Chương 46: ngọt.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi tối, tiễn Lão về xong, tôi vừa vào nhà đã nghe được tiếng báo không ngừng của tin nhắn điện thoại. Giờ này nếu không phải Sầu Riêng ở nửa kia bán cầu, thì chắc chắn là tụi Cơ Trưởng vừa ngủ dậy xong.

Tôi mở tin nhắn lên xem. Trong nhóm bốn người, ba đứa kia đang thảo luận sôi nổi về chuyện ngày mai sẽ đi đâu chơi.

Thấy tôi đã xem tin nhắn, Cơ Trưởng liền hỏi:

"Ngày mai tụi tao tính đi lượn lờ mua ít đồ, mày đi không?"

"Mai tao bận rồi."

Tôi không quên kèm theo cái mặt khóc.

Tôi đi cả tháng trời, bây giờ về cũng phải làm tròn trách nhiệm của bạn gái chứ, đi hẹn hò.

Cơ Trưởng: "Tầm này mày bận cái gì mà bận? Nói nghe xem."

Nó một mực không buông tha cho tôi.

Tôi khóc huhu: "Ví tiền tao bận."

Cả nhóm bỗng chốc rơi vào tĩnh lặng.

Sau đó, Cơ Trưởng với Bông Hậu nói chuyện như là tôi chưa từng xuất hiện trong cuộc đời chúng nó vậy.

Tiểu Thơ an ủi tôi.

"Để mai tao mua cho mày ít vật dụng nhé!"

Tôi gửi một cái meme "Phú bà xin bao nuôi", thế giới này cũng chỉ có mỗi Tiểu Thơ yêu thương tôi.

Trong nhóm bốn đứa chúng tôi, chỉ có mỗi tôi là sống ở thành phố này, còn lại cả ba đứa kia đều từ thành phố khác sang học. Tiểu Thơ ở thành phố bên cạnh, được xem là gần nhất rồi. Còn lại Bông Hậu là gái cao nguyên, Cơ Trưởng thì ở thành phố phía nam đến. Cả ba đứa chúng nó đều đăng ký ở lại ký túc xá của trường, mà mỗi phòng bốn người, dư ra một chỗ nên chúng nó một hai năn nỉ tôi ở cùng. Tiểu Thơ còn đảm bảo, chỉ cần tôi đồng ý thì không cần phải lo bất kỳ chi phí nào cả.

Tôi suy nghĩ rồi lại suy nghĩ, thật ra nhà tôi cũng cách xa trường, ở lại ký túc xá cũng có cái lợi. Nhưng là, tôi phải nói với Lão thế nào đây, tôi không đành lòng để Lão mỗi ngày chạy đi chạy về một mình. Ngày mai gặp Lão phải hỏi trước ý kiến của Lão thế nào đã.

Không biết có phải quen giấc hay không mà lúc 6h sáng tôi đã tỉnh dậy. Tôi không muốn rời giường sớm nhưng ngủ lại không được, đành nằm trên giường lướt Facebook.

Vào mục bạn bè mới thấy có nhiều lời mời kết bạn mới, tôi xem qua một lượt, đa phần đều là bạn bè chung trường với tôi. Những người tôi thấy quen mắt tôi đều chấp nhận hết. Trong đám đó có một tài khoản lạ không để hình đại diện, bạn bè cũng chỉ có vài người, giống như là tài khoản mới lập gần đây. Đặc biệt là, tên người này còn trùng với tên của Lão, thông tin tiểu sử cơ bản cũng giống nhau luôn. Nhưng Lão của tôi có xài mạng xã hội bao giờ đâu, cũng chẳng nói gì với tôi cả. Tôi nhìn đi nhìn lại cái tài khoản trống trơn đó, rốt cuộc vẫn nhấn đồng ý.

Tôi hẹn với Lão lúc tám giờ, thì lúc bảy giờ tôi đã vội đi sửa soạn rồi. Hôm nay là cuối tuần, tôi dậy sớm nhưng lại không còn phải tập huấn như lúc đi quân sự nữa. Tôi hít hà cái không khí trong lành của buổi sáng, nhìn mặt trời đang dần ló dạng, tinh thần cũng theo đó mà lên cao.

