Hồi thứ bốn mươi bốn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hồi thứ bốn mươi bốn

Sau đêm đó, Bạch Khuê cùng Mẫn Thượng Hiên đều làm ra thỏa hiệp.

Bạch Khuê không lại toàn thân mang theo gai nhọn, khắp nơi đâm chọc khiêu khích. Mà Mẫn Thượng Hiên cũng không lại tiến sát từng bước khẩn cầu Bạch Khuê tha thứ, hoặc nóng vội tìm lại khoảng thời gian hai người còn khăng khít, cùng nhau sóng vai mười năm trước.

Bọn họ chỉ an ổn sống ở bên cạnh nhau, cùng du sơn ngoạn thủy, cùng đi dạo trên thành trấn, hoặc tại buổi chiều yên tĩnh cùng pha một ấm trà nóng hổi.

Loại cuộc sống an nhàn tĩnh lặng như lão phu thê như vậy khiến thời gian tựa hồ như bị kéo dài ra, ngày qua ngày, năm qua năm, vừa giống như an ổn giả dối, vừa vô cùng bình thản chân thật, có đôi khi làm cho nàng quên mất cục diện hỗn loạn trên giang hồ lúc bấy giờ.

Thời gian không ngừng chuyển dời, Quỷ Chương mà Bạch Khuê vẫn luôn chờ mong, rốt cuộc cũng đến.

Quỷ Chương được tổ chức tại một tiểu thành dưới chân dãy núi phía Bắc, là một lễ hội tràn ngập sắc thái quái dị.

Nơi đây vào mùa đông, ban đêm cực kỳ dài, lại cận với quần sơn phương Bắc. Nghe nói nơi đó gắn đầy lối vào U Minh Giới, vừa đến mùa đông liền là thời kỳ yêu ma quỷ quái hoành hành.

Mà Quỷ Chương chính là lễ hội mà người dân lập ra để bày tỏ lòng thân thiện, muốn kết giao bằng hữu với quỷ quái.

Trong kỳ hạn bảy ngày của Quỷ Chương, đủ loại quán hàng rong được mở đầy đường phố. Mỗi người đều đội mặt nạ yêu ma quỷ quái, để yêu ma quỷ quái có thể nhờ vào đó lẫn vào trong đám đông, cộng hưởng với hoạt động lớn này, cùng nhau vui chơi.

Phố lớn ngõ nhỏ đều treo đầy đèn lồng với bốn loại màu sắc âm u chủ đạo: đỏ, tím, lam, lục nhằm bắt chước U Minh Giới, mờ mờ ảo ảo, cực kỳ náo nhiệt.

Trong bảy ngày ngắn ngủi, tiểu thành sẽ tụ tập du khách đến từ khắp các nơi, cùng thể nghiệm lễ hội ly kỳ này.

Hơn nữa, diễu hành Quỷ Chương vừa quái dị vừa xinh đẹp. Trước lúc Bạch Khuê chết, hàng năm nàng đều kéo chiến hữu hoặc thuộc hạ đến tham gia.

Mang theo mặt nạ cũ mua năm ngoái, cầm đèn lồng ra phố, lần nữa mua một cái mặt nạ quỷ mới, sau đó gia nhập vào vũ điệu vòng tròn ở quảng trường trung ương của tiểu thành, vòng quanh đống lửa cực lớn như muốn thông thiên, tiêu sái vung tay lên xuống, trong làn điệu cổ nhạc không ngừng xoay tròn. Ống tay áo, vạt áo đều tản ra xung quanh thành một đóa hoa.

Sau đó vui đùa đến tận lúc trời tờ mờ sáng mới thỏa mãn rời đi.

Mùa đông đầu tiên sau khi sống lại, Bạch Khuê không tham gia Quỷ Chương. Là bởi vì khi đó, nàng đang cùng Hà Thanh Thu đi Vô Song Quán xem biểu diễn. Chuyện của một năm trước bây giờ nghĩ lại, giống như đã trôi qua thật lâu.

Lâu đến mức có chút hư ảo, tựa như một cõi mộng xa xôi.

Chỉ có dòng chữ "Bạch Khuê không rảnh" mà Hà Thanh Thu lấy mực nước đặc thù viết còn lưu lại trên cổ tay nàng, như đang đùa cợt tràng khôi hài kia.

