Chương 43: Pháo hoa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Đừng đi! Đêm nay ngủ ở đây được không?

Đêm nay ngủ ở đây.

Ngủ ở đây.

Với Lão.

Thông tin nhanh quá khiến đầu óc tôi lộn xộn không suy nghĩ được gì.

Tôi theo bản năng hơi đẩy Lão ra, ai ngờ càng khiến Lão ôm chặt.

Một cơn mưa hôn kéo đến. Lão hôn tóc, hôn trán, hôn mắt, hôn mũi, hôn má, hôn môi. Mỗi cái hôn đều mang theo men say nồng đánh dấu lên mặt tôi.

Lão đem hai tay tôi đang để trước ngực vòng lên ôm cổ Lão, bá đạo đem cả người tôi áp sát vào trong ngực, một chút phản kháng cũng để lại. Hơi thở nóng bỏng cuốn lấy, cùng tôi dây dưa. Trước kia mỗi khi hôn Lão sẽ dịu dàng dẫn dắt từng chút một, chờ cho đến khi tôi hùa theo Lão nhưng lần này ngoài sự dịu dàng còn có cả mạnh mẽ, giống như Lão ra đang sức chiếm đoạt những thứ thuộc về mình.

Lão hôn rồi lại hôn, không cho tôi cả cơ hội để thở. Tôi không theo kịp Lão, cả người mềm nhũn ra mặc sức để Lão ôm lấy. Não cũng bị đình trệ, một chút cũng không suy nghĩ được chuyện gì đang xảy ra lúc này.

- Lão, đợi đã...

Tôi dùng chút sức lực ít ỏi cuối cùng để quay đầu, cái hôn dang dở của Lão liền in lên má, nóng hôi hổi.

Tôi thừa dịp cố thở lấy thở để, đền bù khoảng không khí nãy giờ bị Lão đoạt mất.

Người nào đó thuận thế cắn lấy tai tôi, nhẹ nhàng vừa liếm vừa xoa. Tôi run rẩy, thế này còn khó chịu hơn cả hôn. Lão thừa biết tai tôi nhạy cảm thế nào.

Tôi tránh né, Lão liền cắn lấy.

Tôi lại tránh, Lão lại cắn.

Người vốn đã mềm, giờ tâm trí cũng mềm theo. Hết thảy giống như có chiếc lông vũ nhẹ nhàng vuốt lấy tôi, cọ qua cọ lại khiến người vừa tê vừa ngứa.

- Lão, đừng thế...

Người nọ bên tai nặng nề ừm một tiếng.

Trong bóng đêm, khi không thấy được thì các giác quan khác lại càng nhạy cảm. Tựa như hơi thở bên tai vừa nóng vừa gấp, tựa như men say bia vẫn đang quấn quýt cả hai, tựa như có bàn tay không biết từ khi nào đã đặt lên eo vuốt nhẹ.

Tôi tựa vào lòng Lão, khoảng cách thân mật đến mức tim tôi vẫn luôn thình thịch chạy loạn trong lồng ngực.

Đèn phòng đột nhiên bật sáng. Ánh sáng bất ngờ khiến tôi chói mắt. Hơi thở nóng bỏng cũng như tan vào không khí, chỉ chừa lại tiếng tim đập rộn ràng không theo quy luật.

Một tay Lão vẫn đang ôm lấy tôi, cứ như vậy im lặng thật lâu.

Tôi hỏi nhỏ:

- Lão say rồi hả?

- Ừm.

Vừa ậm ừ vừa như lười nhác.

- Làm cậu sợ sao?

Tôi im lặng một lát rồi lắc đầu.

Lão nhẹ nhàng hôn một cái lên trán, thì thầm:

- Sao lại ngoan như thế!

Tôi chầm chậm ngẩng đầu lên, lập tức rơi vào đôi mắt trong suốt như nước. Kính không biết được Lão bỏ ra khi nào, đôi mắt đen sâu in rõ bóng hình tôi. Hơi bia vẫn phảng phất quanh mũi, hai má Lão vừa đỏ vừa hồng.

Lão cúi người kề sát má bên má tôi cọ nhẹ, đem theo cả hơi nóng truyền sang.

