Hồi thứ ba

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chíp chíp chíp chíp!" Tiểu chim sẻ của Bạch Khuê đậu tại một mái hiên cách đó không xa, đối nàng kêu to. Cái đầu nhỏ nghiêng trái nghiêng phải, bộ dạng thập phần đáng yêu.

Bạch Khuê mở cờ trong bụng, biết chim sẻ đã tìm được khách điếm theo đúng yêu cầu của nàng, cũng vừa vặn đúng thời điểm, bằng không một đống thứ lặt vặt vừa mua này, thật không biết nên xử lý thế nào cho phải.

Đang muốn đi theo tiểu chim sẻ đến khách điếm, một bóng dáng gầy yếu đột nhiên xẹt qua trước mắt. Bạch Khuê vươn ra tay phải, dễ dàng bắt được một cánh tay nhỏ bé.

Vừa nhìn xuống, túi tiền "của nàng" quả nhiên đang sít sao nằm tại trong bàn tay gầy nhom bẩn bẩn kia.

Ngẩng đầu đối diện với khuôn mặt nhỏ nhắn, bẩn hề hề trước mắt, trên gương mặt đó, đang mang vẻ kinh hoàng sợ hãi mà đời trước không biết Bạch Khuê đã nhìn qua mấy trăm lần.

Lương tâm phát tác, Bạch Khuê nở một nụ cười ôn hòa với tiểu ăn mày nọ, dịu dàng nói:

"Giúp ta đem mấy thứ này chuyển đến khách điếm, ta liền không truy cứu chuyện này, còn trả công cho ngươi năm khối bạc vụn, được không?"

Tiểu ăn mày đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là hoài nghi, im lặng một hồi lâu mới chần chừ gật đầu.

Bạch Khuê cười cười, đem cái ô cùng đống tạp vật vừa mới mua đẩy vào trong ngực đứa nhỏ, nhân tiện bốc lên một cái bánh bao trắng nõn to ụ, nhét vào miệng hắn:

"Hiện tại hẳn là không còn nóng, ăn đi."

Dứt lời, nàng liền chậm chạp bước lên phía trước dẫn đường, hướng về cái khách điếm mà chim sẻ tuyển định.

Tiểu ăn mày luôn cảnh giác cùng nàng bảo trì một đoạn cự ly, không nhanh không chậm theo sát đằng sau. Mà Bạch Khuê ở phía trước, đã sớm chìm đắm vào trong âm thanh huyên náo cùng tiếng rao hàng nhộn nhịp của phiên chợ sáng. Nhờ có tu vi tốt, nàng có thể dùng hảo thính lực nghe đủ loại chuyện từ bát phương tám hướng, sưu tầm thông tin về ẩm thực cùng những sạp hàng rong mà nàng muốn ghé đến.

Khung cảnh bình thường quen thuộc, nhưng Bạch Khuê lại rất rõ ràng, tại cái tiểu trấn nhìn như vô cùng chất phác này, cũng sẽ có một nơi hành nghề buôn bán nô bộc cùng trẻ con, có lẽ ngay tại chỗ rẽ phía trước.

Mà công việc trước kia của nàng chính là đi theo những ăn mày như thế này đến những chỗ buôn bán trẻ con đó, tìm những đứa trẻ thuận mắt, thích hợp luyện võ, mang về Nguyệt Trầm Điện, cho nên rất hiểu biết bọn buôn người sẽ lựa chọn loại địa phương nào để hoạt động.

Đại bộ phận trưởng lão đều khen nàng làm tốt, nói nàng chọn người đều là tốt nhất nhân tuyển, nhưng Bạch Khuê cũng không cho rằng như vậy.

Nàng am hiểu cách thu mua nhân tâm của những đứa nhỏ cùng những kẻ nghèo túng tuyệt vọng. Nhưng cho dù Bạch Khuê có dốc hết tâm can để đối đãi, yêu mến, bảo vệ, sau khi người nọ trưởng thành, đều muốn trốn tránh nàng, đề phòng nàng.

Bạch Khuê từng nghĩ tới rất nhiều nguyên nhân.

Kỳ thật bọn họ làm như vậy cũng khá hợp lý, bởi vì những người bị mang về trong điện đều căm hận phải sống trong hoàn cảnh bị trói buộc như vậy, cũng có thể là bởi vì nàng chính là Cung Chủ đứng đầu Khuyển Cung - nơi chỉ có vào mà không có ra kia, nên bọn họ mới e sợ bị nàng nhìn trúng, kiếp này liền cùng tự do vô duyên...

Được rồi, cho dù nghĩ như thế nào, đám người này tương đương có đầy đủ lý do để đề phòng nàng.

Nhưng mặc kệ về sau có trở mặt thành người xa lạ hay không, Bạch Khuê vẫn rất yêu thích loại cảm giác được cảm kích này.

Cho nên, hiện tại mới có cảnh nàng cùng một tiểu ăn mày do dự đứng ở trước cửa khách điếm.

