Hồi thứ hai mươi hai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tách biệt Mẫn Thượng Hiên, Bạch Khuê vô cùng khát vọng có thể gắt gao ôm chầm lấy nam nhân trước mắt kia, nhưng cũng vô cùng khát vọng có thể tự tay giết chết hắn.

Đó không còn là thiếu niên ôn nhã ngồi trên xe lăn, luôn tại trong biệt viện chờ nàng trở về, cũng không còn là trợ thủ đắc lực, sở hữu một tay hảo song kiếm của nàng.

Người nàng từng yêu liệu có phải chỉ là ảo giác do chính nàng xây dựng nên, hay chỉ vì quá tịch mịch, khát vọng được quan tâm an ủi, Bạch Khuê cũng không xác định rõ.

Trên đường chạy trốn, mưa to không ngừng. Từng hạt mưa tựa như vụn băng đánh vào trên thân. Đường đất đã sớm lầy lội không chịu nổi, nước chảy thành sông.

Dấu tay đỏ au vẫn đang đau nhức, nóng cháy trên cổ, khiến nàng có chút hít thở không thông, giống như cảm giác bị bóp nghẹn còn tiếp diễn. Cho đến khi tiếng khóc nức nở thê thảm tràn ra cổ họng, Bạch Khuê mới phát hiện, bản thân thật sự rất hận người thanh niên lưu luyến ôn nhu, đủ để cho người ta chết đuối kia.

Nhưng cũng khát vọng người nọ còn có thể giống như trước, vĩnh viễn ở tại bên người nàng, vẫn khát vọng người thanh niên từ lúc khởi điểm đã xác định là kẻ thù một mất một còn của nàng kia, có thể chân chính tự nguyện tiếp nhận nàng.

Dù sao, trên thế giới này sẽ không lại có một người thứ hai khiến Bạch Khuê yêu nhiều năm như Mẫn Thượng Hiên.

Mới đầu, Bạch Khuê chỉ cắm đầu chạy như điên trong mưa to giàn giụa, tựa như một con linh hươu bị kinh hoảng, liều mạng thoát đi thứ đang đuổi theo phía sau, liều mạng trốn khỏi nam nhân lại muốn giết chết nàng một lần nữa kia. Nhưng về sau càng chạy càng chậm, cuối cùng, Bạch Khuê hoảng hốt dừng lại cước bộ, ngơ ngác nhìn đoạn đường lầy lội như đại dương mênh mông phía trước.

Nàng thật sự không hiểu vì sao Mẫn Thượng Hiên lại hận nàng như vậy, dù cho nàng đã dốc hết toàn lực suốt nhiều năm, vẫn không có gì thay đổi.

Nàng thật sự không hiểu vì sao, lúc này mình lại đơn độc đứng giữa nơi hoang vu, trong mưa to như vậy, bên cạnh không có một người, hai chân ướt đẫm nước bùn, rõ ràng ngày xưa đã vơ vét, mang về biết bao nhiêu là thanh niên, hôm nay lại vẫn cô độc vô vọng như trước.

Bạch Khuê lạnh run xuất ra một viên ngọc thạch màu đỏ, gọi ra bảo mã A Hồng, kéo lê y phục đã hấp no nước mưa leo lên, ôm lấy cổ ngựa, hướng về hướng Đông - nơi trước đó nàng đã cùng Hà Thanh Thu giao hẹn.

Biết sớm hay muộn sẽ có cố nhân tìm tới cửa, từ rất sớm, bọn họ liền thương lượng tốt phương hướng đào vong.

Chỉ là không ngờ cố nhân đầu tiên mà nàng gặp gỡ lại là Mẫn Thượng Hiên, còn thoát ra một cách chật vật như thế.

Thật vất vả đặt chân đến lữ điếm tại một tiểu thành phụ cận, sắc trời đã gần sáng hẳn. Bạch Khuê ướt đẫm cả người, bộ dạng lôi thôi lếch thếch trả tiền, hai mắt sưng đỏ, khớp hàm run lên, y bào đơn bạc tạo thành một vệt nước thật dài trên mặt đất, đi theo gã sai vặt lên lầu.

Thời tiết nhập thu lạnh kinh người, xem ra nàng thế nào cũng bệnh nặng một trận.

Bạch Khuê dùng bạc đổi lấy thùng nước tắm nóng hừng hực cùng một bát canh nóng, sau đó liền ngâm mình vào thùng nước gần như nóng bỏng, nửa cái đầu đều chìm tại trong nước.

