Hồi thứ ba mươi tám

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hồi thứ ba mươi tám

Bạch Khuê là thật sự nghiêm túc.

Cho dù Mẫn Thượng Hiên cố chấp đem nàng giam lỏng ở một dinh thự nho nhỏ phương xa, đem hai người buộc cùng một chỗ, nàng vẫn có thể tìm được phương pháp tránh né, ương ngạnh chống cự hắn.

Ngày kế tiếp, trong lầu các nho nhỏ độc lập kia, Mẫn Thượng Hiên mỗi ngày đều lệnh cho thuộc hạ đưa tới thức ăn Bạch Khuê thích ăn, nước trà cùng những món điểm tâm ngọt mà nàng yêu thích. Mẫn Thượng Hiên thậm chí còn gọi tới nhạc linh, ca cơ hoặc thuyết thư để chọc nàng vui vẻ, nhưng Bạch Khuê chỉ hờ hững nhìn.

Dần dần, nàng bắt đầu tuyệt thực.

Chỉ cần là thức ăn hoặc điểm tâm mà Mẫn Thượng Hiên lệnh cho người ta đưa tới, Bạch Khuê đều làm như không phát hiện, đụng cũng không đụng, để mặc mỹ thực cùng ấm trà nóng hừng hực chậm rãi nguội lạnh, cũng chỉ yên lặng nhìn thuyết thư sung sức tự xem tự nói.

Cuối cùng, Bạch Khuê ngay cả nhìn cũng không nhìn, trực tiếp nằm trên giường, đưa lưng qua nặng nề ngủ.

"Bạch Khuê..."

Ước chừng là vì giấu diếm Nguyệt Trầm Điện đem nàng giam ở chỗ này, Mẫn Thượng Hiên thường xuyên rời khỏi một đoạn thời gian, lưu lại người trông coi nàng. Nhưng chỉ cần Mẫn Thượng Hiên trở về, liền cả ngày ở tại bên người nàng, cúi đầu gọi tên nàng, khẩn cầu nàng ăn chút thức ăn, hoặc ôm nàng ấm áp trò chuyện.

Bạch Khuê hoàn toàn không hiểu, Mẫn Thượng Hiên đây là đang làm cái gì?

Hai người bọn họ không phải đã sớm thành người xa lạ sao, cớ gì nam nhân này vẫn như trước muốn xây dựng biểu hiện thân mật giả dối như ngày xưa?

Còn nhớ, nhiều năm trước, đi hết dãy hành lang gấp khúc dẫn vào Nguyệt Trầm Điện là lầu các nho nhỏ mà nàng cùng Mẫn Thượng Hiên ở chung nhiều năm. Khi đó nàng luôn giả bộ cười vui vẻ, giống như một chút cũng không biết Mẫn Thượng Hiên bụng dạ khó lường, cùng thanh niên không tỳ vết kia trôi qua mỗi ngày.

Phảng phất như tế thủy trường lưu, róc rách từng ít một, phảng phất như bọn họ là phu thê thật sự.

Tuy thường xuyên cùng Mẫn Thượng Hiên giả si giả ngốc, nhưng thỉnh thoảng xoay người lại, nàng vẫn luôn không nhịn được cảm thấy bi ai buồn cười, khó đè nén cỗ cay cay trên sống mũi cùng nước mắt, luôn suy nghĩ hai người bọn họ rốt cuộc phải trải qua cuộc sống giả dối này đến khi nào.

Mỗi lần chung đụng trong tư phòng Nguyệt Trầm Điện, mỗi lần lên đường Nam chinh Bắc chiến, hoặc bất luận thời khắc gì cùng Mẫn Thượng Hiên sánh vai, nàng vẫn thường xuyên nhìn thấy Mẫn Thượng Hiên thất thần.

Hai người ở chung nhiều năm như vậy, chẳng lẽ tất cả đều chỉ là bất đắc dĩ hoặc vì ích lợi trao đổi? Thật sự một chút lưu luyến cùng nửa phân tình cảm cũng không có sao?

