Hồi thứ ba mươi tư

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hồi thứ ba mươi tư

Sau ngày đó, Bạch Khuê cùng Hà Thanh Thu bắt đầu lấy Vô Song Quán làm trung tâm để du sơn ngoạn thủy.

Ra ngoài du ngoạn, chạy về Vô Song Quán xem ca kỹ biểu diễn, lại ra ngoài du ngoạn, gần tới thời gian diễn xuất, bọn họ lại lặng lẽ chạy về Vô Song Quán.

Trong mấy ngày nay, Bạch Khuê cùng Hà Thanh Thu một bên tránh né truy binh, một bên cũng thanh thản du đãng khắp nơi.

Gần lập đông thời tiết càng ngày càng lạnh lẽo. Ban ngày, bọn họ khoác lên áo khoác lông ấm áp rộng rãi, vòng thêm khăn choàng dày cộm quanh cổ, lên núi ngắm phong cảnh đồng bằng trải đầy tuyết trắng phía dưới, ngắm những hồ nước trong, ngắm trận đại tuyết rơi lất phất như lông ngỗng lạc trên mặt hồ đã đông lại hơn phân nửa.

Ban đêm, Hà Thanh Thu sẽ từ một hộ vệ cẩn thận ban ngày, biến thành một tình nhân lưu luyến ấm áp.

Để người ta không phát run vào mùa đông, nhiệt độ cơ thể không thể nghi ngờ là ấm lò tốt nhất. Từng cái hôn nhẹ lạc trên mắt, môi hoặc giữa lông mày. Thân hình nóng bỏng kề sát lẫn nhau, cảm thụ trái tim say mê rung động.

Cũng giống như những người khác, Hà Thanh Thu ở thời điểm trên giường so với ngày thường cũng có tương phản, chỉ là loại tương phản này nghiêng về hướng mãnh liệt hơn.

Ngày thường, Hà Thanh Thu ít lời thiếu ngữ, thanh thanh đạm đạm, tựa như một cốc nước trong. Đến thời điểm trên giường, Hà Thanh Thu cởi ra y phục, hôn lên cổ Bạch Khuê, nàng mới cảm nhận được sự tương phản này, nóng bỏng mãnh liệt, thậm chí còn có chút tình sắc.

"Đó là phù chú chuyên dụng để tạo mực viết chữ đi?"

Một ngày nọ, Bạch Khuê vừa tỉnh giấc, cả người trần trụi ôm chăn, mịt mờ từ trên giường thăm dò đi ra, liền thấy Hà Thanh Thu đang lấy bút lông phết vào mực sắc đốt trong bình nhỏ, chuyên chú viết đạo phù.

"Ta từng nghe qua loại mực gặp nước không phai, đặc biệt, cho dù bị chất lỏng đặc thù thấm vào cũng không biến mất, là thật sao?"

Hà Thanh Thu quay đầu nhìn nàng, mặt mày ấm áp.

"Là thật." Thanh niên nhu hòa đáp.

"Như vậy..."

Bạch Khuê chớp mắt, duỗi ra cánh tay của mình, cười yếu ớt nói:

"Ngươi tới viết cho ta vài chữ đi!"

Thanh niên cười cười, thuận theo cầm bút lông đến đây. Hai người lưu luyến ôm nhau ở trên giường. Khóe miệng Bạch Khuê mang theo ý cười, cầm lấy chăn trần trụi dựa vào ngực thanh niên, nhìn Hà Thanh Thu từ từ thấm mực vào bút lông, viết từng chữ lên cánh tay non mềm của nàng.

Loại mực kia quả nhiên thần kỳ, không chút nào bị lem, rất nhanh liền khô ráo, cố định màu sắc, tại trên cánh tay Bạch Khuê ngưng tụ thành bốn chữ nhỏ thanh lịch: "Bạch Khuê không rảnh."

Nàng phốc một tiếng nở nụ cười, quay đầu nhìn thanh niên, chế nhạo:

"Hà Thanh Thu! Ngươi đúng là biết cách nịnh nọt a!"

