Hồi thứ bốn mươi lăm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hồi thứ bốn mươi lăm

Ít nhất nói chuyện với ta nhiều hơn vài câu, được không?

Ngày ấy, Mẫn Thượng Hiên nói với nàng như vậy - một nguyện vọng gần như hèn mọn, mà Bạch Khuê không biết nên phản ứng thế nào, chỉ là im lặng trong chốc lát, liền trực tiếp bước ra khỏi phòng, hờ hững lướt qua bên người hắn.

Bạch Khuê kỳ thật vẫn không muốn tha thứ cho Mẫn Thượng Hiên, lại như cũ hưởng dụng săn sóc cùng lưu luyến của người nọ, tựa như cỏ dại không thể thiếu mưa rào.

Mẫn Thượng Hiên vẫn hoàn mỹ như vậy, bất phàm thành phủ, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi. Hắn là ái tướng, cũng là người yêu mà nàng kiêu ngạo nhất, từng chiếm giữ một bộ phận vô cùng quan trọng, làm cho người ta quyến luyến, không thể phân cách trong cuộc sống của nàng.

Đong đầy qua từng đêm yên lặng chạm môi, ôm nhau mà ngủ...

Mẫn Thượng Hiên đích thực khiến nàng căm hận đến cắn răng nghiến lợi, nhưng cũng không thể phủ nhận sự độc nhất vô nhị của hắn.

Ngày mà hai người từ chiến hữu thăng cấp trở thành người yêu của nhau, Mẫn Thượng Hiên đã không chê vào đâu được sắm vai tình nhân cùng hậu thuẫn hoàn hảo nhất cho Bạch Khuê, tuy rằng giả tạo, nhưng đích thực đã an ủi thế giới mệt mỏi của nàng, thật sự sẽ không lại có một Mẫn Thượng Hiên thứ hai khiến nàng yêu nhiều năm.

"Không có người bầu bạn, ngươi liền không sống nổi sao?"

Giống như Phùng Thi Thúy từng nói, nàng chính là con thỏ nhà mà nếu không có ai yêu mến, sẽ cô đơn tịch mịch mà chết đi, thậm chí chỉ cần có người nguyện ý cho nàng một ít ôn nhu, vô luận đó là ai, nàng liền không chút do dự toàn bộ tiếp nhận.

Đây thật sự là một loại bệnh trạng đáng buồn! Nhưng bất hạnh thay, nàng chính là như vậy.

Bạch Khuê chính là như vậy.

----------~★~----------

Quỷ Chương diễn ra ngày thứ ba.

Đám người Bạch Khuê cùng Mẫn Thượng Hiên vẫn ở cùng thời điểm như hôm trước dạo bước đến Tiểu Thành.

Ngày thứ ba của Quỷ Chương, đám đông lại càng nhiều, muôn hình muôn vẻ, áo quần lố lăng, mặt nạ cũng càng rực rỡ cổ quái.

Chỉ là hôm nay, không đến nửa giờ, nhóm người Bạch Khuê liền tiến vào quảng trường trung ương của Tiểu Thành để gia nhập vào vũ điệu vòng tròn náo nhiệt, lấy đống lửa ngập trời làm trung tâm kia.

Hướng về phía trước một bước, xoay tròn, hướng về phía sau một bước, xoay tròn. Vừa xoay quanh đống lửa vừa tự xoay, vòng xoay số lẻ cùng số chẵn đều không đồng nhất. Bước nhảy thay đổi rất nhiều lần, cũng có lúc sẽ cùng người bên cạnh trao đổi vị trí xoay tròn.

Điệu vũ được thiết kế kín kẽ. Đống lửa ngập trời nhấp nháy. Tro tàn tung bay tán loạn, lúc cao lúc thấp. Ánh lửa lắc lư trên từng chiếc mặt nạ yêu ma quỷ quái.

Tiếng tiêu xa xăm, tiếng trống nhẹ nhàng thâm thúy. Cả thế giới đều xoay chuyển.

Cứ như vậy theo dòng người nhảy múa, cái gì cũng không suy nghĩ, giống như thật sự sắp tiến vào U Minh Giới.

Mẫn Thượng Hiên đứng ở vị trí ngay đằng sau Bạch Khuê, mỗi một lần xoay tròn đều có thể nhìn thấy.

Chỉ thấy Mẫn Thượng Hiên bạch y trắng như tuyết, màu tóc như lá phong, đeo trên mặt một tấm mặt nạ bạch hổ dữ tợn. Mỗi một lần xoay tròn đều cùng ánh mắt Bạch Khuê giao thoa, mỗi một lần bên trong ánh mắt đều là lưu luyến.

