Hồi thứ hai mốt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bây giờ là thời điểm dùng bữa tối, đại sảnh trong trạm dịch ồn ào tiếng người. Bạch Khuê có chút suy tư nhấm nuốt đồ ăn trong miệng, ngẩn người nhìn chằm chằm vào dĩa cá hấp dấm đường đã bị ăn một nửa, lộ ra một đoạn xương trắng trên bàn. Hà Thanh Thu thì không khác gì so với bình thường, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, nhưng kỳ thật vẫn đang lưu ý hết thảy trạng huống xung quanh.

Đồng thời, cũng lưu ý trạng huống của nàng.

Bạch Khuê nghĩ, gia hỏa Hà Thanh Thu này chắc rất sợ nàng phát tác, từ nãy đến giờ không có một khắc hắn di ra lực chú ý.

"Tiểu nhị! Tiểu nhị! Ngươi đến đây cho ta!"

Giống như muốn chứng thực nỗi lo sợ của Hà Thanh Thu, bàn khách nhân bên cạnh đột nhiên ầm ĩ lên. Một người trong đó vung lên ống tay áo làm bằng gấm thượng hạng, khẩu khí cực kỳ không tốt đòi tiểu nhị đi đến, rõ ràng là muốn làm khó dễ.

Cặp mắt còn hơi thũng thũng, Bạch Khuê nhu nhu con mắt, mới lại gắp một đũa cơm, chợt nghe bàn đại gia bên cạnh bắt đầu mắng chửi tiểu nhị.

"Đồ ăn này làm kiểu gì vậy? Khô khan muốn chết! Loại rác rưởi như thế này cũng dám bưng tới cho công tử nhà ta ăn!"

Tạp âm gần trong gang tấc không ngừng vọt tới, Bạch Khuê ngoài mặt thì thong thả nhấm nuốt, kỳ thật ngọn lửa trong bụng càng thiêu càng lớn.

Quả nhiên, Hà Thanh Thu đang trong trạng thái lão tăng nhập định lập tức nhạy bén phát giác, xoay mặt nhìn nàng, rõ ràng là muốn nàng khắc chế. Bạch Khuê cố gắng kiềm nén, gắp lên một đũa dưa muối, nhưng vẫn nhịn không được đám tiểu nhân bừa bãi bên cạnh.

Kết quả, dưới ánh mắt bất đắc dĩ của Hà Thanh Thu, Bạch Khuê đã trùng trùng điệp điệp vỗ lên mặt bàn của đám người bên cạnh, nắm lấy cổ áo tên công tử kia.

"Ta thách ngươi nhịn đói đấy. Ngươi không thấy được bên ngoài đang mưa to, đường đều biến thành sông nhỏ, phụ cận chỉ có mỗi trạm dịch này sao!"

Bạch Khuê hoàn toàn không để ý hình tượng giận dữ quát:

"Nhiều người như vậy, tỷ đây đã đủ phiền lòng! Đừng làm ồn biết không!"

Nếu không phải đã không còn ấn ký của Nguyệt Trầm Điện, Bạch Khuê thực sự muốn biến ra cự thú tới dọa chết đám tiểu bối này!

Đừng bức người ta vừa sống lại không bao lâu, liền muốn bạo phát phóng mãnh hổ nuốt nội tạng người được chứ!

"Ngươi!..." Tự dưng bị một tiểu cô nương không biết từ đâu toát ra dạy dỗ, nam tử kia có chút kinh ngạc, chỉ vào mũi Bạch Khuê mắng:

"Ngươi là ai? Dám nắm áo bản công tử?"

Dứt lời liền cựa quậy muốn thoát khỏi Bạch Khuê, nhưng có làm thế nào cũng tránh không ra.

Trước kia, loại công tác giáo huấn não tàn này, nàng đều không cần phải tự mình tới. Bạch Khuê lạnh lùng nhìn nam tử, hung hăng đẩy hắn ngã chổng vó, quay đầu lại nhìn, liền phát hiện đám người ngồi cùng bàn đều đã rút đao với nàng.

Nhưng nháy mắt tiếp theo, bọn họ đều ngã xuống đất.

Bạch Khuê rất nhanh liền phát hiện, Hà Thanh Thu lại cứu vớt nhân sinh, làm cho bọn nhỏ không biết trời cao đất rộng này ngất đi, miễn phải mạo hiểm đi đến kết cục bị phế tay phế chân, cả đời tàn tật.

Vì thế, Bạch Khuê cũng chỉ hừ lạnh, giơ chân đạp đám sinh vật đang bất tỉnh trên mặt đất mấy đá.

Có lẽ giờ phút này, nàng đánh không lại loại cấp bậc yêu quái như Hà Thanh Thu hay Mẫn Thượng Hiên, nhưng đấu với những nhân sĩ, đạo sĩ bình thường đại chúng như thế này vẫn dư dả.

