Chương 9: "Cho tôi ôm nhé!?"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Lão ơi, Lão ngủ chưa?"

Tôi cầm điện thoại đi lòng vòng cả chục vòng trong phòng, sau đó lấy hết can đảm mới gửi được tin nhắn đó đi. Lão làm xong lúc 10 giờ, khoảng 10 giờ rưỡi sẽ về đến nhà. Bây giờ là 11 giờ kém, thời điểm thích hợp để gửi tin nhắn. Gửi xong cái tin kia, tôi lên giường nằm đợi điện thoại sáng lên. Chưa bao giờ tôi lại thấy thời gian trôi qua chậm chạp đến vậy, chậm hơn cả giờ học trên trường, tôi bồn chồn lật người đủ kiểu, xoay điện thoại cũng không biết bao nhiêu lần. Thế mà, màn hình điện thoại vẫn chưa có tin nhắn.

Đến cuối cùng, chịu không nổi nữa, tôi bật cửa chạy vào nhà vệ sinh để giải quyết nỗi buồn. Thời gian tí tách trôi qua, tôi đều tự nghĩ không biết Lão đã trả lời tin nhắn của tôi chưa. Tôi vừa ra lại nhảy phốc lên giường, sung sướng phát hiện màn hình điện thoại rung nhẹ lên vài cái rồi tắt.

Lão: "Sắp."

Tôi: "Sao Lão trả lời tin nhắn tôi trễ thế?"

Làm tôi đợi mòn mỏi lắm biết không? Còn nghĩ lung tung rằng Lão cho tôi số điện thoại giả.

Lão: "Vừa tắm xong."

Tôi: "Thế sao? Mai tôi lại đến quán nhé! Lão chỉ tôi làm bài tập."

Lão: "Lại đến?"

Tôi: "Một tí buổi trưa thôi mà, lúc đó quán vắng khách còn gì!?"

Một lát sau Lão mới nhắn lại.

Lão: "Tùy cậu."

Tôi sung sướng lăn lộn trên giường, cảm thấy mọi thứ trên đời bỗng chốc đều trở nên tốt đẹp. Tôi chưa bao giờ nghĩ nhắn tin với một người lại có thể hạnh phúc đến vậy, có bồn chồn chờ đợi, có lo lắng suy nghĩ, còn có thể chỉ vì vài chữ nhỏ nhoi mà cười tủm tỉm cả ngày.

Tôi: "Chúc Lão ngủ ngon ❤❤❤."

.

.

Tôi lại đến quán vào một buổi trưa hè nóng nực. Vì đến hơi sớm nên quán Lão vẫn chưa tiếp khách buổi chiều, tôi đành lang thang quanh trung tâm thương mại. Tôi nghĩ, biết đâu lại gặp được Lão đang ăn trưa trong hàng quán nào đó thì sao? Tôi lượn quanh một vòng, rồi lại vòng quanh một vòng nữa, vẫn chẳng thấy Lão đâu. Trái lại, tôi lại thấy ba đứa con gái cùng lớp dắt díu nhau đi chơi. Tôi cũng chạy đến chào hỏi.

- Đi đâu đây mấy nàng?

- Đi xem phim mà còn sớm, định kiếm chỗ nào đấy ngồi tạm trước khi vào xem. - Bạn A.

- Nghe đồn quán ở trong góc kia nhân viên toàn trai đẹp, đồ uống cũng ngon. Hay mình vào đó thử đi! - Bạn B.

Tôi nhìn theo hướng chỉ tay của nhỏ bạn, chỉ cảm thấy không xong rồi. Quán mà nó chỉ không phải quán Lão thì còn là quán nào? Mấy đứa này mà nhìn thấy Lão, thế nào cũng nhận ra, rồi thế nào bí mật của Lão cũng bị lộ cho xem. Tụi nó mà biết Lão đẹp trai như thế, chắc chắn sẽ không để Lão yên, tôi cũng sẽ có thêm nhiều nhiều đối thủ cùng tranh đoạt Lão. Không được, không thể để như thế được. Hơn nữa, đây còn là bí mật hiếm hoi giữa tôi và Lão.

