Hồi thứ ba mươi sáu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hồi thứ ba mươi sáu

Một canh giờ sau, Bạch Khuê quả nhiên mang theo sắc mặt tiều tụy đến đây.

Mẫn Thượng Hiên nhìn nữ hài tô điểm son hồng, đeo trang sức, dùng hoa bào xinh đẹp diễm lệ để che giấu thần sắc bệnh tật, mới phát hiện trong mắt nàng là vẻ hờ hững không xứng với tuổi, cùng bộ dạng lõi đời cùng lãnh đạm không thuộc về một đứa nhỏ.

"Ta sẽ trở thành "chó săn" trung thành nhất của ngươi". Ngày ấy, Mẫn Thượng Hiên đã thề với nữ hài như vậy.

Mà kỳ thật, hắn sớm đã chuẩn bị tâm lý, cũng nguyện ý giả vờ làm tình nhân hoàn mỹ nhất của nữ hài này.

Như thế nào đều có thể, chỉ cần nữ hài này giống như hứa hẹn cho hắn một đôi chân hoàn hảo, bao bọc hắn dưới cánh chim, để hắn tiếp tục khỏe mạnh sinh tồn, để hắn có thể trở về chốn giang hồ đáng cười, giả nhân giả nghĩa kia, đi báo thù, đi phá hủy môn phái đáng ghét nọ, thì mọi thứ khác đều không sao cả.

Ít nhất, Mẫn Thượng Hiên từng nghĩ như vậy.

"Cung Chủ động tâm nha...muốn chờ đến lúc chân của ca ca xinh đẹp tốt lên sao?"

"Thiếu hiệp người ta còn không nhất định là thật lòng nguyện ý theo nàng. Nếu là ta bị bắt tới, cũng chỉ có thể ỡm ờ như vậy."

"Phải không? Nhưng ta nghe người trong Khuyển Cung nói, vẫn có nam sủng xuất nhập tẩm cung của Bạch Khuê. Dương Thư Ngạn không phải cũng thường xuyên cùng tẩm sao?"

"..."

Mọi loại đồn thổi đều có, mọi loại suy đoán rải rác khắp nơi, thậm chí lời khó nghe cũng không ít. Vốn tưởng rằng bản thân đã chuẩn bị tâm lý, tuy nhiên, thời điểm những lời đồn hỗn tạp kia truyền vào trong tai Mẫn Thượng Hiên, vẫn làm cho hắn khó xử.

Các loại đồn thổi lung tung nổi lên, nói hắn thân là võ lâm tân tinh lại bị bắt tới làm nam sủng, bị Ma giáo xem như quà tặng chuyển giao...

Chẳng bao lâu sau, hắn dần dần trở thành phụ thuộc phẩm của Bạch Khuê.

Tên của hắn không còn là Mẫn Thượng Hiên, mà mọi người đều gọi hắn là "thiếu hiệp mà Bạch Khuê mê luyến".

Đồn đại ong ong không dứt. Những lời nói chói tai đó luôn làm cho Mẫn Thượng Hiên nhớ tới bản thân lúc trước - khi hắn còn là tân tinh võ lâm, tại mỗi tràng đấu võ kỹ đều tỏa sáng hào quang, phong hoa vô hạn, đồng thời cũng nghĩ đến, nếu thân nhân hoặc hảo hữu lúc trước biết được tình cảnh hiện tại của hắn, sẽ có cảm tưởng gì.

Từng dòng suy nghĩ phức tạp không chịu nổi cứ dây dưa hắn, lôi kéo hắn.

Mẫn Thượng Hiên bắt đầu căm hận hoàn cảnh hiện tại, căm hận Nguyệt Trầm Điện.

Căm hận thiếu nữ luôn khiến hắn phải thấp thỏm lo âu.

