Hồi thứ bốn mươi tám

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hồi thứ bốn mươi tám

Bách Hồ đi đến chiến trường phương Nam. Hiện tại nơi đó đang triển khai hừng hực khí thế, hàng loạt phe phái đại chiến.

Cho dù đồng minh Ma giáo của Nguyệt Trầm Điện đều phái ra nhân lực tương trợ, cho dù Bạch Khuê không ngừng đưa Kỳ Thú qua, tin tức truyền về vẫn như trước không mấy khởi sắc. Quyết tâm tiêu diệt bọn họ của các danh môn chính phái, một năm so với một năm càng thêm kiên quyết.

Nhưng đây kỳ thật không phải lỗi của Nguyệt Trầm Điện.

Tựa như nhân sĩ cùng đạo sĩ giang hồ có vô số môn phái. Mặc dù Ma giáo đều thuộc kiểu đoàn thể lạc đàn, không tuân theo lễ giáo thế gian, nhưng cũng phân ra làm nhiều dạng khác nhau.

Nguyệt Trầm Điện cùng liên minh Thất Sa Lâu đều thuộc loại hình quái gở, chỉ thích làm theo ý mình, một khi bị thương tổn liền hoàn trả gấp mười lần. Nam Cung Phức cùng Vô Tai Giáo lại thuộc loại hình Ma giáo khác, hung ác hơn, mang tính công kích nhiều hơn.

Người trong thiên hạ luôn cảm thấy Ma giáo là cùng một giuộc, cho nên những loại hình Ma giáo mang tính công kích tương tự đã khiến Nguyệt Trầm Điện chịu không ít liên lụy.

Nhiều ngày nay, Bạch Khuê ăn ngon ngủ đủ, vừa đào tạo Ngọc Thạch, vừa bám theo Đinh Triết Tương đi nghị sự, cùng hắn nghe tất cả việc lớn việc nhỏ trong Điện, tham dự thảo luận, số lần cực kỳ thường xuyên, làm Đinh Triết Tương không khỏi liếc mắt xem thường vô số lần.

"Ngươi đúng là mệnh khổ a, Bạch Khuê! Rõ ràng đã không phải Khuyển Chủ, còn theo ta tự tìm việc làm? Không bằng ta đưa vị trí Điện Chủ này cho ngươi, sau đó dạo chơi tứ hải đi."

"Dù sao ngủ nhiều xương sống thắt lưng đau, đành bất đắc dĩ thay ngươi phân ưu thôi." Thập phần tự nhiên châm một tách trà cho mình, Bạch Khuê trân tráo trả lời.

"Năm đó ngươi là ta tự tay nuôi lớn, còn phải kêu một tiếng Bạch Khuê các hạ a!"

Đinh Triết Tương hừ mũi, nở nụ cười khinh bỉ nói:

"Ta thật không nhớ rõ trong cuộc đời này, có lúc nào kêu tiểu quỷ ngươi là các hạ."

Nhưng chút tiểu đấu tiểu nháo của hai người cũng không thể che dấu được tình thế nghiêm trọng, ngày càng gấp gáp của phương Nam.

Nghe nói, Bách Hồ đã hãm sâu vào chiến trường, lộ diện nguyên hình, hóa thành chân diện mục là một con bạch hồ to lớn, kinh sợ đám danh môn giáo phái chung quanh, làm bọn họ nôn nóng kêu gọi, lấy đại nghĩa tìm cứu binh, khiến tất cả phân bộ, phòng tuyến lớn nhỏ có liên quan ở phụ cận của Nguyệt Trầm Cốc đều khởi chiến sự.

Bạch Khuê nghe xong, mày đều nhăn lại.

"Sự tình càng lúc càng phiền toái. Có lẽ ta cần cắt một chút huyết nhục, triệu ra hai ba cự long ăn thịt người xuất hiện." Cuộn mình trên ghế nằm, Bạch Khuê bưng tách trà ấm áp, nặng nề nói.

"Không làm chút gì dọa lui đám hỗn đản kia, Nguyệt Trầm Điện có khi chết lúc nào cũng không biết."