- Đừng nhìn tôi như thế, trong đầu tôi bây giờ chỉ muốn hôn cậu thôi.

Cơn nóng như từ mặt truyền đi toàn thân, cảm giác cả máu trong người đều bị đun đến sôi lên.

Lão khi say vào thật thà đến mức khiến người khác xấu hổ.

Từ trước đến nay, Lão chưa từng uống say đến vậy. Tất cả các dịp hội họp bạn bè khi còn đi học, Lão nếu có đi cũng chỉ ngồi một bên xem người khác chè chén, có uống cũng chỉ nhấp môi rồi thôi. Lần đầu tiên thấy Lão say đến thế này, tôi không biết phải làm sao.

Tôi vụng về đưa tay ôm lấy Lão, ôm lấy tấm lưng rộng lớn mình luôn dựa vào. Không biết lúc tôi say, Lão đã dỗ dành tôi thế nào nữa.

Cả người Lão đột nhiên cứng lại, rồi vòng tay ôm tôi bỗng xiết chặt.

Tôi dựa cả vào Lão, mềm giọng hỏi:

- Sao vậy Lão?

Người Lão cao lớn, chỉ một cánh tay là đủ ôm trọn lấy tôi rồi. Thế mà chàng trai cao hơn tôi cả một cái đầu lúc này liên tục ở trong hõm vai tôi cọ cọ, tóc mai cả hai quấn quít lấy nhau.

- Tôi hiện tại chưa có gì cả, nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức, tương tai sẽ cho cậu một cuộc sống tốt nhất. Thế nên, cậu chỉ nhìn mình tôi thôi được không?

Những âm cuối cùng nhỏ dần rồi như tan hẳn vào trong không khí, chỉ có hơi ấm nhè nhẹ trên cổ vẫn luôn rõ ràng.

- Tôi không hiểu sao lại thích cậu đến thế, thích đến mức không giữ nổi trái tim mình nữa. Mỗi lần gặp cậu chỉ muốn ôm cậu, hôn cậu, gần gũi với cậu hơn nữa nhưng lại không muốn làm cậu sợ.

Tôi đỏ bừng cả mặt. Ánh sáng trong phòng chói mắt đến mức khiến tôi phải nép vào lòng Lão, mặc kệ cho trái tim vẫn đang ầm ĩ rung động trong lồng ngực. Bên tai nghe được tiếng thình thịch không theo quy luật, nhưng cũng không biết của tôi hay của Lão nữa.

Một nụ hôn nhẹ rơi xuống ngay cổ, giống như chuồn chuồn đáp nước khiến cho mặt nước vốn không yên ả càng dao động lớn hơn.

Lão hôn rồi liền nhẹ buông tôi ra. Tôi ngước đầu lên nhìn, muốn nói gì đó với Lão nhưng đến lúc mở miệng lại không biết nói thế nào.

- Muộn rồi, về ngủ đi thôi!

Giọng Lão trầm hơn rất nhiều, nhưng không còn dáng vẻ rối loạn như khi nãy nữa. Có vẻ Lão tỉnh rượu rồi, hoặc giống như đang cố gắng để giữ bình tĩnh.

Ban đầu là tôi thích Lão đầu tiên, tôi cũng là người theo đuổi Lão trước, có lúc tôi cũng nghĩ tình cảm tôi trao đi lúc nhận lại không được trọn vẹn thì sẽ thế nào. Nhưng càng lúc ở bên Lão càng dài, mọi thứ mọi chuyện Lão làm đều đặt tôi trong tim. Lão vốn là tên nhạt nhẽo không biết nói lời lãng mạn, tất cả đều dùng hành động để tôi biết được Lão trân trọng tôi thế nào. Đến lúc Lão nói ra, tim tôi đã không giữ vững được nữa rồi.

Mọi lần đều là Lão dịu dàng dỗ dành tôi, tôi cũng muốn được dỗ Lão.

- Tôi, tôi cũng thích Lão nhiều lắm, thích đến mức đã từng nghĩ có thể giao phó bản thân cho Lão suốt đời. Vậy nên, Lão có thân mật hơn một chút tôi cũng không sợ, vốn dĩ, vốn dĩ tôi là...cô gái của Lão còn gì.

