Hồi thứ ba mươi ba

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hồi thứ ba mươi ba

Bách Hồ biến mất một đoạn thời gian, thời điểm trở về Nguyệt Trầm Điện, thần thái lại hoàn toàn bất đồng so với bình thường.

Lúc thiếu niên trở về, Mẫn Thượng Hiên đang ở lối vào của Nguyệt Trầm Điện tập kết thủ hạ, mới vô tình nhìn thấy bộ dạng không bình thường kia của Bách Hồ.

Bách Hồ khó được không mặc nữ trang đi ra trêu đùa người ngoài. Hơn nữa, gia hỏa vẫn luôn thích lấy nữ trang trêu đùa ngoại nhân làm thú vui này, hôm nay lại khoác lên người một bộ nam trang hiên ngang phiêu lãng, thậm chí cũng cho người ta cảm giác không đúng.

Cảm giác hắn trở nên nhu hòa hơn, không có vẻ sắc bén gian xảo như thường ngày. Bên khóe miệng thậm chí còn lưu lại ý cười nhàn nhạt.

Ánh mắt vẫn mang chút âu sầu lo lắng lúc trước, nay đã nhuốm lên vui vẻ, tựa như rẽ mây nhìn trời, như hạn hán đợi được ngày mưa.

Mặc dù không hiểu thiếu niên kia rốt cuộc không đúng ở chỗ nào, nhưng Mẫn Thượng Hiên vẫn luôn có ý thức nguy cơ. Hắn chăm chú nhìn Bách Hồ, âm thầm suy tư hết thảy khả năng có thể xảy ra, cân nhắc đề phòng, lại phát hiện Bách Hồ đột nhiên mang theo ánh mắt như muốn lóc thịt róc xương tiến lại đây, thần sắc ấm áp vui vẻ vừa rồi đều biến mất vô ảnh vô tung. Thậm chí Bách Hồ còn vẫy tay với hắn, bộ dạng như muốn hắn đi qua nói chuyện riêng.

Mẫn Thượng Hiên nhíu mi, dặn thủ hạ chờ một chút, mới thong thả bước qua.

"Không cho phép động đến Bạch Khuê bên cạnh Hà Thanh Thu nữa!" Mẫn Thượng Hiên vừa qua đến, Bách Hồ liền âm hàn tức giận nói một câu như vậy.

"Đó là thật sự Bạch Khuê! Tên ngốc tử nhà ngươi! Nàng suýt chút nữa vừa sống lại đã bị hung thủ ngươi hại chết!"

Lông mày nhanh chóng nhăn lại, Mẫn Thượng Hiên giơ lên chuỗi Phật Châu tối đen quấn quanh cổ tay của mình, nói:

"Còn chưa hiến tế đủ đại giới, thuật pháp ngay cả một chút khởi sắc cũng không có, đó sao có thể thật sự là nàng?"

"Đã xem qua nhiều hàng giả như vậy mà vẫn bị lừa, thật không giống ngươi, Bách Hồ." Mẫn Thượng Hiên lạnh nhạt đùa cợt.

"Ta giết hàng giả cũng không thiếu hơn so với ngươi, nhưng ta sẽ không giống như nhân loại các ngươi, chỉ dựa vào một đôi mắt không thể tin."

Bách Hồ cười khinh bỉ, chỉ chỉ vào cái mũi của mình:

"Mặc dù có mùi hương khói từ thuật pháp, từ đạo phù bị đốt cháy, nhưng đó chính xác là Bạch Khuê."

Dứt lời, Bách Hồ xuất từ trong lòng ngực ra một vật, đắc ý khoe khoang.

Đang bởi vì lời nói của Bách Hồ mà thần sắc âm tình bất định, cho tới khi Mẫn Thượng Hiên nhìn thấy rõ ràng vật trên tay Bách Hồ, lại chân chính ngây ngốc.

Lúc đầu, trong tay thiếu niên chỉ là một khối đá cuội nho nhỏ bình thường. Nhưng chẳng mấy chốc, đá cuội liền phình ra, bành trướng thành một con gà con lông xù đáng yêu, đang vui mừng khôn xiết tại trong tay Bách Hồ vỗ cánh kêu to.

