vọng rằng Lão sẽ không nghe được bất cứ điều gì con nhỏ này nói. Dù có cách xa đến nửa vòng Trái Đất, nó vẫn không muốn để tôi sống yên ổn được.

Nghe tiếng cửa mở, tôi cảnh cáo Sầu Riêng:

- Giờ mày còn thốt ra câu nào không đàng hoàng nữa, thề với trời, tao sẽ cắt đứt quan hệ với mày.

Đối với sự uy hiếp của tôi, nó chỉ cười phớ lớ, trông vô cùng đáng ghét!

Lão đã thay đồ xong bước vào phòng. Tôi chần chừ có nên giới thiệu Lão với con nhỏ này không. Tôi sợ nó lại giở trò lưu manh với Lão thì chết mất.

Chưa kịp để tôi suy nghĩ xong, bên kia đã thoa xong một lớp son, vô cùng vô cùng không đứng đắn mà kêu lên:

- Bạn ơi, bạn nam gì ơi~

Tôi liền hoá đá tại chỗ. Đây là cái thể loại bạn gì hả trời?

Lão đang tìm sách, dĩ nhiên đã nghe được tiếng gọi, phòng rất nhỏ nên chỉ đi được hai ba nước đã đến bên cạnh tôi. Lão cúi đầu nhìn vào màn hình, bên kia hào hứng vẫy tay chào Lão, tim tôi theo đó rớt cái bịch xuống đất.

- Bạn, bạn tôi, tên là Sầu Riêng. Tôi từng nói với Lão rồi.

- Ừ.

Lão lịch sự chào hỏi Sầu Riêng, tôi ngồi một bên thầm đổ mồ hôi không biết nó sẽ nói điều gì không đứng đắn với Lão hay không. Không hiểu là do nó đột ngột tắt tiếng hay do Lão quá nhạt mà chưa nói quá hai câu nó đã trốn đi uống nước, tôi ngồi như tượng trên ghế chịu đựng cái nhìn của Lão.

- Lão tính đọc sách hả? Thế thì đọc đi ha ha!

Vì để nhìn vào màn hình nên Lão cúi thấp người xuống, một tay chống lên bàn, một tay để lên thành ghế. Ở khoảng cách này tôi có thể cảm nhận được nhiệt độ người Lão, cả xương quai xanh lúc hiện lúc ẩn trong cổ áo. Tôi bất giác nuốt nước miếng.

Lão đứng dậy đi sang một bên rồi ngoắc ngoắc tôi.

- Lại đây!

Lòng tôi phút chốc run rẩy, một phần vì chột dạ một phần lại như chờ mong. Tôi chậm rì rì đến trước mặt Lão, cả quãng đường đi cứ chăm chú nhìn con mèo vàng đung đưa trên dép. Đến khi mũi dép đụng mũi dép của người nào đó tôi mới biết dừng lại. Tôi cách Lão rất gần, chỉ cần nhìn lên là có thể chạm mắt ngay.

- Làm sao vậy?

Tiếng Lão nói vang lên trên đỉnh đầu. Tôi thật muốn bóp cổ Sầu Riêng, chỉ vì nó mà giờ ngay cả can đảm nhìn Lão tôi cũng không có. Cứ mỗi lần nhìn đến khuôn mặt điển trai trắng trẻo của Lão tôi lại tưởng tượng đến khi Lão bị lột sạch, nằm trên giường đợi tôi đến ăn. Đúng là quá đen tối!

- Lại nghĩ đến cái gì không đứng đắn?

Mặt tôi lập tức đỏ lên, di di mũi dép dưới chân, tôi đáp lại Lão:

- Làm gì có!

Không gian lại rơi vào im lặng, không biết Sầu Riêng uống nước kiểu gì mà lâu thế, đến giờ cũng chưa thấy lên tiếng. Tôi rất ngoan ngoãn cúi đầu, im lặng chịu cái nhìn của Lão. Quen nhau một thời gian, tôi phát hiện ra có đôi lúc bản thân rất sợ Lão, không phải vì Lão làm gì mà là vì Lão không làm gì cả. Giống như mỗi lần tôi làm gì sai, chỉ cần Lão liếc mắt một cái, tôi bèn chột dạ ngay.