Tôi lắp ba lắp bắp nói từng chữ, thẹn thùng đến mức không dám nhìn thẳng vào mặt Lão.

Bàn tay ấm áp ôm lấy hai má, kéo tôi đối diện với đôi mắt đen sáng ngời. Tôi biết lời mình nói ra có bao nhiêu xấu hổ, muốn tránh đi nhưng lại không tự giác được bị cuốn vào cái nhìn yêu thương trước mắt. Tay Lão vờ như cố ý lại vuốt nhẹ môi đỏ vì bị hôn mà sưng lên.

- Sao lại đáng yêu đến mức này, khiến tôi chỉ muốn giấu cậu cho riêng mình.

- Lão cũng...cũng tốt lắm!

Người nào đó cong khoé miệng, cười cười:

- Vậy tối nay cậu ngủ lại đây đi, được không?

Tôi trừng mắt với Lão.

Cái đồ lưu manh không biết xấu hổ này!

—-

Hậu quả của việc ăn chơi say xỉn tối hôm qua là cả đám chúng tôi đón mặt trời vào lúc ban trưa. Tôi với Sầu Riêng ngủ quên cả trời đất, đợi đến lúc mọi người gõ cửa ầm ầm mới người này đẩy người kia, người kia đẩy người nọ không ai chịu xuống giường.

Sầu Riêng quay sang ôm lấy tôi dụi dụi, mắt còn không mở nói bằng giọng ngái ngủ:

- Chị chồng này gọi kìa, dậy đi!

Tôi quơ tay đẩy đẩy nó.

- Mày đi đi!

Không biết vô tình hay cố ý mà Sầu Riêng sờ đến chỗ nào đó trước người tôi, vô liêm sỉ nói:

- Ai có ngực người đó đi mở cửa.

Tôi không thèm đáp, thẳng chân đá văng nó xuống giường. Chỉ nghe "bịch" một tiếng rồi im lặng. Tôi nhổm dậy nhìn, trái Sầu Riêng nằm trên đất cuộn tròn lại rồi tiếp tục ngủ. Đúng là lúc nãy tôi nên đạp mạnh hơn nữa mới phải!

Sửa soạn vệ sinh cá nhân xong, lúc ra ngoài tôi mới biết trời đang mưa. Không hiểu sao hôm qua còn nắng đến cháy da cháy thịt như vậy mà hôm nay lại mưa, mưa còn có vẻ đang lớn dần không có dấu hiệu dừng lại.

Mọi người đang tụ tập lại trong phòng bếp, bàn tính xem nên làm gì trong cái thời tiết ẩm ương thế này.

Trên bàn có tô bún cá đang bốc khói, chắc là để phần cho mình nên tôi với Sầu Riêng mỗi đứa chiếm một phần. Đói quá nên lúc ăn tôi với nó cũng chả thèm nhìn mặt nhau tí nào.

- Mưa thế này thì thôi, mỗi người về phòng ngủ tiếp nhé, oải quá!

Anh trai tôi vác cái đầu xù như cái ổ quạ, còn gác chân lên bàn vừa xỉa răng vừa nói. Ổng nghĩ ổng chưa đủ xấu hay sao mà còn làm cái hình tượng đó.

- Cứ mưa thế này thì đến lúc chiều sao mà đi lễ hội được.

Chiều nay có lễ hội pháo hoa trên biển, mục đích tụi tôi đi chuyến này cũng là để xem pháo hoa, cứ thế này thì dẹp tiệm mất.

Anh Bắp trấn an mọi người. Mặc dù hôm qua anh ấy cũng say bí tỉ mà nay vẫn đẹp trai, phong độ như bình thường, chả bù cho anh trai tôi.

- Chắc mưa một buổi là hết thôi, đang là mùa hè vẫn chưa tới mùa mưa mà.

Mọi người chán nản nhìn nhau, đều mong là vậy thôi chứ biết làm sao giờ.