Tôi thay một chiếc váy hoa dài qua đầu gối, buộc tóc bằng nơ, đeo thêm một cái túi chéo màu trắng nho nhỏ. Nhìn cô gái trong gương, nụ cười tươi hơn cả ánh mắt trời kia, hình như da có đen đi vài phần thì phải. Tôi gục ngã, tôi bắt đầu tiếp thu những lời mẹ nói ngày hôm qua rồi. Thế này mà ra đường thì nhan sắc tôi với Lão lại cách nhau thêm một đoạn nữa mất.

Nhìn lại mình trong gương lần nữa, trong đầu tôi nhảy ra vô số lý do để tự an ủi cho chính mình. Qua một thời gian nữa nó lại trở về như ban đầu thôi, chắc chắn là thế. Đây chỉ là cháy nắng bình thường thôi mà, vài hôm lại trắng ngay, chắc chắn là thế.

Ấy mà, đến lúc gặp Lão, tôi lại nhào vào lòng Lão mếu mếu máo máo.

- Lão ơi, nhìn xem, em bị xấu đi rồi...

Đáng lẽ trong tình huống này, là một người bạn trai tốt, Lão đáng lẽ phải dỗ dành tôi, phải an ủi rằng tôi không hề xấu chút nào, mà dù có xấu đi thì trong mắt Lão tôi vẫn xinh đẹp nhất.

Ấy thế mà, người tự gọi là bạn trai tôi sau một hồi xem xét liền thẳng thắn nói rằng:

- Tối qua hình như không nhìn kỹ, đúng là đen đi nhiều thật.

Tôi muốn khóc to lên.

Tôi làm bộ muốn đóng cửa phòng, thả chó đuổi khách. Lão liền nhanh tay nhanh chân chặn cửa lại.

Từ ngày cả nhà biết tôi đang hẹn hò với Lão, mỗi lần Lão sang nhà đều theo thủ tục chào ba mẹ trước, sau đó xin phép ba mẹ đưa tôi ra ngoài, rồi đường đường cứ thế mà vào phòng tôi. Ba mẹ tôi đúng là chẳng sợ con gái bị bắt nạt chút nào.

Tôi hếch mặt lên, giận dỗi với Lão:

- Em không thèm đi nữa, anh về đi!

Mặt Lão cười đến nham nhở, đi hai bước thành một kéo tôi ôm vào trong lòng.

- Đã thay đồ xinh thế này mà không ra đường là phí lắm đấy.

- Mặc kệ.

Tôi giãy giụa, mắt to trừng mắt nhỏ với Lão. Nói chuyện thì nói chuyện chứ hở tí là động tay động chân với tôi làm gì.

Lão một tay ôm chặt lấy eo tôi, một tay xoa xoa hai má. Tôi hờn dỗi nhìn lên, chỉ thấy Lão híp mắt cười vui vẻ. Càng ngày càng cảm thấy, Lão thực sự rất thích đem tôi ra để tìm niềm vui.

- Chỗ này đúng là nhiều thịt hơn thì phải, trường quân sự đúng là nuôi em tốt hơn cả anh.

Tôi bắt lấy cái tay đang nhéo mặt mình xuống, cau có đáp lại:

- Chê thì đừng có ôm người ta!

Thế mà người nào đó càng không ngừng, vừa ôm vừa cọ vào người tôi mặc tôi ghét bỏ hết đánh lại đẩy.

- Nào, ngoan, để anh ôm đi!

Tôi tưởng Lão chỉ đang dỗ ngọt tôi thôi, tiếp đó lại nghe Lão nói nhỏ.

- Suýt thì quên mất cảm giác ôm em thế nào rồi.

Tôi nghe xong liền không động đậy nữa, ngoan ngoãn nằm trong lòng Lão.