Trong thùng tắm, Bạch Khuê vận khí bức lui cái lạnh, cũng gọi ra Ngọc Thạch Kỳ Thú tra xét bốn phía của lữ điếm, nỗ lực khiến bản thân dời đi lực chú ý, nhưng vẫn tại trong tiếng nước vỗ rầm rì nghe thấy thanh âm của Mẫn Thượng Hiên, cho dù nhắm mắt lại, tại trong một mảnh bóng đêm khôn cùng, vẫn nhìn thấy bộ dạng muốn lấy đi tính mạng nàng của Mẫn Thượng Hiên lúc nãy.

Mẫn Thượng Hiên không có nửa phần già đi, vẫn tao nhã như trước, cùng vị thanh niên nhanh nhẹn mà nàng nhìn thấy lần cuối cùng trước khi chết không có gì khác biệt.

Khuôn mặt đó, đôi mắt đó, độ ấm của đầu ngón tay đó, cơ hồ làm cho Bạch Khuê hoài nghi, mười năm sau khi nàng hồi sinh trong miệng mọi người, bất quá chỉ là một tràng âm mưu hoang đường, kỳ thật thời gian đã ngưng tụ tại thời điểm mười năm trước đi.

Thanh niên kia rõ ràng vẫn là vị công tử hai mươi tư tuổi nhanh nhẹn của mười năm trước, cái gì cũng không chê vào đâu được, một chút cũng không kém.

Mờ mịt xoa bóp vết đỏ nóng rát trên cổ tay, Bạch Khuê ngây ngốc nhìn mặt nước còn lên bốc hơi nóng, đột nhiên nghĩ tới một vấn đề cực kỳ khó hiểu.

Từ việc Mẫn Thượng Hiên một mình vội vàng đến tập kích vào ban đêm cho thấy, hắn chính là người sớm nhất biết được tin tức về nàng cùng nơi nàng thường lui tới, trước cả Bách Hồ một đám cao tầng trong Nguyệt Trầm Điện, cho nên mới đoạt trước một bước tự mình tới xử lý. Nhưng Bạch Khuê không hiểu, nếu Mẫn Thượng Hiên đã vì mục đích nào đó đem nàng từ hoàng tuyền gọi trở về, vì sao vừa nãy lại muốn giết chết nàng?

Chẳng lẽ Chiêu Hồn Đường chỉ là để ngụy trang, người làm nàng sống lại là một kẻ khác?

Thuật pháp hồi sinh người chết cực kỳ khó khăn phiền phức, phải kiêng kị ngàn thứ. Nếu không phải là Nguyệt Trầm Điện muốn cho nàng sống lại, vậy rốt cuộc là ai đem nàng từ cõi chết tối tăm không ánh sáng triệu hồi trở về? Người đó đã trả đại giới gì? Lại có ý đồ gì?

Bạch Khuê cuộn thành một đoàn trong thùng tắm, nhìn từng sợi tóc của mình lững thững trôi nổi trên mặt nước.

Đột nhiên phát giác ra, màu tóc đỏ giống như Mẫn Thượng Hiên của nàng quả thực rất chói mắt.

"Màu tóc như lá phong", nàng từng vuốt qua làn tóc mềm mại của Mẫn Thượng Hiên, ca ngợi như vậy.

Suy nghĩ đến điểm này, Bạch Khuê lập tức quyết định, phải nhuộm tóc thành màu đen giống như Hà Thanh Thu.

Tắm rửa xong, Bạch Khuê gọi ra con khỉ con tay chân linh hoạt kia, khiến cho nó lấy vải thô đến thay nàng lau tóc, bản thân thì cầm lấy giấy bút cùng nghiên mực trong phòng, viết lên phương thuốc nhuộm đen tóc, một bên viết, một bên vươn tay hướng đến bao y phục ướt đẫm bên cạnh bàn lục lọi tìm kiếm, xuất ra một đống tạp vật lớn nhỏ.

Túi đựng ngọc thạch, một tấm bản đồ ướt đẫm, chút ít bạc vụn cùng vàng thỏi, còn có một tấm Truy Phù cổ quái.

Rõ ràng toàn bộ y phục trong đó đều ướt đẫm, Truy Phù lại không hề nhiễm một giọt nước. Bạch Khuê nhìn ngó một hồi, liền thuận tay đặt nó lên phía trên ngọn nến, Truy Phù đảo mắt đã bị thiêu đốt, phát ra dị quang, trong phút chốc liền hóa thành tro tàn, phun ra vài tia lam quang âm u, xoay tròn, sau đó tỏa ra bốn phía.

Đây là Truy Phù Hà Thanh Thu cho nàng, dùng để báo vị trí nàng đang ở, cũng để kêu gọi Hà Thanh Thu tới.

----------★★★-----------

Vài ngày sau, đến thời điểm Hà Thanh Thu thoát khỏi truy binh tìm tới cửa, Bạch Khuê đã có một đầu tóc đen nhánh, bộ dạng bệnh tật yếu ớt nằm trong lữ điếm. Sách truyện, tiểu thuyết, thoại bản xếp tán loạn trong phòng.

