Hồi thứ chín

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lớp lụa dài mờ mờ ảo ảo của đấu lạp khẽ bay bay, Bạch Khuê theo chân gã sai vặt, rải bước qua từng giá sách cao ngất, chiếm cứ cả một vách tường.

Bởi vì bị mùi đồ ăn ở phụ cận hấp dẫn, hôm nay mới sáng sớm Bạch Khuê liền tỉnh, ăn xong lại buồn ngủ lờ đờ, khó được lúc không lười biếng nằm xuống ngủ tiếp, liền dậy sớm đến thư phố (*nhà sách*) này đi dạo.

Ánh nắng yếu ớt của mặt trời mọc tràn ngập toàn bộ gian phòng, mùi sách quẩn quanh nơi chóp mũi.

Vừa đi, gã sai vặt vừa kiên nhẫn giới thiệu các loại hình sách được bày bán tại thư phố, cách đóng sách cùng xếp đặt, phân loại như thế nào. Bạch Khuê lơ đãng lắng nghe, trong nội tâm lại chỉ suy nghĩ, nhiều sách như vậy xếp san sát nhau thật là đẹp mắt.

Sau này nàng cũng muốn làm một gian thư lầu như vậy trong thôn trang tương lai của nàng.

Cuối cùng, biết hành lý của mình đã quá cồng kềnh, Bạch Khuê chỉ mua ba quyển sách.

Một quyển du ngoạn tạp ký, một quyển tiểu thuyết về thần tiên ma quái, cùng một quyển bút ký võ lâm. Đây đều là những loại sách giải trí rất thích hợp để tiêu phí thời gian, còn có bìa sách tinh xảo cùng chữ thể uyển lệ, nàng rất vừa lòng.

Không có kêu người đem sách đưa về khách điếm, Bạch Khuê tự mình ôm sách, hướng về phía trà lâu ngon nổi tiếng mà nàng thăm dò được hôm qua đi đến.

Nàng rất quen thuộc giờ giấc làm việc của bọn buôn người. Hơn nữa, ước chừng các nhóm buôn người ở Đại Thành đều thống nhất khai trương tại thời điểm hoàng hôn, để khách nhân không cần phải chạy vạy nhiều bận như vậy.

Chỉ khi nào muốn dùng bạc mua chuộc bọn buôn lậu, đặt trước những nô lệ chất lượng tốt, mới cần chạy nhiều bận như thế. Nhưng Bạch Khuê lười, không muốn làm nhiều việc, nên thôi.

Hơn nữa, mấy chuyện như tuyển lựa người này, cho tới nay nàng đều thập phần tin tưởng vào duyên phận.

Vừa tiến vào trà lâu, chưởng quầy liền nhận ra nàng đến, cung kính dẫn nàng tới sương phòng riêng biệt trên lầu hai đã đặt trước hôm qua.

Cửa vừa mở ra, Bạch Khuê liền thập phần vừa lòng.

Không gian rộng rãi cùng bộ bàn ghế tao nhã, thậm chí còn rất tri kỷ bày một cái ghế dài mềm mại bên cạnh cửa sổ thả màn trúc, để khách nhân có thể nửa ngồi nửa nằm ở trên đó, nghe thuyết thư dưới tầng trệt lớn giọng kể chuyện.

Sương phòng nàng chọn là ở cuối dãy, bên cạnh chỉ có hai ba gian khác tương liên với nhau, sẽ không có người huyên náo đi qua đi lại, âm lượng của thuyết thư vang đến đây cũng vừa đúng - không quá lớn mà cũng không quá nhỏ, cho dù không muốn nghe, với âm lượng không gây phiền lòng kia, nếu đóng mắt một hồi cũng có thể ngủ được.

Bạch Khuê đem sách ném xuống trên ghế dài, bản thân cũng thoải mái nằm lên.

Gã sai vặt tiến vào đưa điểm tâm cùng châm trà dường như đã quen với những khách nhân thoáng đãng kiểu này, bộ dạng phục tùng thu mắt, đem mọi thứ dọn lên trên cái bàn nhỏ bên cạnh ghế mềm xong liền cung kính vái chào, lui ra ngoài.

Có thể nói, trong tòa thành chủ yếu là để hưởng lạc này, phong cách phục vụ của từng nơi đều làm cho người ta hết sức hài lòng!

Trình độ loại này, không phải chỗ nào cũng tìm được nha!

Hiện tại, thuyết thư đang ở bên ngoài kể hăng say, là giai thoại về tài tử giai nhân. Bạch Khuê nghiêng đầu, hứng thú lắng nghe.

Kỳ thật, nàng thường xuyên hoang mang. Những giai thoại tốt đẹp đến mức phi lý như vậy, sao ở thời đại nào cũng có người tin, cũng có thể kể đi kể lại một cách không biết mệt như thế?

Hoàn mỹ đến không có tiếc nuối, trên thế gian này sao có thể có loại tình yêu như vậy?

