Hồi thứ bốn mươi hai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hồi thứ bốn mươi hai

Năm đó, Phùng Thi Thúy là ứng viên Điện Chủ thứ hai được Bạch Khuê phụ tá. Càng làm cho người ta ngoài dự liệu là, về sau nàng lại quy phục về phe Đinh Triết Tương, tự nguyện từ đối thủ biến thành thuộc hạ, trở thành một trong ba đỉnh tam giác cao nhất của tân thế hệ quyền lực tại Nguyệt Trầm Điện.

Mà trong hai năm Bạch Khuê phụ tá Phùng Thi Thúy, hai người đã bồi dưỡng ra tình nghị cực kỳ sâu đậm.

Không như lớp da xinh đẹp bên ngoài, Phùng Thi Thúy kỳ thật có một linh hồn rất ôn nhu.

Từ lúc hai người mới quen, mặc dù lớn hơn Bạch khuê một tuổi, nhưng Phùng Thi Thúy vẫn luôn cung kính, cẩn tuân phép tắc của vãn bối. Mãi cho đến khi hai người đã lang bạt qua thiên Nam địa Bắc, tới đủ loại địa phương chơi đùa, thái độ vừa ấm áp vừa kính cẩn của Phùng Thi Thúy vẫn không biến mất.

Hoàn toàn bất đồng với gia hỏa Đinh Triết Tương ngay từ đầu đã đem cặp mắt đặt trên đỉnh đầu kia.

Cách xa nhau mười năm, hai người vừa thấy mặt liền kích động chạy đến Vô Dạ Đại Thành gần đó, do Phùng Thi Thúy bao thầu, vui vẻ tìm thú vui.

Mua sắm, ăn mặc, uống mỹ tửu, ăn mỹ thực, xa hoa truỵ lạc trong đại thành. Các nàng lướt qua đủ mọi nơi, mặt mày hớn hở, hận không thể đem khoảng trống trong mười năm giữa hai người một hơi đều lấp đầy trở về.

Loại bầu bạn phóng túng du ngoạn này của Phùng Thi Thúy thậm chí so với thời điểm Bách Hồ đưa nàng đi chơi lúc trước còn thỏa mãn hơn, bởi vì giữa bọn họ không có chút nghi ngờ cùng gánh nặng.

Cứ như lâm vào điên cuồng, các nàng chơi hết cả ngày lẫn đêm, tiến thanh lâu cũng tiến tiểu quan quán (*giống thanh lâu mà ngược lại :v*), mỗi ngày đều thay đối phương chọn y phục, điểm trang dung, sau đó hoa lệ xuất môn, mang theo thuộc hạ của Nguyệt Trầm Điện cũng cùng thay hoa y, sau đó lại là một ngày phóng túng.

Quả thực là liều mạng tìm vui, giống như muốn thay Bạch Khuê đem tất cả ký ức thống khổ đều xóa sạch.

Các nàng thậm chí tại trong bóng đêm tiến lên thuyền hoa mỹ lệ, một người ở đầu thuyền, một người tại đuôi thuyền, mỉm cười nhìn nhau, "xoạt!" một tiếng mở ra hoàng kim phiến (*quạt múa màu vàng kim*), tại trên sàn tàu lắc lư, phối hợp khởi vũ, giống như đang múa trên đất bằng.

Vũ đạo đối với các nàng chỉ là một loại tài nghệ xa hoa lãng phí, không có tính thực dụng, nhưng lại là loại giải trí mà các nàng làm không biết mệt.

Chỉ là Bạch Khuê không biết, thời điểm nàng vui vẻ cùng Phùng Thi Thúy xòe quạt múa theo nhạc đệm đàn tỳ bà, chúng thuộc hạ Nguyệt Trầm Điện cùng ngồi trên thuyền cũng nhìn đến choáng váng.

Không một ai có thể nghĩ đến, Phó Điện Chủ mặt lạnh, tính tình nóng nảy, đụng một tý là dụng tư hình, cũng có thể cười đến xuân hoa nở rộ như thế, thậm chí còn ở trước mặt mọi người chân thành khởi vũ. Mỹ nhân phi thiên, làm du khách ở mấy thuyền hoa khác lúc ngang qua cũng không kiềm chế được phải trầm trồ khen ngợi.

Cưỡi ngựa, du hồ, phẩm trà, Bạch Khuê cùng Phùng Thi Thúy phảng phất như hai nhi nữ giang hồ bình thường, chơi đùa đến không chỗ nào cố kỵ.