Không ngờ lời này của Bạch Khuê vừa ra, toàn bộ gian phòng đều an tĩnh.

Mẫn Thượng Hiên trừng mắt nhìn nàng, ngay cả tâm phúc Tử Vân thay Đường Chủ Phùng Thi Thúy tham dự hội nghị cũng lộ ra vẻ mặt trách cứ.

Đinh Triết Tương cũng không ngoại lệ, sắc mặt âm trầm, nhu nhu huyệt thái dương, vung tay lên, để mọi người đều lui xuống.

Không bao lâu, trong gian phòng to như vậy chỉ còn lưu lại Đinh Triết Tương ngồi trên chủ tọa, cùng với Bạch Khuê bên cạnh ghế nằm.

"Nếu ta nhớ không lầm, cho dù là thời điểm ngươi tại vị tám năm trước, cũng chỉ từng dưỡng ra hai con cự long ăn thịt người. Trong đó một con vẫn là dùng mấy căn xương sườn trong lúc trọng thương ngươi thuận tiện đào ra." Đinh Triết Tương thần sắc không tốt, trêu tức nhắc nhở.

"Một con khác phải tốn thời gian rất lâu, dùng tóc, huyết nhục nuôi nấng thành."

"Đúng vậy, ta đã suy nghĩ, nếu một hơi cắt rơi mái tóc dài này, lấy nhiều máu hơn một chút, dùng thêm mấy căn ngón chân ngón tay vô dụng, bằng không thì nhổ móng tay hoặc lóc thịt róc xương, chừng mấy khối thịt hẳn là đủ."

Bạch Khuê thần thái thản nhiên đi đến chỗ ngồi xa hoa cực đại trên chủ vị của Đinh Triết Tương, bình tĩnh nhìn hắn.

"Cự long ăn thịt người có tính dẻo dai rất tốt. Chỉ là lúc trước ta chết cự long ăn thịt người cũng chết theo, ngươi đã quên sao?" Bạch Khuê quan sát phản ứng trên mặt của Đinh Triết Tương, nhắc nhở.

"Càng nuốt được nhiều địch nhân càng biến lớn, hơn nữa còn da dày thịt béo, cực kỳ hung mãnh."

Đinh Triết Tương lại không phát ra một tiếng động nhìn nàng, sắc mặt càng thêm khó coi.

Trong đôi mắt đen trầm cùng sắc mặt tiều tụy kia, phảng phất như lộ ra chút vô lực mà Bạch Khuê khó có thể hình dung.

Rốt cuộc, Đinh Triết Tương cũng di dời ánh mắt, đổ người về phía sau, nhắm mắt, ngưỡng cổ, tựa vào lưng ghế thở dài.

"Bạch Khuê." Hắn suy sụp nói.

"Đã qua mười năm, ngươi quên rồi sao? Ta đã sớm tự lập, không bao giờ cần ngươi giống như lão mụ tử đi theo sau mông lo lắng. Ngươi hiểu không?"

Mặc dù Đinh Triết Tương khó được lúc yếu thế, nhưng Bạch Khuê lại phi thường bất mãn.

Giống như lúc trước, nàng vươn tay bóp lấy cánh tay của Đinh Triết Tương, phản bác:

"Ta không giống lão mụ tử, chỉ muốn hỗ trợ mà thôi!"

Vẫn duy trì tư thái ngưỡng đầu, tựa vào lưng ghế như trước, Đinh Triết Tương chậm rãi mở ra mí mắt, hoạt động con ngươi nhìn về phía Bạch Khuê bên cạnh. Mái tóc đen dài không được buộc gọn buông xõa ra phía sau, lác đác từ trên đầu vai hắn chảy xuống.

Đó là một Đinh Triết Tương hiếm thấy, dỡ xuống võ trang, chỉ còn sự mỏi mệt.

Cho dù là tại mười năm trước, thần thái này của Đinh Triết Tương, Bạch Khuê cũng không thể thấy vài lần.

