Chương 37: "Cậu là cô gái của tôi"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi có hẹn với Lão lúc năm giờ chiều, nhưng bắt đầu từ buổi sáng tôi đã lo lắng sửa soạn mọi thứ. Sau khi chọn chọn lựa lựa cả tiếng mà không tìm được cái gì phù hợp để mặc, tôi liền lôi kéo mẹ đi mua sắm. Vì là cuối tuần nên hai vị phụ huynh nhà tôi đều thảnh thơi nằm nhà xem tivi, trước khi ra khỏi cửa ba và anh trai còn nói với theo đòi mua đủ thứ.

Đi dạo trong trung tâm mua sắm một vòng, mặc dù tôi còn chưa mua được cái gì nhưng trên tay đã phải cầm đủ nào hộp nào túi. Ngẫm đi ngẫm lại, trong cái gia đình này, mỗi lần ra ngoài mua sắm tôi trông có khác gì cái đứa giúp việc lẽo đẽo theo sau xách đồ hộ không.

- Mẹ, hôm nay là đi mua đồ cho con hay cho mẹ vậy?

Tôi ngồi trên băng ghế chờ, dưới chân nào túi là túi, cách đó không xa là người phụ nữ quyền lực nhà tôi đang nghe nhân viên tư vấn về máy phun sương gì gì đó. Mẹ nhìn tôi nhăn mặt nhíu mày, từ tốn bảo nhân viên gói hàng lại rồi vui vẻ đi đến cạnh tôi.

- Mẹ mua hai cái, cho con một cái, chờ đến tuổi của mẹ đi, lúc đó con sẽ hiểu việc giữ gìn nhan sắc quan trọng thế nào.

- Dạ dạ, vậy lần này đi mua đồ cho con được chưa?

Trong nhà tôi, có hai người cực kì cực kì coi trọng vẻ bề ngoài, người thứ nhất là mẹ, thứ hai là anh trai. Tôi với ba thì giống nhau, là kiểu người không có yêu cầu gì nhiều về ngoại hình, chỉ cần sạch sẽ tươm tất là được rồi, đôi khi tùy tiện chút cũng không sao. Vậy nên mỗi lần ra ngoài cùng nhau, mẹ và anh trai sắm vai quý tộc thong dong đi trước, tôi và ba tay xách nách mang lẽo đẽo theo sau.

Nói đi cũng phải nói lại, có mẹ như vậy chẳng khác gì có một người chị gái gần tuổi. Những thứ tôi thích mẹ cũng thích, tôi không thể chê mẹ lạc hậu, mẹ cũng không trách tôi đua đòi. Những thứ tôi làm cùng bạn bè cũng có thể làm cùng với mẹ, đi mua sắm, dạo phố, trò chuyện. Lúc vui sẽ cùng tôi cười hi hi ha ha như bạn bè thân thiết, lúc buồn sẽ trở thành người chị, người mẹ vỗ về an ủi tôi. Bạn bè tôi mỗi lần gặp mẹ đều khen mẹ tít mù, nào là mẹ trẻ trung, xì-tin, thân thiện và có khi còn sành điệu hơn cả đứa con gái tôi đây.

Giống như bây giờ, mẹ ngồi chéo chân trên ghế, trang nhã lật cuốn tạp chí, lâu lâu lại ngước lên nhìn tôi mà lắc đầu.

- Con thấy bộ này cũng được mà.

Với một đứa đơn giản như tôi, chỉ cần vừa mắt và phù hợp với mình là được rồi. Nhưng trong mắt mẹ, nãy giờ trông cái nào cũng bình thường.

- Màu sắc nhạt quá!

Khách dự tiệc chẳng nhẽ mẹ đòi nổi bật hơn cả chủ tiệc?

- Để mẹ chọn cho, chứ chờ con thì không biết đến bao giờ mới xong.

Tôi vui vẻ ôm mẹ thơm một cái.

Điện thoại trong túi xách ting ting mấy cái, tôi liền mở ra xem. Là tin nhắn từ Lão.

"Đang làm gì vậy?"

"Tôi đang mua sắm với mẹ. Cả sáng giờ tôi vẫn chưa tìm được gì để mặc."