Đột nhiên, Bạch Khuê nghĩ đến giấc mộng hôm đó. Ác mộng mà Bắt Mộng Bình hàng giả làm cho nàng nhìn thấy, Mẫn Thượng Hiên chính là tại chỗ này chết đi.

Hình ảnh Mẫn Thượng Hiên bị một mũi tên xuyên tim mà chết, lại bắt đầu lặp lại lần nữa, quanh quẩn tại trong đầu óc, không thể dời đi. Bạch Khuê vô ý thức nhíu lại đầu lông mày, bắt đầu cảm thấy áp lực.

Ai ngờ, thứ mà nàng nghênh đón không phải là tai họa trong mộng, mà là một sự cố đột phát khác.

Bách Hồ đến đây.

Từ rất xa, Bạch Khuê liền nhận ra thân ảnh ngông cuồng không coi ai ra gì kia. Dáng người thiếu niên, tóc tím bạch diện (=>mặt nạ màu trắng), một thân nam trang tiêu sái tung bay ── mặc dù là giẫm lên đầu vai của mọi người mà đến.

Đám người còn chưa kịp xôn xao, đảo mắt một cái, Bách Hồ đã rơi xuống trước mắt Bạch Khuê.

Khuôn mặt thiếu niên dưới lớp mặt nạ tươi tắn nở nụ cười, vươn tay đem nàng kéo vào lòng, tự đắc dẫn dắt Bạch Khuê từ một người múa biến thành hai người múa.

Hắn ôm lấy eo nàng, làm cho hai người áp sát vào nhau, tiếp tục cùng sóng triều của vũ điệu, hướng về phía trước một bước, xoay tròn, lại hướng về phía sau một bước, xoay tròn.

Nhìn đến cặp mắt hồ ly màu tím dưới lớp mặt nạ của Bách Hồ, Bạch Khuê chợt cảm thấy mê loạn.

Đây không phải mục tiêu ban đầu của Quỷ Chương sao? Mời yêu ma quỷ quái gia nhập vào trong đó, cùng nhân loại vui mừng.

Trước mắt nàng chính là một thiếu niên hồ yêu không hơn không kém, lúc này đang ôm lấy nàng, như lá rụng trong gió xen lẫn vào đám người lay chuyển qua lại.

Đáy mắt Bách Hồ đều là ý cười, lúc nhìn về phía nàng, còn có thể nhìn thấy ánh lửa trại lập lờ chớp động bên trong. Trông thấy Bách Hồ hăng hái như vậy, Bạch Khuê chợt nhớ tới tất cả những bằng hữu cũ mà nàng đã gặp sau khi sống lại.

Mẫn Thượng Hiên, Hà Thanh Thu, Đinh Triết Tương, Phùng Thi Thúy...

Trước kia, Bạch Khuê luôn suy nghĩ phải bảo vệ bọn họ.

Nhưng tới nay mới bỗng nhiên lĩnh ngộ, có lẽ bọn họ cũng không cần nàng bảo hộ.

----------~★~----------

Vừa từ Quỷ Chương trở về tới trong sương phòng của lữ điếm, Bách Hồ liền cười tủm tỉm, khoe ra cho Bạch Khuê những lễ vật mà hắn mang đến.

Rất giống như một con mèo con đối chủ nhân khoe ra thi thể chim tước.

"Mau xem hộp trang sức này, tinh mỹ mà nhẹ nhàng, ta đã thay ngươi mua nguyên bộ!"

Dong dài giới thiệu xong hộp trang sức kia, Bách Hồ lại từ bên cạnh cầm lên vài cuộn vải lụa bóng loáng, ướm lên thân Bạch Khuê.

"Nhan sắc đỏ tươi như vậy chắn hẳn là phẩm vị mà ngươi thích. Bạch Khuê, hiện tại sắc mặt của ngươi có chút tái nhợt, mặc nhan sắc này vừa được."

Dứt lời, Bách Hồ lại mặt mày hớn hở nói đến phương thức cắt may, sử dụng cuộn vải hoa lệ kia như thế nào, tiếp đó cũng đề cử không ít thợ may giỏi, giống như hiến vật quý cho Bạch Khuê.

Dịu dàng vuốt ve tấm vải xinh đẹp trên tay, Bạch Khuê không thể không thừa nhận, Bách Hồ rất hiểu rõ nàng, chọn đều là nhan sắc cùng kiểu dáng nàng yêu thích. Chỉ là, một đại nam nhân lại hành xử như vậy, thật sự làm cho người ta không dám khen tặng.

"Bách Hồ." Bạch Khuê thở dài cắt lời hắn.

"Nhiều đồ như vậy, người của ta mang không xuể."

Bách Hồ không cho là đúng nói:

"Vậy phái thêm nhiều người hơn là được."