"Bạch Khuê, ngươi rốt cuộc có biết hay không, bảo hộ ngươi, là việc làm cho ta nhọc lòng nhất?" Nhìn về phía nàng, Đinh Triết Tương thống khổ nói. Thần sắc không biết làm sao đến cực điểm.

Lời nói đó làm cho Bạch Khuê vô cùng cay mũi, đỏ đôi mắt. Nhưng không biết vì sao, nàng lại bị bộ dạng như dẫm phải phân kia của Đinh Triết Tương chọc cười.

"Không phải ngươi đã nói các ngươi là nghiệp chướng mà cuộc đời này ta cắt bỏ không được sao?" Bạch Khuê mặt mày loan loan, dùng lời mà Đinh Triết Tương từng nói qua với nàng chèn ép hắn.

Mà Đinh Triết Tương chỉ trầm mặc nhìn nàng, không trả lời.

"Đúng rồi, Đinh Triết Tương, kỳ thật ta vẫn luôn muốn hỏi ngươi, Chiêu Hồn Đường kia là thế nào?"

Nhìn Đinh Triết Tương như vậy, Bạch Khuê rốt cuộc đem ngờ vực vô căn cứ ở trong lòng hỏi ra khỏi miệng:

"Nếu Nguyệt Trầm Điện thật lòng muốn ta sống lại, vì sao cần khua chiêng gõ trống đến như vậy? Lén lút hành động không phải dễ dàng hơn sao?"

Không ngờ, sau khi nghe câu hỏi đó, Đinh Triết Tương lại lạnh lùng nở nụ cười.

"Ta chính là muốn khua chiêng gõ trống." Ngữ điệu của Đinh Triết Tương cực kỳ âm lãnh, làm cho người ta không rét mà run.

"Ta muốn Mẫn Thượng Hiên vĩnh viễn nhớ rõ. Ta sở dĩ để cho hắn còn sống là vì đem ngươi sống lại. Ta cũng muốn thế nhân vĩnh viễn nhớ rõ. Năm đó bọn hắn giết chết Bạch Khuê, mà nay Nguyệt Trầm Điện không chỉ sẽ làm Bạch Khuê sống lại, còn muốn hướng bọn hắn đòi lại công đạo."

Dứt lời, Đinh Triết Tương rũ mi nhìn về phía Bạch Khuê, bên khóe miệng là ý cười tàn khốc, hỏi nàng:

"Như vậy, ngươi đã hiểu chưa?"

Trong sảnh đường to lớn, ánh nến mơ màng, lư hương lượn lờ, hai người đều tựa lưng vào ghế ngồi trên chủ tọa, an tĩnh nhìn nhau, không hẹn mà cùng lâm vào trầm mặc, lại vẫn có thể hiểu rõ suy nghĩ của đối phương.

Đây là lần đầu tiên sau khi Bạch Khuê sống lại, đã cùng Đinh Triết Tương song song dỡ xuống mọi đâm chọc võ trang, mở ra tâm tư, trò chuyện với nhau như vậy.

Đinh Triết Tương thật sự không còn là con rắn nhỏ lúc mới tiến vào Nguyệt Trầm Điện, phải cần đến sự che chở của nàng mới không bị đám hổ đói trong Điện phân thực. Đã nhiều ngày nhìn Đinh Triết Tương ở trong Điện chỉ huy, Bạch Khuê đã suy nghĩ vô số lần, gia hỏa này thật sự đã trở thành Xà Vương.

Còn là một Xà vương như trước trong lòng có vị trí của nàng.

Bạch Khuê nhịn không được cúi người thấu gần qua, duỗi ra hai tay ôm chặt lấy Đinh Triết Tương.

Đem mặt vùi vào vai gáy của hắn, hai tay chế trụ vòng eo hắn, khuôn mặt nhẹ cọ sát, giống như muốn đem tất cả tình cảm phức tạp trong lòng thông qua một cái ôm này mà trần thuật ra ngoài.