Cho tới khi năng lực hành tẩu vừa khôi phục, Mẫn Thượng Hiên liền bắt đầu nóng lòng chạy đông chạy tây gầy dựng lại thực lực, bồi dưỡng thế lực của riêng mình cả trong lẫn ngoài Nguyệt Trầm Điện. Về sau, hắn cũng tìm tới Hàn Sơn Thành, nhưng cũng thua ở trong tay Hàn Sơn Thành.

Hàn Sơn Thành đúng là vẫn thầm muốn giết Bạch Khuê, nhưng lại không muốn có một đồng minh khó khống chế như hắn, cũng không muốn liên thủ chế trụ Kỷ Nguyên Phái.

Bạch Khuê chết đi quá sớm, trước cả thời gian tiên tri mà Nguyệt Trầm Điện đã dò ra cho nàng.

Bạch Khuê đã sớm phân phó để cho hắn rời khỏi Khuyển Cung, khôi phục thân phận tự do. Mặc dù điều này khiến Mẫn Thượng Hiên giật mình, nhưng cũng bởi vì an bài đó của nàng, hại hắn lâm vào cục diện tiến thoái lưỡng nan.

Bởi vì một khi hắn rời khỏi Nguyệt Trầm Điện cùng Khuyển Cung, vây cánh ở Nguyệt Trầm Điện sẽ không lại nhất trí như trước, bắt đầu tản dần đi như chim thú. Mà nhân sĩ cùng đạo sĩ bên ngoài Nguyệt Trầm Điện đều có điều nghi kị đối với hắn, không hề tin tưởng Kỷ Nguyên Phái chính là thủ phạm diệt môn Ngân Câu Sơn Trang.

Đoạn thời gian hết thảy vừa mới bắt đầu kia, hắn đích thực tràn đầy hy vọng rời khỏi Nguyệt Trầm Điện. Một lần nữa khôi phục tự do, ôm ấp đầy cõi lòng mong đợi trở lại giang hồ, đi tìm thân hữu ngày xưa. Nhưng đã nhiều năm trôi qua, không người nào tin lời hắn nói.

Không người nào tin tưởng Kỷ Nguyên Phái đã tru sát Ngân Câu Sơn Trang, thậm chí còn trở mặt lên án hắn đã thành "chó săn" của Nguyệt Trầm Điện, mưu đồ yêu ngôn hoặc chúng.

Rõ ràng nói là sự thật, lại bị coi là dị đoan bại hoại.

Mẫn Thượng Hiên lần đầu tiên nhấm nháp đến uy lực của dư luận, nhấm nháp đến sự hoang đường khi tin vào công bằng cùng chính nghĩa.

Cứ như vậy, Bạch Khuê ngoài ý muốn chết đi, hoàn toàn quấy rối toàn bộ kế hoạch của Mẫn Thượng Hiên, làm cho hắn không đường đi tới, cũng không đường thối lui, chỉ còn cách quay trở lại Nguyệt Trầm Điện.

Bọn họ đều nói, người cũng đã chết, không nên lại đi thẩm phán nàng, nhưng Mẫn Thượng Hiên lại không cho là như vậy.

Sau khi Bạch Khuê chết, Mẫn Thượng Hiên vẫn như cũ cố chấp hận nàng nhiều năm.

Hắn thật sự phải mất một đoạn thời gian mới thấy rõ hết thảy những tâm tư dây dưa của mình.

Mới thấy rõ Bạch Khuê là như thế nào vì hắn cố gắng thể hiện bản thân, lại thủy chung không được hồi đáp thỏa đáng bằng tình cảm ngang bằng mà nàng khát vọng.

Năm đó, Mẫn Thượng Hiên quay lại Nguyệt Trầm Điện, không còn Bạch Khuê che chở, cộng thêm Phùng Thi Thúy, Bách Hồ cùng những thân tín cũ của Bạch Khuê không ngừng ngáng chân, dưới tình cảnh gian nan bắt đầu gầy dựng thế lực lại từ đầu.

Chật vật hèn mọn qua mấy tháng, Đinh Triết Tương mới triệu kiến hắn.