Mẫn Thượng Hiên nhiều lần hỏi Bạch Khuê có muốn xóa bốn chữ nọ hay không, đều bị nàng lắc đầu cự tuyệt.

Bạch Khuê luôn cảm thấy nên đem bốn chữ kia lưu lại, vô luận là để cảnh giác, hay là để tưởng niệm nàng từng ở trong mộng đẹp.

----------~★~----------

Quỷ Chương bắt đầu ngày thứ nhất.

Ánh chiều tà vừa hạ xuống phía Tây, Bạch Khuê liền đồng hành với Mẫn Thượng Hiên cùng thuộc hạ, đổi y phục đi đến tiểu thành.

Hoa y, mặc nạ quỷ, đèn lồng mờ ảo, tất cả đều không thay đổi. Bạch Khuê chân trước vừa bước xuống xe ngựa, chân sau liền kéo Mẫn Thượng Hiên kích động chạy vào trong chợ, dạo qua từng quầy từng quầy một.

Khu chợ Quỷ Chương luôn có tiếng là quái dị, ngoài ra nơi đây còn bán nhiều loại thần vật có sức mạnh ma quái.

Một đường đi dạo, Bạch Khuê không chỉ mua điểm tâm, còn mua một cây sáo thổi ra âm thanh âm âm u u, một tấm đạo phù sau khi đốt sẽ xuất hiện hơn mười con bướm đen bay xung quanh, một cái Lưu Ly Bình treo đầu giường, nghe nói có thể bắt được ác mộng.

Nàng đi dạo rất chậm, bởi vì không tính tại ngày thứ nhất của Quỷ Chương liền tham gia vũ điệu vòng tròn, cho nên cũng không có gì phải vội vàng.

Chỉ là lúc đi dạo đến thời điểm trước khi phiên chợ chấm dứt một canh giờ, bọn họ liền đụng phải một trạng huống quỷ dị.

Khu chợ đầy người đến người đi đột nhiên xôn xao lên.

Bạch Khuê đang đứng trước quầy bán mặt nạ, miệng ngậm một xâu mứt quả, nghi hoặc quay đầu lại, liền thấy dòng người phía trước chậm rãi lui về hai bên, chừa ra một con đường ở trung ương, để cho một đám quan gia đệ tử mở đường thông qua, bên cạnh còn có vài đạo sĩ hộ tống chung quanh.

"Chậc! Hẳn là đệ tử bậc cha chú quan lớn, không dễ chọc a!" Ngóng nhìn một hồi, trên mặt chủ quầy mặt nạ xuất hiện vẻ e ngại, vội vàng đem xe đẩy chen chúc ra phía sau, còn không quên nhắc nhở đám người Bạch Khuê:

"Cô nương, các ngươi cũng chuyển về sau một chút đi, va chạm bọn họ sẽ bị cáo tội trạng, sẽ có lao ngục tai ương a!"

Tuy nhiên, nhóm người đeo mặc nạ che nửa mặt của Bạch Khuê vẫn đứng yên tại chỗ không tính nhúc nhích. Chủ quầy hết nhìn bọn họ lại nhìn đến phía trước, dậm chân một cái, liền mặc kệ, vội vàng thối lui ra phía sau.

Mẫn Thượng Hiên bên cạnh bất động thanh sắc đánh giá Bạch Khuê, thấy nàng vẫn là bộ dạng nhàn nhã không để ý gặm mứt quả, biết Bạch Khuê đang tính tìm đám người kia phiền toái, liền điềm đạm đứng ở bên người Bạch Khuê, im lặng xem biến.

Mà vẫn còn đứng ở tại chỗ, Bạch Khuê đích thực như Mẫn Thượng Hiên suy đoán, cơn tức đã lên dây.

Bình sinh nàng chán ghét nhất người khác kiêu ngạo hơn so với nàng, nhất là khi thực lực của đám người kia còn không bằng nàng.

Đảo mắt, đội ngũ nọ đã dần dần tiếp cận nhóm người của Bạch Khuê.

"Phía trước tránh ra!" Đại hán cầm đầu mở đường sưu sưu vung tới trường tiên.

"Nếu không đừng trách roi không có mắt!"

