Hồi thứ bốn mươi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hồi thứ bốn mươi

Ngày ấy, Mẫn Thượng Hiên gần như hỏng mất tại trước mặt nàng, tất cả ôn nhã kiêu căng đều nứt thành mảnh vụn. Thanh niên tựa hồ không chịu được một kích. Mặc dù Bạch Khuê đã nản lòng thoái chí đối với hắn, chung quy vẫn là không đành lòng.

Nhưng khoảng thời gian đối thoại kịch liệt, tạo thành cục diện mất trật tự giữa hai người này cũng không duy trì được bao lâu.

Bởi vì đương kim Điện Chủ Nguyệt Trầm Điện - Đinh Triết Tương - tự mình tìm đến Bạch Khuê.

Một sáng sớm đầu mùa xuân chán nản, Bạch Khuê bình thường đều muốn ngủ tới buổi chiều, khó được lúc từ trong ổ chăn tỉnh lại.

"Tiểu thư, tiểu thư!" Nha hoàn phụ trách ăn mặc ở của nàng so với bình thường càng thêm căng thẳng, vội vàng xuất ra sức lực chín trâu hai hổ đem Bạch Khuê lay động đến đầu óc choáng váng.

"Điện Chủ đích thân đến đây! Đang tại trên đường, sắp đến rồi! Tiểu thư! Nếu còn không đứng dậy liền không kịp a!"

Gì? Tên Điện Chủ âm trầm quái thai mà một tay nàng đẩy lên ngôi vị kia muốn tới, liên quan gì đến nàng!

Gặp quỷ! Nàng hiện tại đã không phải Khuyển Chủ số khổ cần nhìn sắc mặt hắn mà sống được chứ?

Bạch Khuê trợn trắng mắt:

"Đinh Triết Tương uy phong lắm sao! Chẳng lẽ hắn tới ta còn phải giả vờ thuần phục quỳ lạy hắn mấy cái!"

Nhưng nha hoàn rõ ràng e ngại Đinh Triết Tương còn hơn đồ lười biếng như nàng, không chút phân trần đem nàng từ trên giường khiêng lên, phóng tới một bên, bắt đầu cởi cởi mặc mặc, gột rửa chà xát, cuối cùng ngay cả búi tóc lẫn trâm gài đều làm đầy đủ, có thể nói là võ trang hạng nặng.

Xem ra vẫn là sống dưới sự khống chế của Mẫn Thượng Hiên là thoải mái nhất, Bạch Khuê hai mắt vô thần nghĩ, ít nhất việc đầu tiên sau khi rời giường không phải là mặc lễ phục, mà là ăn.

Thật vất vả ăn mặc xong xuôi, Bạch Khuê bị nha hoàn khẩn trương hề hề đút vội cho nàng một bát cháo xuống yết hầu, liền bị đẩy ra chính điện.

Thời tiết đầu mùa xuân, ngoài sân hoa nở tràn lan, nắng sớm rực rỡ, nhưng Bạch Khuê lại mang vẻ mặt hậm hực, kéo lê cước bộ.

Nàng đích thực đã đoán được, Đinh Triết Tương sớm hay muộn gì cũng sẽ biết Mẫn Thượng Hiên đang cất giấu nàng, nhưng chưa từng nghĩ tới, vị chiến hữu trước kia luôn chê bai ghét bỏ nàng lại không ngại đường xa ngàn dặm, di chuyển bước chân tôn quý di giá đến tìm nàng.

Khẳng định không phải chuyện gì tốt.

Cửa đại sảnh bị nha hoàn cẩn thận đẩy ra, nắng sớm phản chiếu lên từng hạt bụi trôi lơ lửng trong không khí. Bạch Khuê đứng ở tại chỗ, bình tĩnh nhìn về phía hai người trong chính điện.

Đinh Triết Tương đang ngồi ở chủ vị, vẻ mặt khó đoán, đang âm trầm uống trà, cũng âm trầm nhìn nàng, mà bên cạnh là Mẫn Thượng Hiên, vẫn ăn mặc tiêu sái, không chê vào đâu được, chỉ là thần sắc có chút bất an co quắp, đang chống tay đứng ở một bên, âu sầu nhìn nàng.