Tuy nhiên, khi các nàng chơi đùa mệt mỏi, nghỉ chân tại lữ quán, thời điểm song song nằm trên giường êm nhỏ giọng tâm sự, Nguyệt Trầm Điện vẫn như một bóng ma nặng nề, không lái đi được. Đề tài đó luôn áp trên ngực, vờn quanh các nàng, thật lâu không rời đi.

"Còn nhớ Tử Vân trước kia vẫn theo chúng ta không?"

Đêm đó, thời điểm Bạch Khuê tựa vào đầu giường, nhìn Phùng Thi Thúy thanh tao thay mình vẽ móng tay, Phùng Thi Thúy bỗng nhiên mở miệng hỏi một câu như vậy.

"Ừ, biết, thân thủ tốt lắm, sao vậy?"

"Nàng là một trong những đứa nhỏ ngươi cứu về năm đó, được ngươi nặc danh đưa đến tiểu môn phái học võ nghệ, sau khi học thành lại chạy trở về, sau đó trở thành trợ thủ đắc lực cho ta, nhiều năm trôi qua như vậy, cũng chưa từng thầm oán qua Nguyệt Trầm Điện nửa câu."

Nhắm mắt cảm nhận thuốc vẽ móng tay lành lạnh tô tại trên móng tay mình, Bạch Khuê nhợt nhạt nở nụ cười.

"Không ngờ đứa nhỏ này lại thật sự trở về." Bạch Khuê phát ra từ nội tâm cảm thán.

"Ta còn tưởng rằng, một đám bọn họ đều hận không thể cách ta càng xa càng tốt."

"Có trở về" Mái tóc dài của Phùng Thi Thúy xõa ra, thanh âm ấm áp truyền vào tai Bạch Khuê.

"Có trở về, chỉ là ngươi không kịp tận mắt chứng kiến, đã đi xuống hoàng tuyền."

Trăm mối ngổn ngang, Bạch Khuê nhẹ nhàng mở mắt, nhìn về phía xà nhà trên đỉnh đầu, có chút hoảng hốt.

"Mười năm thật là dài lâu a!" Nàng nhịn không được nói.

"Ta không thể tận mắt nhìn thấy, không biết còn có bao nhiêu?"

----------~★~----------

Đêm đó, trên giường Phùng Thi Thúy tựa như một mẫu thân dịu dàng thân thiết, để cho Bạch Khuê gối đầu lên đùi nàng, từng lược từng lược thay Bạch Khuê chải chuốt đầu tóc dài kia, giống hệt như lúc trước.

Đồng thời, Phùng Thi Thúy cũng cùng Bạch Khuê tinh tế kể lại tình hình của mọi người trong mười năm nay.

Phùng Thi Thúy nói, tuy nàng là Phó Điện Chủ, nhưng quan hệ với Đinh Triết Tương vẫn như trước, gặp mặt không biết nói lời nào.

"Gia hỏa Đinh Triết Tương đúng là vẫn quái gở như trước, có tâm phúc không?"

"Không có tâm phúc, chỉ có tử vệ." Phùng Thi Thúy điềm đạm đáp.

"Nhưng nhiều năm như vậy, Đinh Triết Tương quả thật đem Nguyệt Trầm Điện duy trì rất tốt. Cho dù danh môn chính phái nhiều lần liên hợp bao vây tiêu diệt, Nguyệt Trầm Điện cũng không vì vậy mà suy bại."

"...Vất vả các ngươi." Bạch Khuê từ đáy lòng nói.

Mặc dù Nguyệt Trầm Điện là một sự tồn tại làm cho thế nhân hận không thể giết cho thống khoái, nhưng nó đích xác sở hữu mấy trăm mạng người, che chở hơn mười gia đình.

Có ai mà không muốn sống? Chỉ có chút đối lập là bọn họ nhất định phải hãm thân vào ân oán không đếm xuể, thật sự không phải nói muốn thoát thân liền thoát được.

Sau đó Phùng Thi Thúy nói, mặc dù có chút di vật bị đám cố nhân bọn họ chia ra, nhưng tẩm điện cùng không gian mà Bạch Khuê sinh sống ngày xưa đều còn tại, bởi vì sau khi Dương Thư Ngạn đảm nhiệm chức vụ Cung Chủ Khuyển Cung, đã hạ lệnh cấm không cho phép thay đổi.

