Hồi thứ bốn mươi mốt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hồi thứ bốn mươi mốt

Ngày ấy Bạch Khuê không nhúc nhích, ngây ngốc nhìn thân ảnh Đinh Triết Tương rời đi, tựa như bị điểm huyệt, bị rút đi sinh cơ cùng sức sống.

Nhưng cách một ngày sau đó, Bạch Khuê lại dị thường tích cực triển khai kế hoạch đào thoát.

Mẫn Thượng Hiên cảm thấy rất khó chịu, bởi vì cho dù hắn không ngừng nói với Bạch Khuê, nói nàng muốn đi thế nào hắn cũng sẽ tuyệt đối phụng bồi, chỉ cần nàng không một mình bất cáo nhi biệt (*ra đi không một lời từ biệt*), Bạch Khuê lại vẫn thản nhiên làm như không nghe thấy, quyết tâm muốn chạy trốn.

Bạch Khuê chạy, bị hắn hoặc hộ vệ bắt trở về, tiếp tục trốn, Mẫn Thượng Hiên tiếp tục bắt.

Rõ ràng tất cả Ngọc Thạch Kỳ Thú đều bị hắn tịch thu, Bạch Khuê lại vẫn như trước muốn chạy trốn.

"Ngươi muốn đi thế nào ta đều có thể bồi ngươi cùng đi! Bạch Khuê! Vì sao còn muốn trốn!"

Đầu mùa xuân, con đường lát đá của đình viện đều trở nên lạnh buốt, Bạch Khuê bị Mẫn Thượng Hiên phản công, áp chế trên nền đá. Sự tình ngươi trốn ta truy này không biết đã xảy ra bao nhiêu lần, mà lần này Bạch Khuê thậm chí còn chưa kịp bay ra ngoài tường, đã bị Mẫn Thượng Hiên bắt lại, áp tại trên mặt đất.

Mẫn Thượng Hiên khó chịu nhìn nàng, cực kỳ khó hiểu.

"Ngươi rõ ràng đã không còn nơi nào thuộc về mình, vì sao còn muốn trốn?!" Hắn cay đắng hỏi.

Lại không ngờ, câu này thâm trầm đâm thương Bạch Khuê.

Thời điểm Mẫn Thượng Hiên tịch thu tất cả ngọc thạch trên thân Bạch Khuê, Bạch Khuê cũng chỉ oán hận trừng hắn, nhưng lần này, Bạch Khuê lại cực kỳ tức giận hét to, tựa như dã thú bị đâm chọc chỗ yếu hại.

"Đúng! Đã không còn ai chờ ta thì thế nào! Không còn chỗ đi lại thế nào! Cũng tốt hơn mỗi ngày đối mặt với ngươi! Khiến ta buồn nôn!"

Nàng không phải bởi vì hận Mẫn Thượng Hiên mà bùng nổ, mà là bởi vì bị chọc đến vô số lần chật vật bị vứt bỏ trong nhiều năm. Bạch Khuê nghiêng đầu, má phải áp tại trên nền đất, biết rõ không có cách gì đào thoát Mẫn Thượng Hiên áp chế, lại vẫn kịch liệt giãy dụa.

Loại giãy dụa kiểu như không muốn sống này, làm cho vết thương cũ sau lưng Bạch Khuê bởi vì mấy ngày gần đây không có phù chú của Hà Thanh Thu tương trợ, toàn bộ đều xé rách, tràn ra máu tươi, rất nhanh liền nhiễm ra, thấm ướt cả lưng áo.

Vết máu khai tràn trên y phục màu nhạt, như một đóa độc hoa.

"Ngươi..." Mẫn Thượng Hiên bị lượng máu kia hù dọa, nhanh chóng điểm lên ma huyệt của nàng, khiến nàng không cách gì nhúc nhích, cởi bỏ y phục xem xét, càng xem càng kinh hãi.

"Sao lại như vậy? Những vết thương này vốn không nên có mới đúng?"

Hắn vừa hỏi lại chọc đến thần kinh mẫn cảm của Bạch Khuê. Nàng tự giễu nở nụ cười.

Qua rất nhiều năm cùng thanh niên này cách một tầng màng mỏng, trải qua cuộc sống yêu đương giả tạo, tất cả oán hận, ủy khuất, bi ai, cuồng nộ, lúc này tựa như một lần tràn đê.