Nhiều đêm được thanh niên kia ôm chặt vào trong ngực, trước lúc nặng nề chìm vào giấc ngủ, Bạch Khuê luôn suy nghĩ, nhiệt độ cơ thể ấm áp này mặc dù tiếp cận chân thật như thế, nhưng nói không chừng khoảng cách giữa nàng cùng thanh niên như ngọc này, so với bất luận thứ gì đều xa xôi hơn.

Rất nhiều rất nhiều lần, Mẫn Thượng Hiên cùng nàng ngồi tại trên gác cao của trà lâu hoặc tửu quán dùng cơm, thanh niên kia thường thất thần, lưu luyến quan sát người ngựa của nhân sĩ giang hồ đi ngang qua phía dưới, nhìn đến quên mất ấm trà đang rót hoặc quên động đũa.

Ánh mắt của Mẫn Thượng Hiên rất xa xôi, xa đến mức làm cho Bạch Khuê cảm giác như hai người đang ở hai thế giới bất đồng.

Những thời khắc như vậy luôn khiến Bạch Khuê muốn xông đến nói với hắn rằng: không cần gạt ta.

Không cần làm ra bộ dạng như đã phiền chán vì phải chăm sóc một con gà con tùy hứng, hoặc đã chán làm diễn viên trong một vở kịch tình yêu trường kỳ. Không cần làm ra bộ dạng như không thể chờ đợi để rời khỏi nơi này, thoát khỏi gông xiềng của nàng, gia nhập trở lại cùng đám người kia.

Mỗi một lần Mẫn Thượng Hiên làm ra bộ dạng đó là mỗi một lần Bạch Khuê cảm giác như mình sắp bị vứt bỏ, bị chán ghét, hoặc kỳ thật bản thân nàng căn bản chỉ là một cây gai đâm chọc, chế ngự Mẫn Thượng Hiên, khiến hắn không thể nhúc nhích.

"Nếu không bày ra xiềng xích đem Mẫn Thượng Hiên buộc lại bên người nàng, Bạch Khuê liền không xứng với Mẫn Thượng Hiên."

Sau lưng, mọi người đều nói như vậy, mà chính Bạch Khuê cũng tự biết.

Mười năm sau, thậm chí cả thuyết thư hay thường dân đều có thể ngẫu nhiên nhắc đến chuyện này để chê cười, mười năm trước lại chưa bao giờ có. Nhưng nàng vẫn sớm biết, mọi người đều cười nàng háo sắc, mà Mẫn Thượng Hiên là bất đắc dĩ, bị nàng đạp hư nhiều năm.

Mọi người đều nói, một thiếu niên như vậy, còn lâu mới xem trọng loại ma đầu tư sắc thường thường lại tàn khốc như nàng.

Đó là thật sự, thiên chân vạn xác.

Cho nên mười năm trước, Mẫn Thượng Hiên mới có thể trăm phương nghìn kế, bố cục trù tính nhiều như vậy để tách ra, muốn thương tổn nàng, muốn rời khỏi nàng.

Nhưng cho dù lúc ấy rõ ràng đã mãnh liệt cảm giác được mình không có cách gì cùng Mẫn Thượng Hiên cùng nhau diễn tiếp vở kịch tình yêu nọ, thậm chí cảm thấy bức bối đến không thể hô hấp, nhưng Bạch Khuê vẫn không rời bỏ Mẫn Thượng Hiên. Nàng còn đang chờ, hy vọng thanh niên này sẽ đột nhiên quay đầu, chân chính tiếp nhận nàng.

Nàng thật sự khát vọng được Mẫn Thượng Hiên chân chính tiếp nhận, sau đó chân chính được yêu thương, mà không phải như hết thảy lúc ấy, đều là giả tạo.

Nàng vẫn luôn chờ đợi.

Bạch Khuê từng rất nỗ lực trả giá hết thảy, ý đồ đem thanh niên như ngọc này chân chính lưu tại bên người nàng, nhưng cũng bởi vì rất nỗ lực, làm cho nàng giờ phút này tâm như tro tàn, chết lặng, thậm chí lười phản ứng.

Rõ ràng người hại chết thân hữu của Mẫn Thượng Hiên không phải nàng, nhưng người này lại chán ghét nàng như kẻ thù như vậy.

Bạch Khuê bắt đầu chuỗi ngày cùng Mẫn Thượng Hiên giằng co.