"Thì ra, ta cũng rất được yêu thương!" Thanh âm Bạch Khuê khàn khàn, nhẹ nhàng nói.

Mà Đinh Triết Tương khó được lúc không tránh thoát cái ôm gắt gao này.

----------~★~----------

Nhập thu, chiến trường phương Nam càng thêm rực lửa.

Hôm nay, Bách Hồ cứ có cảm giác rất kỳ quái, bởi vì vốn dĩ tình hình chiến đấu bây giờ đối với Nguyệt Trầm Điện rõ ràng cực kỳ bất lợi, chỉ kém không bao lâu liền có thể làm hắn cùng liên minh của Nguyệt Trầm Điện suy bại, nhưng chiến tuyến bên Hà Thanh Thu phụ trách lại bỗng nhiên truyền đến tín hiệu lui binh.

Đang cảm thấy kỳ quái, kết quả vừa qua hai khắc chung thời gian, liền thấy Bạch Khuê mang theo viện binh đến.

Điều này càng làm cho Bách Hồ cảm thấy thập phần cổ quái.

Từ chỗ Bạch Khuê cùng Mẫn Thượng Hiên bên kia, hắn cũng đã rõ ràng mọi chuyện, là Hà Thanh Thu bụng dạ khó lường tiếp cận Bạch Khuê, muốn giết hại nàng, làm cho nàng hồn phi phách tán. Nhưng từ việc hắn đem Bạch Khuê đuổi ra khỏi tuyến đường mai phục lúc trước, cùng tác phong hôm nay vì Bạch Khuê đến mà lui binh, nhìn thế nào cũng không giống.

Nếu so sánh, Hà Thanh Thu càng giống như là...một "chó săn".

Trước tiên thay chủ nhân phát hiện dị trạng, sau đó bài trừ tất cả uy hiếp chướng ngại, hơn nữa tránh tình huống phải giao phong.

Nhưng ý tưởng này của Bách Hồ rất nhanh liền vì sự xuất hiện của Bạch Khuê mà quăng đến sau đầu.

Bởi vì Bạch Khuê mang theo phi long ăn thịt người cực đại đến đây.

Cự long ăn thịt người đen thùi kia, lân giáp đều cứng rắn như sắt, chỉ mới vù vù bay đến đây, liền che khuất nửa phiến thiên không.

Cho dù là những tiểu bối chưa từng tham dự chiến sự mười năm trước, cũng từng nghe qua loại quái vật khó chơi này.

Lấy một địch trăm, càng đánh càng hăng, cũng là một trong những nguyên nhân khiến thế nhân năm đó e sợ, muốn diệt trừ Bạch Khuê. Nhưng chỉ có người trong Nguyệt Trầm Điện biết rõ, muốn gọi ra cự long này, Bạch Khuê rốt cuộc phải trả giá bao nhiêu đại giới.

Nhìn Bạch Khuê ngồi ở trên thân cự long, mang theo Kỳ Thú cùng thủ hạ quét ngang ngàn quân, Bách Hồ tâm đều đau. Tóc dài ngang eo của Bạch Khuê nay chỉ chạm tới vai, sắc mặt cực kỳ kém, ước chừng mất không ít máu, thậm chí là lóc thịt róc xương mới đổi được con cự long này đi.

Vốn tưởng Đinh Triết Tương nhất định sẽ ngăn cản Bạch Khuê dùng loại thủ đoạn này ra giao chiến, nhưng xem ra, Đinh Triết Tương chung quy không lay chuyển được Bạch Khuê.

Bạch Khuê vẫn là đến đây. Tựa như thời điểm tại Đấu Thú Tràng năm đó, lúc mọi người đều nhận định hắn không sợ không ngại bị đối xử như súc vật, lãnh đạm mặc cho hắn tự sinh tự diệt, Bạch Khuê liền đến đây, cứu vớt hắn đi ra.

Đang chen chúc cùng một chỗ bày trận, địch quân lập tức rối loạn tay chân, bị cự long bỗng nhiên xuất hiện trên không trung nuốt không ít người. Trận hình bị phá hỏng, người ngựa đều đại loạn. Hơn nữa Bạch Khuê thỉnh thoảng lại triệu ra một đàn mãnh hổ, sói hoang hung mãnh, thương vong thảm trọng.

