Chương 44: "Lão đến rước em đi, bạn cùng phòng làm em tủi thân muốn khóc."

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùa đông, hiếm hoi lắm mới có được một ngày nắng đẹp. Mặc dù trời vẫn lạnh như thế, nhưng cảm giác có nắng vẫn ấm áp hơn đôi chút. Tôi kéo rèm cửa sổ buộc lại, để ánh nắng vàng ươm chiếu sáng cả căn phòng.

- Ăn sáng thôi em!

- Vâng ạ.

Lão vẫn đang lúi húi trong bếp, bày từng món ăn ra bàn. Hai cốc sữa bò nóng vẫn còn đang nghi ngút khói.

Tôi nghiêng đầu nhìn, môi không tự chủ được cong lên thành nụ cười. Ánh nắng như phủ thêm vầng sáng lên bóng dáng cao lớn đang chăm chú nấu ăn, ừm, vừa đẹp trai vừa ấm áp.

Tôi vui vẻ chạy lại, hớn hở:

- Hôm nay ăn gì thế Lão?

- Cháo thịt bò. - Lão liếc nhìn chân tôi, cau mày, - Em mang tất vào đi rồi ra ăn, không thấy lạnh à?!

- Dạ vâng.

Tôi làm bộ ngoan ngoãn.

Từ ngày ở chung với nhau, tôi với Lão đều thống nhất với việc nấu ăn tại nhà. Lão nấu ăn, tôi rửa bát. Nhưng thật ra đa phần toàn là Lão vừa nấu ăn vừa rửa bát, ai bảo Lão chiều tôi quá làm gì.

Ăn sáng xong, tôi với Lão trở về phòng thay đồ để đi làm. Tôi giúp Lão thắt cà vạt, Lão giúp tôi chỉnh lại cổ áo.

Tôi nhìn Lão mang một thân tây trang tối màu, đến cả cà vạt cũng thắt nghiêm chỉnh, có chút tò mò hỏi:

- Hôm nay anh có việc gì hả?

Bình thường Lão chỉ mang sơ mi, ít có dịp được thấy Lão ăn mặt chỉnh tề, nghiêm trang thế này.

- Ừm, hôm nay anh đi gặp đối tác bàn chuyện.

Lão mang cặp kính trắng, tóc cũng được vuốt keo ngược ra đằng sau. Cả khuôn mặt sáng sủa đều lộ ra ngoài, mắt sâu, mũi cao, môi mỏng. Tôi không nhịn được nhìn Lão nhiều thêm chút, cảm giác từ bạn trai trở thành chồng, vẫn là sự đẹp trai đó nhưng càng nhiều thêm sự trưởng thành, trầm ổn.

- Sao vậy?

- Chồng em đẹp trai quá đi thôi!

Lão cười cười, ôm eo tôi kéo vào lòng.

- Nhìn nhiều năm như thế rồi vẫn chưa thấy chán hả?

- Không chán, đẹp trai như vậy nhìn bao nhiêu cũng không đủ.

Bông hoa bên khoé miệng Lão càng sâu hơn. Một nụ hôn chuồn chuồn đáp nhẹ xuống môi tôi.

Tôi ở trong lòng Lão, giúp Lão chỉnh lại chỗ áo bị xộc xệch.

- Tối nay anh ăn tối một mình nhé, em hẹn bạn đại học đi ăn.

Lão có hơi nhíu mày, lại nói:

- Lần này lý do là gì đây?

Tôi đảo mắt liên hồi, trong đầu liên tục nảy ra vô số lý do:

- Tiểu Thơ bọn em vừa tìm được việc mới, rủ cả đám đi chúc mừng!

Lão nghe xong cũng không phản ứng gì nhiều, chỉ xoa xoa đầu tôi.

- Anh biết rồi. Bao giờ về thì nhắn anh, anh đi đón.

- Em sợ sẽ trễ lắm.

- Bao giờ cũng được, anh không yên tâm để em tự về. Còn nữa, không được uống rượu bia.