Không thể nghi ngờ, đây đích thực là năng lực đặc thù ngàn năm khó gặp của Bạch Khuê - Ngọc Thạch Kỳ Thú.

Mẫn Thượng Hiên đứng lặng yên tại chỗ, nhìn Bách Hồ một bên cười yếu ớt, một bên đem gà con nâng trên lòng bàn tay, ánh nhìn rạng rỡ.

"Đây là Bạch Khuê đưa cho ta. Nàng luôn cảm thấy hồ ly sẽ thích gà, từ trước đã yêu thích tặng lễ vật kiểu này." Ngữ khí tuy là thầm oán, Bách Hồ lại nở nụ cười.

Bên tai, thanh âm Bách Hồ thì thào nói chuyện dần dần yếu đi, Mẫn Thượng Hiên chỉ cảm thấy sau lưng dâng lên từng đợt lạnh lẽo.

Hắn đang suy nghĩ, nghĩ đến việc Hà Thanh Thu cổ quái ra tay bảo hộ Bạch Khuê, nghĩ đến thời điểm hắn bóp cổ Bạch Khuê ngày đó, nàng đã bật ra một câu: "Ngươi còn không thể buông tha ta sao?"

Đích thực rất giống Bạch Khuê, so với bất kỳ thứ hàng giả gì lúc trước càng thêm chân thật.

Bây giờ mới vỡ lẽ, đó là bởi vì Bạch Khuê...đã thật sự trở về nhân thế.

----------~★~----------

Sau khi cùng Bách Hồ tách biệt, Bạch Khuê bắt đầu trải qua loại ngày tháng như chơi trốn tìm.

Nhóm Kỳ Thú càng lúc càng thăng cấp thêm cường đại, cho phép nàng có thể nhận biết được truy binh hoặc nguy hiểm tiếp cận từ xa, vô luận đối phương là nhân mã của Nguyệt Trầm Điện, hay là những võ lâm danh môn tiềm tàng nguy hiểm trên giang hồ.

Nhưng không có người bầu bạn, Bạch Khuê chung quy vẫn chán nản, vì thế liền bắt đầu tìm bạn đồng hành.

Nàng không giống như lúc trước đi đến khu chợ của bọn buôn người tìm người, cũng không kêu gọi bất kỳ cố nhân gì ngày xưa, mà một lần nữa kêu gọi Hà Thanh Thu.

Đốt cháy một tấm Truy Phù, một lần nữa xem phù chú bị bén lửa, hoả táng thành lam quang âm u, lan tỏa đi bốn phía, sau đó đem thanh niên Hà Thanh Thu ít lời nhưng luôn cẩn thận che chở nàng kia, mang về bên cạnh nàng.

Cũng có lẽ là do Bạch Khuê muốn thử đánh cuộc một lần, muốn tin tưởng thanh niên thổi tiêu so với ai khác đều động lòng người, thanh niên mà nàng tự tay cứu ra từ các môn phái ma giáo khác, cũng là thanh niên từng tuyên thệ muốn lấy tính mạng báo đáp ân tình của nàng kia, sẽ không giống như những người khác ruồng bỏ nàng.

Nhưng sau nhiều ngày không thấy, thời điểm Hà Thanh Thu một lần nữa xuất hiện trước mắt Bạch Khuê, lại mang đến một tin tức khiến nàng khiếp sợ.

"Ta đã tra được người thi hành thuật pháp lên ngươi. Vốn tưởng rằng là Dương Thư Ngạn đang mai danh ẩn tích trên giang hồ, lại không ngờ là không phải."

Hà Thanh Thu bước đến phía sau Bạch Khuê, đoan trang xem xét ấn ký bảo vệ mà Bách Hồ để lại, đồng thời nói:

"Là chủ tử trước kia của ngươi - Úc Bách."

Bạch Khuê cứng đờ tại chỗ.