Nhưng nhóm người của Bạch Khuê vẫn như trước không có ý tứ muốn tránh ra.

Nên biết, trong Quỷ Chương, khắp nơi đều là kỳ dị nhân sĩ cùng môn phái, dám tự cho là đúng như vậy nhất định là ếch ngồi đáy giếng.

Chỗ này là thành trấn lớn tiếp cận với cửa thành nên mới nhìn thấy chuyện thú vị như vậy, bằng không đã sớm bị nhân sĩ hoặc đạo sĩ khác thu thập. Mà hễ có cơ hội xử lý đám đệ tử ương ngạnh kiểu này, Bạch Khuê tự nhiên không muốn bỏ qua.

"To gan!"

Chỉ trong nháy mắt Bạch Khuê bận suy nghĩ, trường tiên đã quất xuống.

Bên cạnh, Mẫn Thượng Hiên biết Bạch Khuê không thích bị cướp đoạt phiên lạc thú này, không ra tay. Còn Bạch Khuê thì nghĩ cũng không nghĩ liền duỗi ra cánh tay không cầm mứt quả còn lại, vững vàng tiếp được trường tiên. Sau đó nhẹ nhàng kéo căng, trường tiên trong tay đại hán liền bay đến trong tay Bạch Khuê.

"Thật có lỗi a!" Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Bạch Khuê kiều kiều nhu nhược giải thích:

"Vừa rồi hơi có chút xuất thần, nên không thể đúng lúc tránh ra."

Đại hán cầm đầu bị một tiểu cô nương cướp đi trường tiên, lập tức thẹn quá hóa giận.

"Vậy bây giờ còn không mau tránh ra!" Hắn quát, vừa hoảng vừa giận, hoàn toàn không phát hiện chỗ không thích hợp của tiểu cô nương này.

"Các ngươi không xứng để chủ tử nhà ta nhường đường." Mẫn Thượng Hiên bên cạnh chuyên nghiệp thêm dầu vào lửa nói.

"Aiz~! Ngươi thật càng rỡ." Bạch Khuê làm ra vẻ phiền não tiếp lời.

"Không được vô lễ!"

Nghe Bạch Khuê nói như vậy, đại hán kia ước chừng cũng có chút địa vị, cũng hèn mọn nói:

"Nghe thấy mệnh lệnh của chủ tử ngươi không? Một nô tài cũng xứng nói chuyện với chúng ta!"

Nhưng một tiếng "nô tài" này, lại đột nhiên khiến Bạch Khuê nhớ tới cảnh tượng cùng danh môn giao phong lúc trước.

"Mẫn Thượng Hiên, thứ nam sủng của nữ ma đầu!"

"Chó săn bại hoại!"

"Mất hết mặt mũi danh môn!"

Sau đó, thời điểm Bạch Khuê khôi phục ý thức, trường tiên trong tay nàng đã quất về phía mặt đại hán. "Bốp!" một tiếng làm vỡ nát mặt nạ của hắn, nóng rát đánh thẳng vào da thịt.

Đây không thể nghi ngờ là động thủ khiêu khích, gọn gàng chọc giận đối phương.

"Không biết tốt xấu!" Hộ vệ bên phe đối phương bắt đầu gào thét, đảo mắt liền xông lên.

Tất cả chỉ xảy ra trong nháy mắt, hộ vệ cùng đạo sĩ đối diện xuất chiêu, Mẫn Thượng Hiên chợt lóe tại trước mặt Bạch Khuê, hay thuộc hạ của Nguyệt Trầm Điện luôn đứng yên đợi lệnh phía sau tuôn ra, đều cực kỳ nhanh chóng.

Chỉ thấy Bạch Khuê hơi hơi hạ xuống trường tiên, nhìn thẳng về phía trước, tiếp tục thong thả gặm mứt quả, rất giống một thiên kim tiểu thư mảnh mai vô dụng.

Mà vừa mới khí thế ào lên làm chỗ dựa cho chủ tử, chính là "gia chó" trung thành của nàng.

Kết quả tự nhiên nằm trong dự đoán.

