Hồi thứ hai mươi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bạch Khuê trợn tròn mắt, thấy trên đầu là đỉnh giường khách điếm, lập tức có loại cảm giác mông lung, không phân rõ giữa cõi mộng và sự thật. Bởi vì ngay tại một khắc trước, nụ cười mị hoặc của bé trai kia giống như vẫn còn lưu lại trước mắt.

Nhưng một Bách Hồ nhỏ tuổi như vậy, đã là của mười năm trước.

Bé trai từng thốt ra lời thề son sắt rằng muốn chen rơi mọi nam nhân bên người nàng, rốt cuộc vì sao lại đi lên con đường mặc nữ trang?

Bạch Khuê từ trong ổ chăn bò ra, tiều tụy ngồi ở trên giường trầm tư, trong khoảng thời gian ngắn vẫn không có cách gì từ trong cõi mộng tươi đẹp kia thoát ra ngoài. Cho đến khi nàng quay đầu, nhìn đến Hà Thanh Thu đang ngồi nhắm mắt điều tức ở bên cạnh bàn.

Bây giờ là buổi chiều, Hà Thanh Thu chắc hẳn đã sớm tỉnh dậy, y phục chỉnh tề ngồi ở đằng kia.

Bạch Khuê khép nửa con mắt, không nói gì nhìn nam nhân nọ. Chẳng lẽ vào buổi sáng, lúc nàng  còn ngủ, gia hỏa này tự mình rời giường, sau đó nhìn gương đồng tự nhiên chải đầu rửa mặt, búi tóc thay y phục? Đây rốt cuộc là tình huống ly kỳ kiểu gì? Nàng với hắn không phải thuộc hai môn phái đối lập sao?

"Uy, ngươi sẽ không phải vào buổi sáng tỉnh lại, sau đó liền ở bên kia, ngay trước gương đồng búi tóc thay y phục chứ?" Bạch Khuê nghiêng đầu hỏi.

Hà Thanh Thu chậm rãi mở hai mắt, ánh nhìn trong vắt điềm tĩnh.

"Đúng vậy." Hắn bình tĩnh đáp.

"Ngươi quả thực cứ như nương tử của ta vậy a!" Thanh âm của Bạch Khuê còn mang theo rời giường khí. (*tâm trạng bực bội lúc mới ngủ dậy*)

"Giờ nghĩ lại, chúng ta chung đụng chẳng khác gì hai lão phu thê, Viên Mịch lão đầu sẽ không phải tính đem ngươi gả cho ta chứ!"

"..."

Bên ngoài mưa vẫn còn rơi.

Bạch Khuê đầu tóc bù xù bước xuống giường, chuyện thứ nhất làm chính là gọi trà bánh, mãi cho đến khi dùng xong trà bánh, khí sắc cùng tâm tình tốt hơn một chút, mới bắt đầu rửa mặt chải đầu, thay y phục.

(Ngủ dậy chưa đánh răng đã ăn, dơ vãi) ( ̄- ̄)

Mà Hà Thanh Thu, tất nhiên đã lảng tránh đi, quỷ mị rời khỏi gian phòng từ lúc nào.

Bạch Khuê thay một bộ áo bào trắng thêu hắc diệp thanh lịch, cầm lược lên chải mái tóc dài, mới giật mình đứng trước gương đồng ngây ngốc một hồi lâu.

Giờ mới nhớ, nàng không biết búi tóc, một lần cũng chưa làm qua.

Vẫn luôn là Dương Thư Ngạn thay nàng búi, Mẫn Thượng Hiên cùng Phùng Thi Thúy cũng từng thay nàng búi, ngay cả Đinh Triết Tương dưới tình huống nàng tìm mọi cách quấy rầy cũng từng thay nàng búi qua, duy độc Bạch Khuê, một lần cũng chưa từng búi qua tóc của mình, sau khi hồi sinh vẫn đều tùy ý thả xuống hoặc buộc đuôi ngựa, cứ như một dã nhân lôi thôi lếch thếch.

