Chương 7: Lão vốn là soái ca?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùi Comfort nhè nhẹ thoảng quanh mũi, eo bị người đỡ lấy, cả cơ thể bị vây hãm trong hơi ấm người ta. Đèn xung quanh tắt hết, tôi nương theo hơi thở nhìn về phía mặt đối phương. Một khoảng không tối mù, bóng của tán cây lại càng nặng nề che phủ đối phương. Tôi thử giơ tay ra, nếu là Lão chắc chắn sẽ né đi bàn tay của tôi. Cho đến khi tay tôi chạm đến mặt, lần mò chạm đến mũi, đối phương vẫn đứng yên bất động. Cảm giác mát lạnh chạm đến đầu ngón tay, tôi sờ soạng dần lên trên.

Ngại ngùng cười ha ha mấy tiếng, tôi lùi người lại rối rít cảm ơn đối phương:

- A, cảm ơn, cảm ơn ạ!

Nếu là Lão, chắc chắn sẽ không để cho người khác tùy tiện chạm vào người mình như vậy. Nếu là Lão, chắc chắn phải mang kính. Mùi Comfort ấy cũng đâu phải sản xuất cho riêng Lão dùng, chỉ là hương vị sao lại có cảm giác giống Lão như vậy.

- Cẩn thận.

Đối phương buông tôi ra, rồi chầm chậm đáp lời. Tôi ngớ người. Vội vàng quờ quạng trong không trung bắt được cánh tay đối phương, tôi bất giác kêu lên:

- Lão.

- Chỉ còn 10 giây nữa đèn sẽ bật sáng! 10 9 8...

Tôi không suy nghĩ nhiều, men theo cảm giác vòng đến trước mặt Lão. Vòng hai tay lên cổ Lão, nhướn người lên, tôi nhắm chặt mắt ịn lên môi Lão một nụ hôn. Tôi cảm giác người Lão bỗng chốc cứng đờ lại.

Không có khung cảnh lãng mạn, không có hoàng tử đẹp trai, cũng không có cả sự đồng ý của đối phương, nụ hôn đầu của tôi chính là trong một phút bồng bột mà trao đi cho Lão như thế.

Mạnh mẽ trong một lúc nhất thời vậy thôi, sau đó mấy tuần liền tôi đều không có dũng khí để đối diện với Lão. Mỗi lần nghĩ lại lần cưỡng hôn Lão này, tôi đều xấu hổ đến đỏ cả mặt.

Còn Lão? Làm sao tôi biết được khi hè đến.

---

Mùa hè của năm học đầu tiên ở cấp ba, đứa nào cũng ấp ủ một dự định lớn lao chứng tỏ mình đã lớn, cũng có đứa học đôn học đáo chỗ này chỗ nọ để tham gia thi thố các thứ. Đồng trang lứa đều muốn có thể làm nên một thanh xuân tươi đẹp cho bản thân, còn thanh xuân của tôi dường như lỡ trao người mất rồi.

Tôi buồn chán nằm trên giường lật qua lật lại, hè đến là Lão biến mất hoàn toàn trước mặt tôi như bong bóng xà phòng vậy. Tôi cố tình đến những nơi Lão có thể đến nhưng đều không thấy, đến cả chỗ Lão làm gia sư lúc trước cho thằng nhóc kia cũng chẳng thấy đâu. Thành phố này đâu có lớn lắm, thế nhưng hơn phân nửa mùa hè trôi qua rồi tôi vẫn không hề thấy bóng dáng của Lão. Nếu có thể biết được nhà Lão thì tốt quá. Trong lớp không ai biết nhà Lão ngoài tên Lớp trưởng nhưng không biết Lão cho gã kia ăn cái gì mà tôi dù có mua chuộc hay đe dọa thế nào cũng không hé răng nửa lời.

- Út, ra đường với tao không? Hè mà sao ở nhà mãi vậy?

Người kia ngồi xuống ghế trong phòng tôi, tôi lười biếng vùi đầu vào gối đáp:

- Em không đi đâu, lười lắm!

- Mày chắc không?