Nàng vẫn biết người làm nàng sống lại không phải Dương Thư Ngạn. Bởi vì nếu là hắn, nhất định tại thời điểm nàng sống lại sẽ là người đầu tiên tiến đến chào đón. Nhưng nàng chưa từng nghĩ tới, người đem nàng từ hoàng tuyền gọi trở về chính là Úc Bách.

Chính là Úc Bách mà năm đó vừa rời đi, liền làm cho nàng cùng Dương Thư Ngạn bị bức đeo lên gông xiềng cả đời của Khuyển Cung.

"Úc Bách?" Bạch Khuê cuồng loạn nở nụ cười. Đây thật sự rất hoang đường!

"Gia hỏa kia là nghe thấy ta chết quá bi thảm nên áy náy? Hay là muốn lập công chuộc tội, trở về Nguyệt Trầm Điện, một lần nữa tranh chức Điện Chủ?"

"Nếu là vậy, thì Đinh Triết Tương nhất định sẽ không để cho tên hỗn đản Úc Bách kia dễ dàng đắc thủ." Nàng châm chọc.

Hà Thanh Thu lại phảng phất như không nghe thấy, chỉ lại thiêu đốt một tờ An Hồn Phù, sau đó đâm rách bàn tay, để cho huyết mạch ào ạt phủ lên bụi phù.

"Tới đây."

Đem máu cùng bụi phù để sát vào miệng Bạch Khuê, thanh niên ôn hòa nói:

"Há miệng, a––."

Bị hành động quen thuộc, không chút thay đổi của Hà Thanh Thu, cùng khẩu hình "A–" như dỗ tiểu hài tử uống thuốc làm cho đầu óc trống rỗng, Bạch Khuê theo phản xạ há miệng, nuốt xuống máu huyết cùng bụi phù, đồng thời cũng suy nghĩ, bộ dạng đút thuốc ôn nhu như vậy, cùng hình tượng trong trẻo lạnh lùng lúc mới gặp của Hà Thanh Thu, quả thật tương phản không nhỏ.

Đang còn ngây ngốc, Hà Thanh Thu đã nhanh chóng đi ra ngoài rửa sạch tay, sau đó lại ngồi trở về bên người nàng.

"Sau này muốn thế nào?" Không cho phép cự tuyệt đem tay Bạch Khuê kéo qua, bắt đầu bắt mạch, đồng thời, Hà Thanh Thu nhẹ giọng hỏi nàng một câu như vậy.

Lúc này, Bạch Khuê mới nhớ tới, bản thân mình còn đang ở trên con đường du ngoạn kiêm trốn chạy.

Xuất từ trong ngực ra một tấm bản đồ tràn đầy nếp gấp, nghiêm túc xem xét các ghi chú trên đó, lâm vào trầm tư.

Muốn tại tình huống luôn phải lo lắng an nguy, né tránh địa bàn của các môn phái cùng khoảng cách truy binh có thể đuổi đến chọn ra một địa điểm tốt nhất, thật sự không dễ dàng. Ánh mắt Bạch Khuê nổi lên chút băn khoăn, sau đó lạc tại chỗ nào đó, phía trên ba chữ xiêu xiêu vẹo vẹo mà nàng viết kia.

Vô Song Quán.

Được mệnh danh là thiên hạ đệ nhất nghệ quán, Vô Song Quán sản xuất ra những ca cơ, nhạc linh cùng vũ linh độc đáo nhất, có phẩm cấp cao nhất. Nghệ nhân biểu diễn có nam có nữ, có già có trẻ, nhưng một khi họ bước lên vũ đài, đều có thể làm cho người xem như rơi vào mộng cảnh.

Bạch Khuê lại nhớ tới thủ khúc cùng giọng hát độc đáo nghe được từ trên lầu truyền xuống trong tửu lâu ngày ấy, cũng nhớ tới thời điểm nàng vẫn còn là Khuyển Chủ, từng lén lút giả dạng thường dân, che mặt cùng đồng bọn đi thưởng thức những buổi biểu diễn của Vô Song Quán.