Chẳng lẽ nàng kỳ thật là loại người mà không có ai sống cùng liền sống không nổi?

Bạch Khuê rũ mi, cầm lấy cây lược gỗ cùng hộp đồ trang sức, nhận mệnh đi vào chỗ Hà Thanh Thu đang ở - gian khách phòng vốn nên thuộc về nàng kia.

"Giúp ta."

Bạch Khuê đem cây lược gỗ cùng hộp trang sức nhét vào trong ngực thanh niên, lạnh nhạt nói, thậm chí còn vô cùng tự nhiên ngồi lên ghế trước bàn trang điểm, chờ Hà Thanh Thu tới giúp nàng sửa sang đầu tóc.

Mà Hà Thanh Thu lại thật sự đến đây.

Trong gương, Bạch Khuê nhìn thấy, Hà Thanh Thu rũ nửa mi mắt, cực kỳ ôn nhuận đi tới phía sau nàng.

Thanh niên duỗi ra mười ngón lướt qua bên gáy nàng, đầu ngón tay chạm vào da thịt trên cổ, cầm lên những lọn tóc phi hồng, từng lược từng lược đem mái tóc dài của nàng chải suông. Toàn bộ gian phòng lúc này đều tĩnh lặng không tiếng động.

Dưới đại sảnh khách điếm loáng thoáng truyền đến tiếng người, còn lại chính là tiếng động khi Hà Thanh Thu từng lược từng lược chạm vào tóc nàng.

Hai chữ "huynh trưởng" chậm rãi nổi lên trong lòng Bạch Khuê. Nàng nhìn thanh niên đang chuyên chú thay nàng búi tóc trong gương, quả thực ôn nhuận như châu ngọc, ấm áp như huynh như phụ, còn luôn đồng hành với nàng như hình với bóng, giống như trời sinh liền hiểu cách chiếu cố người.

Có lẽ tại phần đông đệ tử trong Minh Dương Đường, Hà Thanh Thu cũng là như vậy, ấm áp tựa như ánh mặt trời chiếu cố một vị sư muội yêu làm nũng.

Suy nghĩ đến đi này, Bạch Khuê bỗng nhiên cảm thấy, nàng không còn quá muốn Hà Thanh Thu nữa.

Hà Thanh Thu đem tóc của nàng buộc thành một búi tóc gọn gàng, từ trong hộp trang sức lấy ra một cây trâm ngân điệp, khéo léo cài lên tóc Bạch Khuê, cùng với màu tóc đỏ và áo bào trắng cực kỳ tôn lên lẫn nhau.

Bạch Khuê nhìn bản thân mình trong gương, khen ngợi:

"Rất dễ nhìn."

"Đa tạ." Nàng thật lòng nói.

"Không có gì." Hà Thanh Thu nhẹ giọng trả lời.

Sau đó, trong tiếng mưa, hai người đều không nói gì nữa.

Bên ngoài vẫn mưa to, không có cách gì tiếp tục cuộc hành trình, Bạch Khuê cùng Hà Thanh Thu mỗi người ngồi ở một góc bàn gỗ. Hà Thanh Thu tướng ngồi đoan chính, Bạch Khuê lại nằm phịch xuống dưới mặt bàn, ở giữa là một bàn cờ vừa mượn đến được.

Tuy nhiên, đánh chưa đến một nửa bàn cờ, hứng thú của Bạch Khuê liền bay mất.

"Uy, Hà Thanh Thu." Bạch Khuê ghé đầu vào mặt bàn, lười biếng bắt chuyện:

"Vô Song Quán còn sao?"

"Còn."

"Vậy, cổ tộc cũng đều còn sao?"

"...Mười năm trước, Huyền Tộc đã bị diệt môn."

Đình trệ ván cờ, hai người câu được câu không trò chuyện.

Bạch Khuê mặc dù rất muốn hỏi mấy câu như: "ngươi khi nào tính đón dâu?", "có người trong lòng chưa?", "có ai từng nói qua rằng nhìn ngươi rất ngon miệng không?"