"Điệu đà."

Hứ, chẳng phải để cho Lão nở mày nở mặt chút hay sao?

"Chiều nay tôi với chị Trang đi lấy bánh xong rồi qua rước cậu nhé, có được không?"

"Theo ý Lão."

"Càng ngày càng ngoan."

Tôi đọc xong liền ngây ngốc cười đến nở hoa trong lòng, trước giờ rõ ràng tôi vẫn rất ngoan với Lão mà.

- Làm gì mà vui quá vậy?

- Con đang nhắn tin với bạn trai.

Tôi tưởng mẹ hỏi nên cũng không ngước lên nhìn đã trả lời, lát sau lại cảm giác có chút không đúng mới ngẩng đầu lên. Trước mặt tôi là một con bé trạc tuổi ăn vận chả khác gì tiểu thư của gia đình danh giá nào đó. Trong khi tôi còn xài túi vải thô mua vài chục ngoài tiệm thì người ta đã mang trên mình túi xách hiệu vài triệu, vô cùng sành điệu vô cùng cao sang.

Người nọ liếc mắt nhìn tôi từ trên xuống dưới, nhẹ nhàng mở miệng:

- Dạo này còn có cả bạn trai cơ à?

- Thì sao? Không được chắc?

Tâm trạng thiếu nữ đang tuổi xuân phơi phới của tôi vì gặp con nhỏ này mà bị đánh bay. Thành phố này có thể đừng nhỏ đến vậy không, những người tôi không muốn gặp giống như chỉ cần ra đường là gặp được vậy.

Sống mười mấy năm trên cuộc đời, người tôi mến thì rất nhiều, nhưng người tôi ghét qua bao năm tháng vẫn chỉ có một, chính là con nhỏ trước mắt này. Gọi nó là Cà Chua đi, tôi không thích ăn cà chua, đương nhiên cũng không thích nó. Nó là một con nhỏ nhẽo nhẹt (theo đúng nghĩa đen), vừa điệu một cách thái quá lại còn thảo mai.

Ba mẹ tôi với ba mẹ nó có chút quen biết, thành ra từ nhỏ thì nó, tôi, với Sầu Riêng đã quen biết nhau rồi. Mỗi lần mọi người gặp nhau, các ông ba bà mẹ lại đem con cái ra so sánh, nhà nọ so với Sầu Riêng không nổi liền đem so với tôi. Chuyện người lớn khó hiểu không nói đi, chính là nó mỗi lần được đem ra kể tốt liền hếch cái mặt lên cao không thèm nhìn xuống. Thuở nhỏ tụi tôi cả ngày chạy nhong nhong ngoài đường chơi bời, nó ở trong nhà tập làm tiểu thư đài cát không đánh đàn lại tập vẽ, còn chê tụi tôi là đám trẻ con. Cà Chua ở trước mặt người lớn là đứa trẻ xinh xắn hiểu chuyện, dịu dàng lại lễ phép, nhưng ở trước mặt tôi thì bao nhiêu tính xấu liền lộ ra hết. Nó có thể hôm nay chê trách người ta không ra gì, nhưng qua hôm sau liền có thể thân thiết cười đùa như bạn thân lâu ngày gặp lại. Nó cũng có thể giây trước còn tươi cười như xuân đang đến thì giây sau cũng có thể đay nghiến như giữa trời đông giá rét.

Tôi với Sầu Riêng không có phúc phần được làm bạn với tiểu thư Cà Chua, vậy nên ngay từ nhỏ chúng tôi đã mặc định cứ bỏ qua nó như bỏ qua phần quảng cáo trong phim vậy.

Cà Chua đối với sự ghét bỏ ra mặt của tôi cũng không khó chịu, cong cong cánh môi đỏ như son lên cười.

- Lâu lắm rồi mới gặp lại mày? Thi cử thế nào, tốt không?

- Bình thường.

- Nghe bảo Sầu Riêng sắp về nước?

- Ừ, có gì không?

Tôi thực sự không muốn đứng đây cùng nó ôn lại chuyện cũ, tôi chỉ mong mau mau về nhà vui vui vẻ vẻ đợi Lão đến rước.