"Aiz~" Bạch Khuê cười khổ.

"Ta vẫn chỉ nên chọn vài bộ thôi. Còn lại thì một nửa chuyển đến trong biệt trang của ta, nửa khác chuyển đến Nguyệt Trầm Điện đi."

Nghe thấy nàng đích thực có ý định quay về Nguyệt Trầm Điện, sắc mặt Bách Hồ mới buông lỏng xuống.

Hai người ngồi trên giường, tại trước đống lễ vật chất cao như một ngọn núi nhỏ kia hàn huyên hồi lâu, Bách Hồ mới bình tĩnh nhìn Bạch Khuê, nói lên ý đồ chân chính mà hắn đến.

"Kỳ thật ta là tới cáo biệt ngươi, Bạch Khuê."

Từ Quỷ Chương trở về, hai người đều thay áo ngủ. Bách Hồ đang ngồi ở trên giường của Bạch Khuê, nói với nàng như vậy.

"Vì sao muốn cáo biệt?" Bạch Khuê không hiểu hỏi.

Bách Hồ cười cười:

"Còn không phải bởi vì Hàn Sơn Thành sao? Phương Nam cần ta đi dò xét, trấn thủ một chút. Sự tình nhiều, đường xá xa xôi, chỉ sợ rất lâu mới có thể gặp lại ngươi. Ta thực sự luyến tiếc."

Bạch Khuê: "..."

Bách Hồ là thật sự nghiêm túc, không lấy bộ dạng thiếu niên làm nũng cũng không nói năng mê sảng, mà là chân chân chính chính tới cáo biệt nàng.

Hít sâu một hơi, Bạch Khuê tiến lại gần, nhẹ nhàng ôm lấy hắn.

"Lần trước ta đã chạy trối chết, lần này ta muốn đàng hoàng đối mặt với ngươi." Bách Hồ cũng vươn tay ôm nàng, nhẹ giọng nói.

"Với tình hình lúc này, nói không chừng một ngày nào đó ta liền bị diệt, cho nên, muốn cùng ngươi nói rõ ràng."

"Nói rõ ràng cái gì?"

Buông ra Bạch Khuê, Bách Hồ nhợt nhạt nở nụ cười. Dưới hàng mi dài là một ánh mắt lõi đời, vô cùng nặng nề, có chút không hợp với tuổi của hắn.

"Nói rằng, năm đó đích thực là do chúng ta vô ý liên thủ, đem ngươi bức tử. Cái nữa là chúng ta vẫn không nguyện thừa nhận, thừa nhận ngươi trao tặng chúng ta hoa tươi, chúng ta lại khiến ngươi bị hành hạ đến chết. Hơn nữa ta còn..."

Bách Hồ rũ mi kéo lại tay nàng, nhẹ nhàng cầm lên, giống như e sợ nàng sẽ bứt ra mà đi:

"Khi đó, ta cũng không nghĩ nhiều, còn thay Nam Cung Phức chuyển tin tức, không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, đem ngươi bức tử."

Đối mặt với Bách Hồ tự bạch, Bạch Khuê trầm mặc không nói.

Mười năm trước, nàng kỳ thật vẫn luôn chờ đợi, đợi Bách Hồ tự mình nói với nàng chuyện của Nam Cung Phức, đợi Bách Hồ tự mình cùng Nam Cung Phức đoạn tuyệt sạch sẽ, chân chân chính chính ở bên cạnh nàng. Nhưng năm đó Bách Hồ chung quy là đã muộn.

Giống như Phùng Thi Thúy từng nói, sự kiện này tựa hồ đã trở thành khúc mắc của Bách Hồ.

Cho nên mười năm trước, Bách Hồ mới có thể tại sau khi nàng chết biến mất một đoạn thời gian dài, sau đó thương tích đầy mình trở về, không chỉ tự nguyện ấn lên Thần Chú Ấn, tiến vào cái Khuyển Cung không được siêu sinh kia, còn ồn ào muốn tiếp nhận chức vị Khuyển Chủ dơ bẩn nhất, cũng mệt mỏi nhất này.

Bách Hồ lúc đó là muốn chuộc tội, nhưng cho dù hắn làm mọi thứ để lấp đầy hối hận, cuối cùng vẫn không lấp nổi.

Biết rõ hết thảy đều đã muộn, nàng rốt cuộc nhìn không thấy tới những gì hắn làm nữa, nhưng vẫn luyến tiếc hết thảy đi làm. Việc chuẩn bị cho chuỗi Phật Châu tối đen để giúp nàng sống lại cũng là như vậy.