Tôi nhìn quanh bàn, nãy giờ cũng không thấy Lão với Công chúa nhỏ. Chị Trang biết ý, không đợi tôi hỏi đã trả lời.

- Bạn trai em dẫn bé Mèo đi mua sữa rồi, đi được một lúc rồi chắc sắp về thôi.

Chị Trang còn cố tình nhấn mạnh chữ "bạn trai" trêu tôi, anh hai nghe được còn lườm nguýt đến rách cả mắt. Tôi xấu hổ lại vùi đầu ăn, ăn và ăn.

Mọi người còn đang cười cười trêu tôi thì Lão với Công chúa nhỏ về đến nhà. Lão một tay cầm ô, một tay cầm tay Mèo. Con bé vừa đi vừa hút sữa, trên tay còn cầm theo một túi chắc là đồ ăn vặt.

Chị Trang còn quay sang huých huých tôi.

- Bạn trai em về rồi kìa!

Lão vừa vào phòng nhìn mọi người một lượt xong lại dừng tầm mắt lại ở chỗ tôi. Tôi cúi đầu giả vờ chăm chú ăn.

- Mọi người có ai uống sữa không ạ?

- Đây, cho anh.

- Chị nữa.

-...

Mọi người liên tục tranh phần. Sầu Riêng còn ỏng ỏng eo eo bảo cái này mập, cái kia béo. Tôi ngồi im một bên ăn nốt phần của mình. Đột nhiên trước mắt xuất hiện một hộp sữa sô-cô-la, ngay cả ống hút cũng cắm sẵn rồi.

Tôi quay sang nhìn, Lão đang ôm Công chúa nhỏ ngồi ngay bên cạnh. Con bé ngồi trong lòng Lão, đang chờ được Lão lột kẹo cho ăn.

Lão nhìn tôi, trong mắt muốn hỏi tôi làm sao. Cái sự dịu dàng vô cùng tự nhiên này khiến tôi dường như quên mất con người nào đó chỉ mới hôm qua thôi còn một hai đòi ôm đòi hôn.

- Ăn xong đi rồi cho cậu ăn kẹo.

Lão cười cười.

Tôi đỏ mặt quay đi. Ai thèm ăn kẹo của Lão chứ!

Trời mưa hình như càng khiến con người ta càng thêm uể oải, đặc biệt là những con người vừa mới bét nhè ngày hôm qua xong. Mọi người đều lười biếng đến mức không ai buồn bàn chuyện ra ngoài đi chơi, tập trung ở phòng khách ngồi nhìn màn mưa trắng xoá đang trút xuống hiên nhà thông qua cái cửa kính.

Không biết anh trai tôi lục lọi thế nào đó mà tìm được một bộ bài trong bếp, rủ mọi người cùng chơi đánh tiến lên. Tính toán một hồi về số người thì tôi với Lão một nhà, Trưởng với Sầu Riêng một nhà, chị Trang một nhà, còn anh trai tôi sau một hồi gạ gẫm cũng xây được cái nhà bằng tiền anh Bắp.

Nhìn anh trai điêu luyện chia bài, tôi bỗng có cảm giác ông ấy đang dụ khị ăn hết tiền của lũ em út này.

Tôi ngồi đằng sau Lão nói nhỏ:

- Lão biết chơi không vậy, nói trước là tôi nghèo lắm nhé!

Lão vừa bốc bài vừa cười.

- Yên tâm, không để cậu mất tiền đâu.

Ban đầu anh trai tôi rất hào hứng, giống như ông ấy nghĩ những con cừu non này sắp sửa vào tròng rồi. Không ngờ đến càng về sau ông ấy cười cũng chả buồn cười nữa.

Tôi ngồi một bên vừa đếm tiền vừa trêu:

- Cũng có phải tiền của anh đâu mà anh buồn, rõ là tiền anh Bắp còn gì.

- Thứ mất đi bây giờ, không phải là tiền nữa, mà là tình bạn.

Ông ấy lại thả bài, thêm một ván về chót. Tôi cười đến nắc nẻ, ông ấy ngồi bên cạnh Lão, cứ Lão về nhất ông ấy sẽ về chót, còn không chừa một đường sống nào.