Đồng thời, Phùng Thi Thúy cũng đề cập đến Bách Hồ. Gia hỏa kia là như thế nào gần như điên cuồng tự nguyện bị ấn lên Thần Chú Ấn, tiến vào Khuyển Cung - nơi một khi bước vào liền không thể siêu sinh kia, lại như thế nào nóng vội đi chinh phạt khắp nơi để lập công, khoác nữ trang lừa gạt thế nhân.

Hồi lâu sau, Phùng Thi Thúy hời hợt nhắc đến Mẫn Thượng Hiên, nhưng cũng chỉ để đùa cợt khinh thường.

"Sau khi ngươi chết, ta vẫn quan sát hắn, để xem đến khi nào hắn mới từ trong lừa mình dối người, cho rằng hắn hận ngươi tỉnh lại."

Tựa như lâm vào hồi ức, khóe miệng Phùng Thi Thúy hàm chứa ý cười trào phúng, ánh mắt xa xôi:

"Hận ngươi? Muốn thương tổn ngươi? Thậm chí giết ngươi? Ta thật muốn hỏi hắn, Mẫn Thượng Hiên, ngươi bỏ được sao?"

Con ngươi của Phùng Thi Thúy rét lạnh, hoàn toàn không tính giấu giếm sự khinh miệt của mình:

"Thời điểm ta nhìn thấy Mẫn Thượng Hiên bắt đầu thất hồn lạc phách, thật sự là thống khoái thay ngươi a! Ngươi sẽ không hiểu được đâu, Bạch Khuê."

Phùng Thi Thúy nói, Mẫn Thượng Hiên vì ân tình mà cùng Bạch Khuê ước định, diễn trò đúng chỗ như thế, cung cấp ôn nhu cũng xuất hết toàn lực như thế. Ngay cả người ngoài cũng có thể nhìn ra, loại giả tạo đó thật đến mức ngay cả bản thân Mẫn Thượng Hiên đều thường xuyên quên đó chỉ là giả tạo.

Vài năm sau khi Bạch Khuê chết, Mẫn Thượng Hiên mới phát hiện, mặc dù thật thật giả giả, giả giả thật thật, nhưng chẳng bao lâu phần cảm tình đó đã trở nên sinh động, trở thành mạng sống của hắn, không bao giờ có thể bóc ra.

"Tra tấn hắn đi." Phùng Thi Thúy nhợt nhạt cười, ôn nhu nói với nàng như vậy.

"Tra tấn Mẫn Thượng Hiên, đem tất cả khổ sở mà trước kia ngươi phải nhấm nháp, đều gấp mười lần trả lại cho hắn, không cần nương tay, Bạch Khuê."

Sau đó, Phùng Thi Thúy đề cập tới thần chú mà Nguyệt Trầm Điện chuẩn bị để làm nàng sống lại.

"Đại bộ phận chúng ta đều đi tìm không ít sinh lực cho chuỗi Phật Châu tối đen cổ quái kia hưởng dụng, nhằm giúp ngươi sống lại, chỉ duy độc Dương Thư Ngạn không có hứng thú."

Vốn có chút xuất thần, Bạch Khuê liền bị một câu cuối của Phùng Thi Thúy trong nháy mắt kéo về tâm thần.

"Vì sao?" Bạch Khuê nhíu mi hỏi.

"Hắn có giải thích vì sao không?"

Phùng Thi Thúy chậm rãi gật đầu:

"Hắn nói, ngươi không cần quay trở lại thế giới này để tiếp tục chịu tra tấn nữa."

Bạch Khuê lập tức an tĩnh.

Mười năm trước, đối mặt với tương lai mơ hồ hỗn loạn cùng hoàn cảnh khó khăn hai mặt thụ địch, Bạch Khuê đích thực mệt mỏi.

Chỉ là không ngờ Dương Thư Ngạn đã sớm nhìn ra phần mệt mỏi, không có cách gì siêu thoát đó, thậm chí đứng ở phe trái ngược với đám người Phùng Thi Thúy, ngăn cản bọn họ đem nàng sống lại.

Bạch Khuê im lặng nghe Phùng Thi Thúy êm tai nói tới tình hình Nguyệt Trầm Điện trong mười năm nay, nhưng không biết trong lòng nàng lúc này là dạng cảm giác gì.

Xa lạ mà quen thuộc, muốn chạy trốn lại vô hạn nhớ nhung.