"Cô nương, đồ...đồ của ngài..." Nhìn thấy đã đến điểm dừng, tiểu ăn mày thẳng tắp duỗi ra hai tay, vội vàng đem đồ trả lại cho nàng, nói năng loạn xạ:

"Vừa nãy trên đường...tiểu nhân...rất cẩn thận...không có làm dơ, còn...thỉnh cô nương tha thứ..."

Bạch Khuê không nhận. Nàng đang suy nghĩ, có nên thu lấy đứa nhỏ này, cho hắn cơm no áo ấm, để hắn đi theo làm bạn với nàng dọc đường hay không?

Trước mắt lại hiện lên khuôn mặt của một người.

Nàng còn nhớ, trước ngày nàng bị giết hại khoảng một ngày, thanh niên mang cặp mắt đỏ như ruby mê hoặc lòng người kia còn tại bên gối nàng, đưa tay cuốn lấy tóc của nàng, ôn nhu lừa dối nàng.

Màu tóc cùng màu mắt của thanh niên, đều tựa như lá đỏ mùa thu, thâm trầm mà nhợt nhạt, giống như toàn thân đều tản ra tình ý triền miên.

Lúc cùng người đó ở chung một chỗ, luôn có một loại cảm giác an ủi tựa như thuốc tê, mọi cô tịch đều tạm thời biến mất...nhưng Bạch Khuê vẫn không quên ghi nhớ trong lòng, bên cạnh mê luyến, còn có bi ai cùng đề phòng. Hết thảy vẫn như mới hôm qua, chưa bị bụi bậm vùi lấp.

Bên người nàng, trừ bỏ sủng vật sinh ra từ đạo thuật là thật tâm đối đãi nàng, vẫn là không còn bất luận người nào khác đi.

Bạch Khuê nhận lấy vật phẩm, nhìn xung quanh, thấy không có người nào nhìn chằm chằm vào tiểu ăn mày, liền vụng trộm đưa cho hắn một ít bạc vụn, sờ đầu hắn, rồi xoay người đi vào khách điếm.

Vừa bước vào trong khách điếm, nàng liền chuyển động con mắt, đánh giá xung quanh.

Bên trong chỉ có một ít ánh sáng leo lét từ nắng sớm chiếu vào, mang theo cảm giác âm u trầm lắng. Một vị tiểu nhị đang lười nhác dựa vào bên quầy gãi gãi, thấy có người tiến vào, lập tức chà xát hai tay, nhiệt tình tiến lên nghênh đón.

"Cô nương, muốn căn phòng như thế nào?"

Một bên không dấu vết trên dưới đánh giá nàng, tiểu nhị thuần thục bắt chuyện:

"Cô nương là đạo sĩ hay là nhân sĩ? Gần đây thời tiết không tốt, người giang hồ đi qua trấn ta có hơi ít!"

Bạch Khuê cười cười:

"Chỉ là một đạo sĩ vô danh mà thôi."

Nghe nàng nói muốn một căn phòng loại thường, cảnh quan tốt lại kín đáo, tiểu nhị liền dẫn Bạch Khuê một đường nói chuyện phiếm đến trước cửa phòng, còn tự mình đẩy cửa sổ ra cho nàng nhìn cảnh sắc bên ngoài một chút.

Bạch Khuê nói với hắn sẽ ở lại khoảng vài ngày, không hy vọng có người quấy rầy, liền nhét chút bạc vụn vào tay tiểu nhị.

Tiểu nhị tươi cười toe toét, vái chào một cái liền đi xuống.

Đóng lại cửa phòng, Bạch Khuê quay đầu nhìn cảnh sắc sơn lâm tẻ nhạt phía ngoài cửa sổ. Tiểu chim sẻ vẫn chờ tại bên ngoài, lúc này đã bay đến đậu trên đầu vai, vô cùng thân thiết mổ nhẹ lên vành tai nàng.

Nghĩ đến bản thân có thể nhàn hạ trôi qua nhiều ngày như vậy, Bạch Khuê không khỏi vui mừng chảy nước mắt.

Không bị kẻ thù tập kích giữa đêm, cũng không phải đi tập kích ngược giữa đêm, không cần đối phó với đám nam sủng mà trưởng lão đưa tới, vì tranh sủng mà làm ra bao nhiêu chuyện phiền toái...Vừa nghĩ như vậy mới nhận thấy, cuộc sống trước đây của nàng, thật đúng là giống như một hoàng đế uất ức, lúc nào cũng phải đề phòng đại thần ngoại thích.

Sau này, sẽ không có ai vực nàng dậy, bất kể là nàng còn muốn ngủ hay giả ngủ để bãi công, sẽ không có người cứ Cung Chủ tới Cung Chủ đi, cũng không còn hàng đống công việc không bao giờ có hạn cuối đang đợi nàng giải quyết.

