Hồi thứ hai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạch Khuê - một cái tên từng vang danh khắp giang hồ - một kẻ lệ thuộc vào môn phái ma giáo cổ tồn tại từ xa xưa, trăm năm sừng sững không thể lay động - Nguyệt Trầm Điện.

Ngay từ lúc Bạch Khuê mười tuổi, Nguyệt Trầm Điện - tà giáo số một số hai trên giang hồ - đã bắt đầu trở thành nhà của nàng.

Tà giáo này, người đông, chiếm diện tích lớn, dễ thủ khó công, sản vật phì nhiêu, thậm chí thừa thải linh thạch gia tăng tu vi. Đâu chỉ khó chơi, quả thực là đánh hoài không chết, là ma giáo trong ma giáo, là đối tượng mà những danh môn chính phái mới ra đời tuyệt đối sẽ không lựa chọn để thử thân thủ.

Tà giáo này, thậm chí còn có truyền thừa lâu dài hơn so với rất nhiều chính phái cổ xưa khác, luôn tự thân thiết lập, dẫn đầu triển khai một bộ phương pháp quản lý tinh vi, có thể nói là hình mẫu tiêu chuẩn trong chúng ma giáo, là tấm gương để chúng ma giáo noi theo.

Tóm gọn lại mấy điểm đặc sắc như sau:

Thứ nhất, Nguyệt Trầm Điện từ trước tới nay đều thường kỳ mà chuẩn xác phái ra nhân mã, ở khắp các nơi tiếp nhận những kẻ cơ nhỡ cùng cô nhi, có truyền thống cùng kế hoạch đào tạo ác đồ lâu dài bền vững.

Thứ hai, không chỉ tại phương diện bồi dưỡng hậu bối, thậm chí ở trong nội bộ Nguyệt Trầm Điện cũng có một bộ quy tắc riêng biệt.

Nguyệt Trầm Điện chia làm hai bộ phận chính: bên ngoài là "Nguyệt Điện" do Điện Chủ thống lĩnh, bên trong là "Khuyển Cung" do Cung Chủ thống lĩnh. Mà Bạch Khuê, chính là vị Cung Chủ đứng đầu Khuyển Cung trên một người, dưới mấy trăm người kia.

Thứ ba, vô luận là chức vị gì trong Khuyển Cung, hay là Cung Chủ đứng đầu Khuyển Cung mà Bạch Khuê đảm nhiệm, đều là loại chức vị mà không người nào muốn cướp đoạt.

Khuyển Cung, đúng như tên gọi, người bên trong bất đồng với những kẻ được tự do ở Nguyệt Điện. Bọn họ đều mang trên người Thần Chú Ấn trói buộc hành động, chỉ cần còn sống, phải cả đời nguyện trung thành với Nguyệt Trầm Điện, không có cách gì rời bỏ, ngay cả tự sát cũng làm không được, nhất định phải làm "chó săn" cho đến chết.

Mà Bạch Khuê thân là người đứng đầu Khuyển Cung, Thần Chú Ấn mà nàng mang cũng không khác gì mấy so với "đàn chó săn" trong cung, chỉ là có thêm một chút quyền lực để ra lệnh cho bọn họ mà thôi.

Thần Chú Ấn khiến "đàn chó" bắt buộc phải nghe lệnh nàng, còn nàng thì bắt buộc phải nghe lệnh Điện Chủ, chỉ đơn giản như thế.

Năm đó, Bạch Khuê mới mười hai tuổi đã lấy độ tuổi trẻ con như vậy lên làm người đứng đầu Khuyển Cung, chấn kinh cả võ lâm chính phái lẫn ma giáo. Mỗi người đều phất cờ reo hò, muốn ngay tại thời điểm cánh chim của Bạch Khuê chưa đầy đặn, trực tiếp đem nàng bắt lại.

Chỉ là, tất cả hảo hán hoặc nữ hiệp tràn đầy nhiệt huyết kia, cuối cùng đều không thể được như nguyện.