Tôi quả quyết gật đầu, dùng một ánh mắt cho Lão tin tưởng rằng tôi cam đoan sẽ không động đến một giọt bia rượu nào.

Nhưng nào có ngờ, lúc về là Lão vác tôi về nhà. Tôi mơ màng cái gì cũng không biết, chỉ nhớ là tôi uống chưa hết hai chai bia đã bắt đầu gục. Bên cạnh, Tiểu Thơ đang khóc lóc ầm ĩ, Bông Hậu đang mắng chửi người, Cơ Trưởng vừa dỗ hai đứa kia vừa nói chuyện qua điện thoại.

Tôi cười hề hề, ôm lấy Lão làm nũng:

- Thật tốt vì giờ đây bọn em vẫn còn chơi với nhau!

Nếu ba năm cấp ba khoảng thời gian tươi đẹp nhất, thì bốn năm đại học là khoảng thời gian vui vẻ nhất, vui vẻ đến mức đôi lúc tôi quên mất rằng mình còn có một anh bạn trai.

.

.

Hội trường chật kín người, tôi đến lúc buổi lễ đang diễn ra, khó khăn lắm mới tìm được một chỗ trống. Tôi có hơi xấu hổ không biết làm sao, một hội trường rộng thế này, nhưng hơn hai phần ba đều là nam sinh. Lúc tôi ngồi xuống, có vài ánh mắt tò mò cứ chăm chăm nhìn mình, tôi cứ phải giả vờ không quan tâm. Nữ sinh rất ít, hầu như đều ngồi thành từng nhóm, mỗi tôi một thân một mình lạc giữa một rừng trai thế này có cảm giác không biết phải nói làm sao.

Hôm nay là lễ khai giảng của trường Đại học Bách Khoa. Con gái ở đây được xem tương đương với động vật quý hiếm cần được bảo tồn cấp độ cao nhất, vậy nên cũng không lạ khi có nhiều ánh mắt nhìn tôi đến vậy. Chỉ là từ trước đến nay tôi đều học ở trong môi trường mà nam nữ đều ngang bằng nhau, thế nên có chút không thích ứng được.

Lúc này trên sân khấu, Ban giám hiệu nhà trường đang phát biểu, tôi nghe đi nghe lại, cũng toàn những lời không khác mấy so với thời còn học phổ thông.

Tôi lấy điện thoại ra nhắn tin.

"Sắp đến lượt Lão chưa?"

Bạn nam bên cạnh đột nhiên bắt chuyện.

- Cậu học ngành gì vậy? Mình đang học Kỹ thuật điện.

Cậu bạn nọ để đầu đinh, tóc ngắn chỉ vài ba phân, một bên tai đeo khuyên, trên người còn mang vài loại dây chuyền vòng tay hình dây xích lằng nhằng. Ngay từ khi nhìn, trong đầu tôi đã hiện lên hai chữ to đùng: dân chơi.

- À, ờ, mình...

Tôi bị đơ mất mấy giây, bởi vì, tôi có phải sinh viên ở đây đâu. Hơn nữa, ngoài ngành học của Lão, tôi cũng không biết các ngành còn lại ở trường này.

- Mình học Công nghệ thông tin.

Mắt bạn nam đó nhìn tôi sáng rỡ, còn cười nữa.

- Cậu là con gái mà giỏi thế, mình bị trượt ngành đó nên mới vào ngành hiện tại.

Tôi cúi đầu cười cười, không dám nhận.

- May mắn thôi!

Tưởng đâu câu chuyện đến đó là dừng rồi, nhưng không, cậu bạn đó hỏi tôi câu này đến câu khác, cảm tưởng như tôi lại một lần nữa khai báo sơ yếu lý lịch khi nhập học vào trường. Chỉ khác là, khai báo cho trường tôi khai đúng, nói chuyện với cậu bạn này thì câu đúng câu sai.

Máy rung rung báo tin nhắn mới.

"Sắp rồi."

"Học ngoan, không cần nhắn lại, chút hết giờ anh qua đón em."

Tôi đọc xong tin nhắn, không trả lời lại, quyết định cho Lão một bất ngờ.