Hà Thanh Thu chậm rãi cúi xuống thân hình, thay Bạch Khuê nhặt lên trâm gài tóc mà vừa nãy vì động tác mạnh của nàng mà rơi xuống đất, thả lại trong lòng bàn tay nàng. Trâm gài tóc lành lạnh, đầu ngón tay thanh niên lại là ấm, có ảo giác thời gian trôi chậm lại trong nháy mắt.

Trước đây, cũng thường có người thay nàng tìm những vật bị rơi, thậm chí không để cho nàng phải xoay người lại đã trực tiếp đưa đồ về trong tay nàng.

Bạch Khuê nâng mắt nhìn hắn, nở nụ cười trêu ghẹo:

"Ngươi thật sự là so với những "lạp khuyển" trước kia của ta còn giống "khuyển" hơn."

Thanh niên vẫn bình tĩnh như trước, mày cũng chưa nhíu, cứ như vậy đạm bạc nhìn nàng. Bạch Khuê nhún vai cười cười, dưới ánh mắt kinh sợ của mọi người lại ngồi trở về vị trí ban đầu, giải quyết xong bữa tối còn dang dở.

Giống như vừa rồi cái gì cũng không phát sinh.

Mưa vẫn tiếp tục rơi, ngay cả dưới đại sảnh cũng bắt đầu có giọt nước dũng mãnh len lỏi vào. Nô bộc trong trạm dịch liền phân công ra từng người một quét dọn bãi nước dột. Đồng thời, đám lữ khách cũng bắt đầu không yên tâm, thấp giọng trò chuyện với nhau, lo lắng sông ngòi tràn ra, ban đêm sẽ không thể tiếp tục lên đường.

Bạch Khuê cùng Hà Thanh Thu uống xong hai chén trà liền trở về phòng nghỉ ngơi, không quá lo lắng về mưa gió ngoài kia.

Nhất là Bạch Khuê, nàng đã đào tạo được kỳ thú có thể phi hành. Mặc dù không sánh bằng hắc long năm đó cưỡi đi cứu Mẫn Thượng Hiên, nhưng cũng dư dả chở nàng cùng Hà Thanh Thu.

Trở về phòng, thoát đi ngoại bào, chỉ lưu lại một lớp y bào nhẹ nhàng, Bạch Khuê ngồi xuống trước cửa sổ, bên ngoài là một mảnh tối đen, còn có tiếng mưa to tí tách rơi xuống, tựa như từng cơn sóng không ngừng vọt tới.

Sự tình phát sinh tiếp đó hoàn toàn không hề được báo động trước, không biết là do sức mưa quá lớn che lấp đi giác quan của Bạch Khuê, hay là do người tới quá mức im hơi lặng tiếng.

Tóm lại, Bạch Khuê vừa mới mở ra bản đồ nhỏ xem xét đường xá sẽ đi sau này, đảo mắt đã bị hung hăng ấn ngã xuống đất.

Người tới một tay nắm lấy cổ Bạch Khuê, ngăn lại tiếng hô của nàng, từ trên cao đối diện nhìn nàng.

Màu tóc cùng con ngươi quen thuộc, phong thái ôn nhuận như ngọc, mặc dù cả người hắn đã bị mưa xối ướt, bàn tay cùng tóc dài còn đang nhiễu nước, bọt nước tích táp rơi vào mặt cùng trên cổ Bạch Khuê.

Là Mẫn Thượng Hiên, Mẫn Thượng Hiên đang nắm lấy cổ của nàng.

Trong khoảng khắc, phảng phất như mọi hơi thở đều bị nghẹn tại cổ họng, Bạch Khuê bỗng nhiên quên cách hô hấp, thậm chí quên phải phản kháng, chỉ cảm thấy hốc mắt phát đau, có cái gì đó nóng bỏng tự trào ra, muốn nén lại cũng nén không được.

Mẫn Thượng Hiên một thân sát khí lạnh đến lòng người, khiến người ta cảm giác như đang đặt mình trong hầm băng. Ngay cả cặp con ngươi ấm áp kia, cũng nhiễm toàn sát ý.

Mười năm sau, nàng rốt cuộc nhìn thấy, ngoài vỏ bọc giả bộ ôn nhu của Mẫn Thượng Hiên, như thế nào mới chân chính là Mẫn Thượng Hiên.

Tiếp sau đó, thanh niên liền cấp bách vươn ra một cái tay khác kéo mở vạt áo của nàng, rũ mi dò xét.

Bạch Khuê biết hắn đang tìm cái gì, Mẫn Thượng Hiên đang tìm ấn ký của Khuyển Cung cùng sẹo cũ của nàng. Trong tầm mắt mông lung, hình như nàng còn thấy được Mẫn Thượng Hiên hơi giật mình nhìn bộ ngực không có Thần Chú Ấn, chỉ có một vết sẹo dài dữ tợn.

Mà cái tay bóp cổ nàng kia vẫn chưa buông ra.

Trước mắt Bạch Khuê chỉ có trần nhà cùng gương mặt của thanh niên. Hình ảnh này rất giống với những lần bọn họ thân mật, đồng giường cộng chẩm trong dĩ vãng, chỉ là cái tay đang bóp cổ nàng kia, lại cực kỳ châm chọc.