- Quán ấy nghe đồn nhân viên chảnh lắm, phục vụ cũng chẳng ra gì. Đồ uống lại còn mắc nữa.

Xin lỗi Lão, vì để bảo vệ Lão nên tôi chỉ con biết đặt điều như thế thôi. Tôi thao thao bất tuyệt về nơi làm việc của Lão, thành công khiến cho chúng nó tin quán đấy tệ ma chê quỷ hờn mà chọn vào quán khác. Tôi vì cái miệng của mình mà cũng phải vào ngồi cùng với bọn nó. Thời gian gặp Lão của tôi đã hiếm, bây giờ lại còn thu hẹp hơn.

Khi bọn bạn chung lớp đi xem phim cũng đã hơn một giờ sau, tôi cười cười nói nói tiễn chúng nó đi xem phim xong liền chạy như bay về phía quán của Lão. Tôi thấy Lão thì toe toét cười, Lão nhìn tôi vẫn như nhìn nhánh cỏ ven đường. Sau đó, khi đã ngồi vào bàn, tôi phát hiện ra một chuyện rất mất mặt, tôi không có đủ tiền. Khi đi, tôi chỉ đem đủ tiền nước cho quán của Lão, mà lúc nãy tôi đã xài hết rồi. Giờ chẳng nhẽ lại đứng dậy đi ra, quá xấu hổ! Hay bịa đại một cái lí do nào đó rồi chạy khỏi quán?

Lão đứa bên cạnh giúp tôi gọi món, tôi cầm menu mà đầu óc bay lên tận chín tầng mây. Đánh liều, tôi bèn kéo áo Lão xấu hổ bảo:

- Giờ tôi đi khỏi quán có mất mặt lắm không?

Lão chậm rãi nhìn tôi, đánh giá tình hình một hồi đáp lời:

- Có.

Tôi kéo áo Lão khiến Lão cúi thấp hơn tí nữa, lấy menu che mặt lại thì thầm với Lão.

- Nể tình quan hệ giữa chúng ta, Lão cho tôi đi cửa sau nhé!

- Quan hệ giữa chúng ta là quan hệ gì?

Tôi hắng giọng, nghiêm túc mà khẳng định:

- Tình đồng chí.

Nói xong mới thấy sai sai, chưa kịp sửa đã bị Lão lấy lại cái menu đập cái bốp lên đầu.

- Vớ vẩn.

- Tôi không đem theo tiền.

Tôi ôm đầu, làm bộ đáng thương bày tỏ tình hình hiện tại với Lão. Lão bỏ vào trong, lát sau đem ra một li cà phê sữa cùng một phần bánh nhỏ. Tôi rưng rưng mắt nhìn Lão, cảm động không kể xiết.

- Ngu ngốc! Tôi cho mượn.

Sau đó, Lão ngồi luôn tại bàn tôi. Tôi đem sách vở ra làm bài tập, Lão chỉ tôi làm những bài khó. Lúc tôi không hiểu, Lão liền mắng tôi ngu hết cả phần thiên hạ. Liên tục mấy bài tôi đều không hiểu, Lão mang vẻ mặt bất lực tức tối bỏ đi. Tối đó đi học, thầy sửa bài, tôi mới biết là không phải do tôi ngu, chỉ là tôi không theo kịp não của Lão. Một bài toán giải bốn bước, Lão chỉ giảng tôi hai bước rồi ra kết quả. Lão quá thông minh lại còn trách người ta không bằng được Lão.

Sau đó, tôi không biết làm thế nào nhắn tin trách ngược lại Lão.

"Tôi không có ngu như Lão nói, mấy bài Lão giảng tôi đều hiểu hết rồi."

"Thế sao?"

"Do phương pháp giảng giải của Lão có vấn đề, không phải do tôi."

Tôi rất hùng hồn nhắn tin buộc tội Lão.

"Như thế nào?"

"Do Lão quá thông minh thôi."

Đúng, chính là như vậy!

.

.

"Lão làm đến bao giờ?"

"Cuối tháng bảy."

"Huhu lâu đến thế cơ á?"