- Cậu xem cái gì mà vui quá vậy?

- À, tin nhắn của... bạn trai mình.

Nói xong ba chữ cuối, tôi còn cười thật tươi.

Từ lúc đó đến khi buổi khai giảng kết thúc, bạn nam đó cũng không thắc mắc thêm điều gì về tôi nữa.

Xong phần giới thiệu về trường của thầy giáo Ban giám hiệu, đến phần của tân sinh viên năm nay, hai MC mời tân thủ khoa của trường thay mặt cho toàn thể sinh viên mới lên phát biểu.

Mọi người đều ồ lên, dáo dác đưa mắt tìm kiếm muốn xem người học giỏi nhất trường trông sẽ như thế nào.

Ở phía sân khấu, gần hàng ghế của thầy cô, có người đứng lên. Nam sinh cao cao mang áo sơ mi trắng, tóc đen ngắn gọn gàng. Tay áo sơ mi được xắn lên đến giữa, ngón tay thon dài cầm theo một xấp giấy. Dáng người cao thẳng đi từng bước về sân khấu, dưới cái nhìn tò mò đổ dồn của mọi người cũng không lúng túng chút nào.

Tôi dõi mắt theo bóng hình nọ, đến tận lúc người ta đứng lên bục phát biểu, đẩy đẩy gọng kính trắng, từng động tác tôi đều không muốn bỏ lỡ.

Gương mặt điển trai lộ rõ dưới ánh đèn vàng của sân khấu, có chút nghiêm túc, có chút lạnh nhạt.

Khoảng cách xa thế này khiến tôi cảm giác mình như một khán giả nhỏ bé trong vô số khán giả của Lão, trong mắt đều là hình ảnh Lão ưu tú ra sao, Lão tài giỏi thế nào, Lão tỏa sáng rực rỡ nhường nào. Khoảng cách xa xôi đó có mộng tưởng nhỏ bé đối với Lão, muốn được chạm đến Lão, muốn đứng bên cạnh Lão, cả muốn trở thành một điều gì đó quan trọng với Lão.

Tôi thầm cười, trong lòng đều là cảm xúc hồi tưởng của những ngày mới theo đuổi Lão.

"Ông chú đầu to" ngày nào đã trở thành tân sinh viên của Đại học Bách khoa, còn là thủ khoa có điểm đầu vào cao nhất của trường. Vẫn là áo sơ mi, vẫn là quần tây, nhưng không còn đầu tóc dài che phủ cả mắt nữa, cũng không còn bộ dáng ghét bỏ đối với thế giới này nữa. Lão của bây giờ như nàng Lọ Lem vừa được phủ bụi, lộ ra dáng vẻ đẹp đẽ nhất, cũng dùng bộ dáng chân thật nhất đối đãi với thế giới đầy sắc màu này.

Thật may mắn, trên đoạn đường đó tôi có thể đồng hành cũng Lão, sau đó lại cùng nhau đi tiếp trên chặng đường tương lai còn đang mơ hồ.

- Cậu có thể cho mình xin số điện thoại không, facebook cũng được?

Buổi lễ kết thúc, tôi đang tính xuống tìm Lão thì đột ngột bị người ta chặn lại. Tôi đã nói rõ ràng là tôi có bạn trai rồi, đầu đinh này lấy đâu ra dũng khí để tiếp tục nữa vậy.

- Mình đã nói là mình có bạn trai rồi mà.

Cậu bạn kia im lặng, nhưng vẫn không tránh đường để tôi đi.

Tôi có hơi lo lo, nhìn bộ dáng như dân anh chị thế này, có khi nào đang suy nghĩ làm thế nào để cho tôi một trận không. Hay là cứ cho đại đi nhờ, xong rồi thì chặn luôn, dù sao cũng sẽ không gặp lại.

Ai ngờ, cậu bạn kia suy nghĩ một hồi lâu, rốt cuộc dùng ánh mắt vô cùng nghiêm túc mà nói với tôi rằng:

- Mình đợi cậu chia tay.

Cái gì vậy ba???