"Trong Kỷ nguyên Phái đích thực có vài thứ mà ta muốn." Đã là Điện Chủ của Nguyệt Trầm Điện, Đinh Triết Tương lạnh giọng nói với hắn.

"Ta có thể để ngươi không cần phải ấn lên Thần Chú Ấn của Khuyển Cung, cũng cho ngươi cả một Phân Đường riêng, nhưng ngươi cần đáp ứng ta một vài việc."

Đinh Triết Tương nói, thứ nhất là sau khi hắn diệt môn Kỷ Nguyên Phái phải thu hồi lại tất cả pháp khí danh khí. Thứ hai, vẫn như cũ làm nhân công cho Nguyệt Trầm Điện, sau này phải nghe theo mệnh lệnh...Những chuyện này so với báo thù, đối với Mẫn Thượng Hiên đều không thành vấn đề. Nhưng thời điểm nghe đến yêu cầu thứ ba, hắn lại ngốc lăng.

Thanh niên Điện Chủ cao cao tại thượng mắt lạnh nhìn hắn, từng chữ từng chữ một lạnh giọng nói:

"Đem Khuyển Chủ duy nhất của ta, đem Bạch Khuê, mang từ hoàng tuyền trở về cho ta."

Đó chính là tất cả điều kiện trao đổi với tâm nguyện báo thù của hắn mà Đinh Triết Tương đưa ra.

Thanh niên ngồi trên ngai vị Điện Chủ, từ trên cao quan sát hắn. Mẫn Thượng Hiên vĩnh viễn nhớ rõ, thời điểm Đinh Triết Tương nói muốn hắn đem Bạch Khuê trở về, từng câu chữ đều sôi trào một loại lạnh thấu xương, còn có căm hận như muốn róc xương lóc thịt hắn.

Đó chính là khởi đầu cho hết thảy, khởi đầu cho Chiêu Hồn Đường do chính Đinh Triết Tương mệnh danh, còn có chuỗi Phật Châu mà hắn đang đeo trên tay.

Chuỗi Tà Châu nọ tối đen đến mức không phản chiếu nổi một tia sáng, lấy giết chóc cùng huyết nhục làm đại giới, đổi lấy người chết sống lại.

Bọn hắn bắt đầu bí mật tiến hành thần chú thuật cấm kị, đem Bạch Khuê từ hoàng tuyền triệu hồi trở về.

----------~★~----------

Cho dù Bạch Khuê đã chết đi nhiều năm, Mẫn Thượng Hiên vẫn thường lơ đãng nhớ tới nàng, hoặc mơ thấy nàng.

Nhìn thấy các cô nương ven đường đeo lên trâm ngọc cùng vật trang sức, nhớ tới Bạch Khuê rõ ràng mang khuôn mặt của một tiểu nữ hài, lại thích chải những kiểu tóc trưởng thành diễm lệ, tô lên trang dung xinh đẹp. Nhìn hồ cá nhỏ trong biệt viện, nhớ tới Bạch Khuê thường thích để chân trần, vén lên làn váy bước vào hồ nước, một bên chơi đùa, một bên rải thức ăn cho bầy cá tươi đẹp, đủ màu sắc.

Trời đổ mưa to, nhớ tới thiếu nữ luôn chán ghét tiếng mưa rơi kia sẽ như thế nào cầm gối đầu xông vào phòng hắn, tiến vào trong lòng ngực hắn...

Thậm chí lúc đi ngang qua một tửu lâu bán điểm tâm ngon danh tiếng xa gần đều nghe thấy, Mẫn Thượng Hiên vẫn theo thói quen đi vào, mua cho Bạch Khuê mấy hộp bánh đậu. Cho đến lúc gần trả tiền mới nhớ tới, bản thân hắn đã không cần vì Bạch Khuê mua điểm tâm nữa.

Bởi vì nàng đã chết.