Cà Chua vòng tay lại, chậc lưỡi.

- Không, hỏi thôi.

Tôi liếc nhìn nó, đến mở miệng đáp lại cũng không muốn.

Người mẹ thân yêu của tôi cũng không biết đang lạc lối nơi nào, gần cả tiếng đồng hồ rồi vẫn chưa chịu quay lại ngó ngàng đến con gái. Tôi đưa mắt tìm quanh, phát hiện trên mẹ đang đứng nói chuyện cùng một người khác, mà người khác đó kiểu cách không khác gì Cà Chua. Mẹ nhìn tôi, tôi nhìn mẹ, chắc chắn mẹ đang nghĩ sau này ra đường mua sắm nhất định cũng phải xem ngày, tránh cho gặp phải người đáng ghét phá huỷ cả tâm trạng.

Loay hoay cả một buổi sáng, bỏ qua cái sự khó ưa kia, tôi cũng lựa được cho mình bộ vừa mắt, thêm nữa là tôi không phải trả tiền. Mẹ tôi sau khi gặp mẹ con Cà Chua không hiểu đã chịu đả kích gì, điên cuồng mua sắm cho tôi. Cái gì mà con gái lớn rồi phải chăm chút cho bản thân, nào quần áo, giày dép, luôn cả mĩ phẩm mẹ đều chọn chọn lựa lựa rồi quăng hết cho tôi.

Và lí do là đây.

- Mẹ đã giả vờ như không quen rồi, ai ngờ bà ta còn kéo mẹ lại như thân thiết lắm. Xong rồi còn cái gì nữa ngoài khoe con, nào là Cà Chua được học bổng trường quốc tế nào đấy, không phải cực khổ ôn thi đại học, nào là càng lớn càng có nhiều người theo đuổi, rồi còn cái gì mà đang quen thằng nhỏ con giám đốc ngân hàng nào nữa. Hôm nay còn khoe là con rể bà ấy chở hai người đi mua sắm, vòng vàng được con rể tặng. Mẹ nghe đến nhức cả đầu.

- Mẹ không thấy buồn hở? Con gái mẹ không xinh được vậy, con rể tương lai của mẹ cũng không giàu đến thế.

Mẹ nhìn tôi như kiểu tôi đang nói điều nhảm nhí gì vậy.

- Con nghĩ mẹ sẽ quan tâm mấy lời bà ta nói sao?

- Chứ không mẹ mua nhiều đồ cho con như vậy làm gì?

- Chứ tự nhìn xem con đang mặc cái gì, sắp là sinh viên rồi mà có ra dáng tí nào chưa. Thảo nào mỗi lần đi bên cạnh bạn trai đều không khác gì anh em.

Tôi vờ dỗi bĩu môi một cái.

- Không được làm con rể mẹ chạy mất đấy, mẹ thích thằng bé lắm với cả nhìn là biết con không tìm được ai tốt hơn nó đâu.

Mẹ nói giọng tự hào như kiểu Lão sắp qua cửa làm rể đến nơi rồi ấy, dám chắc là lúc vừa nhìn mặt Lão xong mẹ liền gật đầu ngay tắp lự.

- Nhưng bạn trai con không giàu, cậu ấy phải dành tiền đóng học phí không mua được vòng vàng cho mẹ đâu.

Tôi nói đùa, lòng như có ngọn gió mát thổi qua cuốn bao nhiêu khó chịu ban nãy đi sạch.

- Không cần, chồng mẹ đâu phải chỉ để làm cảnh.

Kết quả sáng hôm đó, sau khi tay sách nách mang túi lớn túi nhỏ về nhà, ba tôi nhìn thấy liền nước mắt chảy ngược vào trong.

.

.

Buổi chiều, Lão đến nhà chào ba mẹ rồi xin phép đưa tôi ra ngoài. Tôi bẽn lẽn như con gái sắp sửa về nhà chồng đứng bên cạnh Lão, đổi lại được một cái nhìn châm chọc từ phía anh trai.

- Mày nhớ tối nay có hẹn gì không đấy?