Chẳng lẽ bọn họ không nhìn thấy, thế giới này nơi nơi đều thấy máu. Mỗi ngày bên ngoài đều nhan nhản những cảnh tượng thù hận, truy đuổi, tham lam cùng cướp đoạt?

Tựa như cái thế giới mà trước kia nàng từng ở, không có một ngày không đối mặt với hỗn loạn.

Tựa như khi Úc Bách rời khỏi.

Sau khi Úc Bách rời khỏi, Bạch Khuê đã học được một chân lý quan trọng. Đó là cho dù người trước mắt có cùng ngươi nương tựa vào nhau đến thế nào, chặt chẽ khăng khít đến thế nào, vẫn sẽ có ngày mây gió đổi dời.

Lòng người rất hay thay đổi thất thường, không có lòng tin tuyệt đối, chỉ có sự thật sẽ biến hóa theo thời gian mà thôi.

Giống như Úc Bách đã làm cho nàng rơi vào hoàn cảnh không được siêu sinh.

Giống như Mẫn Thượng Hiên, lúc nào cũng âm thầm mưu kế, cuối cùng đem nàng hại chết.

Cảm giác ngực luôn bị chèn một khối băng, vĩnh viễn không có cách nào hòa tan nổi. Nó lúc nào cũng nhắc nhở nàng: không cần trầm luân, phải bảo vệ chính mình. Nhưng đồng thời, cũng khiến nàng nhịn không được sinh ra giấc mộng trung khuyển trong lòng, chạy chọt tìm kiếm.

Muốn bồi dưỡng một tình nhân vĩnh viễn không rời bỏ nàng, phản bội nàng. Nhưng ở tại Nguyệt Trầm Điện mười mấy năm, Bạch Khuê vẫn chưa từng thành công.

Mẫn Thượng Hiên chính là ví dụ máu chảy đầm đìa. Ngay cả Dương Thư Ngạn vẫn luôn hiểu rõ lẫn nhau nhất cũng là một người khó có thể nắm lấy, bởi vì ân tình mà sống ở bên cạnh nàng.

Bạch Khuê thật sự không hiểu, không hiểu bản thân nàng cùng thế giới này rốt cuộc có mâu thuẫn gì. Nàng rõ ràng đã nỗ lực nhiều như vậy, thành thật đối đãi, thâu tâm đào phế, nhưng vẫn không có được sự đối đãi ngang bằng, ấm áp tuyệt đối.

Có lẽ đó là chuyện căn bản không làm được, có lẽ là do bên trong loại hoàn cảnh hiểm ác của Nguyệt Trầm Điện, căn bản không thể bồi dưỡng ra một đứa nhỏ trung tâm.

Cũng có lẽ là vì, nàng chính là một chủ tử người gặp người ghét.

Càng nghĩ càng loạn, Bạch Khuê lấy chiếc đũa chọc vào một khối nem rán, đem nguyên một khối nhét vào trong miệng, lại đưa tay rót một ly trà, nghĩ tới tí nữa đến buổi chiều phải đi đến khu chợ của bọn buôn người, thần kinh liền căng thẳng.

Tại khu chợ đó có thể tìm thấy đứa nhỏ mà nàng muốn hay không? Hay là cho dù tìm khắp đám ăn mày trong cả tòa thành, vẫn tìm không được người nàng muốn?

Đây là lần đầu tiên nàng không phải vì Nguyệt Trầm Điện chọn người, mà hoàn toàn vì bản thân. Loại cảm giác này thật ly kỳ, cũng thật hồi hộp.

Hương khí từ lư hương trong phòng bay thoang thoảng. Bạch Khuê nằm trên ghế mềm, ánh mắt xuyên thấu qua khe hở của màn trúc nhìn xuống vị thuyết thư thần thái tung bay phía dưới, cùng đám khách nhân đang tươi cười vui vẻ kia.

Cảm giác như thanh âm càng lúc càng xa.

Nàng giống như lại hồi trở về dĩ vãng. Khi đó, trước khi ngủ, nàng đều triệu một người trong "đàn chó" đến bên giường kể về những đồn thổi trên giang hồ, kể về một đoạn du ngoạn, mãi cho đến khi nàng ngủ. Chỉ cần nàng còn chưa ngủ, bọn họ liền không được phép rời đi.

Khi ấy cũng là như thế này, thanh âm càng lúc càng xa. Sau đó, nàng chìm vào một giấc ngủ sâu.

Nàng ngủ không hề phòng bị, hơn nữa ngoài ý muốn rất trầm.

Mãi cho đến khi chuột con tới cắn đầu ngón tay nàng kêu to, nhắc nhở đã đến thời gian, Bạch Khuê mới chậm rãi mở ra mí mắt.

Trông thấy vách tường đã hoàn toàn bị nhuộm lên ánh sáng hoàng hôn, nàng còn có chút mơ màng, không biết mình đang ở nơi nào.