Tôi nhìn Lão như cục vàng đang phát sáng mà nịnh nọt, hỏi Lão có mệt không, có cần uống nước không. Ban đầu, tôi vốn không có hi vọng gì nhiều, Lão chăm học như thế làm gì biết đến mấy cái đồ chơi này được. Ai ngờ Lão chơi giỏi thế, chỉ cần bài không quá xấu Lão về nhất nhì, tệ lắm cũng là về ba. Vận số của Lão đúng là đỏ rực rỡ.

Anh Bắp sau một hồi không chịu nổi liền đạp anh trai tôi sang một bên. Nếu tôi là anh Bắp, tôi nhất định đã nghỉ chơi anh hai tôi từ lâu rồi, quá không biết xấu hổ.

Nhà của Sầu Riêng thì vẫn khí thế lắm, mặc dù chúng nó cứ người này đi một đường, người kia đi một nẻo xong lại choảng nhau lộn xộn cả lên.

Tính đến hiện tại chỉ có nhà Lão với nhà chị Trang là ăn tiền, còn hai nhà kia đều đang thua.

Tôi hí hửng ngồi sau lưng Lão xếp tiền, mặc dù chỉ toàn là tiền lẻ nhưng mà vẫn vui lắm. Hiếm khi vô sản bọn tôi mới có dịp bóc lột một tí của mấy người tư sản này, phải vui chứ.

- Sao Lão chơi giỏi thế, tôi cứ nghĩ Lão phải là con ngoan cơ.

- May mắn thôi, cậu muốn chơi thử không?

Tôi vội xua tay ngay:

- Tôi chơi kém lắm, lần tết nào cũng bị anh hai dụ ăn sạch tiền thôi.

- Tôi bày cậu.

Lão đẩy tôi lên trước, còn mình lại lùi về phía sau. Lúc bốc bài lên, tôi ái ngại nhìn Lão.

- Đã bảo tôi đen lắm mà!

Lão nhìn tôi cười, thay tôi sắp xếp lại các lá bài.

- Không sao, không về chót được.

Tôi ngồi đằng trước, lúc Lão nói chuyện hay chỉ dẫn đều nghiêng người về phía tôi, lưng tôi có đôi lần cảm giác như tựa hẳn vào ngực Lão. Hơi thở nhè nhẹ cứ đôi lúc lại xượt ngang qua má, qua cổ, đung đưa cả tóc mai.

Trông Lão vẫn tự nhiên như thường, nhưng lòng tôi lại xao xuyến cả lên.

Vì tiền thắng được cũng khá nhiều nên tôi với Lão quyết định đi mua ít đồ cho mọi người ăn, xem như an ủi mấy tâm hồn thua lỗ.

Trời vẫn còn mưa, tôi với Lão che chung một chiếc ô. Tôi nghịch nghịch nước dưới chân, nghe tiếng mưa trên đầu rơi xuống lộp bộp lộp bộp như một bản nhạc.

Lão một tay che ô một tay nắm lấy tay tôi, mười ngón tay đan vào nhau thật chặt.

Đột nhiên nhớ đến ngày Lão thổ lộ với tôi cũng là một ngày mưa thế này. Bầu trời hôm đó vừa u ám vừa tẻ nhạt, chỉ vì Lão xuất hiện mà sáng bừng cả lên.

- Sao tự dưng lại cười?

Tôi vung vẩy hai bàn tay đang nắm lại với nhau, vui vẻ trả lời:

- Đột nhiên nhớ đến hôm Lão thổ lộ với tôi trời cũng mưa thế này, xong giờ chúng mình đã được một năm rồi.

Tôi tò mò hỏi Lão:

- Chẳng phải Lão bảo không muốn yêu đương sao, còn đột ngột tỏ tình với tôi nữa.

Lão nhìn tôi, vội vàng ôm eo kéo tôi lại gần, chiếc ô cũng nghiêng hẳn về phía tôi.

- Đứng gần lại kẻo bị ướt mưa!

Lão nhẹ giọng mắng.

Tôi vui vẻ quá nên đi đứng cũng không để ý, ngoan ngoãn gật đầu với Lão rồi cứ để Lão ôm như thế mà đi.