Dạo này tôi hình như bỏ bê Lão hơi nhiều, không kể đến chuyện đi quân sự, mỗi tuần tôi chỉ về nhà được có một ngày nhưng đều ngủ đến quên trời quên đất. Đừng nói là hẹn hò, từ trên giường bò ra đến cửa tôi cũng lười. Thời gian sau này thì ở khu quân sự vui quá, tôi cũng quên mất ở nhà mình còn có một người bạn trai. Lão thì trước giờ vẫn lặng lẽ như thế, ngoài thường xuyên gửi tin nhắn hỏi thăm tôi ra thì cũng không thể hiện gì nhiều.

Không nghĩ đến, Lão của tôi lại dính người đến vậy.

Tôi vòng tay ôm lại Lão, cảm thấy vừa thương vừa buồn cười.

- Không phải hôm qua mới gặp nhau sao?!

- Vẫn không đủ.

Giọng nói vừa trầm vừa dịu.

- Nếu lỡ sau này có chuyện gì đó khiến em và anh phải tách nhau ra thì làm thế nào?

- Sẽ không có chuyện đó.

Tôi chỉ hỏi đùa thôi, nhưng không ngờ Lão lại rất cương quyết.

Tôi ngẩng đầu thưởng cho Lão cái hôn ngay cằm, cảm giác được bản thân rất quan trọng với một người hoá ra lại hạnh phúc đến vậy.

Ôm ôm ấp ấp một hồi, Lão mới hài lòng nắm tay tôi ra đường.

Cầm tay tôi sờ sờ, Lão thấy lạ liền hỏi:

- Nhẫn đâu hả em?

Tôi kéo dây chuyền đang mang trên cổ ra, mặt dây chuyền nho nhỏ ban đầu được thay bằng một chiếc nhẫn.

- Đi học quân sự mang nhẫn không tiện nên em lồng vào dây chuyền luôn, em quên chưa mang vào lại.

- Em thấy tiện thì để vậy cũng được.

- Vâng ạ. Mà anh mới lập facebook hả? Em tưởng anh bảo sẽ không dùng.

- Vì học nhóm cần phải có cái để liên lạc nên anh dùng.

Lão không thích dùng mạng xã hội, cảm thấy vừa tốn thời gian vừa vô bổ. Tôi thì lại cảm thấy là Lão vốn không thích thế giới loài người này, mà việc Lão dùng mạng xã hội như phương thức để hoà nhập với con người vậy. Nhưng đó là trước đây thôi, hiện tại tôi mong Lão có thể có thêm nhiều bạn một chút, dần dần cảm nhận được thế giới này tươi đẹp đến dường nào.

- Facebook anh có bao nhiêu bạn rồi?

Lão suy nghĩ một lát, ậm ừ nói:

- Tầm sáu, hay bảy người gì đó thì phải, đều là bạn bè chung nhóm bài tập với anh.

Đúng thật là...

Tôi chẳng còn gì để nói nữa.

Lão đưa tôi đi ăn sáng, sau đó lại đi dạo ngoài phố một lát. Khi mặt trời đã lên cao, tôi với Lão mới dắt díu nhau vào trung tâm thương mại tránh nắng. Tôi bàn với Lão đi xem phim, tiện thể cũng muốn mua một ít đồ.

Tôi dẫn Lão đến cửa hàng mỹ phẩm trước. Mấy đồ dưỡng da đã hết trong đợt quân sự rồi, lại còn hết chung một lần khiến ví tiền của tôi cứ muốn khóc thôi. Nhưng cái nhan sắc này mà không dưỡng lại thì sau này ra đường với Lão tôi phải trùm chăn kín người mất.

Mặc dù đã tự dặn lòng không liếc ngang ngó dọc và chỉ cần mua những thứ cần mua thôi, nhưng tôi vẫn không nhịn được đi xung quanh xem một tí là sờ một tí. Tôi chỉ dùng một vài đồ chăm sóc da cơ bản thôi, nhưng con gái mà, đến tiệm mỹ phẩm nhìn cái gì cũng muốn đem hết về.