Thậm chí còn suy nghĩ, vì sao bản thân một mình ngủ trong này? Mẫn Thượng Hiên đâu? Dương Thư Ngạn lại đi nơi nào? Vì sao không có một ai ngồi ở bên giường nàng, để nàng vừa mở mắt ra liền thấy?

Sau đó, Bạch Khuê mới nhớ ra, thời khắc đó đã cách rất xa.

Ước chừng khoảng mười năm.

Xuống giường, chậm rãi mang giầy, đeo khăn che mặt, đội đấu lạp, Bạch Khuê chậm rãi di động, như u hồn bay ra khỏi trà lâu, mịt mờ bước trên ngã tư đường người đến người đi, hướng về phía khu chợ của bọn buôn người đi tới.

Trời nổi lên chút gió, làm lớp lụa dài trên đấu lạp của nàng bay lất phất, y phục cũng xôn xao lay động.

Cước bộ không ngừng, trong nội tâm lại suy nghĩ, lần này tìm người, không cần đa mưu túc trí như Đinh Triết Tương, không cần có thần lực trời sinh như Bách Hồ, cũng không cần mang thiên phú dị bẩm như Mẫn Thượng Hiên.

Chỉ cần một người có tư chất trên trung bình, diện mạo tương đối dễ nhìn là đủ.

Vốn tưởng rằng cứ như vậy rảo bước đến mục đích, lại có người chặn đường nàng.

Bạch Khuê nâng mắt, người tới là một nam tử bạch y cũng đội đấu lạp phủ lụa dài, dáng người nghiêm cẩn, khí chất thanh tao cao quý.

Bạch Khuê mờ mịt, đây là vị nào?

Bộ thời buổi này mỗi người đều lưu hành chuyện đến chặn đường như vầy sao?

"Có việc cần thương lượng, có thể chiếm dụng một ít thời gian của cô nương hay không?"

Vừa nghe, lập tức nghe ra thanh âm ôn nhuận thuộc về thanh niên, còn có điểm quen tai. Bạch Khuê cười đến cứng ngắc. Gia hỏa này sẽ không là cái người mới không bao lâu lúc trước từng gặp qua đi?

Cố gắng trấn định, che miệng cười khẽ, nàng đáp:

"Chúng ta không quen biết lẫn nhau, có chuyện gì cần nói?"

Giống như sớm biết Bạch Khuê sẽ trả lời như vậy, thanh niên đưa tay vào trong ngực lục lọi một chút, bình tĩnh lấy ra một...con chuột.

Nên nói thế nào đây? Con chuột nhỏ trên lưng dán hoàng phù kia, thật sự là chết tiệt nhìn quen mắt.

Giống như sợ Bạch Khuê còn không chịu thừa nhận, hai ngón tay của thanh niên khẽ nhấn một cái, chuột con liền phốc một tiếng, đáng thương phun ra hai viên trân châu - còn là hai viên trân châu chất lượng thượng đẳng.

A, của công cụ phát tài của nàng bị bắt được!

Ánh mắt Bạch Khuê chậm rãi hướng đến bên hông thanh niên xem xét, vừa nhìn thấy lệnh bài của Minh Dương Đường đạo sĩ, lập tức chặt đứt ý đồ giả ngu.

Không hổ là lão mụ tử Minh Dương Đường, nhiều năm đối đầu chính là không thể thay đổi, xa cách mười năm còn có thể tìm tới cửa, cũng coi như các ngươi lợi hại.

Bạch Khuê nhận mệnh nói:

"Đi thôi, muốn đi đâu nói?"

Thanh niên nho nhã lễ độ vái chào, nhanh nhẹn xoay người dẫn đường. Bạch Khuê bảo trì một khoảng cách chừng hai ba bước cự ly, cúi đầu thong thả đi theo.

Cũng giống như trong ấn tượng, phía trước bay tới mùi hương khói nhan đặc hữu của đạo sĩ, trong trẻo mà lạnh lùng, cùng đại bộ phận Minh Dương Đường đạo sĩ nàng từng gặp đều giống nhau, mang theo hơi thở sáng ngời, bất nhiễm bụi trần.

Hương vị kia luôn khiến cho người ta nghĩ đến nhiều thứ mỹ hảo, tựa như tiếng chuông sớm của chùa miếu nơi rừng núi, hoặc tiếng tụng kinh lượn lờ trong sương gió.

Khiến cho nội tâm người ta bình tĩnh lại, phảng phất như mọi tạp chất trên thân đều lắng đọng. Khó trách đạo quán chùa miếu luôn là đèn sáng trong lòng mọi người, là cảng tránh gió giữa thế đạo vẩn đục, yêu ma chiến loạn.

Những người như thế này, quả nhiên cùng hạng người rắn rết như nàng...có một sự chênh lệch không hề nhỏ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net