Bên người Bạch Khuê không thấy nửa khối đá vụn, ngay cả thứ có thể công kích thuộc hạ của hắn hoặc vật dụng phòng thân bên mình cũng không có, tại tòa dinh thự phòng thủ nghiêm mật này chỉ có nha hoàn cùng thủ vệ làm bạn, làm nàng cảm giác như mình là thú dữ gì đó cần cách ly.

Tiêu phí rất nhiều thời gian ngủ say cùng ngồi im lặng, ngây ngô đờ đẫn, thời điểm tỉnh lại luôn là mịt mờ choáng váng.

Bạch Khuê có đôi khi cũng nhớ tới Bách Hồ.

Suy nghĩ gia hỏa kia hiện tại ước chừng đang bị Đinh Triết Tương hô tới hô đi, hoặc đang ở khắp thiên hạ tìm nơi mà Mẫn Thượng Hiên giấu nàng.

Mặc dù mong muốn Bách Hồ có thể tới đây đem nàng cứu ra, nhưng Bạch Khuê kỳ thật không nghĩ đến chuyện ở lại bên cạnh Bách Hồ. Thứ nàng muốn, là một cuộc sống mới tinh tươm, không vướng bận, không khúc mắc, không dây dưa.

Tại một ngày trời hạ mưa to, Bạch Khuê bắt đầu cự tuyệt uống nước, chỉ dại ra ngồi ở bên cửa sổ, nhìn vào trong màn mưa, tựa như một đứa nhỏ đang mong mỏi chờ ai đến rước về nhà.

Mẫn Thượng Hiên ngồi ở bên cạnh nàng, đăm đăm chăm chú nhìn nàng, bàn tay dày rộng đặt ở trên tay nàng từng tí một nắm chặt.

Thanh niên màu tóc như lá phong thanh nhã kia không nói gì, chỉ đem đầu để tại trên vai nàng, nắm chặt tay nàng. Nhưng chuyện làm cho Bạch Khuê ngây ngốc chính là, nàng lại nghe thấy tiếng khóc âm âm trầm thấp, run rẩy mà đè nén từ trên bả vai truyền tới.

Hỗn tạp với tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, thái dương của thanh niên tựa vào bên vai nàng, thanh âm bi ai, từng giọt lệ ấm nóng tuôn ra, lạc tại trên vai nàng.

Đây không phải lần đầu tiên Bạch Khuê thấy Mẫn Thượng Hiên khóc. Tại thời điểm hai người cùng nhau đến viếng mộ của thân hữu hắn, nàng từng nhìn qua Mẫn Thượng Hiên rơi lệ, nhưng cũng không phải là loại rơi lệ gần như tuyệt vọng, lãnh lẽo bi ai như vậy.

Bạch Khuê vẫn không hiểu nguyên nhân Mẫn Thượng Hiên chấp nhất như thế.

Có lẽ thật sự giống như lời Bách Hồ nói, mười năm thật sự quá dài, cho nên nàng không hiểu.

Bạch Khuê chỉ biết là, trong nhiều năm chung đụng trước kia, Mẫn Thượng Hiên vẫn lấy lệ nàng, bất kỳ lúc nào cũng có thể để qua một bên, bất kỳ lúc nào cũng có thể vứt bỏ. Mặc kệ nàng nỗ lực cỡ nào, vẫn như trước giẫm chân tại chỗ, mà Mẫn Thượng Hiên ở phía trước thủy chung vô tình quay đầu lại nhìn nàng một mắt.

Cho nên nàng không hiểu, vì sao Mẫn Thượng Hiên đột nhiên thay đổi thành một người khác, quý trọng, chấp nhất, yêu thương đối với nàng như thế.

Thật giống như hắn thật sự yêu nàng.

----------~★~----------

Trong nhiều ngày, Mẫn Thượng Hiên vẫn luôn cố hết sức, tận dụng hết thảy mọi thời gian rảnh rỗi, qua lại, đi tới đi lui ở dinh thự ẩn mật này, để có thể nghỉ ngơi bên cạnh Bạch Khuê nhiều hơn một khắc, nói với nàng vài câu, thậm chí chỉ để nhìn nàng nhiều thêm một mắt.