Tôi quay đầu kiếm đường khác mà đi, cũng chẳng buồn đáp lại rằng chuyện chia tay gì đó cả đời này cũng không thể xảy ra được đâu.

Đang lúc tôi còn đang loay hoay tìm lối ra thì thấy bóng dáng quen thuộc đứng cách mình một dãy ghế, tôi như chết đuối vớ được cọc, chạy như bay về phía Lão.

- Sao em lại ở đây?

Lúc tôi còn chưa đứng vững Lão đã vươn tay đỡ lấy, ánh mắt còn nhìn đến phía đằng sau tôi.

Tôi cười hì hì:

- Em trốn hai tiết sau, cho Lão một bất ngờ đó.

- Giỏi quá nhỉ!

Tôi chắc chắn đây không phải là một lời khen.

Lão vẫn nhìn về phía đằng sau tôi, khiến tôi không thể không quay lại nhìn. Cậu bạn đầu đinh đó vẫn dán mắt vào chúng tôi không rời, giống như muốn dùng mắt giết chết người vậy.

Tôi trừng mắt, nhìn cái gì mà nhìn?

- Em quen à?

- Không quen.

Tôi nói xong liền kéo Lão đi thẳng.

Tháng chín, trời vẫn nắng chói chang, khuôn viên trường học vẫn tấp nập người đi kẻ lại. Tôi với Lão nắm tay nhau bước đều tán cây. Tôi nhìn lên, bầu trời xanh trong văn vắt, mây trắng như từng cây kẹo bông gòn lớn trôi lơ lửng. Hôm nay thật sự là một ngày đẹp trời.

- Lúc nãy làm sao vậy em?

- Lão muốn nghe sao?

- Ừm.

Tôi kể lại chuyện lúc nãy cho Lão nghe. Tôi nghĩ Lão sẽ có chút gì đó ghen tuông hay làm sao đó nhưng không, Lão chỉ im lặng nghe tôi kể hết.

- Còn dám bảo đợi ngày em chia tay nữa chứ, đúng là khùng điên gì đâu mà.

Kể đến là bực mình không thôi.

Lão cười cười, từ nắm tay đột nhiên chuyển sang ôm lấy tôi, còn nâng mặt tôi lên trêu.

- Bạn gái anh thật giỏi quá, đến ghen cũng không cho anh ghen nữa.

Tôi bị Lão bóp bóp xoa xoa má, vô cùng tự hào mở miệng:

- Chứ sao, cũng tại bạn trai em giỏi giang quá còn gì.

Có Lão ưu tú như thế này rồi thì cần gì một ai nữa.

Thật ra nếu là trong phim thần tượng, mà tôi lại là nữ chính, thì đáng lẽ đang trong lúc tôi với bạn nam đầu đinh giằng co, Lão sẽ xuất hiện, mang hào quang chói lòa của nam chính đến khẳng định chủ quyền. Sau đó, chuyện tân sinh viên mới vào trường đã có mối tình tay ba sẽ lan rộng khắp nơi, tôi đi đâu người ta sẽ chú ý đến đó. Chẹp, nghĩ đi nghĩ lại, thật ra làm nữ chính phim thần tượng chỉ là bật sáng một khoảnh khắc thôi, về lâu dài thì không sung sướng gì cho cam.

Tôi nghĩ đến một chuyện, đổi sắc mặt nghiêm túc hỏi Lão:

- Khai mau, từ lúc vào trường đến nay đã có bao nhiêu người đến làm quen anh rồi?

- Không có ai cả.

- Nói xạo.

Lúc nãy lúc Lão lên phát biểu, không một trăm thì cũng chín mươi phần trăm toàn bộ các bạn nữ có mặt lúc đó say mê nhìn Lão. Thế mà Lão dám nói là không có ai, có ma mới tin.

- Thật. – Lão đưa tay ra, trên ngón áp út đeo một chiếc nhẫn bạc, - Mọi người nhìn thấy cái này xong đều không đến nữa.

Tôi hài lòng cười, "Tạm tin Lão.".