Tôi đứng ở quầy son, dùng mẫu thử quẹt nhẹ một đường trên tay. Hãng này vừa ra bộ sưu tập mới, lúc nãy tôi đi ngang bị cái vỏ màu tím lấp lánh này thu hút nên dù không có ý định mua vẫn ghé lại ngắm nghía một tí. Son này vừa mịn lại vừa thơm, màu đỏ tôi đang thử trên tay lại còn trông da sáng hơn.

- Hương cam à?

Lão lúc nãy giờ vẫn đi đằng sau tôi, từ phía sau chồm tới nhìn vào vết son trên tay tôi.

Tôi đưa tay gần đến cho Lão ngửi, Lão lại càng đứng sát vào như đang ôm tôi vào lòng.

- Thơm anh nhỉ?

- Ừm, em chưa có mùi này.

Tôi nhéo một cái vào cánh tay Lão, đem son trả lại chỗ cũ rồi kéo Lão đi.

Lão cười cười, lấy cây son trên kệ thả vào trong giỏ hàng tôi đang cầm.

- Mua đi, em thích mà.

Tôi trừng mắt với Lão, hai má vì câu nói lúc nãy của Lão mà ửng hồng.

Người nào đó còn không biết điều mà xoa xoa má tôi, cười đến dịu dàng.

- Anh còn chưa nói với em, anh được học bổng toàn phần nên bốn năm tới không phải đóng học phí, thành tích tốt thì mỗi kỳ còn có thể có học bổng thi đua nữa.

Nghe Lão nói xong mắt tôi liền sáng cả lên.

Như vậy là bốn năm tới Lão không cần phải đặt nặng vấn đề tiền bạc nữa, cũng không cần phải vất vả làm thêm như trước nữa, Lão giờ có thể thoải mái làm gì thì làm rồi.

Tôi sung sướng cười híp cả mắt lại, nhảy nhót bên cạnh Lão xun xoe hết lời. Bạn trai nhà tôi giỏi quá đi mất, nếu không phải đang ở bên ngoài tôi nhất định sẽ thưởng cho Lão một cái hôn.

- Em vui đến thế sao?

- Vâng ạaa...

Tôi còn kéo giọng ra thật dài thật dài.

Lão cũng cười, đưa tay lấy giỏ hàng của tôi, xong nắm lấy tay tôi dắt đi.

- Đi mua son dưỡng nữa, của em dùng hết rồi phải không?

- Không mua.

Đắt lắm.

Vui thì vui nhưng tôi vẫn còn tỉnh táo lắm nhé, son dưỡng đó đắt lắm. Mỗi lần đều là tôi kì kèo mẹ mua cho, chứ tự mua xót tiền chết đi được.

Từ ngày yêu đương với Lão, tôi cũng chăm chút bản thân nhiều hơn. Mỗi lần ở bên Lão, người nào đó chốc chốc lại ôm chốc chốc lại hôn. Son bình thường màu lên sẽ xinh hơn nhưng Lão ăn vào không tốt, tôi cũng không thích thế. Vậy nên tôi chăm dưỡng môi hơn, chăm đến môi vừa hồng vừa mềm. Mỗi lần ra đường với Lão, nếu không phải dịp gì quan trọng, tôi chỉ cần bôi thêm một lớp son dưỡng là được rồi. Màu son dưỡng nhẹ nhàng càng làm môi thêm hồng, trông vừa xinh vừa tự nhiên. Nhưng mà đắt, đắt, đắt, điều quan trọng phải nói đi nói lại ba lần.

Đứng xếp hàng ở quầy tính tiền, vì cuối tuần nên có hơi đông, Lão cầm cái giỏ hàng chất đầy đồ của tôi.

Thấy tôi trừng mắt nhìn mình, Lão vừa cười vừa ghẹo tôi.

- Không phải anh cũng dùng sao, xem như trả lại cho em.

Cái đồ không biết xấu hổ này!

Tôi lại nhéo Lão một cái, rõ ràng tôi mạnh tay lắm nhưng giống như Lão không thấy đau chút nào. Bàn tay to lớn nắm lấy tay tôi, mười ngón tay đan chặt không cho tôi tức giận thêm phút giây nào.