Bạch Khuê xem xét hắn, trêu đùa:

"Câu nói như vậy cũng mệt ngươi viết ra được!"

Đối với bộ dạng cười nhạo của Bạch Khuê, Hà Thanh Thu vẫn vân đạm phong khinh, chỉ nhẹ nhàng nhắm mắt, hôn lên mi tâm của nàng.

Tựa như đang sủng nịch hôn một đứa nhỏ.

Ở ngoài trướng thường luôn cảm thấy thời gian lưu động nhanh hơn so với trong trướng.

Ngày đông rét lạnh làm cho Bạch Khuê không muốn nhúc nhích, chỉ muốn vùi trong ổ chăn, nặng nề ngủ qua hơn phân nửa thời gian, bù lại những tiếc nuối lúc nàng còn làm Khuyển Chủ năm đó, luôn phải chạy ngược chạy xuôi, không được nghỉ ngơi.

Bình thường, Hà Thanh Thu sẽ tùy ý để Bạch Khuê ngủ, chỉ khi nào đến thời điểm cần uống An Hồn Phù hoặc khi truy binh tới gần mới đánh thức nàng, nếu không thì cũng dùng ngoại bào ấm áp dày cộm đem Bạch Khuê đóng gói bế lên, khiêng đi ra.

Thương thế năm đó chết thảm thân nàng vẫn không thấy tái phát, không biết có phải là do Úc Bách thực sự có lòng từ bi, thực sự có ý định hoàn thành thuật pháp, cứu lấy mạng sống cho nàng. Hầu hết vết thương đều đã kết vảy, bong tróc ra, không còn gặp xu thế chuyển biến xấu nữa.

Ngày qua ngày cứ như vậy trôi qua, quả thực rất bình yên hạnh phúc, cũng quá mức an nhàn, làm cho Bạch Khuê đắm chìm trong đó, dần dần buông ra mọi cảnh giác cùng phòng bị.

Dù sao, mặc kệ phát sinh chuyện ưu phiền gì, Hà Thanh Thu đều sẽ trước tiên đến thay nàng giải quyết, thay nàng chống đỡ...Bạch Khuê đã thật lòng tin tưởng như thế.

Cho đến thời điểm hết thảy vỡ tan ngày ấy.

Đó là một ngày rất kỳ quái, Bạch Khuê từ trong giấc ngủ nặng nề bị người ta lay tỉnh.

Nàng nhập nhèm mở to mắt, không hiểu phát sinh chuyện gì. Hai mắt thậm chí còn chưa có tiêu cự, liền nghe được thanh âm của một nam tử.

"Đã lâu không gặp, Bạch Khuê." Nam tử nói.

Tiếp đó là thanh âm nhu hòa của một nữ tử:

"Đã lâu không gặp, Bạch tiền Cung Chủ."

Thanh âm nam tử Bạch Khuê nhận biết, đó không phải thanh âm của Hà Thanh Thu, nhưng cho đến khi nữ tử kia cất lên tiếng nói, trong chớp mắt liền khiến Bạch Khuê lạnh cả sống lưng.

Là Hàn Sơn Thành Thành Chủ - Thích Chử Lưu, còn có trợ thủ đắc lực Khương Uyển.

Một là người nhiều năm muốn thay trời hành đạo, là danh môn đứng đầu luôn muốn thích sát nàng, một người khác là chủ tử của Hà Thanh Thu ── không phải là chủ tử cũ, bởi vì giờ phút này Bạch Khuê rất xác định, Hà Thanh Thu còn nghe lệnh Khương Uyển.

Bạch Khuê cũng lập tức phát hiện, giờ phút này, thân thể mình đều trần trụi, bị bao tại trong chăn, cổ quái đặt trên một cái bàn đá trong sương phòng, tất cả vũ khí phòng thân đều bị triệt tiêu, vô luận là chủy thủ bên người, Ngọc Thạch Kỳ Thú hay là ấn ký bảo hộ mà Bách Hồ điểm lên sau gáy, thậm chí còn bị điểm huyệt, không cách gì nhúc nhích.