Ngay cả nguy cơ dẫn đến bại lộ thân phận cũng chưa kịp xảy ra, không bao lâu đám người ngựa kia đã bị Mẫn Thượng Hiên cùng chúng thuộc hạ đánh gục. Sau đó Mẫn Thượng Hiên tao nhã đến đây, nhẹ nhàng đem bàn tay đặt ở sau lưng Bạch Khuê, thong dong mang nàng hướng về phía cửa thành.

Còn không quên ấm áp hỏi:

"Vui vẻ không?"

Đây là muốn nối giáo cho giặc sao?

Lần đầu tiên sau khi sống lại, Bạch Khuê bị Mẫn Thượng Hiên chọc cười.

Chỉnh đốn xong đám bệnh thần kinh không coi ai ra gì kia, đêm đó Bạch Khuê vô cùng sung sướng leo lên giường, trước khi ngủ còn không quên đem Lưu Ly Bình nghe nói có thể bắt được ác mộng treo tại đầu giường.

Ai ngờ, nàng lại làm một cơn ác mộng cực kỳ dữ tợn.

Trong cõi mộng, Bạch Khuê lắc lư giữa đống lửa Quỷ Chương u ám cùng đám đông lưu động, bỗng nhìn thấy Dương Thư Ngạn, vội vàng kêu Mẫn Thượng Hiên đuổi theo. Ai ngờ một mũi tên bắn lén đột nhiên xuất hiện, Mẫn Thượng Hiên liền bị một tên xuyên tim mà chết.

Bạch Khuê đau đớn hô lên một tiếng, bừng tỉnh trong ánh nắng chiều tại khách điếm.

"Sao vậy? Gặp ác mộng sao?"

Đã sớm tẩy rửa xong, ngồi chờ ở trong phòng, Mẫn Thượng Hiên nhẹ nhàng tiến lại gần, ngồi đến bên giường, đem Bạch Khuê nâng dậy, khẽ vuốt lưng nàng.

Bạch Khuê còn kinh hồn táng đảm, chưa kịp hồi thần, hơi thở rối loạn, ngơ ngác nhìn chằm chằm Mẫn Thượng Hiên một hồi lâu, mới đột nhiên giống như nghĩ thông suốt, xoay người, giật xuống Lưu Ly Bình đầu giường.

Quả nhiên, bên trong có dán một lá bùa màu đen, hình dạng như chim tước, vẫn còn hơi hơi lay động.

Quan sát một trận, Bạch Khuê cực kỳ tức giận, trực tiếp đem Lưu Ly Bình ném xuống mặt đất.

"Vật này cố ý khiến cho người ta gặp ác mộng, tùy tiện tại trong mắt bình làm ra chút ảo ảnh! Bắt Mộng Bình mới không phải vật như thế!" Nàng tức giận nói.

"Hôm nay đến chợ nhất định phải thu thập tên lừa đảo kia!"

Mẫn Thượng Hiên liếc qua thuộc hạ đứng gác cạnh cửa, ấm áp trả lời:

"Hôm nay ngươi sẽ không lại nhìn thấy quán hàng rong đó nữa."

Dứt lời, hai thủ hạ đứng cạnh cửa quả nhiên lập tức theo lời đẩy cửa mà ra, rõ ràng là đi tính sổ.

Bị ác mộng làm bừng tỉnh, có tiếp tục ngủ cũng chỉ không thoải mái mà thôi, Bạch Khuê rầu rĩ rời giường rửa mặt chải đầu, sửa sang lại bản thân. Mẫn Thượng Hiên cũng gọi người đưa thức ăn vào phòng.

Bạch Khuê tâm trạng có chút không vui dùng cơm xong, vừa ngẩng đầu liền phát hiện Mẫn Thượng Hiên đang đăm đăm chăm chú nhìn nàng.

"Ta thay ngươi bắt được một người." Hắn ấm áp nói.

Bạch Khuê lập tức có dự cảm xấu:

"Ai?"

"Ca cơ Vô Song Quán mà ngươi thích - Vu Song Song."

Kinh hồn!

Đến lúc Bạch Khuê vội vã đuổi tới một sương phòng hẻo lánh trong khách điếm, quả nhiên thấy một nữ tử mỹ mạo bị trói gắt gao, toàn thân dán đầy Truy Nã Phù màu vàng nhạt, đang hung hăng lườm bọn họ, rõ ràng bộ dạng vô cùng ốm yếu lại vẫn như trước tràn ngập sức sống giãy dụa tại trên mặt đất.