Trung tâm thương mại cuối tuần rất nhộn nhịp, người qua người lại không ngớt. Trong đám đông, một chàng trai cao lớn mang áo sơ mi xanh, vừa đi vừa cười để lộ hai lúm đồng tiền sâu hun hút. Vài ánh mắt ngoái lại nhìn, chỉ thấy chàng trai nọ nói gì đó với cô gái nhỏ bên cạnh, cô gái nhỏ cười tươi như hoa hướng dương nở rộ.

.

.

Đó là lúc sau này, khi tôi biết được quá trình hẹn hò của mình đều bị người khác bám theo.

Ở cái thành phố này rõ ràng rộng như thế, trung tâm thương mại nhiều như thế, vì cái cớ gì tôi lại chạm mặt với ba cái đứa này ở đây.

Tôi trả lại điện thoại cho Bông Hậu, cười hề hề:

- Hình xinh nhỉ, gửi cho tao với!

Đoạn tôi với Lão đến rạp chiếu phim, nhân lúc tôi đi vệ sinh, vừa đẩy buồng vệ sinh ra ngoài đã thấy chúng nó đứng trước cửa phòng nhìn tôi chằm chằm. Dù có là tra tấn tội phạm thì chúng nó có thể tìm một địa điểm đẹp người đẹp cảnh hơn được không?

- Ví tiền của mày trông đẹp trai nhỉ?

- Thì, cũng... được...

- Dám bỏ chị em đi vui vẻ với trai, uổng công tụi tao mua cái gì cũng nghĩ đến mày.

Tôi ôm lấy Tiểu Thơ mếu mếu máo máo. Tiểu Thơ hiền lành, dễ nói chuyện hơn hai đứa kia nhiều.

- Là chúng mày không hỏi mà, chứ tao có giấu đâu.

Cơ Trưởng muốn tách tôi ra khỏi Tiểu Thơ, tôi thì cứ như keo dán sắt dính chặt vào Tiểu Thơ.

- Không chấp nhận được, ba đứa tụi tao còn chưa nắm tay trai mà mày đã có người yêu rồi là thế nào hả?

Sau một hồi náo loạn trong nhà vệ sinh, tôi mới được chúng nó thả cho ra ngoài.

Lão đứng đợi tôi một lúc lâu, sau khi thấy tôi đi vào một đi ra lại thành bốn lại càng ngạc nhiên hơn.

Còn chúng nó nhìn thấy Lão mắt liền nhấp nháy như đèn pha ô tô vậy, trông đến là buồn cười.

Tôi giới thiệu sơ qua, Lão cũng lịch sự chào hỏi bạn tôi. Lão nhìn đồng hồ, hỏi chúng nó có định xem phim không, xong chúng nó đứa gật đứa lắc chẳng ăn ý tí nào. Cuối cùng vẫn là Tiểu Thơ hiền lành từ chối vì không muốn làm bóng đèn.

Lão cũng cảm thấy không khí hơi ngượng nên để tôi đứng nói chuyện với chúng nó, còn mình đi mua bắp nước.

Đợi Lão đi rồi, Cơ Trưởng mới kéo lấy tay tôi liến thoắng:

- Mày nói xem! Mày nhặt anh người yêu như vậy ở đâu chỉ tao nhặt với, người gì mà nhìn kiểu gì cũng thấy thích mắt. Nếu mà là bạn trai tao, không cần làm gì cả, bất động để tao ngắm thôi tao cũng đủ hạnh phúc rồi.

- Mày còn nói được cơ á? Lúc nãy tao cứ tưởng mày bị câm cơ.

Khi nãy nói chuyện, nó đứng bên một bên im lặng lúc gật lúc lắc đến miệng cũng không hé mà giờ như súng đạn bắn liên thanh vậy.

Cơ Trưởng cười giả lả:

- Tao bị đứng hình trước mấy anh đẹp trai.

- Anh anh cái gì, cũng năm nhất như mình thôi.

- Đẹp trai thì là anh hết.

Xàm xí vậy mà đến Bông Hậu, Tiểu Thơ cũng gật gù đồng ý. Sau đó, chúng nó thống nhất gọi Lão là anh, đến cả sau này vẫn không thèm sửa miệng.