Rõ ràng không xác định được cấm thuật kia có thể thực sự đem nàng từ hoàng tuyền gọi trở về hay không, vẫn tận hết sức lực đi vơ vét thi thể cùng sinh lực hiến tế cho cấm thuật, chỉ cầu nàng sống lại, hết thảy một lần nữa bắt đầu.

Trong mấy ngày cùng Phùng Thi Thúy đồng hành, từ trong miệng của nàng, Bạch Khuê cũng biết được, thì ra trong mười năm này, tựa hồ không chỉ có một mình nàng bi ai.

Có chút người sống so với người chết càng thêm đau khổ.

Đang chìm trong suy nghĩ của mình, bỗng nhiên trước mắt liền thiên toàn địa chuyển, Bạch Khuê liền bị Bách Hồ áp đến trên giường.

"Nếu ngươi vẫn còn muốn bỏ qua ta, ta cũng sẽ không nghe lời ngươi nữa."

Đặt ở trên thân nàng, thanh âm của Bách Hồ rất nhẹ, rất ôn nhu, nhưng từng câu chữ phun ra đều không cho phép cự tuyệt. Dứt lời, Bách Hồ liền đem nàng hướng vào trong mép giường chuyển đến. Bản thân hắn cũng trèo lên giường, bộ dạng vô lại giống như đang bày tỏ "đêm nay ta nhất định muốn cùng ngươi ngủ".

Bạch Khuê cực kỳ không biết nói gì, đang muốn gọi Mẫn Thượng Hiên đến đem Bách Hồ xách ra, lại phát hiện Bách Hồ là thực sự mệt mỏi, vừa nằm xuống liền đem nàng ôm chặt, sau đó vẫn không nhúc nhích, trong ánh mắt tràn đầy mệt mỏi.

Bộ dạng này giống như đã từng quen biết, Bạch Khuê đồng tình nhìn Bách Hồ.

Đây không phải là nàng mười năm trước sao? Vì Đinh Triết Tương làm trâu làm ngựa, mệt đến mức vừa dính giường liền ngủ như chết.

Quả nhiên như Bạch Khuê suy đoán, Bách Hồ rất nhanh liền hô hấp đều đều, tiến vào giấc mộng.

Bạch Khuê nghiêng người nhìn thiếu niên cho dù mỏi mệt ngủ, tư thế vẫn oai hùng rạng rỡ như trước, nhịn không được vươn tay, khẽ vuốt lên mái tóc mềm mại của hắn.

Từ mười năm trước, nàng liền biết sau khi Bách Hồ trưởng thành, sẽ càng thêm tuyệt thế vô song.

Cho dù nhân gian tồn tại đủ loại mỹ nhân, cũng không thể ngăn cản Bách Hồ mê hoặc tâm thần người.

"Ta yêu ngươi, Bạch Khuê! Ta là thật lòng yêu ngươi." Trước khi Bách Hồ ngủ, đã tựa như than thở bật ra một câu như vậy. Thiếu niên giống như muốn buông xõa gánh nặng ngàn cân trong lòng, buông xõa tất cả cay đắng tiếc nuối năm xưa.

Thần thái hèn mọn như vậy, cho dù là tảng đá cũng rất khó không động tâm.

Bách Hồ của mười năm sau, trừ bỏ vẻ ngoài trưởng thành, mặc kệ là tính cách vẫn là phương thức hắn dùng để chờ đợi nàng, kỳ thật cùng mười năm trước đều không sai biệt lắm. Mặc dù Bách Hồ sở hữu một bụng gian xảo, nhưng tấm lòng của hắn đối với nàng vẫn thủy chung như một.

Vẫn là một "bé ngoan" chỉ nghe lời nàng, vẫn thích dùng nụ cười tràn ngập tinh quang khiến người ta không cách gì ngăn cản mê hoặc nàng, miệng phun hoa tươi, ngữ điệu ngọt ngào, chọc cho nàng vui vẻ.

Bách Hồ của mười năm sau, vẫn vô tâm tàn khốc, tam quan vặn vẹo, tại trước mặt nàng đều nhu thuận như thỏ, đến thời điểm xoay người đối mặt với thế nhân, lại tùy ý làm bậy, ngông cuồng ngạo mạn.

"Ngươi còn nhớ, trước kia trong phần đông "chó săn" của ngươi, có người nào cùng ngươi tuyên cáo qua không?" Bách Hồ từng hỏi Bạch Khuê như vậy.

Vấn đề này muốn Bạch Khuê trả lời thế nào? Nàng đương nhiên nhớ rõ.

Bởi vì trong những người mà Bạch Khuê để ý: Mẫn Thượng Hiên, Dương Thư Ngạn, Đinh Triết Tương, Hà Thanh Thu...

Từng chính miệng nói yêu nàng, kỳ thật bất quá chỉ có một mình Bách Hồ mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net