- Ban đầu có chút cảm tình với cậu là thật, nhưng mà tôi chưa từng thích ai bao giờ, nên không biết được chút cảm tình đó kéo dài với cậu được bao lâu. Vả lại, tôi vốn không có thời gian để yêu đương, nhỡ đâu vội vàng quá mà kết quả lại không đi đến đâu, chẳng phải thiệt cho cậu rồi sao.

Giọng Lão vang lên đều đều hoà lẫn với tiếng mưa.

- Sau này lúc tôi xác định được tình cảm rồi, liền muốn cùng cậu ở chung một chỗ. Cậu đã theo đuổi tôi lâu như vậy, cũng nên cho cậu một đáp án hài lòng chứ.

Tôi mỉm cười, tay ôm lấy eo Lão, đầu dụi vào tấm áo trắng tinh của Lão.

- Thích Lão nhất!

Đến khúc cua ít người, Lão đột nhiên hạ thấp ô. Một bàn tay ôm lấy mặt tôi nâng lên, chút ẩm ướt ngọt lành rơi xuống đầu môi.

Lão hôn nhẹ một cái rồi rời đi như không có chuyện gì.

Tôi thẹn thùng nhéo lên tay Lão, chỉ nhận lại được một bông hoa cười bên khoé miệng ai kia.

- Sao dạo này Lão thích hôn thế, cũng không để ý địa điểm...

Lão liếc nhìn, tựa như lơ đãng tựa như cố ý trêu chọc.

- Nhìn cậu liền không kìm lòng nổi.

.

.

May mắn là cuối chiều hôm đó mưa ngừng rơi. Bầu trời trong vắt như vừa được gội rửa, xanh cao vời vợi.

Lúc thành phố bắt đầu lên đèn, khu công viên dưới biển đông đúc người đổ về, các hoạt động phục vụ cho lễ hội cũng bắt đầu nhộn nhịp. Mặc dù chỗ tụi tôi ở gần biển, muốn xem pháo hoa chỉ cần lên tầng thượng xem là được rồi nhưng mọi người đều thích đổ xô xuống đường chung vui.

Tôi mang váy liền thân dài qua đầu gối, đi dép lê. Ban đầu còn định mang theo túi xách nhưng Lão bảo đông người như vậy không cẩn thận dễ bị kẻ gian móc túi, nên tôi chỉ mang theo điện thoại có dây đeo, còn lại đều dựa vào Lão hết.

Du khách đến du lịch vào mùa này phần lớn chỉ chờ mong vào lễ hội pháo hoa hằng năm ở thành phố này. Từ chiều khi tạnh mưa, chính quyền thành phố đã ngừng cho xe di chuyển ở khu vực này, hoàn toàn biến nơi đây thành một con phố đi bộ. Xa xa ở trung tâm có dựng một sân khấu biểu diễn âm nhạc hình tròn, nghe bảo năm nào cũng mời toàn sao lớn đến. Dọc theo lề đường có các hàng quán ăn mua đem đi, có chút vất vả vì cơn mưa ban chiều nhưng giờ gian hàng nào cũng tấp nập khách ra vào, biển hiệu lấp lánh ánh đèn đủ màu sắc.

Sầu Riêng như tìm thấy thiên đường của mình, nguyên một con phố toàn là đồ ăn Việt Nam khiến một đứa ăn đồ tây mấy năm qua như nó sáng cả mắt.

Vì người đến người đi khá là đông nên tụi tôi cứ phải dắt díu nhau sợ bị lạc.

- Ở đây có bán nem chả này, mua mua mua.

- Ơ, bên này có bán bánh mỳ heo quay, ăn ăn ăn.

- Chỗ này bán nước dừa có dừa luôn này, uống uống uống.

Sầu đi đến hàng quán nào cũng đòi ăn đòi mua, còn một hai phải ăn cho bằng được. Anh Bắp thương em gái, cứ nó muốn là anh Bắp trả tiền. Mọi người cũng được hưởng ké, ai nấy đều vui vẻ, dù sao đồ ăn ngon vẫn là nhất.

Sầu Riêng tay dính đầy dầu mỡ, miệng vừa nhai vừa nói.