Lúc vừa mới bắt đầu, Mẫn Thượng Hiên cảm thấy đó là ma chướng. Bởi vì trước kia cuộc sống của hắn luôn vòng quanh nữ nhân đó, nên mới lưu lại ma chướng, mới làm cho hắn tại ban đêm tỉnh dậy, theo bản năng quay sang ôm lấy nữ hài dễ bị nhiễm lạnh đã không tồn tại, mới có thể tại thời điểm Bách Hồ mặc vào y phục của Bạch Khuê, ánh mắt luôn vô ý thức bám theo thân ảnh kia.

Mẫn Thượng Hiên vẫn luôn cảm thấy phiền chán, chờ đợi cho tâm tình của mình phai nhạt. Để hắn có thể siêu thoát ra ngoài, không lại bị ma chướng của Bạch Khuê quỷ mị quấn quanh.

Cho đến khi hắn tự tay đem Kỷ Nguyên Phái hủy diệt ngày đó.

Chiêu Hồn Đường vì để làm cho Bạch Khuê sớm ngày trở về, Đinh Triết Tương thật sự rất hào phóng, đem tất cả tinh anh đả thủ đều ban cho hắn, cũng đem mạng lưới tình báo gắn đầy thiên hạ của Nguyệt Trầm Điện mượn đến cho hắn sử dụng, khiến Mẫn Thượng Hiên chỉ vỏn vẹn ba năm đã chuẩn bị sẵn sàng, cũng tại trong một đêm duy nhất hoàn toàn tiêu diệt Kỷ Nguyên Phái.

Không giống như Kỷ Nguyên Phái năm đó, lần này Mẫn Thượng Hiên hành sự rất cẩn thận, không có bất luận kẻ nào may mắn thoát khỏi.

Hắn còn nhớ rất rõ ràng, đêm đó ánh lửa ngập trời, tựa như thời điểm Ngân Câu Sơn Trang bị sát hại. Đại hỏa ma mị thiêu đốt hừng hực, biến hoá kỳ ảo, chói sáng cả một khoảng trời đêm. Làn khói dày đặc gay mũi bốc lên, thuận theo hướng gió bành trướng. Ngay cả cảnh tượng thi thể nam nữ, người già, trẻ con đầy đất đều giống nhau như đúc.

Thứ duy nhất không giống, là từng cỗ thi thể đều bị sương đen chiếm đoạt.

Chuỗi Phật Châu trên cổ tay Mẫn Thượng Hiên không ngừng phun ra một lượng sương đen dày đặc, từng tấc một ăn mòn cốt nhục da thịt của thi thể, tản ra điểm điểm nhiệt ý.

Mẫn Thượng Hiên nhìn đình thự đầy thang thương trước mắt, chợt nhận ra mình không có chút tâm tình nào.

Quả nhiên như Mẫn Thượng Hiên suy đoán, Thượng Cổ Danh Kiếm mà Kỷ Nguyên Phái lấy đi năm đó không ở trong này. Hắn không thể tìm được chứng cớ chứng minh dã tâm cùng sự tàn ác của Kỷ Nguyên Phái. Nhưng chuyện này kỳ thật cũng không còn trọng yếu, bởi vì cả Kỷ Nguyên Phái đã bị hủy diệt, trả giá đại giới.

Thế nhân liệu có biết Kỷ Nguyên Phái hiểm ác tàn khốc hay không, cũng không quan trọng.

Chỉ là, nhìn loại cảnh tượng như địa ngục trước mắt, Mẫn Thượng Hiên bỗng nhiên cảm thấy vô lực, mất hết can đảm.

Nhiều năm mỏi mệt cùng chạy chọt tuôn ra, tràn ngập đầu óc, làm hắn có chút mờ mịt.

Tiêu phí hết bao nhiêu năm thời gian cùng tâm huyết, chỉ vì trận giết chóc này.