Tôi nắm lấy tay Lão, vuốt ve chiếc nhẫn trên đó.

- Lúc nãy em nhìn anh lên bục phát biểu, cảm thấy anh thật giỏi, thật ngầu, như phát sáng bling bling luôn ấy. Vừa cảm thấy thật tự hào, vừa cảm thấy có chút không nỡ.

Lão lật ngược lại bao lấy bàn tay tôi vuốt ve.

- Lại suy nghĩ linh tinh rồi phải không?

- Không có. – Tôi bĩu môi.

- Chỉ là, anh ngày càng xuất sắc như vậy thì em cũng phải cố gắng hơn nữa, sau này mới có đủ can đảm để đi bên cạnh anh chứ.

Lão cưng chiều xoa xoa đâu tôi, vừa thân mật vừa dịu dàng.

- Cố gắng là tốt, nhưng đừng tự gây áp lực cho bản thân.

Dừng một lát, Lão lại nói tiếp:

- Ngày xưa đề Toán dễ như thế em không biết làm, nấu ăn, nữ công gia chánh cũng không biết, ngu ngơ như vậy anh cũng có chê em đâu.

Tôi dỗi, đang cảm động được một nửa thì hết sạch luôn.

Lão nhéo nhéo má tôi, cười vui vẻ dỗ dành:

- Nhưng được cái đáng yêu bù lại.

Tôi lườm Lão:

- Hình như càng lớn miệng anh càng ngọt thì phải.

Dù có trêu tôi hay dỗ tôi miệng đều ngọt như bôi đường ấy, đáng ghét thực sự!

- Miệng em ngọt hơn!

Tôi nhéo thật mạnh vào cánh tay Lão, thực sự là ngày càng đáng đánh mà!

Mùa thu năm đó, tôi đỗ vào trường Đại học Ngoại Ngữ, Lão trở thành thủ khoa toàn ngành của trường Đại học Bách khoa. Hai trường đều nằm trong khu đại học mới của thành phố, bao gồm cả Đại học Kinh tế, Đại học Sư Phạm, Đại học Mỹ thuật,... Nguyên cả một khu vực rộng lớn đều là nơi tập trung của gần như tất cả các trường đại học trong thành phố. Chỉ có một điều là hơi xa trung tâm, mỗi lần tôi đi học đều là cả một chặng đường dài.

Khu đại học từ khi được hình thành đến nay liền biến thành cả một đô thị sinh viên nhỏ trong thành phố vậy, có trường đại học, có kí túc xá, có sân vận động, tiếp theo đó các hàng quán cũng mọc lên theo. Có thể nói trong khu đại học như một thành phố nho nhỏ không gì là không có. Sinh viên các trường cũng rất thích vì như vậy sẽ có nhiều cơ hội giao lưu hơn, giống như lúc trước mỗi trường đều một thân một mình giờ lại sống chung với rất nhiều hàng xóm vậy.

Mặc dù là hơi xa nhà nhưng tôi lại có bạn trai, mỗi ngày đi học đều có bạn trai đến đón, học xong lại có bạn trai rước về. Cảm giác không khác gì hồi cấp ba lắm.

- Em sắp phải đi học quân sự rồi ấy Lão.

- Sớm thế sao?

- Dạ vâng, tuần sau là đi rồi.

Tôi chở Lão đi chầm chậm trên đường, đương nhiên là lại trên chiếc xe Cub của Lão.

Chẳng là ba mẹ tôi bảo tôi cũng là sinh viên rồi, dự tính sẽ mua cho tôi một chiếc xe máy xem như là quà thi đỗ đại học. Nhưng cả ba năm cấp ba, tôi không đi xe buýt cũng là được Lão đèo, hoàn toàn không có cơ hội đụng vào chiếc xe máy. Thế nên ba mẹ chỉ đành tin tưởng Lão, nhờ cậy Lão dạy tôi biết cách chạy xe.

Cứ buổi tối không có việc gì làm là Lão lại đem xe máy ra dạy tôi cách chạy. Mặc dù được vài hôm rồi nhưng tôi đi xe máy không khác gì người đi xe đạp là bao nhiêu.