Bạch Khuê mặc dù còn trẻ, nhưng nàng không những sở hữu một thân bản lĩnh triệu hồi cùng sai khiến chúng chim muông kỳ thú, mà còn có được một "nhóm lạp khuyển" số một số hai, đẳng cấp cao hơn nhiều so với các thời đại Cung Chủ trước.

Bất quá, "lạp khuyển" kỳ thật chỉ là cách xưng hô tương đối uyển chuyển mà thôi, phần lớn nhân sĩ giang hồ đều gọi người trong Khuyển Cung là "chó săn".

Tất cả "chó săn" của Bạch Khuê, đều do chính nàng tự mình chọn lựa, đào tạo thành kỳ tài.

Nhắc tới chuyện này, hầu như mỗi người đều mang vẻ mặt kinh hãi cùng căm hận. Nói thật, không biết Bạch Khuê làm cách nào nhặt được đám yêu ma quỷ quái này, chỉ tùy tiện đẩy ra một ái tướng của nàng, đã đủ để độc chiếm Đại Lương, dư thừa tư cách để tự tung tự tác, thậm chí còn có thể thoát li ra thành lập một môn phái ma giáo mới.

Bạch Khuê tại vị tám năm, Nguyệt Trầm Điện quả thực có thể nói là chúng tinh tập hợp. Chỉ là, trong số "chúng tinh" này, một người so với một người càng nổi tiếng.

Dương Thư Ngạn, Phùng Thi Thúy, Bách Hồ, Mẫn Thượng Hiên...Năm đó, cho dù là người hồ đồ đến cỡ nào, có ai chưa từng nghe qua những nhân vật khó chơi số một số hai này? Nếu chưa từng nghe qua danh hiệu của bọn họ, ước chừng ngay cả bản thân chết như thế nào cũng không biết.

Mà đám yêu ma quỷ quái này, cơ hồ đều tại dưới trướng của Bạch Khuê.

Thậm chí, vị Đinh Triết Tương mới nhậm chức Điện Chủ Nguyệt Trầm Điện cách đây không lâu kia, cũng là dưới tay Bạch Khuê phụ tá mà thượng vị, đến nay vẫn không ngừng thăng hoa nhân sinh; Mẫn Thượng Hiên vốn xuất thân từ danh môn chính phái, cũng bị Bạch Khuê chộp tới làm "chó săn"; Bách Hồ cùng Phùng Thi Thúy - hai kẻ được xem là quỷ thần trên giang hồ, cũng đều là người của Bạch Khuê.

Cái tên Bạch Khuê này, đã từng là đại biểu cho toàn bộ Nguyệt Trầm Điện.

Nhưng cũng chỉ là đã từng...

Hiện tại, mọi thứ đều trôi qua, Bạch Khuê chết thảm, mọi thứ thuộc về thời đại của Bạch Khuê đã hết.

Hơi ngưỡng ra đằng trước vuốt cằm nai nhỏ, chậm rãi đi trên con đường mòn tưởng chừng dài vô tận, Bạch Khuê nhắm mắt, cảm thụ từng tia nắng mặt trời đâm xuyên qua những khe hở nhỏ hẹp giữa tán cây râm mát, cảm thụ không khí ẩm thấp xung quanh.

Cho dù là một thanh âm nhỏ bé, tại phiến rừng nguyên thủy này lại vô hạn phóng đại, giống như đang bước đi trong một bí cảnh không người, giữa trời và đất lúc này chỉ còn lại duy nhất một mình nàng.

Mảnh rừng thâm cốc nguyên thủy này phảng phất như đã tồn tại từ thuở khai thiên tích địa. Nơi nơi đều là đại thụ ba nam nhân nắm tay vây quanh đều ôm không hết. Rêu xanh mọc khắp nơi, một chút nhân khí cũng không có. Nếu như Bạch Khuê tự tìm đường, không biết đến khi nào mới có thể đi ra.