"Còn nhớ rõ vị trí của những miệng vết thương này sao? Còn nhớ rõ ta chết như thế nào sao? Gần đây lại bắt đầu da tróc thịt bong."

Bạch Khuê thê thảm nở nụ cười:

"Rồi sẽ có một ngày, chúng nó sẽ trở lại như cũ. Thương thế làm ta chết thảm ngày đó, sẽ lại một lần nữa giết chết ta!"

Nàng trầm giọng kêu tên Mẫn Thượng Hiên, muốn dùng đủ loại ngôn từ đâm thương hắn, làm cho nam tử này so với nàng còn đau đớn hơn, thê lương hơn.

"...Còn nhớ ngươi hại chết ta thế nào sao! Mẫn Thượng Hiên!"

Nhưng càng về sau, Bạch Khuê càng chậm rãi mất đi khí lực, càng cảm thấy mình bi thảm.

Đây là cảm tình dữ dội trí mạng sao?

Nhiều năm như vậy, bọn họ tại bên trong Nguyệt Trầm Điện cùng nhau trưởng thành, cùng ngủ chung một cái gối đầu, tích lũy qua bao nhiêu năm tháng?

Còn nhớ lúc Bạch Khuê ngồi trong một trà lâu, thời điểm nghe thấy thuyết thư cay độc đem nàng cùng Mẫn Thượng Hiên thuyết minh là thanh mai trúc mã, nàng đã tại trong góc che mặt, khóc ướt khăn che mặt cùng vạt áo, lại không biết là vui sướng vẫn là bi ai.

Đúng vậy, nàng cùng Mẫn Thượng Hiên còn giống như thanh mai trúc mã cùng chia sẻ những năm tháng thanh xuân, ngay cả thế nhân đều nói Mẫn Thượng Hiên đối nàng tình thâm.

Nhưng mà, chết thảm là kết cục, sống lại chỉ là may mắn. Mà Bạch Khuê vĩnh viễn nhớ rõ tử cục vốn có của mình.

Vô luận Mẫn Thượng Hiên nói bao nhiêu thứ, nhận lỗi bao nhiêu lần, Bạch Khuê đều nhớ rõ nhiều năm Mẫn Thượng Hiên hận nàng như vậy, cho dù nàng xuất hết toàn lực đi tiếp cận hắn, vẫn là giống nhau, dữ dội bi ai.

"Ngươi rốt cuộc vì sao hận ta như vậy? Mẫn Thượng Hiên?"

Gò má Bạch Khuê áp vào nền đá lạnh lẽo, rốt cuộc nhịn không được run giọng thốt ra khỏi miệng, nước mắt giàn giụa:

"Nhiều năm như vậy, ta rõ ràng đã dốc hết tâm can, vì sao ngươi vẫn hận đến mức muốn giết chết ta! Tâm của ta vẫn làm từ thịt ngươi biết không!"

Còn nhớ đêm bị Mẫn Thượng Hiên siết chặt cổ, nàng chính là như vậy tại trong mưa to giàn giụa điên cuồng chạy như linh hươu chấn kinh, sau đó càng chạy càng chậm. Cuối cùng, nàng thậm chí hoảng hốt dừng lại cước bộ, ngơ ngác nhìn con đường đã lầy lội thành đại dương mênh mông phía trước.

Loại cảm giác đó tựa như đang trốn chạy tại hoàng tuyền địa phủ, trước mắt sương mù giàn giụa, không có mục tiêu, không có đích đến.

Bạch Khuê luôn suy nghĩ, nàng rốt cuộc vì sao phải hồi sinh, để lại tiếp tục đối mặt với hoàn cảnh cô độc này.

Đang đem Bạch Khuê áp chế phía dưới, Mẫn Thượng Hiên nghe nói như vậy, hoàn toàn đông cứng.

Sau đó, hắn buông ra kiềm chế, duỗi thẳng hai tay, từ sau lưng ôm lấy Bạch Khuê.

Ôm rất chặt, sức nặng gần như đều đặt ở trên thân nàng, tựa như một người bị chặt đứt sống lưng. Song chưởng ôm chặt nàng, mặt chôn vào vai gáy nàng.

"Đa tạ ngươi đã yêu ta yêu khăng khăng một mực như vậy..." Trong giọng nói của Mẫn Thượng Hiên mang theo nồng đậm run rẩy.