Bông Hậu vỗ vai tôi, nghiêm giọng nói:

- Từ giờ trở đi, toàn bộ trai ở đại học là của ba chúng tao, mày hết phần rồi.

Đến Tiểu Thơ dịu dàng của tôi cũng hùa theo:

- Một mình này đã chiếm hết một nửa trai của làng đại học rồi.

Sau này, khi biết được Lão là thủ khoa trong lời đồn, ba đứa chúng nó nhìn tôi như trong mắt có thể xẹt ra tia lửa vậy.

- Đến một nửa trai còn lại cũng bị mày chiếm luôn rồi.

Sau đó là tiếng gào rú như thú hoang bị chọc tiết vậy...

Xin lỗi đi, làm bạn gái của Lão tôi cũng áp lực lắm chứ bộ.

Đến giờ vào phim, Lão có hẹn lần sau sẽ mời chúng nó đi ăn một bữa. Ngoài miệng đứa nào cũng khách sáo bảo không cần nhưng sung sướng đến cười ngoác cả mồm ra, chưa gì tôi đã cảm thấy hơi lo lắng cho ví tiền của Lão rồi.

Vì cuối tuần đông khách, tôi với Lão cũng không đặt vé trước nên không thể mua được ghế đôi. Thanh chắn giữa hai ghế bị đẩy lên, một tay Lão cầm hộp bắp để giữa, tay còn lại vòng qua sau lưng tôi. Tôi cũng không ngại ngùng, cứ thế ngồi sát lại gần với Lão.

Tôi đem hộp bắp để lên chân mình.

- Để em cầm cho!

Trong rạp vẫn chưa tắt hẳn đèn, bây giờ vẫn đang trong thời gian chiếu quảng cáo.

Tôi ngồi ăn bắp luyên thuyên với Lão một lúc.

- Sao anh lại muốn mời bạn em đi ăn?

- Không muốn dẫn anh ra mắt bạn bè à?

Âm thanh trong rạp rất lớn, tôi với Lão ngồi lại sát nhau, mỗi lần Lão nói chuyện đều cứ như có luồng khí nóng thổi vào tai vậy, lòng tôi ngứa ngáy hết cả lên.

Tóc dài theo động tác cúi đầu ăn bắp mà rơi xuống phía trước, Lão thay tôi vén tóc ra sau tai, sau đó lại lưu luyến vuốt ve tai tôi không rời.

Giọng Lão ở bên tai lại chầm chậm vang lên:

- Dù sao cũng gắn bó với nhau rất dài, anh lại không học chung với em, phải nhờ bạn em chăm sóc em nữa chứ. Hơn nữa, hình như em cũng rất vui mà.

Tôi áp má vào ngực Lão cọ cọ, giống như Lão có thể đi guốc trong bụng tôi vậy. Biết tôi suy nghĩ gì, muốn gì ngay cả khi tôi còn chưa kịp rõ ràng.

Cơ Trưởng, Bông Hậu, và Tiểu Thơ đều là những người bạn đầu tiên của tôi dưới mái trường đại học này. Mặc dù quen biết chưa lâu, nhưng cảm giác như chúng tôi đã biết nhau từ trước rồi vậy, hơn nữa cảm thấy bốn chúng tôi rất hợp nhau. Đương nhiên, tôi muốn giới thiệu bạn bè của tôi với Lão, ngược lại cũng muốn giới thiệu bạn trai tôi cho chị em của mình.

- Bạn em ấy, chính là mấy đứa lúc nãy, chúng nó muốn rủ em vào ở chung trong ký túc xá của trường. Em không cần thiết đêm nào cũng phải ở lại, chỉ cần đăng ký thôi. Lão nghĩ sao?

Tôi ngẩng đầu nhìn Lão, hỏi ý kiến.

- Cũng được mà. Nhà xa trường, có nơi để nghỉ ngơi cũng tốt, hôm nào bận rộn quá có thể ngủ lại ký túc xá cũng tiện.

