Hồi thứ bốn mươi bảy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hồi thứ bốn mươi bảy

Bạch Khuê cùng Mẫn Thượng Hiên từng suy đoán động cơ khiến Hà Thanh Thu phản bội.

Bọn họ đoán rằng, ước chừng là tại thời điểm lúc Bạch Khuê dẫn người đi chinh phạt trước kia đã đụng chạm tới người của Hà Thanh Thu, cùng hắn kết thù, bởi vậy hắn mới muốn liên hợp với Hàn Sơn Thành diễn một hồi kịch này, dẫn dụ Bạch Khuê lọt lưới.

Nhưng chuyện hôm nay càng ngẫm lại càng cảm thấy kỳ quái.

Chỉ là, không biết Bạch Khuê còn có khí lực để đi tìm hiểu duyên cớ trong đó hay không.

Sau khi Phùng Thi Thúy bình tĩnh tự thuật xong tràng mai phục kia, liền đem một hộp ngọc thạch giao cho Bạch Khuê.

"Đây là do chúng ta thu hồi được. Trong đó có một hộp ngọc thạch mà sau khi ngươi chết năm đó không bị vỡ vụn. Ngươi xem thử xem, còn có thể gọi trở về Kỳ Thú hay không?"

Nhìn hộp gỗ lớn khắc hoa văn đen trắng kia, Bạch Khuê liền cả kinh, lập tức mở ra, quả nhiên thấy tràn đầy ngọc thạch. Trong đó có rất nhiều Ngọc Thạch Kỳ Thú mà cho dù là bộ dạng hay là đặc tính, nàng đều có thể thuộc như lòng bàn tay.

Lấy ra một khối, cắt cách tay, rưới máu lên trên, không bao lâu, Ngọc Thạch liền phát ra dị quang chói mắt, một con cự long màu xanh đột nhiên xuất hiện, xoay quanh ở trên không, quật ra gió mạnh ào ạt, sau đó không tiếng động cúi đầu, ôn nhuận nhìn nàng.

"Thật sự là...lâu rồi không gặp a..." Trăm mối ngổn ngang, Bạch Khuê sờ sờ mũi cự long.

Theo Phùng Thi Thúy nói, những Ngọc Thạch Kỳ Thú cao cấp không bị hủy hoại năm đó còn thừa rất nhiều hộp. Cứ như vậy, thực lực của Nguyệt Trầm Điện cùng của nàng xem ra đều có thể gia tăng mạnh mẽ.

Quay đầu nhìn về phía Mẫn Thượng Hiên cùng Phùng Thi Thúy, Bạch Khuê có thể nhận thấy, bọn họ cũng có ý tưởng tương tự.

Ba người thảo luận về chuyện bố trí những Ngọc Thạch Kỳ Thú này một hồi, Bạch Khuê liền ám chỉ muốn Mẫn Thượng Hiên rời khỏi, còn mình thì cùng Phùng Thi Thúy đi vào sương phòng nhỏ bên cạnh, ngồi xuống trò chuyện về tất cả những thay đổi lớn nhỏ trong Nguyệt Trầm Điện mấy năm nay.

Lần trước hai người gặp mặt, Bạch Khuê chỉ toàn hỏi về chuyện của những cố nhân ngày xưa. Lần này, nàng là thật sự hỏi về sự vụ trong Điện.

"Ta để ý thấy trong Khuyển Cung thiếu rất nhiều gương mặt cũ. Những người năm đó cùng ta đối địch đều không thấy. Đây là có chuyện gì?"

Năm đó, cho dù là Mẫn Thượng Hiên cùng Bạch Khuê bằng mặt không bằng lòng nhất, đều xem như "thân tín" của nàng, bởi vì trong Khuyển Cung còn nhiều "lạp khuyển" khác thật lòng hận nàng thấu xương. Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến Bạch Khuê sợ hãi quay trở lại Nguyệt Trầm Điện.

Nàng rất sợ khi không còn Thần Chú Ấn của Khuyển Chủ, sẽ bị đàn "chó dữ" này bầm thây vạn đoạn.