"Đa tạ ngươi đã theo ta đi qua nhiều năm như vậy, thủy chung chưa từng rời bỏ..."

Sức nặng của Mẫn Thượng Hiên áp xuống khiến Bạch Khuê cơ hồ không có cách gì hô hấp, nhưng từng câu từng chữ Mẫn Thượng Hiên nói ra, trong nội tâm nàng lại từng chút một cảm thấy mệt mỏi bi ai.

Giống như áp tại trên thân không phải là thể trọng của Mẫn Thượng Hiên, mà là tình yêu thật thật giả giả nặng nề giữa bọn họ.

Nền đá đầu mùa xuân lạnh lẽo, ôm ấp của Mẫn Thượng Hiên lại ấm áp, làm Bạch Khuê bỗng nhiên nhớ đến một đêm trong Nguyệt Trầm Điện, nàng cùng Mẫn Thượng Hiên nằm ở trên tấm ván gỗ lạnh lẽo ngoài cửa hiên, tóc thả ra, gối lên cánh tay hắn, ngắm bầu trời đêm gắn đầy sao.

Khi đó cũng là thế này, sàn lạnh lẽo, nhiệt độ cơ thể của Mẫn Thượng Hiên lại nóng.

Thời khắc như vậy, làm cho Bạch Khuê cảm thấy, nàng một chút cũng không cô độc.

Nàng cần nhiều lắm thời khắc tốt đẹp, ấm áp an ủi như vậy.

Các loại cảm tình mâu thuẫn nảy lên trong lòng, Bạch Khuê nhắm mắt, nhịn không được nhẹ giọng nói:

"Ta thật sự thật sự đã từng rất yêu ngươi."

"Ta biết." Khuôn mặt vẫn như trước chôn ở vai gáy Bạch Khuê, Mẫn Thượng Hiên u buồn nhẹ đáp.

"Cho nên, từ nay về sau, ta vẫn sẽ yêu ngươi, cho đến khi ngươi phiền chán thì thôi, sẽ không bao giờ há miệng cắn ngược lại ngươi nữa."

Dứt lời, Mẫn Thượng Hiên ngẩng đầu lên, nhíu mi quan sát nàng, sợi tóc tỏa ra.

"Cho nên..."

Giống e sợ quấy nhiễu nàng, Mẫn Thượng Hiên gần như khẩn cầu nhìn về phía nàng, nhẹ giọng nói:

"Cho nên, thỉnh ngươi hãy một lần nữa đem ta giam cầm vào trong mắt."

Mà Bạch Khuê cũng ngưỡng mặt nhìn Mẫn Thượng Hiên, ngay cả mắt đều quên chớp.

Mẫn Thượng Hiên - thanh niên thanh nhã như ngọc không tỳ vết, khiến cho người ta gặp qua khó quên này, lại đang hèn mọn nói với nàng, nói sẽ không bao giờ há miệng cắn ngược lại nàng nữa, thỉnh nàng hãy một lần nữa đem hắn giam cầm vào trong mắt.

Tựa như một giấc mộng hoang đường, nhưng nay lại trở thành sự thật.

Loại người như Mẫn Thượng Hiên, Bạch Khuê vẫn đều nhớ rõ Phùng Thi Thúy từng hình dung Mẫn Thượng Hiên thế nào.

"Chỉ có bẻ gãy cánh chim, buộc chặt tay chân Mẫn Thượng Hiên, đem hắn chặt chẽ trói tại bên cạnh ngươi, mới có thể làm cho người ta yên tâm." Tại một đêm hai người thức trắng đêm trò chuyện, Phùng Thi Thúy đã nói với nàng như vậy.

"Nếu Mẫn Thượng Hiên không bị hủy, hắn sẽ rời khỏi, thậm chí sẽ quay người lại hủy ngươi."

Phùng Thi Thúy một lời thành tiên tri. Nhưng mười năm sau, thiên chi kiêu tử này lại tự mình đi vào trước mặt nàng, tự phế hai cánh, hèn mọn mở miệng cầu nàng, cầu nàng một lần nữa đem cửa lồng mở ra, cầu nàng một lần nữa thay hắn đeo lên vòng cổ.