"Đi ngủ."

Mỗi đêm tôi đều đều đặn nhắn tin với Lão, hưởng thụ cái cảm giác hồi hộp chờ đợi tin nhắn từ Lão rồi bồi hồi hạnh phúc khi nhận được tin.

Khoảng thời gian này của tôi khá vui vẻ, vì có Lão nên mùa hè năm nay trở thành một trong những mùa hè rực rỡ nhất của tôi. Lão nói chuyện với tôi vẫn giữ nguyên bộ mặt lạnh tanh không đổi, nhưng sẽ không bơ tôi như trước, số chữ trong câu nói cũng ngày càng nhiều ra, đôi lúc sẽ rất nghiêm túc mà bắt nạt tôi. Lão phải chăng đang dần thừa nhận tôi vào cuộc sống của Lão?

Tôi đến quán vào một buổi tối, quán đang rất đông khách. Dường như chẳng có nhân viên nào có thể đứng ở một bàn quá lâu, một lúc chạy chỗ này, lúc sau lại chạy chỗ khác. Lão nhìn thấy tôi vẫy tay với Lão, Lão chỉ gật đầu một cái xem như đã thấy, sau đó tiếp tục công việc của mình.

Anh Vũ bước đến bàn tôi, mấy cô gái xung quanh đều ngước mắt nhìn theo, khen lấy khen để anh ta.

- Cô gái xinh đẹp, không biết hôm nay anh có thể phục vụ em không?

- Không.

- Thôi nào, đừng khiến anh mất mặt chứ?

Đấy, tôi là muốn để cho anh mất mặt đấy!

Thấy tôi không trả lời, anh ta lại tiếp tục nói tiếp:

- Hôm nay ăn mặc xinh đẹp như thế, có phải để cho anh xem không?

Tôi thật muốn nôn ngay tại chỗ. Rốt cuộc độ ảo tưởng của anh ta cao đến chừng nào vậy?

Lão một lần nữa xuất hiện, nhẹ nhàng đặt ly cà phê sữa lên như xác định chủ quyền. Tôi đang suy nghĩ có thể biến tấu hoàn cảnh một chút không nhỉ? Kiểu như tôi bị lưu manh bắt nạt và Lão kịp thời xuất hiện giải vây, không phải một mà đến hai lần. Hoàn cảnh như thế, tôi có nên giả vờ cảm động không?

- Sao lại đến giờ này?

- Tôi cúp học. - Tôi toét miệng cười với Lão.

- Lười biếng.

- Cho tôi gọi một cái bánh gato nhé!

Lão nhìn tôi khó hiểu rồi cũng đi vào trong đặt món.

Hôm nay là sinh nhật của tôi, lần sinh nhật thứ mười sáu. Mười lăm tuổi, tôi quen biết Lão, tôi thích Lão, tôi theo đuổi Lão. Mười lăm tuổi của tôi đâu đâu cũng ngập tràn hình bóng của Lão, rất đẹp đẽ cũng rất mới lạ. Tôi sẽ đón mười sáu tuổi cùng Lão, mười bảy tuổi cùng Lão, mỗi năm sinh nhật đều sẽ đón cùng Lão. Dù Lão có xua đuổi tôi thế nào, tôi vẫn quyết bám Lão đến cùng.

Càng về đêm quán càng thưa dần người, khi chỉ còn tôi cũng hai ba vị khách cuối cùng, Lão mới nhìn đến tôi. Cà phê đã cạn, chỉ có cái bánh vẫn còn nguyên vẹn. Tôi đã đợi rất lâu, đợi khi quán đông khách đến lúc quán chỉ còn một mình tôi. Tôi đợi lâu đến thế chỉ để cùng Lão ăn cùng cái bánh kem chúc mừng tôi mười sáu tuổi.

Tôi vẫy tay về phía Lão đang dọn bàn cuối cùng, cười toe toét:

- Lại đây đi! Tôi mời bánh.

Lão hơi ngẩn người nhìn tôi, chắc chắn trong lòng lại mắng tôi ngốc chết đi được, chờ đến tận giờ này chỉ để mời bánh.