- Chắc. - Tôi đang bận suy nghĩ.

- Tao mời.

- Cũng không đi.

Anh trai tôi lắc đầu chán ngán, một mực lôi tôi từ trên giường dậy. Tôi ôm chặt cái gối, còn anh trai kéo lê tôi vui vẻ đi xuống nhà.

- Được rồi, bỏ xuống, để em tự đi!

Anh trai dắt tay tôi đi vào trung tâm thương mại, lượn qua vài cửa hàng quần áo, rồi lượn lại vài cửa hàng giày dép. Ông anh vui vẻ đi trước, em gái tay xách nách mang ủ dột bước theo sau, rõ ràng tôi chẳng khác gì con ở cho anh trai mình cả.

Lúc đi thang máy xuống lại tầng dưới, tôi bất chợt thấy Lão. Một cậu nam mang áo sơ mi trắng quần âu, mang tạp dề đen, không có tóc mái phủ kín mặt, cũng không có mang kính. Hai cái thang máy, một cái lên một cái xuống, tôi nhìn người nọ nhưng không nhận được cả một cái liếc mắt, giống như không hề quen vậy. Mặc dù không phải Lão, nhưng chắc chắn đó chính là Lão. Bóng dáng quen thuộc đó, tôi không thể nhận lầm được.

Tôi đưa tất cả túi đồ cho anh trai, rồi chạy theo sau người kia. Cách Lão một khoảng, tôi chầm chậm theo chân Lão lên tầng trên cùng của trung tâm thương mại. Trung tâm thương mại này rất lớn, ở đây cũng tập trung về những nhãn hàng có uy tín trong nước và nước ngoài, tầng trên cùng là tầng vui chơi cùng ăn uống. Nhìn cách ăn mặc của Lão, tôi đoán Lão làm trong một quán cà phê hoặc nhà hàng, đại loại thế.

Lão tiến về một quán ở trong cùng, trước quán tập trung vô số người, đa phần là nữ sinh. Tôi nhìn theo, Lão đi vòng qua bên hông quán, có người mở cửa, Lão cứ thế mất hút vào trong. Tôi ngơ ngẩn tại chỗ, đầu cứ như có ngàn con ong vẩn quanh, ong ong lên không thể suy nghĩ được gì.

Đúng lúc có tiếng chuông điện thoại, tôi bắt máy:

- Mày ở đâu thế hả? Tự dưng vứt đồ cho anh mày rồi bỏ đi đâu rồi.

- Anh về trước đi, chút nữa Út tự bắt xe về.

Tôi tắt máy, chầm chậm hòa vào dòng người đang đứng xếp hàng trước cửa quán.

- Cho hỏi em dùng gì?

Anh nhân viên điển trai nở nụ cười chuyên nghiệp đưa menu đến trước mặt tôi. Tôi nhận ra đó là người lúc nãy đã mở cửa cho Lão vào trong quán.

Đánh giá quanh quán một hồi, tôi nhận ra đây là một quán cà phê nam phục vụ, điển hình giống như cà phê quản gia ở Nhật Bản. Từ pha chế đến phục vụ đều là trai đẹp, mỗi người một vẻ kiểu nào cũng có. Đương nhiên khách hàng chủ yếu ở đây là nữ, ai lại chẳng muốn bước vào một thế giới toàn trai đẹp. Mặc dù là ngày thường nhưng nhiều người xếp hàng như vậy cũng đủ biết quán này đắt khách thế nào.

Tôi nhìn đến Lão đang phục vụ bàn đối điện, nói với anh phục vụ vẫn đang treo lủng lẳng nụ cười trên mặt.

- Bạn em ở kia, anh để bạn em phục vụ nhé?!

- À, được.

Anh kia hơi ngẩn người, nhưng cũng vui vẻ qua bên kia thông báo Lão một câu. Tôi thấy Lão nhìn qua bên mình, tự dưng xấu hổ cúi thấp đầu. Mặt bắt đầu nóng bừng như người say.

- Quý khách dùng gì ạ?