Thật muốn hỏi đến những vấn đề tương tự như vậy để đùa giỡn hắn, nhưng xét tại vết xe đổ một khi Hà Thanh Thu đóng lại miệng vàng liền rất khó mở ra lần nữa, nàng quyết định an phận trở lại.

Trầm mặc như vậy một hồi, Bạch Khuê mới áp nửa má trái lên mặt bàn, ánh mắt lơ đãng rơi trên chén trà trắng thuần trước mặt, hỏi:

"Vậy...năm đó Mẫn Thượng Hiên tiêu diệt Kỷ Nguyên Phái, mất thời gian bao lâu? Danh môn chính phái phái tới bao nhiêu viện binh?"

Phía đối diện im lặng thật lâu, đang áp mặt xuống mặt bàn, Bạch Khuê bị trà cụ ngăn trở tầm mắt, không nhìn tới vẻ mặt yên lặng của Hà Thanh Thu. Hồi lâu sau, mới nghe Hà Thanh Thu chậm rãi mở miệng.

"Một đêm, tại đêm Kỷ Nguyên Phái tổ chức tụ yến, Mẫn Thượng Hiên đã đích thân dẫn thuộc hạ trong phân Đường của mình, một đêm diệt sạch hơn trăm người trong Kỷ Nguyên Phái, không một ai có thể trốn thoát"

Hà Thanh Thu bổ sung:

"Ngay cả những đệ tử chưa kịp trở về, đều chết tại tha hương."

Hảo thủ đoạn, hảo tính toán, hảo nhổ cỏ tận gốc, hảo gọn gàng.

Hành động không ướt át, không bẩn thỉu, đường đường chính chính mà cẩn thận tỉ mỉ, đích xác là tác phong của Mẫn Thượng Hiên.

Đích xác là tên Mẫn Thượng Hiên đã làm cho nàng chết thảm kia.

Bạch Khuê cười lạnh hai tiếng:

"Mẫn Thượng Hiên có phân Đường của chính mình? Đây là chuyện khi nào?"

"Sau khi hắn trở về Nguyệt Trầm Điện không lâu, Đinh Triết Tương liền giao quyền quản lý toàn bộ nhân công của một phân Dường cho hắn, tạo nên một phân Đường mới."

Thật đúng là hào phóng nha, Đinh Triết Tương! Bạch Khuê tự dưng có chút phiền muộn. Thời điểm nàng còn sống, sao không thấy tên hỗn đản kia hào phóng như vậy?

"Phân Đường kia tên gọi là gì?"

"...Chiêu Hồn Đường."

Chiêu Hồn Đường, ba chữ này lập tức đập vào trong óc Bạch Khuê, vỡ toang.

Cho đến khi nàng hoàn hồn, đã phát hiện bản thân đứng bật lên từ lúc nào, đang trừng thẳng vào mắt Hà Thanh Thu. Cái ghế dựa mà nàng ngồi, bàn cờ cùng nước trà trên bàn, đều vì động tác đột ngột đứng dậy của nàng mà khuynh đảo, đổ tháo thành một đống hỗn độn.

"Chiêu Hồn Đường?"

Sắc mặt Bạch Khuê trắng bệch, châm chọc câu lên khóe miệng, ánh mắt như lệ quỷ nhìn Hà Thanh Thu, run giọng xác nhận:

"Cho nên, ta trở về nhân gian, là bởi vì hắn?"

Hà Thanh Thu khẽ tránh đi ánh mắt của nàng.

"Cũng chưa thể khẳng định chuyện đó." Thanh niên bình thản đáp.

Nhưng câu "chưa thể khẳng định" này, nghe vào trong tai Bạch Khuê, lại tựa như cam chịu.

Bạch Khuê bỗng nhiên ngộ ra rất nhiều chuyện, về Hà Thanh Thu tìm tới cửa, về tình hình xôn xao gần đây của Nguyệt Trầm Điện, cùng với thanh danh si tình khiến cho nàng cười nhạt của Mẫn Thượng Hiên trên giang hồ.