Nhớ mang máng lúc ấy là Bách Hồ ngồi bên cạnh nàng, nhưng Vô Song Quán biểu diễn, lại có thể làm cho gia hỏa lúc nào cũng huyên náo không ngớt kia từ đầu tới cuối đều an tĩnh không tiếng động.

Nhóm nghệ nhân biểu diễn của Vô Song Quán luôn thích tại thời điểm biểu diễn đi xuống đài, bước dọc qua đỉnh đầu, thậm chí là từng chỗ ngồi của người xem, làm cho người ta có cảm giác như đang lạc chân vào quỷ thành tràn đầy thị quỷ nghịch ngợm thích đùa giỡn, hoa mỹ dị thường, mang theo hơi thở huyền huyễn, không thuộc về nhân gian.

Ngồi vào dưới đài, phía trên là tràn ngập đèn lồng tản ra ánh sáng vàng kim mộng ảo, hơn nữa bất kỳ thời điểm nào cũng có thể có ca cơ hay vũ cơ tay cầm dù giấy màu đỏ diễm lệ, từ bên cạnh lướt qua.

Thậm chí, mỗi vũ cơ biểu diễn đều có học khinh công để phụ họa cho tiết mục của bọn họ, khiến cho mỗi người đều tựa như thiên ngoại phi tiên, hoa mỹ mê hoặc đến đáng sợ, chẳng khác nào mộng ảo.

"Chúng ta đi Vô Song Quán đi."

Bạch Khuê mang ý cười bên khóe miệng, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt Hà Thanh Thu, cười nói:

"Hiện tại, ta ước chừng không cần dịch dung hay giả dạng cũng sẽ không bị ngăn lại, có thể bình thường đi vào chỗ ngồi."

Bạch Khuê cũng nói với Hà Thanh Thu, nàng muốn nghe ca cơ Vu Song Song ca hát, liền trông thấy Hà Thanh Thu nhăn mi, lộ ra vẻ mặt phức tạp.

"Bởi vì gặp phải không ít chuyện, hiện tại danh khí của Vu Song Song rất lớn, cũng không thường xuyên ở tại quán biểu diễn, muốn nghe nàng biểu diễn một lần rất khó khăn." Hà Thanh Thu bình tĩnh giải thích, nhưng đồng thời cũng hạ thấp thanh âm trấn an:

"Nhưng ta sẽ cố hết sức thay ngươi tranh thủ."

Bạch Khuê nhu thuận gật đầu:

"Nếu thật sự không thể cũng không cần miễn cưỡng, chỉ cần được xem Vô Song Quán biểu diễn, ta đã rất vừa lòng."

Sau đó, nàng mới bỗng nhiên nhận ra, bản thân mình dường như chưa từng dựa vào một người như vậy, hơn nữa còn nhu thuận như một đứa nhỏ.

Đối mặt với Đinh Triết Tương Điện Chủ âm trầm lại hỉ nộ vô thường, Bạch Khuê luôn tựa như một thủ hạ vô lực; Đối mặt với Dương Thư Ngạn ít lời, vĩnh viễn không có ý kiến, nàng luôn ôm ấp áy náy; Đối mặt với Bách Hồ, Bạch Khuê lại phải giống như thuần thú sư, khi thì nghiêm khắc khi thì dụ dỗ; Mà đối mặt với Mẫn Thượng Hiên, mỗi thời điểm nàng tựa như tình nhân rúc vào trong ngực hắn, lúc nào cũng phải đề phòng suy đoán.

Bạch Khuê thật sự đã rất lâu rất lâu không như thế này, đem hết thảy nội tâm đều giao ra, đi tin cậy một người, hơn nữa còn được cẩn thận che chở.

Nàng ngẩng đầu nhìn Hà Thanh Thu, sau đó gục đầu xuống nắm lấy tay thanh niên, giống như muốn đem tất cả tin tưởng đặt vào bàn tay hắn.

Hy vọng người này sẽ không làm cho nàng thất vọng.