Mẫn Thượng Hiên đột nhiên phát hiện, hắn đã không còn năng lực ở trên mảnh đất quê hương khô cằn trùng tu lại Ngân Câu Sơn Trang, đã không có tinh lực dư thừa để cùng tất cả người trong thiên hạ lẫn hậu bối đời sau giải thích bản thân là trong sạch, cũng như bảo hộ Ngân Câu Sơn Trang phía sau hắn không bị coi là dị đoan tà giáo.

Trước mắt, thi thể vẫn đang dần biến mất, đại hỏa còn thiêu đốt ngập trời, hừng hực cắn nuốt từng mái hiên, từng cây cột, phát ra tiếng vang chói tai. Mẫn Thượng Hiên chỉ chết lặng đứng nhìn.

Hắn đã đem cảnh tượng thê thảm trước mắt làm mục tiêu rất nhiều năm, dùng nó làm động lực để tiếp tục sống. Hôm nay, một khi hết thảy đều chấm dứt, liền cảm thấy cả người không còn khí lực, giống như bị rút đi hồn phách.

Thật vất vả, Mẫn Thượng Hiên mới hoạt động cước bộ, tự nói với bản thân dù sao cũng phải đi đến mộ địa bái tế thân hữu đã chết, báo cho bọn họ biết tin tức tốt này, trong lúc vô tình lại nhìn xuống Tà Châu nặng nề trên cổ tay.

Chuỗi Phật Châu lạnh lẽo trên cổ tay kia làm hắn nhớ tới, thiếu nữ từng thay thân hữu đã chết của hắn kiến tạo mộ viên năm đó, giống như đã chết rất nhiều năm.

Thiếu nữ trước tiên vì hắn mai táng thân hữu, nhiều năm xuất toàn lực che chở hắn, cứu trị hắn, lại bị hắn làm hại phải ở trong bẫy chông bằng trúc thê thảm chết đi, cô độc bước xuống U Minh vô tận hắc ám.

Bạch Khuê cứ như vậy bị đâm thủng bụng, bị ném vào bẫy chông bằng trúc, ở trong đau đớn tra tấn từ từ chết đi, tại trước mặt nam nữ võ lâm danh môn khóc như một đứa nhỏ. Mà cảnh tượng cuối cùng trước mắt, là phần đông nhân sĩ danh môn chính phái đứng khoanh tay trên miệng hố, mắt lạnh nhìn nàng dần dần chìm vào bóng tối.

Đúng vậy, bọn họ chính là đăm đăm chăm chú nhìn nàng chết, hơn nữa còn muốn đàn "chó săn" trong Khuyển Cung cùng đám thủ hạ trong Nguyệt Trầm Điện lúc đuổi đến đây, cũng có thể dễ dàng nhìn thấy tử trạng của nàng.

Để bọn họ nhìn xem, đầu lĩnh "chó săn" của bọn họ - vị Cung Chủ phong hoa vô hạn đã đứng đầu Khuyển Cung suốt mười năm kia, chính là chết một cách thê thảm như vậy.

Đó không phải là giết gà dọa khỉ, mà là trả thù.

Bởi vì tư tâm muốn báo thù của hắn, Bạch Khuê phải đơn độc thừa nhận tràng châm chích thay cho toàn bộ Nguyệt Trầm Điện, bị hành hạ cho đến chết.

Hỗn loạn khúc mắc ngày xưa không ngừng bành trướng. Từng hình ảnh không ngừng lặp lại, tựa như độc dược sôi trào.

Sau khi tiêu diệt Kỷ Nguyên Phái, trên đường đi đến mộ địa của thân hữu quá cố, lần đầu tiên sau khi Bạch Khuê chết, Mẫn Thượng Hiên vì nàng rơi lệ.

Nhưng mọi thứ đã không thể vãn hồi.

Ps: Chương này chủ yếu nói về góc nhìn của Mẫn Thượng Hiên sau khi Bạch Khuê chết. Nên có mấy đoạn lặp lại gióng mấy chap trước, tác giả làm vậy là có thâm ý.

Nhớ nha, là do có thâm ý chứ không phải vì tác giả làm biếng. (*¯︶¯*)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net