"Tới còn sớm hơn so với dự đoán của ta nha."

Bạch Khuê mới đầu nằm cuộn tròn tại trên giường, hít hít nước mũi xem tiểu thuyết tiêu khiển thời gian, thấy Hà Thanh Thu trở lại, liền ngồi thẳng người dậy, đoan trang rất lâu vẫn không thấy thanh niên lên tiếng. Không đến vài giây sau, Bạch Khuê lập tức phát hiện khắp người Hà Thanh Thu đầy vết máu, đều là thương tích ngoài da, từ song kiếm gây nên.

Nàng nhíu mày, kéo ra góc áo Hà Thanh Thu, từng giọt máu đỏ tươi chậm rãi từ dưới băng gạc chảy xuống, tại trên thân thể quấn đầy băng gạc của thanh niên có vẻ kinh tâm truật mắt.

Ngẩng đầu chống lại con ngươi an tĩnh của Hà Thanh Thu, Bạch Khuê bỗng nhiên cảm thấy áy náy.

Trên giang hồ, hầu như mỗi người đều thèm nhỏ dãi cái Câu Phổ kia, nhưng chỉ có duy nhất Mẫn Thượng Hiên - đứa trẻ mồ côi của Ngân Câu Sơn biết được, rất xứng với Hàn Sắt Ngân Câu nàng đoạt lại từ tay kẻ thù cho Mẫn Thượng Hiên, quả nhiên là như hổ thêm cánh, ai ai nghe thấy đều biến sắc.

Ngay cả người được Minh Dương Đường tán thưởng như Hà Thanh Thu, cũng bị Mẫn Thượng Hiên biến thành bộ dạng này.

Mẫn Thượng Hiên ba mươi tư tuổi của hôm nay, mặc dù nhìn không ra dấu tích thời gian từ vẻ bề ngoài của hắn, nhưng thực lực tích lũy qua năm tháng, vẫn có sự chênh lệch rất lớn.

Bạch Khuê kiềm nén cỗ lo lắng sợ hãi kia trong lòng, nhẹ nhàng đỡ thanh niên ngồi xuống giường, đem quyển sổ bên giường đưa cho hắn.

"Mấy ngày nay, mọi động tĩnh bên trong cũng như xung quanh tiểu thành, ta đều lệnh cho kỳ thú đi tìm hiểu rõ ràng, tất cả ghi chú ở trên đó."

Bạch Khuê tựa ở cạnh giường, rũ mày chỉ vào mấy chỗ, tiều tụy nói:

"Ngươi hẳn là có thể lập tức phát hiện, có người đang bố trí cùng tìm kiếm."

"Nguyệt Trầm Điện đã biết chuyện, đang tìm ngươi." Hà Thanh Thu ngay cả nhìn cũng không nhìn, liền lãnh đạm nói một câu như vậy.

"Đúng vậy, bọn hắn đang tìm ta, không cần ngươi nói ta cũng biết." Bạch Khuê mất hết khí lực nói.

"Ngươi nói...ta nên làm cái gì bây giờ?"

Thanh niên ở bên giường không hề nghĩ ngợi gì, trực tiếp đem quyển sổ nhét trở lại trong lòng nàng.

"Ngươi đi đâu, ta liền theo ngươi đi." Hà Thanh Thu gọn gàng dứt khoát nói.

Bạch Khuê nhìn về phía hắn, thấy hắn vẫn bày ra tư thái quan tâm che chở như trưởng bối, giống như nàng không phải là ma đầu của Ma giáo, mà chỉ là một vị sư muội đơn thuần mà hắn đương nhiên cần bảo vệ.

Nhìn vị thanh niên ngay cả che dấu cũng quên mất kia, Bạch Khuê nhịn không được, nhẹ nhàng nở nụ cười.

"Không giả bộ nữa sao?" Nàng nâng mắt, mỉm cười nhìn Hà Thanh Thu, kêu:

"Ngô Sở."

Hà Thanh Thu kiềm hãm hô hấp, nhưng vẫn không di dời ánh mắt, nhíu mày nhìn nàng.

Ánh mắt hắn cực kỳ chuyên chú, giống như muốn từ trên nét mặt nàng nhìn ra manh mối gì, hoặc giống như sợ nàng biết được sự thật sẽ không khống chế được làm ra loại phản ứng thái quá gì.

"Ngươi rõ ràng xuất thân từ Hàn Sơn Thành, vì sao lại chạy đến Minh Dương Đường?" Bạch Khuê không hiểu hỏi.