----------~★~----------

Hai người không bao lâu liền nhích người đến Vô Song Quán. Mà sau khi Bạch Khuê nghe Hà Thanh Thu thuyết minh qua tình huống, kỳ thật đã không ôm nhiều kỳ vọng đối với việc được nhìn thấy Vu Song Song biểu diễn. Nhưng ai ngờ sau khi hai người đến địa điểm, Hà Thanh Thu liền nói với nàng, hai ngày sau là có thể nhìn thấy Vô Song Song biểu diễn, còn là vị trí tốt nhất.

Bạch Khuê đều ngây người.

Rõ ràng chỉ thấy gia hỏa này trong lúc đi đường, vào ban đêm viết mấy phong thư, sau đó gửi ra, sao mọi chuyện lập tức đều xử lý tốt như vậy?

Mạng lưới tình báo của Hàn Sơn Thành cùng Minh Dương Đường cùng nhau phối hợp, quả nhiên lợi hại.

Đêm đó, Bạch Khuê cùng Hà Thanh Thu sóng vai đi vào sân biểu diễn của Vô Song Quán. Sân biểu diễn được thiết kế rất thanh lịch, cho dù khách nhân đông đúc cũng không có vẻ chen chúc chật chội, còn toát ra vẻ thanh nhã cổ kính. Mỗi một chỗ ngồi đều có đặt một cái đèn lồng màu vàng ấm áp, từng cái bàn trà đều được trang trí bách hoa.

Bởi vì sân biểu diễn đặt ở bên ngoài, hiện tại Bạch Khuê lại rất dễ nhiễm lanh, Hà Thanh Thu liền thay nàng khoác lên một cái khăn choàng cổ, cũng kêu một ấm trà nóng.

Hai người từ tốn nói chuyện phiếm, hơi nước trà ấm áp lan tỏa ra bốn phía. Thời điểm châm đến ly thứ hai, biểu diễn liền bắt đầu.

Mỹ nhân phi thiên, đàn sáo du dương, tiếng ca u tĩnh ngọt ngấy, thiếu niên cùng thanh niên giương tay áo khởi vũ, mặt nạ cùng chiết phiến, tựa như ảo cảnh, tựa yêu nghiệt không thuộc nhân gian, từ tiên giới hoặc yêu giới lạc đường đến đây ca hát, mang đến cho nhân gian những khúc nhạc hoàn mỹ.

Cũng giống như lúc Bạch Khuê giả trang tiến vào xem biểu diễn trước kia, khán giả nếu không phải xem như say như ngốc, thì chính là lớn tiếng trầm trồ khen ngợi, không có ngoại lệ.

Tiếng vỗ tay rầm rộ, đinh tai nhức óc.

Sau đó, thời điểm biểu diễn tiến hành đến cao trào, Vu Song Song ra sân.

Tại trong tửu lâu trước đây, Bạch Khuê chỉ nghe tiếng mà không thấy người, hôm nay mới rốt cuộc thấy được chính diện.

Chỉ thấy đằng trước sân là một nữ tử thon gầy, mang theo bệnh sắc ngồi ở trên ghế tựa cao cao, ôm một loại nhạc khí cổ quái, như đàn tỳ bà nhưng lớn hơn một chút, tinh mâu giảo hoạt chớp chớp, đối mọi người cười một tiếng, sau đó liền duy trì ý cười nhợt nhạt, bắt đầu tấu đàn.

Thủ khúc đầu tiên rất hòa nhã, an tĩnh mà xa xăm, sau đó dần dần biến đổi, tựa như cơn mưa rào, từ lất phất trở nên cường hãn, mãnh liệt lên.

Bạch Khuê mới đầu chỉ chuyên tâm thưởng thức, nhưng đến thời điểm nghe được đoạn đệm tấu mãnh liệt lại mang theo chút nghẹn ngào kia của Vu Song Song, liền lập tức bị vây ở trong ca từ kia, ngực đột nhiên dâng trào một cỗ tự giễu mà đau nhức.

Nàng nghĩ đến Mẫn Thượng Hiên cùng bản thân mình lúc trước.