Nhưng sẽ đi lâu như vậy, một phần là vì dọc theo đường đi, đại bộ phận thời gian Bạch Khuê đều di chuyển chậm rì rì. Nàng cực kỳ hưởng thụ loại cảm giác đầu óc trống rỗng, không phải suy nghĩ về bất cứ chuyện gì này, nên cứ như vậy si ngốc giương khóe miệng thưởng thức phong cảnh. Mà nai nhỏ dưới mông cũng rất tinh ý, mang theo nữ chủ nhân bước từng bước nhỏ. Sương sườn nhấp nhô, khi cao khi thấp, linh hoạt di động.

Suốt đoạn đường đến thành trấn, Bạch Khuê ngẩn người rất nhiều. Không phải vì nàng lại ấp trứng triệu hồi thú, mà là nhìn chằm chằm vào bộ ngực tuyết trắng, không có Thần Chú Ấn của mình.

Nàng vẫn chưa thể tin được. Dấu Thần Chú Ấn đã khiến nàng mệt nhọc bao nhiêu năm kia thật sự đã biến mất?

Một khi đã đóng lên Thần Chú Ấn của Khuyển Cung, từ đó về sau, nếu làm ra chuyện gì bất lợi đối với Nguyệt Trầm Điện, đều sẽ bị trọng thương. Nếu nghiêm trọng, thậm chí có khả năng chết bất đắc kỳ tử ngay tại chỗ.

Về vấn đề phục tùng mệnh lệnh này, cũng có một bộ quy tắc riêng. Cung Chủ Khuyển Cung không được cãi lại mệnh lệnh của Điện Chủ, còn nhóm "chó săn" trong Khuyển Cung thì không được cãi lại mệnh lệnh của Cung Chủ.

Một tầng tiếp với một tầng quan hệ phục tùng, tựa như một tòa tháp. Phía trên cùng là Điện Chủ, tầng thứ hai là Cung Chủ Khuyển Cung, tầng thứ ba mới là "đàn chó", tùy theo thứ hạng mà phục tùng.

Rất ít người biết, Nguyệt Điện cùng Khuyển Cung của Nguyệt Trầm Điện, kỳ thật chia làm hai tổ chức.

Cung Chủ Khuyển Cung nhìn có vẻ nghe lệnh Điện Chủ, nhưng kỳ thật họ chỉ trực tiếp nguyện trung thành với chính Nguyệt Trầm Điện, chứ không phải với các thời đại Điện Chủ. Cho nên, tại thời điểm nhận định Điện Chủ đã không còn đủ khả năng để nhậm chức, Cung Chủ có thể dẫn dắt "đàn chó" dưới thủ hạ của mình đem Điện Chủ giết chết, đưa người thích hợp hơn lên kế vị.

Bởi vì tính chất độc lập tự chủ này, cũng khiến Điện Chủ hơi có phần kiêng kị đối với Khuyển Chủ.

Như vậy xem ra, tựa hồ Bạch Khuê rất lợi hại, tùy thời đều có thể đem Điện Chủ phế truất, thay thành kẻ khác. Nhưng kỳ thật, phần lớn thời điểm Bạch Khuê vẫn nghe lệnh Điện Chủ, cũng chỉ có thể ở trên Thệ Đài quyết định chọn ra một Điện Chủ thích hợp.

Nhớ tới những đoạn ngày tháng đã qua kia, Bạch Khuê liền thở dài.

Mười hai tuổi liền bị tiên đoán trở thành Khuyển Chủ một cách khó hiểu, vừa phải đồng thời phụ tá ứng viên Điện Chủ kế nhiệm, vừa muốn ba ngày hai đầu, nơi nơi du đãng, tìm kiếm "tân khuyển" ưu tú cho Khuyển Cung, bị khinh bỉ cũng phải bôn ba, mới còn trẻ đã trải qua những ngày như lão quan già cỗi, ngày ngày lao lực.

Nguyệt Trầm Điện thay máu, thù mới hận cũ càng tích lũy. Máu chảy đầm đìa, kinh tâm động phách, người ngoài sẽ không thể nào tưởng tượng được.