Tin đồn Mẫn Thượng Hiên si tình, khăng khăng một mực kia, thì ra không phải đến từ phỏng đoán của mọi người, mà là bắt nguồn từ chính hành động của Mẫn Thượng Hiên.

Chiêu Hồn Đường, dẫn hồn phách của người mình yêu quay trở lại nhân gian. Đây không phải hắn muốn tuyên bố với mọi người rằng, Mẫn Thượng Hiên muốn triệu Bạch Khuê trở về sao?

Nàng thật muốn nôn ra.

Nếu Nguyệt Trầm Điện thật lòng muốn nàng sống lại, sẽ không đánh trống khua chiêng như vậy, mờ ám hành động, tuyệt đối sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Nguyệt Trầm Điện cùng Mẫn Thượng Hiên có mục đích khác, ước chừng là chuyện thiên chân vạn xác.

Nguyệt Trầm Điện - nơi nàng cư trú cùng cẩn thận nâng đỡ nhiều năm, còn có thanh niên màu mắt như lá phong, tuấn tú bất phàm kia, thật không ngờ cho dù nàng đã chết, vẫn cần đến danh hiệu của nàng làm thứ để dẫn đi sự hiếu kỳ của địch nhân, thậm chí đến mức muốn đem nàng từ trong mộ phần đào ra.

Trong lúc vô thức, khóe mắt Bạch Khuê bắt đầu tràn ra từng giọt nước mắt lạnh lẽo, sống mũi cay cay.

Thật không hiểu, Đinh Triết Tương lại đang trù tính cái gì? Lúc trước hắn có thể lên làm Điện Chủ, chính là nhờ nàng mạo hiểm sinh mạng, dấn thân vào nguy hiểm giết chết Điện Chủ tiền nhiệm, gia hỏa kia đều quên rồi sao? Vốn nghĩ, cho dù Đinh Triết Tương nhìn nàng không vừa mắt đến mức nào, cũng sẽ không đối xử với nàng như vậy.

Nhưng đến hôm nay, gia hỏa này đã cùng Mẫn Thượng Hiên liên thủ, cùng xem nàng như súc vật trêu đùa sao?

Cả người lạnh xuống, nước mắt càng không thể vãn hồi, Bạch Khuê lần đầu cảm nhận được uy lực của mười năm thời gian.

Nếu sự thật là như vậy, thì việc Hà Thanh Thu xuất hiện, còn để cho sư huynh của hắn thay hắn canh chừng Nguyệt Trầm Điện, tựa hồ liền trở nên vô cùng hợp lý.

Minh Dương Đường hiểu rất rõ Nguyệt Trầm Điện, biết rằng nàng sống lại hết sức nguy hiểm, cũng có thể bọn họ biết đây là thủ thuật che mắt của Nguyệt Trầm Điện, hoặc có khả năng còn loáng thoáng phát hiện ra điều gì nữa, mới có thể chuẩn bị kỹ càng như vậy, bố cục đủ các tuyến, để ngừa vạn nhất, ổn định đại cục.

Chiêu Hồn Đường, cái tên này thật sự rất châm chọc.

Hiện tại, sau khi nàng đã nghe được chuyện này, đối với tin đồn Mẫn Thượng Hiên si tình đến từ trong miệng người thuyết thư kia, cái gì mà hễ ai giả trang thành quỷ hồn của Bạch Khuê, Mẫn Thượng Hiên đều nhất định đuổi theo không buông, bỗng nhiên không có cách gì cười cười cho qua nữa.

Hầu hết các cô nương nghe tới chuyện này đều xác định người trong lòng Mẫn Thượng Hiên là Bạch Khuê...quả thực quá mức buồn cười!

Yêu sâu đậm chủ tử, Mẫn Thượng Hiên nhất quyết muốn gọi hồn phách của chủ tử từ hoàng tuyền  trở về. Vậy lúc trước vì sao lại để mặc cho chủ tử tại rừng trúc đầy cạm bẫy chết đi?