Lúc trước, Bạch Khuê cũng không cưỡng ép người ta tiến vào Khuyển Cung. Đám gia hỏa một thân ngông nghênh kỳ tài lại bị vây khốn trong Khuyển Cung kia, đa phần đều bởi vì có năng lực, bị các trưởng lão phát hiện, dùng mọi loại thủ đoạn bức ép gia nhập.

Thời điểm đám người này tiến vào Khuyển Cung, trải qua nghi thức ấn lên Thần Chú Ấn. Một đám đều bị trưởng lão bức bách quỳ gối trước mặt nàng, cúi đầu xưng thần. Mỗi một ánh mắt phẫn hận lúc đó đều làm cho Bạch Khuê không rét mà run.

Nhưng nàng vẫn kiên trì đem bọn họ đưa vào dưới trướng chỉ huy.

Người như vậy tuy chỉ chiếm số ít, nhưng so với những người như Mẫn Thượng Hiên - vì đủ loại nguyên nhân mà tự nguyện làm "chó săn", cúi đầu xưng thần với Bạch Khuê, lại càng thêm thù oán Nguyệt Trầm Điện. Trong đó cũng có không ít người bởi vì tranh chấp quyền lực nội bộ của Nguyệt Trầm Điện đã cùng Bạch Khuê kết thù.

Tỷ như, năm đó Bạch Khuê vì trợ giúp Đinh Triết Tương thượng vị, đã giết chết tất cả các ứng viên Điện Chủ khác, kể cả thân hữu của họ.

"Những kẻ đối địch với ngươi, cơ hồ đều bị sung quân đến biên cương hoặc những nơi hiểm ác như chiến trường." Phùng Thi Thúy không có chút cảm tình, bình thản trả lời.

"Đặc biệt là những ai đối với ngươi có mãnh liệt sát ý, sau khi Bách Hồ lên chức Khuyển Chủ đều bị quét sạch, một người cũng không lưu."

Bạch Khuê ngẩn người hồi lâu.

"Không có khả năng!" Nàng khó tin nói.

"Không được giết người trong Khuyển Cung đã là quy củ bất thành văn. Các trưởng lão sao có thể đáp ứng?"

"Bách Hồ sử dụng đủ loại phương pháp bất đồng, cộng thêm Đinh Triết Tương dung túng. Đám người kia nhất định phải chết." Phùng Thi Thúy bình thản trần thuật.

Phùng Thi Thúy êm tai kể về hết thảy những sự kiện sau khi Nguyệt Trầm Điện chuẩn bị làm nàng cho sống lại.

Sau khi được đến tiếng gió, trên giang hồ bắt đầu thỉnh thoảng lại xuất hiện hàng giả cùng mồi nhử rất giống với Bạch Khuê. Mà đàn "chó săn" năm đó cùng Bạch Khuê đối địch cực kỳ ưa thích việc hành hạ những hàng giả này đến chết. Chuyện đó khiến Bách Hồ khó có thể nhẫn nhịn.

Bách Hồ sợ Bạch Khuê vừa sống lại, liền gặp cảnh bị "đàn chó" trả thù, cho nên bắt đầu bắt tay vào quét dọn Khuyển Cung.

Mới đầu, mọi người đều nghĩ Bách Hồ đơn phương độc mã như vậy, tuyệt đối đấu không lại lực cản mà trưởng lão bố trí. Ai ngờ, Đinh Triết Tương không chỉ dung túng, thậm chí còn hiệp trợ cho hắn, ngay cả Mẫn Thượng Hiên cùng Phùng Thi Thúy đều gia nhập vào trận thanh tẩy này.

Đến mười năm sau, tất cả những người cần thanh tẩy đều đã bị diệt trừ.

Bọn họ muốn dọn dẹp sạch sẽ, chuẩn bị tình cảnh tốt nhất để nghênh đón nàng trở về.

Nghe xong những chuyện này, Bạch Khuê quả thực không biết nên nói cái gì.

Trông thấy bộ dạng thất thần của Bạch Khuê, Phùng Thi Thúy nhẹ nhàng nở nụ cười, thấu lại gần, nhẹ nhàng hôn lên trán của nàng.