Tên của những kẻ muốn trả thù hoặc diệt trừ Nguyệt Trầm Điện, đủ để viết thành một bản danh sách không có trang cuối, cho dù không thêm tên mới, cũng không có cách nào trong vòng trăm năm ngắn ngủi giải quyết rõ ràng.

Bạch Khuê cứ như vậy, vừa lên chức liền lập tức bị cuốn vào lốc xoáy cừu hận của các môn phái thị tộc, vĩnh viễn không được siêu sinh.

Có đôi khi, ngay cả thời gian buông bỏ vũ khí để thở cũng không có, vừa ngã vào trên giường liền ngủ như chết, nhưng không đến hai canh giờ lại bị vực dậy đi phóng hỏa giết người. Đây quả thật không phải công việc dành cho người làm!

Còn "đàn chó" từng ở dưới trướng của nàng kia...Giờ phút này nghĩ đến, lại làm cho Bạch Khuê có chút hít thở không thông.

Trên thân "đàn chó" tuy có Thần Chú Ấn trói buộc, bị vây khốn ở trong Khuyển Cung, muốn bọn hắn làm cái gì thì phải làm cái đó, cho dù là công việc đổ nước rửa chân cũng phải làm. Nhưng chỉ một ánh mắt phẫn hận của đám gia hỏa một thân ngông nghênh kỳ tài kia, cũng đủ làm cho người ta không rét mà run.

Từ trước, Bạch Khuê luôn suy nghĩ, nếu không đem "đàn chó" dữ này trói buộc bằng Thần Chú Ấn, bọn hắn sẽ đối xử với nàng thế nào?

Mà hiện tại, tình huống này thật đúng là đã xảy ra.

Cho dù giờ phút này không hiểu sao được hồi sinh, dấu Thần Chú Ấn chết tiệt của Nguyệt Trầm Điện trên thân cũng không còn, nhưng "đàn chó" chết tiệt kia thì vẫn còn - "đàn chó" mà từ trước tới nay luôn muốn đem nàng bầm thây vạn trạng.

Thời đại bây giờ, còn sống thật không dễ dàng.

Bất quá, rốt cuộc nàng đã chết bao lâu? Nguyệt Trầm Điện liệu có bao nhiêu người đã chết? Bao nhiêu người còn sống?

Mấy vấn đề này, đối với Bạch Khuê bây giờ, đều là những vấn đề thập phần sinh tử.

Nàng thành tâm hy vọng, đám Đường Chủ luôn lì lợm tìm nàng phiền toái đã già đến hồ đồ, hoặc toàn bộ đều chết bất đắc kỳ tử; cũng hy vọng "đàn chó săn" thiếu giáo dưỡng, mọc dài răng nanh cắn chủ trước kia, cũng đều bị địch nhân chặt thành bùn nhão.

Mà cho dù là những chiến hữu thân thiết với nàng lúc trước, cũng hy vọng đừng tái ngộ. Hết thảy đều bắt đầu lại từ đầu đi!

Bạch Khuê chắp tay thành hình chữ thập, thập phần thành kính khẩn cầu.

~❀•❀•❀~

Khắp sơn lâm cây cối um tùm. Mây mù cùng sương mai hòa quyện vào nhau, trôi lãng đãng không ngừng. Bạch Khuê ung dung tiêu sái chậm chạp đi tới. Nàng đã đi rất lâu, lâu đến mức khiến nàng cơ hồ nghĩ đến, có lẽ phải đi hết cả một đời mới có thể ra ngoài.

Mây trời dần dần ló dạng, đỉnh đầu rốt cuộc cũng không lại bị từng tàng cây lớn bao phủ, rốt cuộc cũng đi ra được cái thâm cốc âm u này.

Vừa có thể nhìn thấy tung tích của thành trấn, Bạch Khuê liền không nhọc công sai sử đàn kỳ thú sinh ra từ đá kia nữa, mà leo xuống đất, bắt đầu tự mình đi bộ tới.