- Hôm nay sinh nhật tôi. Tôi mời cậu ăn bánh kem.

Sinh nhật của tôi, vì chờ một người mà đợi suốt mấy tiếng đồng hồ. Sinh nhật của tôi, đến cái nến để thổi chúng mừng cũng không có. Sinh nhật của tôi, cũng không có hát vang bài hát Chúc mừng sinh nhật. Thế nào cũng được, tôi chỉ cần có Lão là đủ rồi.

Thế mà khi Lão vừa ngồi xuống đối diện tôi, tôi vì tủi thân mà khóc. Sinh nhật thế này trông có giống sinh nhật không cơ chứ, không nến, không quà, cũng không có cả lời chúc mừng. Sinh nhật gì mà trông buồn đến thảm hại.

- Hay thôi bữa sau tôi mời cậu nhé! Trông thế này chẳng giống sinh nhật gì cả.

Lão bỏ vào trong, lát sau đem ra vài cây nến đã cũ, không biết Lão mò đâu ra. Lão tắt bớt điện trong quán, thắp nến lên. Thứ ánh sáng vàng dịu dàng hắt lên trên mặt Lão, lúc đó tôi bỗng dưng thấy Lão đẹp trai ghê gớm, đẹp trai nhất trong vô số lần tôi nhìn thấy Lão. Dưới ánh nến vàng ấm áp, tôi nhìn thấy ánh mắt Lão rất đỗi dịu dàng.

- Ngẩn người cái gì? Thổi nến đi chứ!

Tôi lấy hơi thổi tắt mấy cây nến Lão cắm bừa bãi lên cái bánh. Tôi cắt bánh, chia Lão một nửa tôi một nửa. Bánh này không lớn lắm, không giống như bánh kem sinh nhật, hai người ăn một loáng là xong. Thế mà tôi với Lão ăn rất lâu, rất chậm. Đến khi ăn xong đã là mười một giờ đêm, Lão bảo tôi chờ Lão, Lão đưa tôi về nhà.

Tôi bước song song với Lão, vai cao vai thấp đi về phía bãi giữ xe. Tôi lén nhìn tay Lão, bỗng dưng rất muốn chạm vào Lão, rất muốn ôm Lão. Lão chở tôi về trên con xe cub đời cũ. Nhìn tấm lưng rộng trước mặt, hình như lưng Lão rộng hơn tôi tưởng.

- Này Lão, tôi có một yêu cầu, Lão đồng ý nhé! Xem như là tặng quà sinh nhật cho tôi.

- Nói thử xem!

Tôi nhìn trời nhìn đất nhìn mây một hồi, cuối cùng lấy đầu ngón tay viết lên lưng Lão.

"Cho tôi ôm nhé!?"

- Từ chối.

- Tại sao?

- Không lí do.

Tôi mặc kệ Lão, vòng tay qua ôm lấy eo Lão, má áp vào lưng Lão. Tôi cảm giác Lão cứng cả người lại. Tôi vừa ôm Lão vừa nghe nhịp tim trong lồng ngực không ngừng chạy loạn. Tôi vừa thích lại vừa lo, không biết Lão sẽ phản ứng thế nào.

- 30 giây.

- 30 phút.

Ba mươi giây làm sao mà đủ, quãng đường từ đây về nhà tôi cũng quá ngắn ấy chứ. Tôi bướng bỉnh ôm chặt Lão không chịu buông, Lão cũng mặc kệ tôi muốn làm gì thì làm.

Ngày đầu tiên của tuổi mười sáu, tôi ở cùng Lão. Lão là người làm cho tôi vui vẻ nhất, cũng là người khiến tôi hạnh phúc nhất.

- Này Lão, tôi thật sự rất thích Lão.

- Từ chối.

- Lão không thể lãng mạn tí à? Nói dối một câu cho tôi vui cũng không thể sao?

- Không.

Nhạt nhẽo đến thế là cùng.

----

#mess7:

"Anh có thích mèo không?"

"Có."

"Meow~"

"Anh yêu em."

"Ngoan, đúng kịch bản. Chút về em nấu đồ ngon cho ăn."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net