Trong sương phòng, hai người lại cúi đầu nói chuyện một hồi về tình hình chiến đấu ngày càng căng thẳng hiện tại, sau đó Phùng Thi Thúy liền kêu người dẫn Bạch Khuê đi nghỉ ngơi.

Nơi Bạch Khuê sẽ ở sau này, vẫn là biệt viện mà mười năm trước nàng từng ở khi còn là Khuyển Chủ. Dương Thư Ngạn đã hạ lệnh hết thảy đều không được phép thay đổi, thậm chí mỗi ngày đều phải dọn dẹp.

Cho nên, lúc Bạch Khuê đi vào trong biệt viện, lập tức phát hiện ra, hết thảy cùng thời điểm trước khi nàng chết đều không có chút sai biệt.

Thật giống như thời gian đã ngưng đọng tại nơi đây, giống như nàng chưa từng rời khỏi, chưa từng chết đi. Hết thảy đều chưa từng sửa đổi. Khiến nàng sinh ra một loại ảo giác như quay trở về thời điểm mười năm trước.

Chỉ là, Dương Thư Ngạn cũng đã không còn ở.

Nhìn tòa trạch viện quen thuộc lại thiếu vắng bóng dáng Dương Thư Ngạn ra nghênh đón, Bạch Khuê giống như bị rút đi toàn bộ khí lực, thơ thẩn ngồi xuống trên băng ghế đá ngoài sân, sau đó cũng không còn khí lực đứng lên.

Nàng thất hồn lạc phách nhìn từng tấc đất ngọn cỏ.

Rõ ràng, khóm hoa cỏ thảo dược Dương Thư Ngạn trồng cho nàng vẫn còn sống rất tươi tốt, vì sao Dương Thư Ngạn lại không còn?

Bạch Khuê từng nghĩ, cho dù tất cả cố nhân đều không để ý đến sự sống chết của nàng, thì cũng còn Dương Thư Ngạn nhất định ở đó, sẽ tiến đến nghênh đón, bầu bạn với nàng lưu lạc thiên nhai. Vì sao mọi thứ đều hoàn toàn tương phản?

Thời khắc nàng sử dụng bầy sói tại Tu La Trường cứu ra Dương Thư Ngạn năm ấy vẫn còn rất rõ ràng. Ánh mắt ấm áp của Dương Thư Ngạn cũng ngưng đọng ngay trước mắt, chẳng lẽ kỳ thật, đối với việc được nàng cứu mạng, Dương Thư Ngạn chỉ coi đó là một loại gánh vác sao?

Vẫn chưa từng rời đi, chỉ là không yên lòng nàng, hoặc chính là bị nàng ràng buộc, là nhà giam vây khốn Dương Thư Ngạn.

Rõ ràng biết Dương Thư Ngạn nay đã tự do, đang ở một nơi nào đó trên thế giới du sơn ngoạn thủy, đắc ý sinh sống, nhưng Bạch Khuê lại không cảm thấy một chút vui vẻ.

Kỳ thật, nàng không muốn Dương Thư Ngạn đi...Nhưng cũng không thể không để Dương Thư Ngạn đi.

"Ngươi rốt cuộc đã hạ quyết tâm...Có lẽ ta chết như vậy một lần, cũng là tốt đi?" Nhìn giàn hoa do chính tay Dương Thư Ngạn chăm sóc, đủ màu đủ loại trước mắt, Bạch Khuê cay đắng nở nụ cười.

"Không bao giờ bị cảm giác tội lỗi hay đồng tình trói chặt nữa, ngươi rốt cuộc đã hạ được quyết định ly khai."

Chúc mừng ngươi, Dương Thư Ngạn. Bạch Khuê khẽ nói trong lòng.

Mẫn Thượng Hiên một mặt chỉ huy thuộc hạ sắp xếp bọc hành lý của Bạch Khuê, mặc khác ở rất xa nhìn nàng.