"Nguyệt Trầm Điện, ngoại Nguyệt Điện, nội Khuyển Cung, Bạch Khuê một ngày còn, Nguyệt Trầm một ngày vinh..."

Tâm tình dị thường thoải mái, Bạch Khuê không tự chủ nhớ tới một khúc ca. Nhưng đoạn đầu tiên nhớ tới, lại là đoạn thủ khúc từng được diễn tấu qua vô số lần trong yến hội của Nguyệt Trầm Điện, do kết quả tiên toán của Thệ Đài phổ thành nhạc khúc.

Lúc này, nàng mới phát hiện, tất cả quang ảnh trước khi chết tồn tại trong trí nhớ của nàng, đều nằm gọn bên trong Nguyệt Trầm Điện.

Vô luận là thời thơ ấu hay là hết thảy ràng buộc, vô luận là căm hận hay là quyến luyến, đều nằm trong tòa thành xa hoa mà tàn khốc trên núi kia. Quả thực có thể nói là, toàn bộ những gì nàng có, đều tại bên trong Nguyệt Trầm Điện.

Càng đi xuống chân núi, cây cối dày đặc càng thưa thớt, tầm nhìn cũng chậm rãi mở rộng.

Rốt cuộc cũng quay lại với thế giới văn minh của nhân loại, thật sự là cảm động! Nếu còn chưa đi ra được nữa, có lẽ nàng sẽ nghĩ đến, bản thân đã chạy tới thế giới kỳ quái nào đó.

Bất quá, nói thực ra thì, dọc theo con đường này, có gấu ấm giường, có khỉ hái quả dại, cũng thập phần thích ý. Bởi vì trước đây Bạch Khuê vẫn luôn có khát vọng được du sơn ngoạn thủy.

Mà chính yếu vẫn là cảm giác thảnh thơi này.

Không có người nào ra lệnh cho nàng, muốn nàng mang theo đàn chó đánh Đông dẹp Bắc, cướp Đông cướp Tây, cũng không có kẻ nào bị cường thu làm "lạp khuyển", bị bắt quỳ gối trước mặt nàng cúi đầu xưng thần, nhưng đồng thời cũng dùng ánh mắt căm hận, giống như muốn lập tức giết chết nàng nhìn nàng.

Con người một khi được thả lỏng, cái gì cũng dễ nhìn, cái gì cũng dễ ăn.

Rời khỏi địa phương quỷ quái kia, ngay cả mùi hủ thi (*mùi xác chết thối rữa*) lúc ngửi vào giống như cũng thơm hơn một chút.

Vì sao nói ngửi được mùi hủ thi, chính là vì con gấu ngốc không tốn bao nhiêu linh lực sinh ra được kia, vừa không để ý liền tự mình tách đàn đi lang thang, lúc trở về lại ngậm thêm một cỗ thi thể ven đường, đã ngậm liền ngậm cả một quãng đường dài.

A! Con gấu chết tiệt nhà ngươi, mọi linh thú sinh ra từ ngọc thạch khác đều coi linh khí cùng linh lực của nàng làm thức ăn, ngươi lại chạy đi ăn thi thể. Đây là nhìn lão nương không vừa mắt phải không? Hay ý tứ của ngươi là, linh khí của lão nương so ra còn kém mỹ vị giòi bọ của thi thể?

Cỗ tử thi bụng lộ ra ngoài này, làm cho nàng dọc theo đường đi, ít nhất cũng đã liếc hơn trăm cái ánh mắt xem thường.

Chờ đến khi nàng khôi phục toàn bộ công năng, quân đoàn tiểu lâu la đều gom đầy đủ, chuyện đầu tiên muốn làm chính là đem con gấu béo này thay đổi.

~❀•❀•❀~

Rốt cuộc đã đến tiểu trấn.