Nhưng hiện tại Bạch Khuê đã bắt đầu tuyệt thực, thậm chí một giọt nước cũng không uống.

Đối với Mẫn Thượng Hiên, thời điểm những ký ức về Bạch Khuê quay lại từng tí từng tí một, dần dần trở nên rõ ràng, đồng thời, hắn cũng bắt đầu nhớ lại Bạch Khuê chân chính - một nữ tử sẵn lòng trả giá tất cả để yêu mến một người, nhưng một khi bị nàng trục xuất đến bên ngoài giới tuyến, chính là như người xa lạ.

Mẫn Thượng Hiên càng ngày càng tự mình cảm thụ được, bản thân hắn không còn là thanh niên được Bạch Khuê say đắm ái mộ trong trí nhớ kia nữa, mà chỉ là một người qua đường.

Thậm chí ngay cả kẻ thù cũng không tính.

Điều này làm cho hắn mịt mờ hồi tưởng lại lúc bản thân tiêu diệt Kỷ Nguyên Phái, sau vài năm lần đầu vì Bạch Khuê khóc rống, kinh hồn táng đảm Nam chinh Bắc chiến, chạy chọt tìm kiếm, giao tranh, chiến đấu ở mọi thương trường cũng như chiến trường, điên cuồng tìm về một đại lượng tử thi để nuôi dưỡng Tà Châu. Sau đó, trong một lần đang trên đường đi chinh phạt, hắn gặp gỡ nhân mã của đồng minh Ma giáo - Thất Sa Lâu.

Hai bên tự nhiên dừng lại hàn huyên một lát, nhưng ngay tại lúc Mẫn Thượng Hiên sắp dẫn thuộc hạ rời đi, bỗng nhiên có một tiểu nữ hài kéo hắn lại.

Tiểu ma nữ Thất Sa Lâu kia giương đôi mắt sáng long lanh nhìn hắn, trong mắt tràn đầy tò mò:

"Bọn họ nói ngươi còn chưa thành thân, vì sao vậy?"

"Vì sao ngươi đẹp mắt như vậy, nhưng sắp gần ba mươi còn chưa thành thân?" Tiểu nữ hài ngây thơ hỏi.

Nữ hài tất nhiên lập tức liền bị người của Thất Sa Lâu lôi đi, thậm chí nhóm trưởng giả bên đó cũng không nán lại đối Mẫn Thượng Hiên giải thích một câu.

Nhưng trong óc Mẫn Thượng Hiên lúc ấy đều là câu hỏi của nữ hài nọ.

Vì sao hắn còn chưa thành thân?

Mẫn Thượng Hiên nghĩ đến rất nhiều việc, nhớ tới thiếu nữ sợ lạnh vẫn thường hay nặng nề ngủ say trong lòng mình nhiều năm trước, nhớ tới nữ hài tại thời điểm hắn hành tẩu không tiện luôn bầu bạn bên cạnh hắn...

Hắn còn chưa thành thân, hơn nữa cũng chưa từng nghĩ đến ý niệm này trong đầu, ước chừng là bởi vì người mà hắn vốn định kết hôn, đã không còn tồn tại.

Không phải hắn không muốn chết theo nàng, mà là vì...cho dù hắn chết hay không cũng không có gì khác biệt, bởi người để ý sinh tử của hắn, sớm đã không ở trên nhân thế, người luôn đặt hắn vào tâm khảm, vào vị trí hàng đầu đều đã không còn.

Hiện tại, người mang theo tình cảm chân thành của hắn đã thật sự từ hoàng tuyền trở về, quay lại bên cạnh hắn, nhưng hắn lại chỉ có thể nhìn nàng cự tuyệt ăn cơm, hờ hững chết lặng, phảng phất như xác sống, từng tí một suy yếu.

Sau khi Mẫn Thượng Hiên đem Bạch Khuê cứu trở về, trừ bỏ lúc đầu Bạch Khuê mở miệng nói mấy câu kia, từ đầu tới đuôi cũng chỉ mịt mờ hỏi hắn thêm một câu:

"Vì sao ta đã chết, còn muốn đào đi hai mắt của ta?"

Câu hỏi duy nhất nàng chủ động hỏi hắn, lại tựa như bàn tay bóp nghẹn ngay cổ họng hắn.