Cảm giác tựa như chim trong lồng, rõ ràng cửa lồng đã mở, lại do dự bay đi.

"Chung quy ta đã phạm nhiều lỗi giống nhau, rất nhiều việc đều là do ta ngu si cố chấp giữ lấy phần hy vọng đó..."

Nâng mắt nhìn về phía Phùng Thi Thúy, Bạch Khuê rốt cuộc nhịn không được hỏi ra khỏi miệng:

"Thi Thúy, ngươi có cảm thấy ta rất ngu dốt yếu đuối hay không?"

"Ngươi rất hoàn mỹ, Bạch Khuê."

"Ngươi rõ ràng biết ta không muốn nghe kiểu an ủi mù quáng này." Bạch Khuê không biết làm sao, loại sùng bái mù quáng này của Phùng Thi Thúy đúng là vẫn không thay đổi.

"Từ góc độ khách quan trả lời đi."

Cúi đầu xuống nhìn nàng, Phùng Thi Thúy cưng chiều vươn tay ngón tay, thay Bạch Khuê đẩy ra tóc mái tán loạn trên trán.

"Ngươi không yếu đuối, cũng không ngu dốt. Hy vọng cùng cố chấp kia chính là chỗ thiếu hụt của ngươi. Quá khát vọng được yêu thương đã khiến nhân cách ngươi trở nên yếu đuối, mà mỗi một phàm nhân đều có chỗ thiếu hụt."

Nhẹ nhàng tại bên người Bạch Khuê nằm xuống, Phùng Thi Thúy gần trong gang tấn nhìn về phía nàng, nói:

"Sự cố chấp của chúng ta đã biến thành chỗ thiếu hụt của chúng ta. Nhưng cho dù như vậy cũng không cần tự trách hoặc tự ti, bởi chúng ta bất quá chỉ là phàm nhân mà thôi."

Rũ xuống ánh mắt, Bạch Khuê nhặt lên một lọn tóc của Phùng Thi Thúy, có chút suy nghĩ cuộn lên quanh đầu ngón tay.

"Vậy còn ngươi?" Bạch Khuê hỏi.

"Ngươi cảm thấy chỗ thiếu hụt của ngươi là gì?"

Trong gian phòng yên tĩnh, Phùng Thi Thúy mở nửa cặp mắt đẹp nhìn nàng, khóe miệng mang theo nụ cười, giống như bất kỳ thời điểm nào đều có thể ngủ mất. Nhưng đồng thời, trong mắt nàng cũng có chút gì đó đang quay cuồng.

"Chỗ thiếu hụt của ta chính là Nguyệt Trầm Điện." Phùng Thi Thúy ôn nhu đáp.

"Nguyệt Trầm Điện là nhà, cũng là gia đình."

Nguyệt Trầm Điện là nhà, cũng là gia đình.

Bạch Khuê bị lời nói của Phùng Thi Thúy xúc động, không khỏi lặp lại, đem câu này nhấm nuốt.

Dữ dội mà chuẩn xác! Có lẽ chính bởi vì là nhà cũng là gia đình, cho nên mới làm cho nàng vừa yêu vừa hận, rõ ràng muốn chạy trốn đến liều mạng, lại nhịn không được năm lần bảy lượt đi hỏi thăm tin tức, toàn bộ đầu óc đều là Nguyệt Trầm Điện.

Nhiều năm trải qua hỗn loạn cùng mưa gió như vậy, Bạch Khuê ngơ ngác nhìn Phùng Thi Thúy ngồi dậy, cách không đem bấc đèn thổi tắt. Khách phòng trong nháy mắt liền lâm vào khôn cùng đen tối, chỉ lưu lại hơi thở yên tĩnh, cùng với tiếng côn trùng ẩn ẩn kêu vang bên ngoài.

Đóng lại đôi mắt, vô số quang ảnh dâng lên trong lòng.

Bạch Khuê mịt mờ suy nghĩ, ước chừng, đã đến lúc nên đàng hoàng đối mặt với nhân sinh của mình.

Fun fact từ tác giả:

Lão Điện Chủ tiền nhiệm bị tẩu hỏa nhập ma mà Bạch Khuê cùng Đinh Triết Tương giết chết năm đó, chính là cha ruột của Phùng Thi Thúy.

Rối rắm nội bộ này về sau sẽ rõ!!! ╮(╯▽╰)╭

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net