- Em mỏi tay quá, Lão lên chở đi!

- Đừng có lười biếng, mới đi chưa được nửa giờ đồng hồ nữa.

- Thật ấy, tay em tê hết rồi đây này.

- Nghỉ một lúc thôi nhé!

Tôi cười hì hì, dừng xe lại để Lão lên chở.

Ngồi phía sau xe ôm lấy Lão, tôi thỏa mãn hít hít hương nước xả vải trên áo.

- Em đi quân sự tận một tháng, chỉ được về hai ngày cuối tuần thôi.

Trường tôi đi quân sự ngay lúc vừa khai giảng xong, vẫn chưa chính thức học gì nhiều. Trong khi đó, trường Lão đến tận học kì hai năm nhất mới đi.

- Anh ở nhà ngoan ngoãn, đừng nhớ em quá nhé!

Lão phì cười.

- Nghe như em sẽ đi luôn không bằng.

- Em mà đi luôn chắc anh sẽ nhớ em đến chết mất.

- Đúng vậy, thế nên em nhớ học hành chăm chỉ, nghe lời thầy cô, giúp đỡ bạn bè, sớm ngày về với anh.

Nghe như tôi không phải đi học quân sự mà là đi cải tạo vậy.

Tôi đưa mũi vẽ vẽ nghịch nghịch trên lưng Lão, bắt đầu nói lảm nhảm:

- Nhớ em thì nhắn tin cho em nha, em không học thì sẽ trả lời anh. Em cũng sẽ làm bạn gái ngoan, không để Lão phải lo lắng đâu.

Lão buồn cười, nhéo nhéo mu bàn tay tôi xem như trừng phạt cho tội nói linh tinh.

Ban đêm mùa thu cực kì mát, lúc Lão đưa tôi về nhà, cành lá trên đầu còn theo gió đung đưa phát ra tiếng xào xạc.

Ngắm nhìn gương mặt Lão dịu dàng được bao phủ bởi ánh đèn đường, tôi không nhịn được thơm môi Lão một cái. Ai bảo người ta phải xa bạn trai lâu thế còn gì.

Lão bị bất ngờ xong liền muốn kéo tôi lại hôn thêm một cái, nhưng tôi lại nhanh chân chạy luôn vào nhà.

- Bao giờ em về sẽ bù cho anh.

Vừa vào nhà, tôi liền thấy anh trai đang gác chân lên bàn xem tivi. Trông thấy tôi, ông ấy liền nhại lại giọng tôi nói lúc nãy với Lão, còn cố tình nói eo éo eo éo cho giống con gái. Trông ông ấy có khác gì mụ quả phụ già suốt ngày chờ chồng về mà không thấy đâu không, chỉ chực chờ người ta tình cảm là nhảy vào cắn xé.

Tôi đã quá quen với việc anh trai mình cứ trông chờ một ngày nào đó tôi với bạn trai chia tay. Bây giờ nghe ông ấy mỉa mai cũng không tức giận nữa, thay vào đó tìm cách chọc lại cho ông ấy tức điên lên.

- Anh nên kiếm người yêu đi, trông anh thiếu thốn tình cảm lắm rồi ấy.

.

.

Ngày đi học quân sự, tất cả học sinh năm nhất đều tập trung tại trường trước, sau đó thì đi xe trường lên trên chỗ học quân sự. Chỗ học quân sự nằm xa tít tắp ở ngoài rìa thành phố, còn sát với núi nữa. Trường muốn đảm bảo an toàn cho sinh viên nên đều có xe đưa đi đưa về tận nơi.

Đến nơi thì đầu tiên sẽ là lên nhận phòng với sắp xếp đồ đạc trước, đây dù sao cũng sẽ là nơi chúng tôi sẽ ở trong một tháng trời. Mỗi phòng lớn nhỏ thì theo đó số sinh viên ở từng phòng sẽ khác nhau. Còn các khu vực sinh hoạt chung như nhà ăn, nhà vệ sinh, phòng tắm đều là dùng chung với nhau ở một chỗ cố định.