Hắn liền vô cùng vội vàng giải thích cho Bạch Khuê, nói thi thể bị mất hai mắt không phải là do hắn làm. Nó thật sự là không hề báo động trước vô cớ mất tích, hắn chưa từng nghĩ tới chuyện muốn lấy đi hai mắt của nàng, nói chi là làm.

Nhưng Bạch Khuê không hề nghe vào tai, Mẫn Thượng Hiên rất hiểu Bạch Khuê, nhìn cặp con ngươi đờ đẫn trống rỗng kia của nàng, liền biết Bạch Khuê cũng không nghe đi vào.

Mà đó đích thực cũng là lỗi của hắn.

Trước kia, bản thân hắn vẫn luôn đối đãi với kẻ thù, hoặc với nữ tử Ma giáo khác mưu toan nhúng chàm hắn như vậy, đem hai mắt của bọn họ đào ra, sau đó giẫm nát, vẫn đều là loại thủ đoạn này.

Cho nên, tại thời điểm hai mắt trên tử thi Bạch Khuê biến mất, người trong Nguyệt Trầm Điện tất nhiên sẽ mặc định hắn chính là hung thủ duy nhất.

Là vì hành động trước kia của hắn mới làm cho Bạch Khuê hiểu lầm như vậy, tựa như thời điểm hắn cứu ra Bạch Khuê dưới tay Khương Uyển, Bạch Khuê lại sợ hãi lạnh run.

Có rất nhiều việc Mẫn Thượng Hiên muốn hướng Bạch Khuê giải thích, nhưng cho dù đã suy tư nhiều năm, vẫn không biết nên nói như thế nào thì Bạch Khuê mới có thể chân chính tin tưởng hắn, sau đó vượt qua vết thương khó lành kia, một lần nữa cùng hắn đi tiếp.

Ngày mà Bạch Khuê bắt đầu cự tuyệt uống nước, là một ngày mưa rào u ám.

Mẫn Thượng Hiên từ sáng sớm đã bắt đầu lặp đi lặp lại dỗ dành, Bạch Khuê vẫn không động đậy.

Vong hồn của nàng thật vất vả mới sống lại, nếu thật cứ như vậy chết ở trước mặt hắn...

Ý niệm này tựa như một vết nứt xuất hiện trong đầu óc Mẫn Thượng Hiên, máu tươi từ đó bắt đầu chói mắt mà ào ạt trào ra.

Sắc trời dần dần sụp tối, Mẫn Thượng Hiên thê lương nhìn Bạch Khuê vẫn cuộn mình tại bên cửa sổ, mất hết can đảm.

Tất cả những hy vọng từng buộc hắn lại với thế giới này, chống đỡ hắn, bắt đầu sụp đổ, đập nát, tan rã. Rõ ràng người yêu mà hắn chờ đợi nhiều năm ngay tại trước mắt, hắn lại đau đến huyết nhục mơ hồ, không thể siêu sinh.

Rõ ràng từng cảm thấy, Bạch Khuê là người mang đến hy vọng, nhưng cũng là người mang đến vết nhơ trong cuộc đời hắn, trên thân nàng in dấu tất cả những giả dối mà hắn tích lũy nhiều năm, đại biểu cho khuất nhục không chịu nổi, khiến hắn hận không thể diệt trừ cho thống khoái.

Nhưng một khi từ trong lừa mình dối người siêu thoát đi ra, lại phát hiện bản thân thật ngu xuẩn buồn cười.

Bạch Khuê kéo hắn từ trong tuyệt cảnh trọng sinh, cho hắn nhấm nháp gắn bó, ấm áp cùng lưu luyến, hắn lại trả cho nàng tất cả buồn đau bi thương. Nay Bạch Khuê sống lại, nhưng rốt cuộc thứ hắn mang đến cho Bạch Khuê vẫn như trước, chỉ có bi ai cùng đau khổ.

Mười năm dữ dội đằng đẵng, nhưng đây không phải quang cảnh mà hắn cảm nhận trong mười năm trước, Mẫn Thượng Hiên cũng không hy vọng Bạch Khuê lại tiếp tục đau khổ cô độc.

Mọi chuyện không nên là như vậy...

Thật sự không nên là như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net