Vì tiến vào tiểu trấn hỏi thăm tin tức, Bạch Khuê thu hồi tất cả kỳ thú dễ gây sự chú ý, tỉ mỉ đem mái tóc dài cắt gọn, thậm chí còn sai khỉ con thay nàng trộm đến bạc vụn cùng vật phẩm, cải trang che mặt tiến vào trấn, e sợ bị người ta nhận ra.

Nhưng không ngờ lại nghe đến một tin tức - Bạch Khuê của Nguyệt Trầm Điện, trên giang hồ đã chết được mười năm.

Phát hiện bản thân xuất ra trăm phương ngàn kế ẩn nấp dung mạo đều là phí công, Bạch Khuê ngây ra như phỗng. Nàng thật sự không ngờ, mặc dù biết mình vừa chết qua một đời, nhưng cũng nghĩ nhiều nhất chỉ ba đến năm năm, không ngờ đã qua tận mười năm.

Mười năm, biển xanh đều có thể biến thành ruộng dâu.

Thật khó có thể tin, một chút cảm giác chân thật đều không có.

"Mười năm..." Bạch Khuê nhỏ giọng thì thào. Trong nội tâm lại nghĩ, đám gia hỏa có quan hệ chặt chẽ tương quan với nàng, có khả năng nhảy ra bắt nàng trở về nhất kia, mười năm sau hẳn là đã già yếu hoặc chết không sai biệt lắm đi?

Nguyệt Trầm Điện vốn là một địa phương quỷ quái, quần ma loạn vũ, rất khó sống thọ để an dưỡng tuổi già. Mà cho dù bọn hắn còn sống, hẳn cũng đã đem nàng - vị Khuyển Chủ chết từ mười năm trước này, quên đến thất thất bát bát đi?

Biết được mười năm đã trôi qua, hơn nữa, có khả năng đám người quen đều đã chết, Bạch Khuê liền có chút lâng lâng.

"Cô nương, cô nương!"
Lão bản bán bánh bao mà nàng bắt chuyện lúc mới tiến vào tiểu trấn nôn nóng kêu lên vài tiếng, bàn tay lớn tại trước mặt nàng vung qua vung lại, có chút bực bội với thần thái si ngốc này của Bạch Khuê.

"Hoàn hồn a cô nương! Ngươi rốt cuộc muốn mua bao nhiêu cái bánh bao?"

Bạch Khuê cũng cảm thấy ngượng ngùng vì bộ dạng ngơ ngẩn cùng vẻ mặt khoa trương của mình:

"A, thật ngại quá, vậy lấy năm cái đi!"

Nhận từ vị lão bản nóng tính kia một túi bánh bao còn tỏa hơi nóng hừng hực, nàng trực tiếp há miệng, cắn một miếng lớn, trong đầu suy nghĩ mông lung, bước chân chậm rãi đi dạo tại phiên chợ sớm này.

Trong ngực là túi tiền khỉ con trộm đến, quả thực như người ta thường nói, tiêu tiền của người khác đúng là rất thỏa mãn.

Một đường đi dạo, ven đường ngoài bày bán chút gà vịt, rau núi linh tinh gì đó, cũng có vài sản phẩm thủ công, giầy rơm được bện từ cỏ hoặc dây thừng. Bạch Khuê một mình lang thang khắp xung quanh, vừa đi vừa ăn, ngẫu nhiên lại khẽ liếm ngón tay dính đầy mỡ ngán ngấy, tâm tình cực kỳ tốt.

Trước đây, nàng làm sao sẽ có cơ hội đi lung tung một mình như vậy?
Bên cạnh không phải là nhóm gia hỏa hung thần ác sát, thì cũng là bè lũ xu nịnh cấp dưới, kiên trì muốn thay Bạch Khuê làm mọi việc. Cả đám đều phát ra hơi thở khác hẳn với thường nhân, trận trận vòng vây kia khiến Bạch Khuê cứ cảm giác như mình là thiên kim tiểu thư gì đó cần bảo vệ, mà không phải là một ma đầu giết người.

Chưa kể, vô luận thời gian hoặc địa điểm nào đều có khả năng toát ra kẻ thù.