Đây quả thực là một loại tình cảnh ngu xuẩn, tựa như sơn dương đang đợi làm thịt. Nàng cứ như vậy không biết gì tỉnh lại ngay tại pháp trường, sau khi nhận thức được tình huống liền muốn rên la, muốn lạnh run.

"Là Hà Thanh Thu sao?" Bạch Khuê miễn cưỡng lộ ra ý cười, không muốn bại lộ sự thê thảm vì giẫm lên vết xe đổ của mình, trào phúng nói:

"Có bản lĩnh để cho hắn tự mình tới giết ta!"

Nhưng Khương Uyển lại chậm rãi lắc đầu.

Nữ tử bước lên phía trước, trâm gài tóc theo từng chuyển động tao nhã của nàng cũng nhẹ nhàng rung động, tựa như cánh bướm xôn xao.

Khương Uyển trước mắt vô cùng ôn nhã tinh tế, quả thực tựa như người giang hồ đồn đại, xinh đẹp khuynh quốc khuynh thành, môi đỏ như chu sa, lông mi dày đậm, mang nét dịu dàng mà đằm thắm làm cho người ta yêu thương. Nữ tử này sở hữu rất cả mỹ danh cùng ôn nhã mà Bạch Khuê hâm mộ, xinh đẹp tuyệt trần đến mức khiến người ta vô vọng mà run sợ, lại vẫn muốn nhìn thêm một lần nữa.

"Chuyện kế tiếp là do ta phụ trách, Bạch tiền Cung Chủ." Khương Uyển nhẹ giọng nói.

"Bởi vì giết chết ngươi cũng không thể giải quyết được mọi chuyện."

Là vì vẫn sẽ có người làm cho nàng sống lại sao? Sợ hãi trong lòng Bạch Khuê thoáng rút đi chút ít. Có lẽ Hàn Sơn Thành sẽ không giết nàng, mà có dự tính khác. Tuy nhiên, trong lúc nàng còn đang trầm tư, Khương Uyển lại sắc bén phun ra một câu.

"Giết chết ngươi cũng không thể giải quyết được mọi chuyện, Bạch tiền Khuyển Chủ. Cho nên..."

Khương Uyển rũ mi nhìn nàng, ôn nhu nói:

"Chúng ta sẽ làm ngươi hồn phi phách tán, giúp cho bách tính vô tội trong thiên hạ miễn đi tai họa."

Hồn phi phách tán, bốn chữ này lập tức tại trong óc Bạch Khuê vô hạn phóng đại.

Sẽ không thể từ hoàng tuyền trở về nữa, bởi vì ngay cả cơ hội luân hồi chuyển thế nàng cũng không có.

"Ngươi biến mất, chính là kết cục tốt nhất cho thiên hạ này. Cho nên, hiện tại chúng ta muốn hỏi một chút về nguyện vọng của ngươi, Bạch Khuê." Bên cạnh, Thích Chử Lưu cũng mở miệng nói chuyện, ngữ điệu từ tốn mà ấm áp, tựa như phong thái của hắn vậy.

"Nói đi, nguyện vọng của ngươi là gì, chúng ta sẽ thay ngươi hoàn thành." Hắn cúi người, nhẹ giọng hỏi.

Nguyện vọng?

Nhìn gương mặt thanh quý mà tĩnh lặng kia của Thích Chử Lưu, hốc mắt Bạch Khuê không hề báo động trước bỗng nhiên đau xót. Nước mắt liền chảy xuống.

Bởi vì nàng lại nghĩ đến Dương Thư Ngạn.

"Giúp ta chuyển lời với Dương Thư Ngạn..."

Bạch Khuê vốn tưởng rằng, lần thứ hai chịu chết bản thân mình sẽ rất bình tĩnh, có thể bảo trì tôn nghiêm đi hết một khắc cuối cùng, không ngờ rằng nàng vẫn như trước đây, khóc đến không thành tiếng, chật vật không thôi, cơ hồ không có cách gì hoàn hảo nói chuyện.