Menu lần nữa được đặt trước mặt tôi, không có nụ cười nghiệp vụ như anh trai lúc nãy mà thay vào đó là khuôn mặt vô cùng nghiêm túc. Tôi bất giác cúi thấp đầu lật từng trang menu, đỉnh đầu có cảm giác như nóng lên bởi cái nhìn của người ta. Tự dưng tôi có cảm giác mình vừa làm ra việc gì xấu lắm và xấu hổ thay là bị người ta phát hiện.

- Cho một cà phê đen!

Tôi chậm chạp đưa lại menu cho Lão, không nhìn ra bất cứ cảm xúc gì trên mặt Lão. Tôi trong mắt Lão giống như không phải con bé ngồi chung bàn làm phiền Lão cả một năm, cũng không phải người đã bị Lão từ chối, tôi hiện tại giống như người người ra vào quán cà phê này mỗi ngày vậy. Suy nghĩ đó làm tôi thấy giận, thấy ức rồi lại tự thấy buồn cười. Lão với tôi lớn bằng quả núi, tôi với Lão như con kiến bé tí ti.

- Sao Lão lại như vậy?

- Xin lỗi quý khách có yêu cầu gì ạ?

Rõ ràng là Lão nghe nhưng lại tỏ vẻ đứng đắn hỏi ngược lại tôi.

- Tại sao Lão lại làm việc ở đây?

- Tôi không biết Lão trong lời nói của quý khách là ai. Nếu không có việc gì thì tôi xin phép đi làm việc.

Nói rồi Lão quay người đi, tiếp tục sang bàn kế bên lặp lại cái điệp khúc cũ như một cái máy. Mọi người xung quanh đều khen Lão đẹp trai, bọn con gái cứ trầm trồ khen ngợi khi Lão đến gần. Tôi cũng công nhận là Lão đẹp trai, đẹp đến nỗi tôi cứ nghĩ mình nhận lầm người. Nhìn Lão hiện giờ giống như là một người hoàn toàn khác lạ mà tôi chưa từng quen biết.

Lão mọt sách kiệm lời của tôi là một ông lão điển hình từ tâm hồn đến ngoại hình. Tóc nhất định phải dài xuống che cả mắt, mắt kiếng dày cộm chắn trước mắt, mang quần áo của một ông lão nông dân và đi giày xăng-đan mòn cả đế. Lão của tôi chính là như thế, chứ không phải là một anh chàng đẹp trai, tóc vuốt vuốt keo, ăn mặc thời trang được biết bao con gái yêu thích. Lão của tôi rảnh rỗi sẽ đi đọc sách, rất lười vận động, và ghét nhất những nơi xô bồ, náo nhiệt. Chứ không phải là một Lão suốt ngày đi tới đi lui dùng nhan sắc để phục vụ cho đám con gái.

Tôi ngồi ì cho đến cuối buổi, đến khi quán sắp đóng cửa mới chậm chạp đứng dậy. Tôi dành khoảng thời gian đó để nhìn ngắm Lão, bù cho phân nửa tháng hè ngóng trông. Tôi để ý, dù vô tình hay cố tình, Lão đều không thèm liếc mắt đến tôi chỉ một lần trong chừng đó thời gian.

Tôi đứng đợi Lão ngay chỗ chờ xe buýt, hy vọng có thể cùng về với Lão trên chuyến xe buýt cuối cùng. Đợi mãi đến khi xe đến, Lão vẫn chẳng thấy đâu. Cho đến khi lên buýt, tôi mới thấy một bóng người quen thuộc dắt con xe cub đời cũ đi ra. Suốt cả quảng đường về, tôi cứ thế nhìn theo bóng lưng Lão, cho đến khi chúng tôi lạc nhau ở hai ngã rẽ.

.

.

.

#mess5:

"Tháng này tiền điện, tiền nước, tiền mạng đều chưa đóng Lão ạ!"

"Tại sao?"

"Vì Lão bỏ em đi công tác."

"Nên?"

"Em quên mất tiền mình để đâu rồi."

Bên kia tức giận chặn tin nhắn tôi cả một tuần liền. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net