"Còn nữa, Thích Chử Lưu, Khương Uyển, bọn họ rất rõ ràng quan hệ giữa ngươi và ta, nhưng vẫn lệnh cho ngươi phụ trách việc ngăn trở tiêu diệt Nguyệt Trầm Điện, thậm chí sau khi ta sống lại còn đem ngươi phái đến bên cạnh ta, rốt cuộc là vì lý do gì?"

Thanh niên hé miệng, nhìn thẳng vào thiếu nữ tái nhợt trước mắt, trong mắt chợt lóe qua một tia giãy dụa.

Trông thấy Hà Thanh Thu trầm mặc, Bạch Khuê cười cười đoán:

"Ngày ấy ngươi nghe thấy nữ thích khách kia gọi danh tự của ta, nhận ra ta, liền gạt bọn hắn, vụng trộm chạy tới đây? Chẳng lẽ là như vậy?"

Nhưng vô luận Bạch Khuê dò hỏi thế nào, Hà Thanh Thu vẫn như cũ không nói gì, chỉ thong thả rũ xuống ánh mắt, lấy mu bàn tay thay nàng thăm dò nhiệt độ trên trán nàng, một tay khác thì bắt mạch, nhanh chóng kiểm tra một phen bệnh trạng của nàng.

"Ngươi còn đang sốt." Hà Thanh Thu thay nàng kéo chăn lên cao.

"Ta đi nấu thuốc cho ngươi, trước tiên nằm đi."

Dứt lời, Hà Thanh Thu liền rời khỏi phòng.

Trầm tư nhìn theo Hà Thanh Thu đóng lại cửa phòng, Bạch Khuê bắt đầu cảm giác được gia hỏa này ngoài lạnh lùng cẩn trọng còn có chút độc tài, không cho phép cãi lời.

Hắn có thể chịu đựng nàng tùy hứng, nhưng ở một vài sự tình nhất định, ví như có quan hệ với an nguy hoặc sức khỏe của nàng, lại tuyệt đối không cho phép nàng tùy tiện.

Đây là vì tốt cho ngươi, nên ngươi nhất định phải nghe lời ── Đây là điều mà Bạch Khuê cảm nhận được vô số lần từ tác phong cử chỉ của Hà Thanh Thu, yêu mến lại không dung túng, bởi vì dung túng sẽ khiến nàng bước đến bờ vực hủy diệt.

Xem ra Hà Thanh Thu vẫn như trước, vẫn cố chấp như vậy.

Trong phòng lại khôi phục tĩnh lặng, Bạch Khuê nhìn về phía chuôi đao Hà Thanh Thu đặt tại bên giường. Cây đao mà nàng bức bách Hà Thanh Thu nhận lấy kia vẫn luôn được giữ gìn rất tốt, hơn nữa còn tùy thân mang theo, trong khi rõ ràng Hà Thanh Thu căn bản không cần đến nó.

Chính vì những hành động nhỏ không quan trọng này, khiến Bạch Khuê có thể nhìn thấy, một khi đã quyết định làm chuyện gì, bên trong cặp mắt trong trẻo lạnh lùng của Hà Thanh Thu luôn có một sự cố chấp, ngu si hết lòng.

Từ lúc loáng thoáng nhận thấy được sự dung túng không thể phân trần của Hà Thanh Thu, cùng với đủ loại bám đuôi theo đuổi không rõ lý do, Bạch Khuê liền bắt đầu suy đoán lên lai lịch của thanh niên, nhưng nghĩ ngợi thật lâu vẫn chưa thể nhớ ra.

Bởi vì Bạch Khuê còn nhớ rất rõ ràng, thiếu niên có quan hệ chặt chẽ với nàng trước khi chết chỉ có một mình Bách Hồ mà thôi.

Bạch Khuê từng đem rất nhiều đứa nhỏ nàng thích thay tên đổi họ, nặc danh đưa vào những chỗ đứng đắn hơn như thư viện hoặc tiểu môn phái nào đó, để tương lai bọn nhỏ có thể mang theo thành tựu trở về bên cạnh nàng. Nhưng chung quy cũng chỉ là mộng đẹp, bọn nhỏ đều luôn e ngại nàng, không có một người quay trở lại.

Nếu Hà Thanh Thu thực sự là thành quả của "kế hoạch dưỡng thành ấu khuyển" kia, thì xem ra nàng cũng không phải quá mức vô vọng.

Sau đó, Bạch Khuê mới nghĩ đến một thiếu niên - một thiếu niên luôn trầm mặc, được nàng loạn đặt tên thành Ngô Sở.

Một thiếu niên mười bốn tuổi mà nàng nhặt được từ tàn cục của trận tranh đấu giữa Ma giáo cùng nhân sĩ chính phái năm nàng mười bảy tuổi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net