Ngơ ngác nhìn về phía Mẫn Thượng Hiên, Bạch Khuê có chút hoang mang khó hiểu.

Có lẽ như lời Bách Hồ nói, mười năm thật sự rất dài lâu, rất dữ dội, mới sẽ khiến nam nhân này phảng phất như mắt mù tai điếc, tẩu hỏa nhập ma đi theo bên người nàng.

Hiện tại Mẫn Thượng Hiên, quả thật rất giống nàng lúc trước, bởi vì chân thật yêu thích một người, nên thà bị tra tấn cũng không nguyện xoay người rời khỏi.

Bạch Khuê nằm ngửa, nhìn về Mẫn Thượng Hiên, cùng với bầu trời mờ mịt, không một áng mây sau lưng hắn. Vô biên vô hạn, khiến người ta có cảm giác dường như đã qua mấy đời.

Thật lâu sau, nàng rốt cuộc mới mở miệng.

"Ta không cần ngươi, Mẫn Thượng Hiên." Bạch Khuê nhẹ giọng nói.

"Vĩnh viễn."

Ta không cần ngươi, Mẫn Thượng Hiên, vĩnh viễn.

Ngày ấy, Bạch Khuê không có chút độ ấm nói với Mẫn Thượng Hiên như vậy, không thể nghi ngờ đã đem quan hệ hai người phán tử hình, không cách gì xoay chuyển. Nhưng bầu không khí đông cứng này cũng không duy trì được bao lâu, bởi vì lại có cố nhân của Nguyệt Trầm Điện đến đây.

Phùng Thi Thúy tới gặp nàng.

Không có bất luận một thông báo nào, Phùng Thi Thúy đột nhiên đẩy ra cửa phòng Bạch Khuê, cười nhẹ đi đến.

Vẫn là y phục phi hồng lộ gáy lộ vai như trước, áo khoác lụa mỏng, châu ngọc hoa mỹ đầy đầu, mặt mày mù sương, phục trang hoa lệ.

Đang duy trì bộ dạng ngồi ôm gối đọc sách như trẻ con bên cửa sổ, Bạch Khuê nhìn chằm chằm Phùng Thi Thúy, nhìn đến hai mắt đều đăm đăm, nhưng vẫn có chút không tin được vào mắt mình.

Trải qua mười năm, Phùng Thi Thúy nay đã ba mươi mốt, so với dĩ vãng càng thêm xinh đẹp.

Mười năm trước, Bạch Khuê đã khẳng định rằng không có ai so với Phùng Thi Thúy còn xinh đẹp hơn. Nhưng mười năm sau, Phùng Thi Thúy lại trổ mã càng thêm diễm lệ đoạt lòng người.

Tựa như mẫu đơn, tựa như thược dược, làm cho người ta đui mù.

Bạch Khuê nhảy xuống cửa sổ, nhằm phía khuê mật của mình ngày trước, vừa cười vừa ôm lấy nàng như trân bảo.

"Loại cảm giác này thật kỳ quái." Bạch Khuê kéo Phùng Thi Thúy, hai tròng mắt nhấp nháy, nhịn không được nói.

"Mười năm trước, chúng ta chỉ cách nhau một tuổi. Mười năm sau, chúng ta lại cách đến mười một tuổi."

Mà Phùng Thi Thúy chỉ chứa ý cười nhìn nàng, ánh mắt phức tạp, giống như có thiên ngôn vạn ngữ, nhưng một từ cũng chưa thể nói ra.

Hai người ấp ấp ôm ôm trò chuyện nửa ngày. Bạch Khuê lúc này mới phát hiện Mẫn Thượng Hiên đang đứng ở cửa, cầm trên tay đồ ăn vặt muốn đem cho nàng, an tĩnh nhìn bọn họ, ánh mắt phức tạp.

Rất nhanh, Bạch Khuê lại dời đi ánh mắt, quay đầu nhìn về phía Phùng Thi Thúy.

"Dẫn ta đi đi, Thi Thúy." Bạch Khuê nở nụ cười yếu ớt.

Nhìn đến Mẫn Thượng Hiên ngoài cửa, Phùng Thi Thúy cũng nhợt nhạt nở nụ cười, đóa diễm hoa trên mi tâm càng toát ra vẻ yêu dã.

"Ta chính là đến dẫn ngươi đi." Phùng Thi Thúy ôn nhu nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net