Bạch Khuê có thể hiểu được vì sao Mẫn Thượng Hiên sầu lo.

Thân là đồng minh cùng chiến hữu của Đinh Triết Tương, hai người cũng từng dắt tay nhau đi lên vũ đài của một thế hệ quyền lực. Đinh Triết Tương vẫn đều chờ nàng không hơn không kém, nhưng như vậy không có nghĩa là hắn nguyện ý hay vui vẻ chờ nàng. Bọn họ chính là quan hệ vi diệu như vậy.

Chủ thượng cùng cấp dưới, hộ hoa sứ giả cùng tiểu thiếu gia, từ lúc mới quen liền nhìn nhau không vừa mắt, nhưng lại bị nút thắt của Nguyệt Trầm Điện buộc trên cùng một con thuyền, lẫn nhau tiếp nối bảo hộ.

Nhưng mười năm qua, nhìn thấy Đinh Triết Tương vẫn là bộ dạng càn rỡ, duy ngã độc tôn như trước, đang nhẹ nhàng vuốt ve tách trà nóng bỏng trong tay, Bạch Khuê vẫn muốn...cho hắn một chưởng chào hỏi.

"Lâu rồi không gặp." Thanh niên âm trầm đem tách trà gác qua trên mâm, ghé mắt nhìn nàng.

"Ngươi vẫn là bộ dạng này, Bạch Khuê, bộ dạng khờ khờ ngốc ngốc."

"Ngươi cũng vậy a!" Bạch Khuê ngoắc ngoắc khóe miệng, đáp lễ lão chiến hữu.

"Trừ bỏ đã là thanh niên, cái khác vẫn đều âm trầm giống như trước."

Hai người ngoài cười trong không cười nhìn về phía đối phương, mà nhóm nha hoàn cùng gã sai vặt bên cạnh đã lạnh run.

Không giống với Mẫn Thượng Hiên nhanh nhẹn lịch sự, tư thái tao nhã cùng dung mạo được thời gian ưu ái bỏ qua, mười năm sau, Đinh Triết Tương thoạt nhìn thay đổi rất nhiều.

Vẫn là khí thế âm trầm làm người ta kinh sợ, lại càng thêm khó có thể nắm lấy, trong ánh mắt mang theo vẻ tối tăm cùng kiêu ngạo, không lúc nào không trần thuật rằng chủ nhân nó rất khó ứng phó. Thanh niên này càng trưởng thành càng thêm bất phàm, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, có thể cảm thụ ra được từ cảm giác áp bách, không cho phép cãi lời phát ra từ trên người hắn.

Nhìn về phía thanh niên đang chống quai hàm, lãnh đạm nhìn nàng phía đối diện, Bạch Khuê thong thả bước qua.

Vừa toát lên vẻ quý báu khí khái vừa mang theo ánh mắt băng hàn có thể đông lạnh người, đây chính xác là Đinh Triết Tương mà một tay nàng đưa lên ngôi vị Điện Chủ.

Nàng đứng lại trước mặt thanh niên tóc đen nọ, có chút xuất thần nhìn hắn.

Mái tóc đen của Đinh Triết Tương đã trở nên thật dài, trước kia rõ ràng chỉ hơi hơi chạm vào gáy mà thôi, nay đã dài tới lưng, tản mạn rũ xuống, làm cho thanh niên càng có vẻ hung hiểm hơn trước.

Bạch Khuê lại nhớ tới truyền thống bắt kẻ yếu tự mình tương tàn giết hại lẫn nhau trong Ma giáo, nhìn lại Đinh Triết Tương - thiếu niên do chính tay nàng nuôi nấng năm đó - nay đã thắng được ngôi vị Điện Chủ, được người người kính sợ.

Hắn thật sự đã trưởng thành tới mức đủ để gánh vác mấy trăm mạng người trong Nguyệt Trầm Điện.

"Ngươi dạo này thế nào?"

Bạch Khuê đột nhiên vì Đinh Triết Tương mà cảm thấy kiêu ngạo, một khối nội tâm trong lòng trở nên mềm mại xuống, nhịn không được chậm lại ngữ khí, ân cần thăm hỏi thanh niên mà nàng từng phụ tá nhiều năm này:

"Mười năm qua sống tốt không?"