- Em biết rồi, em sẽ về sớm.

- Suốt ngày chỉ có trai với gái là giỏi, ui da...

Tôi ra khỏi nhà vẫn còn nghe giọng anh trai càm rà càm ràm, ăn nói linh tinh suốt ngày bị ba cho ăn đập là phải.

Lên xe, Lão không khỏi tò mò liền hỏi:

- Tối nay cậu có việc gì hả?

- Tôi đi đón Sầu Riêng, tối nay nó về nước rồi.

Chị Trang đang lái xe đằng trước nói xen vào:

- Sầu Riêng có phải là em gái của Bắp không?

- Đúng ạ, nó đang du học ở Mỹ sắp về đây nghỉ hè.

Không biết chị Trang với anh Bắp hiện tại thế nào rồi, chị Trang nghe xong cũng không hỏi gì thêm nên tôi quay sang nói chuyện với Lão.

Từ ngày Lão không làm ông chú nữa, chỉ cần tuỳ ý mang đồ thôi cũng đủ đẹp trai, nhưng là Lão vẫn không thay đổi tủ áo sơ mi của mình. Mặc dù đẹp trai nhưng là Lão cứ chín chắn như thế làm tôi cứ như trẻ con đi cạnh Lão.

Lảm nhảm được mấy câu, Lão muốn sờ tay lên mặt liền bị tôi ngăn lại.

- Không được, hôm nay tôi có trang điểm đấy.

Tôi đã ngồi cả tiếng để nhờ mẹ trang điểm, Lão sờ qua sờ lại có mà bay cả phấn.

Bàn tay đang ở giữa không trung liền rơi trên đầu, Lão nhẹ nhàng vuốt tóc tôi.

- Như này có được không?

Tôi hài lòng gật đầu.

Lát sau, khi đứng trước cổng một ngôi biệt thự khang trang, tôi đột nhiên cảm thấy may mắn khi đã sửa soạn chỉnh chu thế này.

Tôi giật giật tay áo của Lão, "Lão vốn là thiếu gia giả nghèo thử lòng tôi phải không?".

Lão liền gõ đầu tôi, mắng:

- Linh tinh, đi vào thôi!

Tôi chỉ nghĩ gia đình Lão có của ăn của để bình thường thôi, không nghĩ lại giàu đến ngỡ ngàng thế này.

Tôi theo Lão đi vào trong, đi ngang qua khu vườn được trang trí bằng bong bóng hồng kèm theo cả hình Công chúa nhỏ, bàn ghế cùng bánh ngọt cũng được bày biện đâu ra đấy. Càng lúc càng đi sâu vào trong, tôi bất giác nắm chặt tay Lão hơn, cảm giác vừa hồi hộp vừa lo sợ.

Lão bất chợt buông tay tôi ra, cánh tay vững chãi ôm lấy eo nhỏ kéo đến sát bên người.

Tôi giật mình ngẩng đầu nhìn Lão, rốt cuộc nhận được cái hôn phớt trên môi. Đang lúc hai má nóng bừng, Lão còn tiện đà thủ thỉ.

- Cậu là cô gái của tôi, là cháu dâu của ông bà, còn gì phải sợ nữa sao?

Không phải chỉ là lời nói suông để an ủi tôi, Lão lúc này thực sự rất nghiêm túc. Giống như khẳng định dù tôi có thế nào đi nữa Lão cũng sẽ cho tôi một chỗ dựa an toàn.

Tôi nhìn ánh mắt dịu dàng của chàng trai trước mặt, hình như lại rung động nữa rồi.

Lão ôm tôi đi vào, vừa bước qua cửa liền có một cục bông hồng lăn đến ôm chân Lão.

- Anh ba!!!

Công chúa nhỏ háo hức được Lão bế lên, tươi cười rạng rỡ ôm mặt Lão chu miệng hôn một cái. Lão cũng cười đến cong cả mắt, xoa xoa đầu con bé.

- Chúc mừng sinh nhật Mèo!

Công chúa nhỏ nhìn sang tôi, vui vẻ đưa tay ra đòi ôm.

- Chị dâu ôm Mèo!