- Bao giờ qua lại bên kia, tao sẽ sắm chục cái vali thật bự, rồi nhét tất cả đồ ăn vào đem theo, ăn đủ bốn năm đại học luôn.

- Bên đó có chợ người Việt mà.

- Eo ơi, đồ đã không ngon bằng, còn đắt cắt cổ. Đi xa mới biết không có chỗ nào ngon bằng nhà mình.

Tôi gặm chân gà của mình, gật gù đồng tình với nó.

Trưởng chêm vào:

- Yên tâm, sau này ở gần nhau rồi, Sầu Riêng thích gì tôi đưa đi ăn.

Tôi nhìn hai người trước mặt, miệng không khỏi huýt huýt sáo.

Sầu Riêng không chút cảm động nào mà còn xua đuổi Trưởng đáng thương.

- Học cùng thành phố, nhưng khác trường.

- Ồ.

- Ồ cái gì mà ồ, ngẫu nhiên trùng hợp thôi.

Tôi lại, "Thế à?".

Sầu Riêng chả quan tâm nữa, tiếp tục quay lại với thiên đường ẩm thực của nó.

Tôi đưa ánh mắt an ủi Trưởng, thái độ của bạn yêu tôi thế này thì con đường Trưởng phải đi còn dài lắm.

Công chúa nhỏ kéo áo Lão, chỉ quầy bán kẹo gần đó.

- Anh ba, mua cho em kẹo bông đi.

Tôi cũng học theo con bé, kéo tay Lão:

- Tôi cũng muốn ăn kẹo bông.

Lão dở khóc dở cười, dắt cả hai đến trước quầy mua kẹo bông. Sau đó, liền có cảnh hai chị em một lớn một nhỏ vừa ăn kẹo bông vừa nắm tay nhau dung dăng dung dẻ.

Kẹo bông ngọt ngọt rồi tan nhanh trong miệng.

- Lão ăn không?

Tôi chỉ thuận miệng mời thôi, ai ngờ đâu người nào đó tưởng thật cúi đầu cắn một miếng lớn, còn nhìn tôi cười cười.

Lão nhéo nhéo má tôi, dạy bảo:

- Ăn đồ ngọt nhiều sẽ bị sâu răng đấy!

Công chúa nhỏ nghe vậy còn gật đầu đồng tình.

- Đúng ạ, mẹ cũng không cho em ăn nhiều kẹo.

Kệ tôi đi, sâu răng cũng mặc tôi luôn đi!

Đầu năm nay là cái Tết đầu tiên tôi bên cạnh Lão, nhưng là không được cùng Lão ngắm pháo hoa nên có chút tiếc nuối. May mắn là lần này cuối cùng cũng được xem chung pháo hoa với nhau.

Tôi hào hứng nhìn màn hình lớn đang đếm ngược về số không, toàn bộ đèn điện cũng được tắt hết. Tất cả mọi người ngay lúc này đều đang chờ đợi bông hoa rực rỡ đầu tiên trên bầu trời.

Lúc màn hình hiển thị số không, một âm thanh dội vang trên bầu trời. Ngay sau đó, trên bầu trời đen kịt ban nãy xuất hiện vô số pháo hoa đủ màu sắc, đủ hình dạng.

Tôi nhìn đến quên cả chớp mắt, đây không phải là lần đầu tiên tôi được xem pháo hoa, nhưng là lần đầu tiên được thấy gần thế này, rực rỡ thế này.

Tôi nhìn đến Sầu Riêng, pháo hoa sáng lên chiếu rõ gương mặt đang nhìn đến mê mẩn của nó. Đây là lần đầu tiên tôi cùng nó xem pháo hoa sau ba năm, kể từ khi nó đi du học cũng không còn ai cùng tôi xem pháo hoa giao thừa nữa.

Tôi móc ra phong bì lì xì đỏ dúi vào tay Sầu Riêng, đây là tiền mừng tuổi tôi để dành cho nó từ mấy mùa tết qua. Mặc dù là pháo hoa giữa mùa, nhưng xem như thời khắc này đã trọn vẹn ý

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net