Bụng phá tràng lưu, máu chảy đầm đìa, Bạch Khuê một khắc cũng không quên.

Thời khắc gần với cái chết đã khiến  nàng mãnh liệt cảm nhận được, một đời hô phong hoán vũ cùng vinh hoa, đều là hoang đường ảo giác. Nàng căn bản cái gì cũng chưa làm rõ ràng, còn buồn cười tự nâng mình rất cao, cuối cùng mới rơi vào kết cục như thế.

Cô độc mà thê thảm chết đi.

Mưa vẫn nặng hạt rơi xuống, đến chạng vạng, Bạch Khuê cùng Hà Thanh Thu vẫn yên lặng như vậy, ai cũng không lên tiếng.

Thanh niên luôn tránh đi ánh mắt, để cho Bạch Khuê một mình rơi lệ. Bạch Khuê cũng không lảng tránh, cứ như vậy đứng ở tại chỗ, cúi đầu nhìn mặt bàn trầm tư.

Không biết đã qua bao lâu, đến khi đại sảnh khách điếm phía dưới truyền đến tiếng động xôn xao của đám đông dùng cơm, đến khi Bạch Khuê từ trong ưu tư ổn định lại tâm tình, không tiếp tục rơi nước mắt. Hà Thanh Thu mới gọi gã sai vặt đến, thu thập tàn cục trong phòng.

Bạch Khuê liếc mắt nhìn gã sai vặt đang ngồi dưới mặt đất thu thập đống lộn xộn kia, sau đó liền bước về phía Hà Thanh Thu.

"Chúng ta xuống đại sảnh dùng cơm tối đi, đừng ở trong phòng dùng cơm nữa. Tiếng mưa rơi nghe thật phiền lòng." Bạch Khuê dắt lấy tay áo bạch y của Hà Thanh Thu, kéo hắn ra ngoài cửa.

"Hiện tại liền đi đi, đại sảnh náo nhiệt như vậy, sẽ không nghe thấy tiếng mưa rơi, còn có thể nghe được chút tin tức hữu ích, so với việc hai chúng ta lưu ở trong phòng tốt hơn nhiều."

Hà Thanh Thu cao hơn nàng rất nhiều, rũ mi nhìn nàng như có điều suy nghĩ, nhưng cũng để mặc cho nàng lôi kéo, hướng tới đại sảnh đi đến.

Bạch Khuê kéo Hà Thanh Thu xuyên qua dãy hành lang dài tối đen, dần dần tiếp cận đại sảnh sáng bừng ở phương xa.

Hốc mắt còn hơi đỏ, nàng lại kéo ống tay áo Hà Thanh Thu, cảm giác hơi quỷ dị lại hòa hợp đến lạ lùng, cảm giác này làm cho dãy hành lang vốn đã dài càng biến dài đến kỳ lạ, giống như đang đâm xuyên qua hành lang gấp khúc của âm phủ, đi đến nhân gian.

Nói mới nhớ, cho tới nay, Bạch Khuê từng kéo qua tay Dương Thư Ngạn, cũng kéo qua tay Bách Hồ cùng Phùng Thi Thúy, nhưng lại chưa một lần kéo qua tay Mẫn Thượng Hiên.

Có lẽ là vì Bạch Khuê luôn thủy chung quan niệm rằng Mẫn Thượng Hiên là một thanh niên ổn trọng thành thục, không dám vượt qua quấy rầy hắn; hoặc có lẽ là vì nàng cảm thấy hai người đã thân mật khăng khít như vậy, không cần thêm một động tác ngu ngốc tới dệt hoa trên gấm, khoe khoang với mọi người...

Đều là lấy cớ, căn bản là không thể đi.

Ứớc chừng chưa có thời khắc nào như lúc này, nàng hiểu rõ Mẫn Thượng Hiên cũng không yêu nàng.

Chỉ là luôn chìm đắm trong tình yêu mù quáng, trong đại dương mênh mông, mãi không chịu tỉnh lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net