Tôi định đưa tay đón lấy liền bị Lão cắt ngang.

- Để anh ba ôm em, chị nhỏ như thế sao ôm em nổi.

Thực ra tôi khoẻ lắm mà!

Lão dẫn tôi đến chào người lớn trong nhà. Ông bà đều đã đến từ sớm, đang ngồi nói chuyện cùng với ba mẹ Lão. Mẹ Lão nhìn thấy Lão đến liền cười dịu dàng, ba Lão trông cũng không uy nghiêm như thường ngày.

Bà thấy tôi liền vui vẻ kéo đến hỏi chuyện.

- Trông xinh quá đi mất! Lâu ngày không thấy cháu đến chơi, bà còn tưởng cháu quên mất hai người già này rồi.

- Tại cháu vừa ôn thi đại học xong, sau này sẽ đến thăm bà dài dài ạ!

- Thi cử chắc mệt lắm phải không, cứ qua nhà bà nấu đồ ngon cho ăn nhé!

Bà cầm tay tôi vuốt ve, còn tôi vì được yêu thương quá nhiều mà hạnh phúc đến tít cả mắt.

Sinh nhật Mèo được tổ chức theo kiểu tiệc gia đình, đa số đều là mọi người trong nhà, còn có một vài bạn bè thân thiết của ba mẹ Lão. Tiệc được tổ chức ngoài vườn, vì khách không nhiều nên mọi người đều ngồi chung với nhau trên chiếc bàn dài, chính giữa là công chúa nhỏ cùng cái bánh kem cao ngang ngửa người con bé. Suốt buổi tôi chỉ có ăn với ăn, Lão thì vừa ăn vừa gắp thức ăn cho tôi, lâu lâu trả lời những câu hỏi từ mọi người.

- Con trai năm nay thi đại học phải không? Đã chọn ngành gì rồi?

- Dạ là Công nghệ thông tin.

- Không đi theo Kinh doanh giống ba à?

Lão gắp miếng thịt bỏ vào trong dĩa của tôi, đáp lại:

- Dạ không ạ.

Chú ấy còn hỏi tiếp vài ba câu nhưng Lão chỉ trả lời lịch sự nên chú ấy cũng không hỏi sâu thêm nữa.

Trời càng tối, người lớn trên bàn bắt đầu bàn về những chuyện xa xôi tỉ như tình hình xã hội, kinh thế rồi cả chính trị nữa. Bạn của ba mẹ Lão đều toàn là doanh nhân, đề cập đến chuyện gì cũng lời lãi thế nào tăng giảm ra sao rồi lợi ích thực tế. Tôi nghe đến một chữ cũng không hiểu, còn Lão chỉ xoa đầu tôi bảo: "Cậu chỉ cần ăn ngon là được rồi."

- Chị, đi lên phòng Mèo mở quà đi!

Công chúa nhỏ háo hức đến kéo tay tôi đi, tôi như tìm được lối thoát vậy, nói với Lão rồi cùng với con bé lên phòng.

Phòng công chúa đúng là phòng công chúa, mọi thứ đều ngập tràn trong một phấn hồng điệu đà. Gấu bông thì xếp thành hàng đứng ngồi từ dưới đất lên đến trên giường, cảm giác như Mèo không may ngã từ trên giường xuống chắc cũng không sao. Con bé kéo tôi lên giường nó ngồi, nơi chất đầy các hộp lớn hộp bé đủ màu sắc.

Tôi tìm được túi quà của mình nằm ngả nghiêng trên giường, đưa nó cho Mèo.

- Đây là quà của anh chị này, em mở ra trước đi.

Công chúa nhỏ háo hức mở quà ra, sau đó còn vui vẻ chạy đi thay ngay. Con bé mang chiếc váy vàng, đi đôi giày trắng chạy đến xoay xoay trước mặt tôi.

- Em xinh không ạ?

Cái đầu nhỏ trước mặt tôi cứ lắc lắc qua lại, mắt tròn vì thích thú mà sáng lên. Tôi không chịu được bèn nựng hai má con bé, đáng yêu đến chết mất.

- Em xinh nhất!