"Nói với hắn...nhiều năm như vậy...nhiều năm như vậy trôi qua, đa tạ ngươi."

Trong tầm mắt mơ hồ, nhập nhèm nước mắt, nàng giống như thấy được một thân ảnh tóc đen, Bạch Khuê đột nhiên khóc lớn.

Nàng nghĩ, thật là hoang đường, bản thân mình ly kỳ từ hoàng tuyền trở về, thế mà vẫn như trước lặp lại sai lầm giống nhau, bị người mà mình tín nhiệm nhất hại chết. Thậm chí còn phát hiện, Dương Thư Ngạn mà nàng vẫn tâm tâm niệm niệm, đều cách nàng đi rất xa.

"Ta đã biết, Bạch Khuê. Ta sẽ thay ngươi chuyển lời." Thích Chử Lưu ấm áp nói.

Trước rời đi, hắn còn quay đầu lại nhìn nàng một lần, ôn nhu nói:

"Tạm biệt, Bạch Khuê."

Tạm biệt, Bạch Khuê! Câu cáo từ thật nhẹ nhàng, phảng phất như đang cùng hài đồng nhà bên nói lời tạm biệt, mà không phải đang nói với một người đang cận kề cái chết.

Hàn Sơn Thành Chủ vạn người kính ngưỡng vừa rời đi, cửa liền chậm rãi đóng lại, không gian trở về tĩnh lặng. Sau đó, toàn bộ gian phòng to như vậy, chỉ còn lại Bạch Khuê, còn có Khương Uyển cùng thuộc hạ.

"Tạm biệt, Bạch tiền Khuyển Chủ."

Khương Uyển cũng nhẹ giọng tạm biệt nàng, sau đó liền không chút cảm tình cầm lấy Hoàng Chuông Pháp Khí, bắt đầu nhẹ lay động, cất giọng thì thầm chú pháp. Những thủ hạ khác của nàng vây quanh Bạch Khuê cũng bắt đầu gia nhập vào, lắc lắc Hoàng Chuông, đồng thanh đọc chú ngữ.

Bạch Khuê nhìn thấy bàn đá mà mình đang nằm dần dần sáng lên. Thần chú khắc ở trên mặt bàn cũng xôn xao không ngừng, tựa như những con chuột nhỏ đang chờ đợi đem nàng cắn nát.

Chú ngữ ngâm xướng truyền vào lỗ tai, làm cho đầu nàng đau như sắp nứt, cơ hồ khó có thể hô hấp. Nhưng sau một khắc chung thời gian, Bạch Khuê lại nhìn thấy người mà từ lúc sống lại cho đến nay, nàng không muốn gặp lại nhất.

Mẫn Thượng Hiên.

Phá cửa, ào ạt tuôn vào, Mẫn Thượng Hiên mang đến một số lượng lớn thuộc hạ của Nguyệt Trầm Điện, không có gì ngoại lệ, lập tức cùng người của Khương Uyển đánh thành một đoàn, còn hắn thì tranh thủ thời gian một phen đoạt lấy nàng, bay ra ngoài, nhập vào trong mưa to giàn giụa.

Thật châm chọc, bên ngoài lại đang đổ mưa to, thứ thời tiết mà Bạch Khuê chán ghét nhất. Màn mưa lạnh như băng che lấp cả bầu trời, cùng thời điểm nàng chết đi năm đó giống nhau như đúc.

Trong mưa to như vậy, Mẫn Thượng Hiên tại phía dưới mí mắt của Thích Chử Lưu, cứu nàng. Nhưng cho dù đang ở trong lòng ngực thanh niên từng cùng mình đồng giường cộng chẩm nhiều năm, Bạch Khuê lại không có một cảm giác an toàn.

Ngược lại, nàng sợ đến lạnh run.

(Số chị nhọ vãi! :v)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net