Nhưng Đinh Triết Tương chỉ nghiêng đầu hờ hững nhìn nàng, tránh đi bàn tay muốn chạm vào tay hắn mà Bạch Khuê duỗi tới, sau đó chậm rãi đứng dậy.

Gia hỏa này vừa đứng lên, Bạch Khuê lập tức phát hiện khoảng cách từ chiều cao chênh lệch giữa hai người, ngẩng đầu quan sát, trong nháy mắt liền nảy sinh một loại cảm giác áp bách. Đinh Triết Tương dùng một đôi hắc sắc con ngươi nhìn nàng, tựa như đang đánh giá một "gia khuyển" ngu dốt.

"Ta ngược lại biết ngươi trôi qua không tốt, Bạch Khuê." Thanh niên ôn hoà nói.

"Không ngờ rằng chết qua một lần, ngươi vẫn ngây thơ ngu xuẩn giống như trước, vẫn là một ngốc nữ nhân."

Câu nói ngắn ngủn kia lập tức khiến cho cỗ thân thiết của Bạch Khuê đối với Đinh Triết Tương tắt ngúm trong nháy mắt.

Biết Đinh Triết Tương đang ám chỉ chuyện của Hà Thanh Thu, Bạch Khuê âm lãnh nhìn đến hướng Mẫn Thượng Hiên, Mẫn Thượng Hiên lại thong thả lắc đầu, tỏ vẻ không phải hắn nói. Không biết làm sao, nàng lại di dời tầm mắt, một lần nữa đối diện với ánh mắt của Đinh Triết Tương.

Người này vẫn luôn là như thế, chuyên chọc vào chỗ đau của người khác.

"Ngươi tới chính là để chế ngạo ta sao? Đinh Triết Tương?" Có chút nản lòng thoái chí, Bạch Khuê chuyển khai ánh mắt.

"Ta quả thật rất ngốc, như vậy ngươi vui vẻ sao?"

"Ngươi rõ ràng biết ta tới là vì cái gì, Bạch Khuê."

Bạch Khuê cắn răng, nâng mắt, lóc thịt róc xương nhìn Đinh Triết Tương:

"Không cần, ta không muốn trở về. Đối với loại nhân sinh kia, một chút hứng thú ta cũng không có."

"Ngươi luôn nói đối với loại nhân sinh này, ngươi một chút hứng thú cũng không có." Đinh Triết Tương ha ha nở nụ cười, quay lưng đùa cợt nàng.

"Nhưng kỳ thật bản thân ngươi cũng biết, Nguyệt Trầm Điện chính là nghiệp chướng mà cuộc đời này ngươi không cách nào gỡ xuống được."

Nghiệp chướng mà cuộc đời này không cách nào gỡ xuống được sao?

Bạch Khuê ánh mắt xa xôi, tự giễu câu lên khóe miệng. Thật sự là một kiến giải đáng sợ! Nhưng nàng vẫn như trước trống rỗng lắc đầu:

"Không, ta không quay về."

Sau đó, Bạch Khuê ngẩng đầu lên, giống như trả thù trào phúng nhìn Đinh Triết Tương, cười lạnh nói:

"Thù hận của ngươi cùng Mẫn Thượng Hiên không phải đều giống nhau, đã báo xong rồi sao?"

Nàng rất rõ ràng nhìn thấy Đinh Triết Tương ngạc nhiên cứng đờ.

Tương tự như đại bộ phận người tự nguyện tiến vào Nguyệt Trầm Điện, Đinh Triết Tương cũng có thù hận của hắn.

Đinh Triết Tương chưa từng đề cập qua với Bạch Khuê, nhưng Bạch Khuê biết, một thiếu niên mà từng động tác giơ tay nhấc chân đều thanh lịch, đẹp đẽ quý giá như vậy, nhất định xuất thân từ danh môn, sau đó bởi vì trằn trọc, lưng đeo thù hận mới tiến vào Nguyệt Trầm Điện, dùng tự do cùng tất cả năm tháng nhân sinh còn lại làm lực lượng trao đổi.

Người như vậy rất nhiều, rất nhiều.