- À, em dẫn chị đi xem cái này.

- Cái gì vậy? Từ từ thôi đừng có chạy, Mèo!

Con bé dẫn tôi đến căn phòng bên cạnh, nhìn từ ngoài trông cũng không khác mấy các căn phòng còn lại. Mèo đẩy cửa bước vào, vừa đi vừa nói nhỏ với tôi.

- Đây là phòng mẹ chuẩn bị cho anh ba, bình thường mẹ không cho em tự tiện vào đây đâu.

Đèn phòng sáng lên. Phòng này so với phòng Mèo lớn hơn một chút, từ đây có thể nhìn hết toàn bộ quang cảnh trong sân nhà. Trong phòng đều là những vật dụng đơn giản như giường, bàn học, tủ quần áo, còn có cả hai kệ sách lớn dựa sát vào tường. Trông chỉ là một căn phòng bình thường, nhưng là dù không ai sử dụng nó thì trên giường vẫn trải chăn đầy đủ, trong tủ quần áo đã có sẵn mấy bộ, kệ sách lớn như thế nhưng cũng đầy được một nửa rồi. Tôi bỗng chốc thấy nghẹn lòng, cả căn phòng này giống như chỉ chờ mỗi Lão, bất cứ lúc nào cũng chỉ đợi một cái gật đầu của Lão.

- Anh ba không chịu về đấy sống, cũng không chịu nhận đồ mẹ mua cho, nên mẹ chuẩn bị căn phòng này, mỗi lần thấy cái gì tốt tốt đều đem về đây cho anh ba.

Mẹ Lão thực sự muốn bù đắp cho Lão.

- Mèo, sao con...

Mẹ Lão bước vào, chững lại khi thấy tôi cũng ở trong phòng.

Tôi lúng túng không biết làm sao, rối rít xin lỗi bác.

- Con xin lỗi, con không nên tự ý vào đây. Con ra ngay đây ạ, con xin lỗi bác.

Trẻ con làm sai thì nên biết nhận lỗi, huống hồ người ta còn là mẹ chồng tương lai. Chỉ hận em chồng, loáng cái đã không thấy mặt đâu để mặc tôi ở lại với cái tình huống khó xử này.

Mẹ Lão trông dịu dàng như thế chắc chắn sẽ không hung dữ với tôi, nhưng ít nhiều gì cũng sẽ khó chịu. Thế nhưng, trái ngược với suy nghĩ của tôi, mẹ Lão lại cười.

- Không sao, bác không trách con đâu.

Mẹ Lão đi đến ngồi bên mép giường, sau đó vỗ vỗ chỗ bên cạnh bảo tôi:

- Lại đây ngồi với bác đi!

Tôi cũng vâng lời ngồi xuống.

- Bác gặp con chỉ vài lần, cũng chưa lần nào có cơ hội để nói chuyện. Chắc con cũng biết chuyện gia đình nhà bác rồi, con đừng chê nó nhé!

- Dạ không có đâu! Cậu ấy tốt với con lắm ạ, con thích còn không hết...

Tự dưng ngồi cùng người lớn lại nói đến chuyện tình cảm, tôi có chút xấu hổ.

Mẹ Lão cầm lấy tay tôi. Mặc dù nhìn bên ngoài bà như một quý bà vừa điềm đạm lại dịu dàng, trông như cả đời không chịu một chút cực khổ nào nhưng đôi bàn tay lại có vài vết chai thô ráp. Ngôi nhà này không phải tự dưng mà có được, cả cuộc sống của gia đình Lão lúc này đều được đánh đổi bằng từng vết chai như vậy.

- Bác với ba nó đều có lỗi với nó. Ngày xưa khi vừa thôi nôi nó không bao lâu thì hai bác phải đi xa làm ăn, vì điều kiện không đủ nên chỉ có thể mang theo một đứa. Nó là đứa nhỏ hơn nên bác mới quyết định để nó lại cho ông bà chăm sóc. Ngày xưa nghèo đói, mọi thứ cũng không hiện đại như bây giờ. Ba nó lúc đầu làm ăn thất bại, không có tiền lại xấu hổ nên không dám về thăm con, cũng không biết nó đã trải qua bệnh tật thế nào. Giờ nghĩ lại, hồi đó có cực hơn nữa, bác cũng nhất định sẽ mang nó đi theo cùng.