Quan trọng nhất là, nàng sẽ không bị quản chế bởi Thần Chú Ấn của Khuyển Cung nữa, chẳng những phải chịu mệt nhọc, còn bị buộc cả đời với Nguyệt Trầm Điện!

Hết thảy đều không có! Những ngày tháng bi thảm khi xưa đều lui về sau!

Bạch Khuê che miệng, ngã ngồi ở trên giường. Chuyện này thật sự khiến người ta rất kích động. Trước mắt mới chính là nhân sinh...không, là tân sinh hoàn mỹ của một con người!

Thần a, rượu thịt nhân sinh!

Đêm đó, Bạch Khuê chẳng những gọi một bàn đồ ăn phong phú, còn muốn một thùng tắm lớn, đắm mình ở bên trong ngâm nga ca hát, muốn bao nhiêu thích ý liền có bấy nhiêu.

Nàng tựa vào cạnh thùng tắm, nhìn khỉ con đang đắc ý triển lãm tài vật mà nó trộm được trên bàn ở bên kia bình phong, ha ha cười lớn, cũng không quên liên thanh khen ngợi. Không bao lâu, hai con chuột xám lớn cũng xuất hiện, leo lên bàn, hộc ra thành quả hai ngày nay, chính là một đống ngọc thạch to có nhỏ có.

Bạch Khuê nhìn mà cảm động một trận, quân đoàn tiểu lâu la sắp đầy đủ.

Aiz, kỳ thật nàng chính là Bách Thú Vương trong truyền thuyết đi?

Cho dù không có Nguyệt Trầm Điện tà ác làm núi dựa, đi phiêu bạt giang hồ gì đó, vẫn dễ như trở bàn tay.

Ngày hôm sau, Bạch Khuê ngủ thẳng một giấc đến chiều, mới chậm chạp rời giường súc miệng rửa mặt.

Tiếp đến, liền mắt cũng không chớp gọi một bàn lớn trà bánh đắt tiền, còn kêu chưởng quầy mời một nam một nữ tin tức linh thông nhất khách điếm đến cùng nàng tán gẫu nói chuyện phiếm.

Đeo lên cái khăn che mặt, vui vẻ nghênh đón vị tiểu nhị hôm qua cùng đại thẩm nấu ăn dưới nhà bếp. Ba người lập tức náo nhiệt tán gẫu lên.

Có thể là vì cho tới bây giờ chưa có ai tìm đến đại thẩm nhà bếp thám thính tin tức, ngay từ đầu vị đại thẩm này đã phi thường hưng phấn, nóng lòng muốn biểu hiện, kéo xuống tạp đề nhem nhuốc, bắt đầu kể về những đại sự xảy ra gần đây trên giang hồ.

Nhưng mà, trừ bỏ sự tình của một số ít môn phái đã có từ lâu, về tân nhân hay là tân môn phái, một cái cũng chưa nghe nhắc tới.

Bạch Khuê đành phải rót một ly trà đầy ắp, lại đẩy mâm điểm tâm lên trước, ý đồ khiến đại thẩm hoãn lại một chút.

"Không dối gạt các ngươi, mấy ngày nay ta mới vừa kết thúc tu hành, xuất quan không lâu, rất nhiều năm không nghe tới chuyện đời, mà hỏi nhiều người đều không biết, không bằng để cho ta hỏi một vấn đề đi?"

Hai người kia liền đồng thanh đáp ứng.

"Trước tiên, ta muốn hỏi về trạng huống kẻ thù của ta - Nguyệt Trầm Điện, hẳn là vẫn còn đi?"

Tiểu nhị bị vấn đề này chọc cười:

"Vẫn còn, đương nhiên là còn, thậm chí còn hô phong hoán vũ, vô cùng đắc ý!"

Bạch Khuê sắc mặt tái nhợt:

"Vậy Điện Chủ bây giờ là ai? Cung Chủ Khuyển Cung lại là ai?"

"Điện chủ là Đinh Triết Tương, Khuyển Chủ là Bách Hồ."

Dứt lời, tiểu nhị không khỏi chậc chậc:

"Cả hai người đều vô cùng mỹ mạo, nhưng lại độc ác đến cực điểm. Nhất là Bách Hồ gì đó, không biết đã câu lấy bao nhiêu tâm hồn thiếu hiệp!"

Hả? Thiếu hiệp?

Bạch Khuê suýt chút nữa phun ra nước trà trong miệng.

Sau đó, Bạch Khuê liền trầm mặc một trận. Bách Hồ là do chính tay nàng nhặt được, trước khi nàng chết vẫn đều tự tay đào tạo. Tiểu gia hỏa kia đúng là có chút cổ quái, nhưng nàng phi thường - thập phần - vô cùng xác định...

Bách Hồ tuyệt đối là nam!

Bách Hồ a Bách Hồ, trong khoảng thời gian mười năm này, ngươi rốt cuộc đã đi lên con đường ngụy nương gì a!

(*ngụy nương = nam chuyển giới :-))*)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net