Vào cái đêm nàng chết thảm, Dương Thư Ngạn chính là bị Đinh Triết Tương phái đi hiệp trợ cho đại nghiệp báo thù của hắn.

Những người này đều là như thế, mặc dù không có ý định đem nàng hại chết, chỉ là không đem nàng đặt ở vị trí đầu tiên, cũng không thể tựa như nàng yêu thương bọn họ mà hồi báo cho nàng tình cảm ngang bằng.

Sau đó, bởi vì lơ đãng không lưu tâm cộng với trùng hợp, tạo nên tử cục của nàng.

Đinh Triết Tương bất quá cũng chỉ cứng đờ trong nháy mắt, lại khôi phục trở lại thành Điện Chủ duy ngã độc tôn của Nguyệt Trầm Điện.

Chỉ thấy Đinh Triết Tương kiêu căng bước xuống dưới đài, lười nhác tản mạn chậm rãi đi ra cạnh cửa:

"Cho ngươi thêm một hai tháng, muốn làm gì tùy ngươi, nhưng ngươi phải trở về."

Đinh Triết Tương lướt qua bên người Bạch Khuê, Bạch Khuê chợt ngửi thấy mùi huyết tinh cùng đốt phù (*mùi đốt bùa chú*) đặc hữu trên thân hắn.

"Ngươi phải trở về, bằng không ngày chết của ngươi sẽ rất gần, Bạch Khuê."

Ngươi phải trở về, bằng không ngày chết của ngươi sẽ rất gần, Đinh Triết Tương đã nói với nàng như thế.

Đó là lời nói cuối cùng mà trước khi không quay đầu lại rời đi, Đinh Triết Tương nói với nàng.

Cho dù là lúc đến hay đi, Đinh Triết Tương đều tựa như một trận gió lạnh lẽo. Mọi người đã rời khỏi chính sảnh, chỉ mình Bạch Khuê còn cứng đờ tại chỗ, nhấm nuốt câu nói mà thanh niên kia lưu lại.

Đinh Triết Tương nói, ngươi phải trở về, bằng không ngày chết của ngươi sẽ rất gần.

Người ngoài nghe tới đây là lãnh huyết đe dọa uy hiếp, nhưng thân là chiến hữu cộng thêm cấp dưới chịu ngược nhiều năm của Đinh Triết Tương, Bạch Khuê nghe ra được ám chỉ bên trong lời nói kia.

Nếu gia hỏa này thật sự nảy sinh ác độc muốn bức nàng, thì sẽ nói thẳng "ngươi không trở lại ta liền giết ngươi", nhưng Đinh Triết Tương lại nói "ngươi phải trở về, bằng không ngày chết của ngươi sẽ rất gần."

Nhớ tới phong ba liên tiếp từ Hà Thanh Thu cùng Hàn Sơn Thành, Bạch Khuê ước chừng có thể rõ ràng, vài năm nay giang hồ cũng không bình tĩnh. Nếu tương lai không xa nàng không quay lại che chở, thì cái Nguyệt Trầm Điện tràn đầy máu bẩn kia ước chừng sẽ không còn cơ hội tồn tại.

Đây chính là ý tứ của Đinh Triết Tương.

Bạch Khuê kỳ thật không hiểu Đinh Triết Tương. Gia hỏa kia là một người rất mâu thuẫn, từ trước vẫn luôn là như thế.

Đối nàng hô tới gọi đi không biết cảm kích, ác liệt đến cực điểm, mà thời điểm nàng bị thương không chịu nổi một kích, thì sẽ đích thân đứng ở trước mặt nàng, không nói một câu đương đầu với mọi chuyện tiếp theo.

Thong thả đi đến cạnh cửa, Bạch Khuê nhìn nha hoàn tay cầm áo khoác lông dày vội vàng đuổi theo, run như cầy sấy phủ thêm cho thanh niên nọ, nhìn đến xuất thần.

Kỳ thật, đừng nhìn bộ dạng khủng bố như Ma Vương này của Đinh Triết Tương, thời điểm ngôi vị Điện Chủ đổi chủ năm đó, Đinh Triết Tương cũng không phải là người được lựa chọn đầu tiên.