Trên đầu tôi đột nhiên có vật gì đặt lên, kèm theo đó là giọng nói trầm trầm của Lão.

- Đừng để rơi!

Tôi rất thức thời giơ hai tay lên giữ lấy, thì ra là một cuốn sách.

- Lão... ưm...

Một câu hoàn chỉnh chưa kịp thốt ra đã bị chặn lại.

Lão cúi người, nghiêng đầu, hôn tôi.

Tôi nhìn gương mặt phóng đại trước mặt, chớp mắt, chớp mắt, rồi lại chớp mắt. Đến khi môi bị người ta mút nhẹ thì một cỗ xúc động đã dâng trào mãnh liệt trong lòng. Các giác quan đều như tạm dừng hoạt động, chỉ còn cảm giác tiếp xúc nơi đầu môi, nóng bỏng, ẩm ướt, lại rất dịu dàng.

Lão nâng đầu tôi lên, hơi kéo giãn khoảng cách, chóp mũi cọ cọ mũi tôi.

- Ngoan, thở đi!

Tôi thở ra một hơi, lúc hít vào cả khí quản đều ngập tràn mùi hương của Lão. Tôi cảm giác đầu óc có hơi mông lung, cả tiếng tim đập thình thịch trong ngực cũng không nghe rõ.

Lão kéo tôi lòng, ôm lấy tôi, rồi tiếp tục hôn. Da thịt nóng ẩm cọ xát vào nhau, mỗi một cái chạm nhẹ đều thắp lên một ngọn lửa nhỏ, cháy lan đến cả những vùng xung quanh. Tôi nghe tiếng mưa rơi xuống mái tôn, lộp bộp lộp bộp rất nhịp nhàng, hoá thành từng dòng dịu dàng chảy vào tim.

Lão rời khỏi môi tôi, lại đáp xuống trên má một cái thơm. Tôi biết chắc rằng cả mặt và tai đều đang đỏ bừng, lần nào cũng thế, mỗi lần gần gũi với Lão một tí tôi lại không thể nào kiểm soát được nhiệt độ bản thân. Tôi dụi đầu vào lòng Lão, ở môi vẫn còn rõ mồn một hơi ấm ban nãy.

Cuốn sách ban nãy đã được lấy về lại bao giờ, chủ nhân của nó thoải mái đứng dựa vào từng, một tay giam tôi trong ngực, tay kia sờ sờ hai má tôi.

- Trước kia không để ý, sao cậu dễ xấu hổ như vậy? Lúc nào hôn cũng đều đỏ mặt.

Tôi vùi càng sâu vào lòng Lão, không thèm đáp. Nhưng mà, giọng Lão đột nhiên trầm hơn, nghe rất quyến rũ.

Lão biết tôi đang xấu hổ, không trêu nữa, yên lặng làm đệm thịt cho tôi ôm, lâu lâu sẽ chuyển từ nựng má sang vuốt tóc tôi. Trời ngoài kia bắt đầu đổ mưa không ngớt cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng tôi lúc này, ấm áp, hạnh phúc đến cười híp cả mắt.

.

.

#mess19:

"Gửi bạn, đây là một tin nhắn tống tình! Mình đã ghi lại toàn bộ cuộc chim chuột giữa bạn và người yêu. Nếu không muốn mình phát tán clip này, hãy giới thiệu mình một người bạn trai, mọi đặc điểm như người yêu bạn là được. Thêm nữa, mình cam đoan rằng mình biết thở khi hôn. Thân ái!"

Tôi chạy ào đến tố cáo với Lão, tôi lại bị lưu manh đùa giỡn. Lão đọc xong tin nhắn, ngắn gọn đáp trả lại Sầu Riêng.

- Giới thiệu cậu lớp trưởng lớp tôi.

———

Đông sắp đến rồi mau kiếm ngừi iu đi các cậu ><


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net