Phòng tôi ở chỉ có bốn người, phòng cũng nhỏ, vừa đủ kê được hai cái giường tầng. Đây giống như hết chỗ nên chỉ đành nhét chúng tôi vào phòng này.

Lúc tôi đến thì trong phòng đang có hai người đang sắp xếp đồ đạc, mà lại còn một nam một nữ. Tôi giật mình phải chạy ra xem thử có phải mình đi lộn phòng không, hay là nhầm khu không. Thêm nữa là hai người đó còn đang mải miết cãi nhau, không thèm quan tâm gì đến sự xuất hiện của tôi.

Tôi đành phải lên tiếng chào hỏi trước.

Bạn nữ đang cãi nhau vô cùng hung dữ với bạn nam kia, hình như là vì vấn đề nên nằm giường trên hay giường dưới. Vừa nghe thấy tôi, bạn nữ liền thay đổi sắc mặt, vui vẻ chạy đến làm quen.

- Mình là sinh viên khoa Tiếng Anh, còn cậu?

Tôi cười cười. Bộ dạng lúc nãy của bạn nữ với nụ cười tươi bây giờ đúng là khiến người khác phải nhìn bằng con mắt khác.

- Mình cũng khoa Tiếng Anh.

Nói chuyện xã giao thêm vài câu nữa mới biết hai chúng tôi không những cùng khoa mà cùng cả lớp, khéo là có duyên. Có khi hai bạn sắp đến này cũng chung lớp luôn cũng nên.

Bạn nam kia thấy thôi cũng không chào hỏi gì, loay hoay giúp bạn nữ thu dọn đồ đạc.

Tôi không nhịn được bèn hỏi nhỏ:

- Bạn trai cậu hả? Chu đáo vậy!

Bạn nữ kia nghe tôi hỏi xong liền cười ha hả, giống như thoắt cái lại không thấy nụ cười dịu dàng lúc nãy đâu nữa.

- Nghĩ sao mà bạn trai mình vậy, tụi mình chỉ là bạn chung cấp ba thôi. Thằng này học bên Tiếng Anh Thương mại.

Tôi nhìn qua bạn nam kia vẫn đang miệt mài sắp xếp đồ đạc, không quan tâm lắm lời chúng tôi đang nói.

Tôi cũng không hỏi thêm gì nữa, quay ra sắp xếp đồ đạc của mình.

Lát sau, có thêm hai bạn nữ nữa đến.

Một người xinh đẹp như hoa được hai ba bạn nam đưa đến tận phòng, người kéo vali hộ, người xách túi hộ, có người còn cầm theo một túi đồ ăn vặt. Bạn nữ xinh đẹp đó đó chỉ thong thả đi vào phòng, đến cả việc sắp xếp đồ đạc cũng không động đến một ngón tay. Mấy bạn nam tay vừa làm miệng vừa nói chuyện với bạn nữ xinh đẹp, cảm giác như chỉ cần bạn nữ xinh đẹp cười một cái thôi thì bao nhiêu mệt nhọc chả đáng là gì với các bạn nam ấy.

Một người nữa được ba mẹ đưa đến tận phòng, tôi còn không biết chuyện đi quân sự còn cho phụ huynh đi theo thế này. Từ lúc đi vào phòng đến lúc ngồi xuống giường, bạn nữ nọ vẫn không ngừng kêu than đủ điều, nào là phòng chật quá, trời nóng thế này mà lại không có máy lạnh, giường quá cứng, còn không có nệm,... Trong khi bạn nữ đó chỉ ngồi im một chỗ, việc gì cần làm đều có ba mẹ làm hết. Ba mẹ bạn nữ ấy vừa làm còn vừa an ủi, vừa dỗ ngọt, lúc rời đi còn khuyên răn bạn nữ, nhờ chúng tôi chăm sóc hộ con gái của họ.

Tôi chảy ngược nước mắt vào trong quay lại với góc giường nhỏ bé của mình, trong khi những người kia đã làm gần xong hết cả thì tôi vẫn lủi thủi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net