Bản thân nàng trước kia ngay cả Mẫn Thượng Hiên - loại nhân vật nguy hiểm mà tàn khốc như vậy đều cảm thấy rất xinh đẹp. Thời điểm ở bên hắn chính là cảm xúc như thế này, hạnh phúc mà áp lực, mang theo mỏng manh nghẹn ngào, run rẩy tự giễu, nhưng vẫn không muốn từ trong đó giải thoát ra ngoài.

Giai điệu lẫn tiếng ca kia đều khiến cho Bạch Khuê nghĩ đến nhiều thứ, về thanh niên màu tóc như lá phong kia.

Nhớ tới những lúc Mẫn Thượng Hiên ngồi ở trong lương đình xa xa, trên bàn đặt một ấm trà đã ngâm tốt, bốc lên hơi nóng thoang thoảng như khí trời. Mẫn Thượng Hiên đưa lưng về phía nàng, chờ nàng qua tới, cùng nhau uống một ly trà thơm.

Nhiều năm qua, thanh niên kia vẫn là bóng ma trong lòng Bạch Khuê.

Tựa như tiên nhân rơi xuống hồng trần, làm cho người ta tâm tình bất an, nhưng vẫn không có cách gì di dời ánh mắt, tựa như tiếng ca lưu luyến này, chỉ vô cùng đơn giản liền đủ cho người ta chìm đắm. Nàng cùng Mẫn Thượng Hiên đồng giường cộng chẩm, kết tóc mà ngủ nhiều năm như vậy. Nàng mê luyến hắn, lại luôn phải đề phòng hắn.

Mẫn Thượng Hiên là một trong những người hiểu rõ nàng nhất trên đời này, đồng thời cũng là kẻ thù không đội trời chung của nàng.

Bởi vì hắn biết tất cả nhược điểm của nàng, bởi vì bọn hắn đã ở cùng một chỗ rất lâu.

Tràng vỗ tay như sấm làm cho Bạch Khuê giật mình, từ trong quang ảnh của Nguyệt Trầm Điện hoàn hồn trở lại, mờ mịt ngẩng đầu lên nhìn Vu Song Song mỉm cười yếu ớt cúi đầu rời khỏi sân khấu, cũng phát hiện Hà Thanh Thu bên cạnh đang nhíu mi nhìn nàng.

"Đau ở đâu sao?" Thanh niên cúi đầu hỏi.

"Miệng vết thương lại nứt ra?"

Khóe miệng nổi lên ý cười, Bạch Khuê chớp mắt, cười nói:

"Không có."

"Chỉ là nghe quá say sưa." Nàng ấm giọng trấn an.

Hà Thanh Thu gật đầu, sau đó mới chậm rãi di dời ánh mắt, nâng tay thay nàng rót một tách trà mới.

Nước trà nóng bỏng "tóc tóc" đổ vào trong tách trà nhỏ trên bàn, bốc hơi nghi ngút, đọng lại một màng nước mỏng manh trên khuôn mặt Hà Thanh Thu. Bạch Khuê nhìn nhìn, sau đó không dấu vết chuyển đến gần, nhẹ nhàng dựa vào Hà Thanh Thu.

Mà Hà Thanh Thu chỉ nhìn nàng, không nói gì, ngược lại vươn cánh tay đem nàng ôm lấy, chỉnh sửa tư thế cho nàng dựa thoải mái hơn, cũng để nàng hấp thụ hơi ấm.

Vốn chỉ muốn thử Hà Thanh Thu, không ngờ lại đổi về một loại động tác tiếp nhận, che chở như vậy.

Chậm rãi chớp mắt, an tâm cùng nhiệt ý bắt đầu tự do khai triển trong lòng.

Trong tiếng đàn sáo chậm rãi vang lên, Bạch Khuê tựa vào trong ngực Hà Thanh Thu. Bàn tay thanh niên nhẹ nhàng từng chút một vuốt ve đầu tóc của nàng, vây quanh nàng. Nhiệt độ ấm áp của cơ thể cũng cách vải dệt lây nhiễm đến đây.

Trong tiếng hát to rõ của ca cơ, nàng an tĩnh suy nghĩ. Có lẽ sau nhiều năm cực khổ, bản thân rốt cuộc cũng tìm được bạn lữ thuộc về mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net