"Thiên a! Mẫn Thượng Hiên, ta muốn nghe nàng ca hát, đến Vô Song Quán nghe là được. Ngươi bắt nàng làm chi?" Bạch Khuê thống khổ nói, ngồi xổm xuống cởi trói cho nữ tử nọ, xé đạo phù, còn không quên giải thích:

"Nếu ta nhớ không lầm, nam nhân của nàng còn là người của Thất Sa Lâu - đồng minh của chúng ta a!"

"Chỉ mượn người dùng một chút, cũng đâu phải giết con tin." Mẫn Thượng Hiên hoàn toàn không biết hối cải trả lời.

Mà Bạch Khuê vừa mới kéo xuống một tấm hoàng phù cuối cùng, nữ tử liền lập tức biến mất. Trong chớp mắt, Bạch Khuê chỉ kịp nhìn thấy một đoàn lông xù nhanh như chớp thoát ra khỏi phòng, trốn vô ảnh vô tung.

"A!! Vu Song Song nàng là...chuột yêu? Hoặc là...chồn yêu?"

Bạch Khuê hoang mang nhìn về phía Mẫn Thượng Hiên. Hình thể bông bông xù xù vừa rồi thật sự là khó phân biệt lớn nhỏ.

"Chuyện này rất phức tạp, ngươi không cần biết." Mẫn Thượng Hiên hoàn toàn không nhận ra mình làm sai, chỉ ôn nhu như nước nói như vậy.

"Gần đây, chúng ta đã nắm giữ được hành tung của Hà Thanh Thu, sớm muộn gì cũng sẽ bắt được hắn đem về cho ngươi."

Đến đây, Bạch Khuê đã hoàn toàn không biết nói gì để chống đỡ.

Gia hỏa Mẫn Thượng Hiên này tính đem những người mà nàng muốn gặp xem như hoa tươi buộc lại, sau đó đoan trang mang đến trước mặt nàng, "vì một nụ cười của mỹ nhân" sao?

Đứng dậy, tinh tế nhìn Mẫn Thượng Hiên không tiếc dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào để lấy lòng nàng như vậy, Bạch Khuê nhịn không được mềm lòng, kiễng chân, hai tay vòng qua eo hắn, ôm Mẫn Thượng Hiên.

Năm đó, cái chết của nàng cùng đại bộ phận bằng hữu cũ thân mật trong Nguyệt Trầm Điện đều thoát không được quan hệ.

Nhưng kỳ thật, trong đám người này, không có một ai thật lòng muốn giết nàng. Ngay cả Mẫn Thượng Hiên lúc đó vẫn luôn căm hận nàng nhất, cũng không hạ được quyết tâm. Chỉ vì trùng hợp ngẫu nhiên, tất cả tính toán khác của bọn họ đều đụng cùng một chỗ, liền hại chết nàng.

Bạch Khuê vẫn đều biết, nhưng vẫn không nhịn được oán trách họn họ.

Trong sương phòng yên tĩnh, Mẫn Thượng Hiên bị Bạch Khuê nhẹ ôm, cũng cúi đầu xuống, gắt gao ôm nàng.

Mang theo run rẩy, Mẫn Thượng Hiên bật ra một tiếng thở dài.

"Lần này, ta sẽ không bao giờ thương tổn ngươi nữa, sẽ kiệt tẫn toàn lực thật tốt chờ ngươi."

Ở bên tai Bạch Khuê, Mẫn Thượng Hiên gần như khẩn cầu nhẹ giọng nói:

"Lại một lần nữa động lòng với ta, được không?"

Bạch Khuê đột nhiên ngẩng đầu lên, buông ra Mẫn Thượng Hiên, nhíu mi nhìn về phía hắn, lui một bước lớn, không nói gì.

Mà Mẫn Thượng Hiên cũng không ép buộc giữ lại nàng, chỉ thuận theo buông ra khuỷu tay. Khóe môi nhếch lên nụ cười tự giễu, cúi đầu nhìn chỗ Bạch Khuê vừa mới đứng khi nãy, nhắm mắt thở dài:

"Vậy ít nhất, nói chuyện với ta nhiều hơn vài câu, có được không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net