Nhóm kẻ thù kia cứ vô thanh vô tức, tựa con gián từ chỗ tối trào ra, sát khí hừng hực đem nàng vây lấy. Vì phòng ngừa đám côn trùng gây hại không chỗ nào không có này, Bạch Khuê chưa từng có một khắc nào có thể nhàn tản như vậy.

Thoát khỏi dĩ vãng chính là mỹ hảo như thế.

Dạo qua mấy sạp hàng khắc trâm hoa mộc mạc, chọn lấy vài cây trâm hoa đào màu nhạt, lại đi đến sạp bán nón tre cùng sạp bán dù giấy, đối với việc giờ phút này bản thân chỉ là một người bình thường, Bạch Khuê cảm thấy vạn phần thỏa mãn.

Khuyển Chủ không có tư cách thành thân, bởi ngay từ lúc nhậm chức đã phải thề nguyện toàn tâm toàn ý trung thành với Nguyệt Trầm Điện.

Có thể nói như vầy, nếu Khuyển Chủ vận khí tốt, nhiệm kỳ tiên đoán ra được chỉ chừng mười năm, vận khí kém hơn một chút thì hai mươi năm. Mà Bạch Khuê chính là trường hợp thê thảm nhất, nhiệm kỳ cả đời.

Lúc vừa biết được nhiệm kỳ của mình là cả đời, trong nháy mắt, Bạch Khuê thật muốn đem cái cổ của mình chém đứt, xong hết mọi chuyện.

Bởi vì kết quả tiên đoán đã nói: "Bạch Khuê một ngày còn, Nguyệt Trầm một ngày vinh."

Sau khi biết được kết quả tiên đoán này, đám trưởng lão phái hữu hảo liền vui mừng muốn thăng thiên, đám trưởng lão phái đối địch cũng hưng phấn...muốn hộc máu chết.

Thế sự này quả thực khiến mấy nhà vui, mấy nhà sầu. Chỉ là lần này, Bạch Khuê là theo phe mấy nhà sầu kia, muốn cùng đám trưởng lão phái đối địch hộc máu.

Thân là Khuyển Chủ nhiệm kỳ cả đời, Bạch Khuê nhất định sẽ không có một ngày lui nhậm cùng tự do, nhưng đồng thời cũng có được quyền lực tối thượng, có thể hiệu lệnh "chúng chó" cả đời.

Từ đó, Bạch Khuê liền được ban cho thẩm quyền quyết định vô cùng to lớn. Cấp trên đều coi sự lựa chọn của nàng thành chỉ tiêu để dẫn dắt Nguyệt Trầm Điện phồn vinh, chỉ sợ dù cho nàng có làm ra chuyện tùy hứng hay hồ nháo gì, bọn hắn cũng sẽ nhận định, kết quả cuối cùng nhất định đều tốt đẹp.

Nói cách khác, nàng có hết thảy quyền lực, chỉ cần không cãi lời Điện Chủ là được.

Còn nhớ khoảng thời gian mới nhậm chức, Bạch Khuê lúc đó chừng mười hai tuổi, thật sự là cực hận kiểu mê tín này. Bởi vậy, nàng liền dồn hết mọi sức lực, muốn chứng minh tiên đoán là sai lầm.

Nhưng mặc kệ nàng làm cái gì, đều sẽ dẫn đến kết quả tốt.

Lời tiên đoán kia, quả thật chuẩn xác đến đáng sợ, làm cho lông tơ người ta dựng đứng, giống như hết thảy sự kiện xảy ra đều bắt buộc phải quy về một hướng, không ai có thể vi phạm.

Bất quá, nhiệm kỳ cả đời, cũng đại biểu cho việc cả đời không được thành thân.

Đám trưởng lão phái hữu hảo rất đồng tình với Bạch Khuê, sợ nàng sẽ vì chuyện này mà hậm hực đoản mệnh, mỗi tháng đều giúp nàng kiểm tra sức khỏe. Còn đám trưởng lão phái đối địch thì dựa trên đủ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net