Điện Chủ của Nguyệt Trầm Điện đều cần là kiểu rắn rết, túc trí đa mưu, cùng sắc bén khó lường có thể khiến người ta run như cầy sấy, tựa như Điện Chủ tiền nhiệm, nhưng Đinh Triết Tương - Điện Chủ kế nhiệm mà Bạch Khuê lựa chọn, lại cố chấp cực đoan như mưa rền gió dữ.

Ứng viên Điện Chủ tốt nhất năm đó, kỳ thật là một thanh niên dưới trướng trưởng lão phái đối địch, nhưng nàng lại bởi vì tư tâm của mình, giàn xếp tất cả lực cản, giết chết thanh niên nọ, cũng kiên trì hỗ trợ Đinh Triết Tương thượng vị.

Tuy nhiên, Bạch Khuê vẫn thường xuyên suy nghĩ, nàng làm vậy không biết có là hại Đinh Triết Tương hay không?

Cho tới nay, nàng luôn gánh vác rất nhiều thứ.

Muốn bảo hộ Mẫn Thượng Hiên luôn liều mạng kết bè kết cánh, bảo hộ Dương Thư Ngạn luôn cùng nàng một đường đi tới, cũng muốn che chở Bách Hồ cùng Hà Thanh Thu với bối cảnh phức tạp từ môn phái khác.

Đồng thời, nàng cũng muốn bảo hộ Đinh Triết Tương cùng Phùng Thi Thúy có số phận tương tự với nàng - hai ứng cử viên Điện Chủ mà nàng từng tự tay phụ tá.

Cho nên, Bạch Khuê mới cùng Đinh Triết Tương thương lượng tốt, phóng thích Bách Hồ cùng Mẫn Thượng Hiên - người có thể tạo thành thương tổn cho Nguyệt Trầm Điện, để Nguyệt Trầm Điện cùng đám người Đinh Triết Tương cách biệt với nguy hiểm, cũng để những người mà nàng yêu thích - Mẫn Thượng Hiên cùng Bách Hồ được tự do.

Mọi người đều là như vậy, đều các hữu sở cầu. Bọn họ rõ ràng đều ở cạnh bên người nàng, nhưng tâm lại không lưu tại chỗ của nàng.

Ngay cả Đinh Triết Tương luôn một đường cùng nàng đẫm máu đi tới, cũng là hung thủ gián tiếp hại chết nàng mười năm trước.

Đêm đó, Đinh Triết Tương gọi đi Dương Thư Ngạn vốn sớm nên đến bên cạnh Bạch Khuê, nhận định nàng có Ngọc Thạch Kỳ Thú, cho dù yếu ớt cũng sẽ không xảy ra đại sự gì, vì thế mới gọi đi Dương Thư Ngạn, bức Dương Thư Ngạn giết chóc cùng tranh đoạt, nhằm chinh phục nghiệp lớn cho hắn.

Ai ngờ, nàng lại chết.

Từng nghĩ Đinh Triết Tương suy cho cùng cũng là chiến hữu vào sinh ra tử của nàng, lẫn nhau đồng vinh cộng khổ, cho dù không hài lòng thế nào, nàng cũng là một sự tồn tại đặc biệt đối với hắn. Như vậy, đem an nguy của đối phương đặt lên vị trí hàng đầu là chuyện phi thường bình thường không phải sao? Nhưng xem ra đối với Đinh Triết Tương mà nói, cũng không là như thế.

Bạch Khuê có lẽ rất quan trọng, nhưng lại không phải là quan trọng nhất.

Mà có thể cân nhắc dứt bỏ, có thể phóng đến vị trí thứ hai.

Trên sân khấu kịch, nhóm đào kép thường khóc rống, hỏi vì sao lòng người luôn thay đổi, nhưng Bạch Khuê lại cảm thấy, kỳ thật lòng người vốn là như thế, chỉ là mọi người không thể thấy rõ, hay nhìn lầm mà thôi.

Người này, là chiến hữu, là đồng bạn của nàng. Bộ dạng còn trẻ của bọn họ, Bạch Khuê vẫn còn ghi nhớ rất rõ ràng.

Nhưng hiện tại nàng lại không biết bọn họ là ai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net