Nhìn từ lúc nàng quan sát xung quanh biệt viện vẫn trước sau như một này, sau đó thất hồn lạc phách ngồi xuống trên băng ghế, nhìn về phía thư phòng của Dương Thư Ngạn, sau đó không còn di dời ánh mắt.

Vô luận là mười năm trước, hay là mười năm sau, thế nhân đều nói, trong lòng Bạch Khuê, Mẫn Thượng Hiên hắn đứng thứ nhất.

Mà trước kia, Bạch Khuê đúng là vừa nhìn thấy hắn, liền mặt mày hàm xuân, như tiểu nữ nhi dựa sát vào hắn, muốn ôm hoặc làm nũng. Nhưng trong đó còn chứa rất nhiều khúc mắc cùng mê luyến. Mà người chiếm giữ vị trí thứ nhất trong lòng Bạch Khuê, kỳ thật là hộ pháp Dương Thư Ngạn.

Tựa như khi đó hắn từ trong tay Khương Uyển cứu ra Bạch Khuê suýt chút nữa đã hồn phi phách tán, Bạch Khuê liền hoảng sợ.

Nếu người cứu Bạch Khuê là Dương Thư Ngạn, Bạch Khuê nhất định không có nửa phân sợ hãi.

Thậm chí lúc đó, hắn đã nghe thấy nguyện vọng của Bạch Khuê.

Mẫn Thượng Hiên tình nguyện Bạch Khuê nguyện vọng là "thay ta giết Mẫn Thượng Hiên", cũng không cần Bạch Khuê đối Dương Thư Ngạn nói ra câu cảm tạ kia, bởi vì nó chẳng khác nào ám chỉ phân lượng của hắn tại trong lòng Bạch Khuê, còn xa mới bằng Dương Thư Ngạn.

Nhưng mọi chuyện tất nhiên không như hắn mong muốn.

Sau khi tiến vào Nguyệt Trầm Điện, Mẫn Thượng Hiên phải mất một đoạn thời gian, mới phát hiện chuyện này.

Kỳ thật khi đó hắn đã bị đả kích rất lớn, thậm chí còn cực kỳ ghen tị, nhưng vẫn không muốn thừa nhận... Mà chuyện này, cũng trở thành một bộ phận nguyên nhân rất lớn khiến hắn hạ quyết tâm muốn cùng Hàn Sơn Thành liên thủ.

Mẫn Thượng Hiên oán hận Bạch Khuê rõ ràng cực kỳ tín nhiệm dựa dẫm Dương Thư Ngạn, lại luôn khiến cho thế nhân nghĩ rằng nàng yêu nhất là Mẫn Thượng Hiên.

Điều này làm hắn cảm giác như bản thân mình bất quá chỉ là thủ thuật che mắt, nhưng càng nhiều chính Mẫn Thượng Hiên không cam lòng cùng ghen tị.

Từ cảm giác bại trận đến không cam lòng, làm cho Mẫn Thượng Hiên sớm buông tha cho việc cùng Bạch Khuê đồng cam cộng khổ đi hết cuộc đời, thay vào đó là sinh ra gai nhọn đâm chọc, bài xích, lạnh nhạt, cách ứng.

Hiện giờ nghĩ đến, ước chừng ngay từ đầu hắn đã bại bởi Dương Thư Ngạn.

Bởi vì hắn căn bản chưa từng nỗ lực, đã đem phần tình yêu của mình biến thành gai nhọn, hủy đi Bạch Khuê.

Yêu ngẫu nhiên sẽ biến thành hận. Mẫn Thượng Hiên so với ai khác đều chán ghét Bạch Khuê, bởi vì hắn so với ai khác đều yêu nàng.

Nay nghĩ đến, thật sự là hoang đường.

Trong nhiều năm như vậy không hề sợ hãi tiêu pha cảm tình mà Bạch Khuê đối với hắn, từng bước đi về phía đường cùng. Mà hôm nay, hắn rốt cuộc phải nghênh đón tất cả hậu quả tích lũy năm đó.

Nếu hắn có thể sớm một chút tỉnh ngộ, đại khái hết thảy đều bất đồng đi?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net