Mẹ Lão càng nói lại càng nghẹn ngào, tôi cầm lấy tay bà an ủi.

- Rõ ràng là con trai bác sinh ra, nhưng từ trước đến giờ bác chưa được ôm nó một lần.

- Lúc gặp lại nó, thấy nó lớn lên khoẻ mạnh bác vui lắm. Mặc dù là mẹ nhưng bác lại không làm gì được cho nó, nhưng bác vẫn tự hào lắm, con trai bác hiền lành như thế, biết suy nghĩ, chăm lo cho bản thân cùng ông bà rất tốt. Hơn nữa lại có một cô gái tốt đẹp như con bên cạnh.

Được mẹ Lão khen như thế khiến tôi đỏ bừng cả mặt.

Mẹ Lão nói tiếp:

- Bác kể cho cháu nghe không phải để cháu thông cảm với bác. Bác chỉ hi vọng cháu có thể đối xử với nó tốt hơn một chút, bác thấy nó thực sự rất quan tâm đến cháu.

Bàn tay mẹ Lão rất ấm, tay cũng rất đẹp nữa, hơi giống tay Lão nhưng nhỏ nhắn hơn. Bác ấy vừa cầm tay vừa nhìn tôi đầy yêu thương, giống như nhìn tôi liền có thể thấy Lão vậy.

- Thực ra cậu ấy không có giận gì hai bác, cũng không hận vì những chuyện đã qua nữa, cậu ấy chỉ không biết phải đối mặt với hai bác thế nào. Bác có thể cho cậu ấy một thời gian nữa không ạ?

- Ừm.

Mẹ Lão gật đầu, dịu dàng nhìn tôi cười.

Cửa bị gõ cộc cộc hai cái, sau đó liền bị mở ra. Lão đứng ở cửa nhìn vào tôi và bác gái đang ngồi trên giường, bên chân Lão còn ló ra một cái đầu Mèo. Nhìn liền biết ngay đứa nhỏ nào đấy chạy đi tìm Lão cứu viện.

- Sợ mẹ ăn thịt chị dâu con hay gì?

Mèo bị nói đến liền rụt ngay cái đuôi lại.

- Con đâu có, là anh ba, anh ba bảo con dẫn đi tìm chị.

- Con ra đây với mẹ.

Căn phòng thoáng chốc chỉ còn lại tôi với Lão. Trước khi đi mẹ còn nói nhỏ gì với Lão, Lão hơi nghiêng người lắng nghe, rõ ràng Lão nhìn mẹ ấm áp hơn nhìn ba nhiều.

Không đợi Lão bước đến, tôi đã không đợi được bèn chạy đến ôm lấy Lão. Tôi vùi đầu vào ngực Lão, tham lam hít hà mùi hương quen thuộc.

Lão vòng tay ôm lấy tôi, bàn tay vuốt ve tóc tôi vỗ về.

- Sao vậy? Mẹ tôi nói gì doạ cậu sợ hả?

Tôi lắc đầu.

- Vậy làm sao? Nói tôi nghe!

- Không có, chỉ là muốn ôm Lão thôi.

Trong phút chốc, tôi có cảm giác muốn đem toàn bộ dịu dàng trên thế giới này đến cho Lão.

Lão đem mặt tôi ôm lên, nhẹ giọng dỗ dành:

- Chỗ nào khó chịu sao?

Tôi bặm môi lắc đầu.

Lão có chút lo lắng sờ sờ hai má, trong mắt Lão ẩn hiện toàn bộ là hình ảnh của tôi.

- Tôi chỉ muốn làm nũng một chút thôi, không được sao?

Tôi vòng hai tay lên ôm cổ Lão, nũng nịu nói nhỏ chỉ để mình Lão nghe.

Tôi có cảm giác người Lão hơi cứng lại một chút, giây tiếp theo, Lão cúi đầu hôn tôi.

- Có vị đào?

- Là son sáng nay mẹ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net