Vì thế, rất nhanh địch nhân đều thuận tiện lui lại.

Một trận đã xong.

Cự long hạ xuống đất, Bạch Khuê từ trên đầu cự long nhảy xuống, chậm rãi đi về phía Bách Hồ đã tràn đầy vết máu.

Đứng lại trước mặt Bách Hồ, Bạch Khuê có chút không đành lòng, bắt đầu kiểm tra từng miệng vết thương dữ tợn trên thân hồ ly cực đại của hắn. Bờ lông tuyết trắng mà Bách Hồ luôn lấy làm tự hào giờ phút này tràn đầy vết thương thảm thiết, máu me loang lổ đến không đành lòng nhìn thẳng.

Bị không ít máu bết dính vào làm lông hắn biến thành một mảnh hỗn độn, lộ ra miệng vết thương nghiêm trọng, cơ hồ có thể thấy cả xương cốt phía dưới.

Mà vừa thấy Bạch Khuê đến gần, cỗ bén nhọn cùng bạo liệt khi Bách Hồ đối phó với kẻ địch đều không còn sót lại chút gì.

"Thế nhân kỳ thật cũng không khát vọng có anh hùng, bởi vì thế gian có cực khổ mới sản sinh ra anh hùng..." Bách Hồ biến trở về nhân hình, một bên nói với Bạch Khuê như vậy, một bên đem gương mặt vùi vào bàn tay Bạch Khuê duỗi ra với hắn, trằn trọc hôn lên, vô cùng thành kính.

"Tuy nhiên, Bạch Khuê, ngươi vĩnh viễn là anh hùng của ta." Hắn nhẹ giọng nói.

Kỳ thật mười năm trước hắn làm nội gián cho Nam Cung Phức, không phải là vì trung thành với chủ nhân, mà vì giữa bọn họ còn rất nhiều khúc mắc.

Song thân của hắn đều là hồ yêu trăm năm, lại vì tu luyện nhập ma mà có tính thích sát nghiêm trọng. Cả hai đều chết dưới tay nhân sĩ chính phái thảo phạt. Bách Hồ được Nam Cung Phức lấy nội đan của song thân làm đại giới cứu về, che chở nuôi nấng.

Kia kỳ thật chỉ là đồng giá giao dịch, nhưng ngay lúc đó, Bách Hồ lại chỉ im lặng tiếp nhận.

Bách Hồ từng nghĩ đến việc cùng Nam Cung Phức hoàn mỹ chung đụng, ở lại trong môn phái của hắn, thay hắn làm việc. Mà Nam Cung Phức ban cho hắn áo cơm cùng chỗ dung thân, như vậy hai người chính là người nhà, là ràng buộc.

Thậm chí khi hắn làm việc thất trách, làm trọng thương người trong giáo, Nam Cung Phức đối hắn trừng phạt, Bách Hồ đều coi như một loại yêu thương trách cứ.

Thời điểm Bạch Khuê gặp phải hắn lúc hắn đang bị trừng phạt trong Đấu Thú Tràng, cho dù bị Nam Cung Phức hạ thần chú trói buộc yêu lực, mất đi mọi năng lực, bị ném vào trong Đấu Thú Tràng, tay không tấc sắt cùng đám nhân loại ngu si vật lộn, hắn cũng không cảm thấy có gì không đúng.

Hắn vẫn luôn nghĩ kiểu đãi ngộ này là đương nhiên, cho đến khi hắn gặp Bạch Khuê.

Mới đầu, Bách Hồ luôn cảm thấy Bạch Khuê chỉ là thương hại hắn. Sau đó mới phát hiện, Bạch Khuê đích thực cũng có sở cầu đối với hắn, nhưng thứ nàng muốn chỉ là được hắn đền đáp đồng dạng cảm tình, như thế mà thôi.