- Em chỉ sợ anh nghĩ em có bạn mới liền bỏ bê anh.

Vòng tay ôm eo tôi bỗng nhiên siết chặt. Sống mũi cao thẳng cọ nhẹ lấy má, giọng nói gần sát ngay bên tai.

- Em thử xem.

Yêu đương lâu dần cảm thấy Lão giống như con nít vậy, lúc nào cũng muốn ôm ôm hôn hôn, ngày ngày giờ giờ đều muốn dính chặt lấy tôi không rời.

Tôi quay đầu, nhìn thấy gương mặt điển trai cách mình trong gang tấc. Ánh đèn trong phòng chiếu phim mờ mờ ảo ảo, chỉ duy có đôi mắt nhìn tôi dịu dàng đến sáng rỡ.

Tôi không nhịn được liền hôn nhẹ lên môi ai kia, mềm mềm âm ấm như viên kẹo dẻo tan nhanh trong miệng.

- Anh vẫn luôn quan trọng nhất với em mà.

- Miệng thật ngọt.

——

Một ngày nọ.

Tôi co người nằm lăn lộn trên sofa, đổi đủ tư thế nhưng thế nào cũng không cảm thấy thoải mái.

Người nào đó đang ngồi nghiêm túc làm việc, nhìn tôi nằm trên ghế uốn éo như con sâu róm không chịu nổi liền nói:

- Nằm ghế không thoải mái, em về ngủ trước đi!

- Em đợi anh.

Lão không nói gì nữa, chăm chú vào màn hình máy tính trước mặt. Tôi uốn éo một hồi, lại bò trườn đến gần Lão, nhẹ nhàng gối đầu lên đùi Lão.

Lão cũng không phiền, bàn tay gõ trên phím cũng không có dấu hiệu dừng lại.

Từ góc nhìn của tôi, chỉ thấy chiếc cằm cùng yết hầu nam tính nhô ra thoáng chốc lại nhẹ chuyển động. Tôi ngứa tay, rất muốn sờ nhưng lại sợ phiền Lão làm việc nên thôi.

Trời càng về đêm, yên tĩnh đến nỗi trong thư phòng chỉ có tiếng gõ bàn phím lạch cạch lạch cạch. Một chân để trên ghế, chân lại để dưới đất, tôi áo má vào người Lão, cảm nhận nhiệt độ ấm áp cách lớp áo mỏng truyền sang.

Đến ngày thật khó chịu, tôi muốn làm nũng, nhưng Lão lại không rảnh dỗ tôi.

Không biết do đến ngày mệt mỏi, hay do tiếng gõ phím lách cách nghe êm tai, cũng có thể do người Lão dễ chịu, tôi cứ thế mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Lúc cảm giác được người mình hình như đột nhiên bay lên, tôi giật mình mở mắt. Lão đang bế tôi về phòng ngủ.

- Xong việc rồi hả anh?

- Ừm, ngoan, ngủ đi!

Tôi vòng tay ôm lấy cổ Lão, má áp vào ngực Lão nghe tiếng tim đập nhịp nhàng trong lồng ngực.

Lão thường ngày luôn là một kẻ ngủ sớm dậy sớm, chỉ trừ những lúc công việc bận rộn quá mới phải thức khuya. Nhưng dù thế nào sáng hôm sau vẫn theo thói quen dậy đúng giờ, làm bữa sáng, sau đó mới lôi đầu con sâu ngủ nướng là tôi dậy. Trước khi lấy chồng, tôi có mẹ chăm, sau khi lấy chồng, tôi có chồng chăm.

Tôi nằm nghiêng trên giường, lưng áp vào một lồng ngực ấm áp. Cằm Lão đặt lên vai, đôi lúc cọ qua cọ lại khiến đám râu mới mọc lún phún đâm vào cổ tôi ngứa ngáy không thôi.

Bàn tay to luồn vào áo ngủ dừng lại ở bụng dưới nhẹ xoa xoa, tôi thoải mái thở ra một hơi. Lão biết mỗi lúc tôi đến tháng đều thích được Lão xoa bụng nhỏ thế

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net