Mẫn Thượng Hiên đã trơ mắt nhìn nàng bị giết chết qua một lần, bây giờ lại muốn giết nàng thêm lần nữa.

"Ngươi còn không thể buông tha ta sao?" Bạch Khuê dùng hết toàn lực, dưới sự kiềm chế của hắn, run rẩy khàn khàn hỏi.

Trong nháy mắt, nàng giống như nhìn thấy trong mắt Mẫn Thượng Hiên hiện lên vẻ giật mình, như dã thú bị đâm thương, nhưng bất quá cũng chỉ là trong phút chốc, bởi vì ngay sau đó, Hà Thanh Thu liền không phụ sự mong đợi đuổi tới, đánh ra phù chú.

Một cơn gió lướt qua, Hà Thanh Thu liền tựa một tử sĩ luôn trung tâm bảo hộ chủ tử chắn ở giữa, tách ra nàng cùng Mẫn Thượng Hiên.

Bạch Khuê còn chưa hoàn hồn đã bị Hà Thanh Thu kéo lên từ trên mặt đất, đẩy ra ngoài cửa sổ, chỉ kịp nhìn thấy mái tóc thả ra của Hà Thanh Thu, cùng bộ dạng giống như vẫn còn chưa hồi phục lại tinh thần của Mẫn Thượng Hiên.

Mẫn Thượng Hiên ngơ ngác nhìn hai người bọn họ, tựa hồ không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Ôm lấy cái cổ bị bóp đỏ của mình, nỗi khiếp sợ của Bạch Khuê vẫn chưa thể ổn định xuống, thậm chí còn có chút không thở nổi. Nàng cùng Mẫn Thượng Hiên bốn mắt tương giao, gắt gao nhìn nhau, nhưng rốt cuộc vẫn không có cách gì từ cặp mắt luôn nhíu lại kia của Mẫn Thượng Hiên lý giải ra điều gì.

"Đi mau!" Hà Thanh Thu lạnh lùng nói.

Lúc này, Bạch Khuê mới mãnh liệt tỉnh táo lại, cố hết sức hô hấp, nhớ tới giờ phút này đã là mười năm sau.

Nguyệt Trầm Điện đã không còn vị trí của nàng. Nàng cũng không phải Cung Chủ Khuyển Cung hiệu lệnh "đàn chó" gì nữa. Cho dù giờ phút này, Mẫn Thượng Hiên thoạt nhìn cùng mười năm trước không có gì khác biệt, thanh niên trước mắt đã không còn thuộc về nàng.

Hoặc nói chính xác là, cho tới bây giờ chưa bao giờ thuộc về nàng.

Bạch Khuê nặng nề nhìn Mẫn Thượng Hiên một mắt, liền phi thân ra ngoài cửa sổ.

Thấy Bạch Khuê rốt cuộc đi rồi, biến mất vào trong màn mưa đêm tăm tối, Hà Thanh Thu mới buông xuống tảng đá lớn trong lòng, ngoái đầu lại nhìn Mẫn Thượng Hiên, chuẩn bị tùy thời khai chiến.

Nhưng Hà Thanh Thu lại phát hiện, quý công tử vô luận ở dáng vẻ hay ở thực lực đều là số một số hai trong ma giáo này, lại không có một tia chiến ý.

Mẫn Thượng Hiên ngơ ngác nhìn về phía cửa sổ Bạch Khuê vừa rời đi, tựa như một tượng đá sừng sững, giống như còn muốn mở miệng kêu gọi thứ gì.

Hà Thanh Thu nhíu mày.

"Nếu ngươi đã đem nàng từ hoàng tuyền gọi trở về, khi nãy vì sao lại muốn giết nàng?" Chậm rãi khai triển đạo phù, Hà Thanh Thu lạnh giọng hỏi.

Lúc này, thanh niên màu tóc như lá phong kia mới chậm rãi hồi thần, trong mắt dường như còn có nước mắt đọng lại, hoàn toàn không sợ bị phát hiện chậm rãi chảy xuôi xuống gò má, giống như mới từ thời khắc vừa rồi siêu thoát ra ngoài.

Mẫn Thượng Hiên không tính đáp lại câu hỏi của Hà Thanh Thu, chỉ bình tĩnh nhìn hắn, hỏi:

"Vì sao ngươi với nàng lại ở cùng một chỗ?"

Hà Thanh Thu lạnh lẽo đáp:

"Không quan hệ gì tới ngươi."

Mẫn Thượng Hiên đột nhiên ngốc lăng, mắt đỏ trong chớp mắt xẹt qua một tia mất mát, sau đó liền vận khí, muốn phi qua cửa sổ đuổi theo Bạch Khuê, lại bị Hà Thanh Thu ngăn lại.

"Ta sẽ không cho ngươi đi tìm nàng." Thanh âm của Hà Thanh Thu không có một chút độ ấm, lạnh nhạt cảnh cáo.

Mẫn Thượng Hiên lúc này mới hồi hồn, bình tĩnh nhìn Hà Thanh Thu, sau đó bật ra hai chữ:

"Tránh ra."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net