Rõ ràng biết hắn cùng với Nam Cung Phức từng có liên lụy, cũng từng kiêng kị đến mức muốn đuổi hắn đi, nhưng Bạch Khuê cuối cùng vẫn lựa chọn để hắn ở lại.

Không giống như lúc hắn từng tại trong rừng rậm tối tăm tìm thấy đồng loại, Bạch Khuê tiếp nhận hắn, đã làm cho nhân sinh của hắn tăng thêm rất nhiều màu sắc.

Bởi vì Bạch Khuê, Bách Hồ mới biết được, cái gì mới chân chính là yêu.

Yêu là hy vọng ngươi vui vẻ, không đành lòng nhìn ngươi bi thương đau khổ. Yêu là ở thời điểm hắn đang ở trong bộ dạng không chịu nổi nhất, Bạch Khuê vẫn duỗi tay ra với hắn. Yêu là giống như lời Bạch Khuê từng nói: "Theo ta đi, sóng vai xuất chinh, săn sóc lẫn nhau, cùng ta đồng cam cộng khổ."

Chỉ một câu ngắn ngủi như vậy, liền mang đến Bách Hồ vô hạn hi vọng, cùng mong đợi đối với tương lai.

Đó mới là yêu, còn thứ mà Nam Cung Phức cung cấp, chỉ là ích lợi trao đổi, thậm chí là lợi dụng.

Nhưng mười năm trước, hắn lại vẫn nhớ kỹ phần tình cảm cùng Nam Cung Phức chung sống nhiều năm, vì Nam Cung Phức truyền tin tức, nghĩ rằng nó sẽ không ảnh hưởng toàn cục.

Ai ngờ, hắn hại chết Bạch Khuê.

Rõ ràng so với ai khác đều muốn cùng Bạch Khuê vĩnh viễn sinh tồn, hắn lại chẳng khác gì với tên Mẫn Thượng Hiên chết tiệt kia, hại chết Bạch Khuê.

Còn nhớ mười năm trước, hắn ghé vào bên quan tài của Bạch Khuê, ngơ ngác nhìn thi thể vô cùng thê thảm của nàng. Loại cảm giác đó tựa như tất cả khát vọng đều chậm rãi khô kiệt, phai màu.

Thế nhân kỳ thật cũng không khát vọng anh hùng, nhưng ngươi vĩnh viễn là anh hùng của ta.

Sau đó Bách Hồ mới phát hiện, chuyện khiến hắn tự hào nhất cho tới nay, chính là đã lựa chọn đi theo Bạch Khuê năm đò, cùng nàng sóng vai, tham dự vào nhân sinh của nàng.

Bởi vì như vậy, hắn mới chính thức tìm được trọng tâm của cuộc đời hắn.

----------~★~----------

Sau trận chiến khốc liệt kia, Bách Hồ cùng Bạch Khuê quay lại Phân Bộ nghỉ ngơi, tắm rửa trị thương, sau đó song song nằm đến trên giường.

Bọn họ phi thường mệt mỏi, nhưng vẫn mở nửa con mắt, nghiêng người nhìn đối phương.

Bởi vì Bạch Khuê biết hắn có chuyện muốn nói với nàng, mà hắn cũng đích thực có chuyện muốn nói.

"Bạch Khuê, còn nhớ rất lâu rất lâu phía trước, ngày mà ngươi mang ta rời khỏi Đấu Thú Tràng, ta đã nói về sau ngươi phải đáp ứng ta một yêu cầu sao?"

Bạch Khuê gật đầu.

"Ta không cần tự do, ngươi muốn cái gì ta cũng đều có thể tìm tới cho ngươi. Yêu cầu duy nhất của ta là...ngươi không tha thứ ta cũng không sao, nhưng..." Bình tĩnh nhìn về phía Bạch Khuê, Bách Hồ cầm lên tay nàng, thành kính hôn môi.

Sau đó, hắn nhẹ giọng nói:

"Nhưng thỉnh ngươi giống như trước kia, cùng ta sóng vai, đồng cam cộng khổ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net