Hồi thứ hai mươi lăm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hồi thứ hai mươi lăm

Sau khi sống lại, một đường hỏi thăm tin tức, Bạch Khuê rất rõ ràng, không chỉ những nhân sĩ này, khắp thiên hạ đều biết nàng chết như thế nào. Ngay cả gã sai vặt cùng đại thẩm nhà bếp lúc đầu nàng tìm đến nói chuyện phiếm kia, đều có thể tỉ mỉ thuật lại chi tiết cái chết của nàng.

Mưa to, bẫy trúc, chết không nhắm mắt mắt, gào khóc, cô độc, bộ dạng dữ tợn không chịu nổi...

Bạch Khuê thê lương nở nụ cười.

Rốt cuộc là người nào không có thành ý như vậy? Đem nàng từ hoàng tuyền gọi trở về, lại muốn cho nàng một lần nữa nhấm nháp tư vị đau đớn vì thương thế trước khi chết.

"Ta sẽ chết sao?" Bạch Khuê nhẹ khép lại chăn, cuộn mình lại hỏi Hà Thanh Thu.

"Ta còn có thể sống bao lâu?"

Hà Thanh Thu nhíu mày, rũ mi, chậm rãi thay nàng thắt lên đai lưng, suy tư rất lâu, mới cho nàng một đáp án không xác định.

"Ta chưa từng nghe nói qua loại thần chú này. Chỉ biết là, thần chú chỉ mới trong giai đoạn tiến hành."

Hắn lấy năm ngón tay khinh thủ khinh cước thay Bạch Khuê lấy ra mái tóc dài kẹt tại trong y phục, vén đến sau tai, nhẹ giọng nói:

"Mọi sự sẽ biến hóa thế nào, còn phải xem thuật giả cuối cùng có cung cấp đầy đủ lượng đại giới hay không."

Bạch Khuê rũ mi nhìn Hà Thanh Thu lại cầm chén thuốc gác qua trước mặt nàng, cảm thấy có chút lạnh tâm:

"Cho nên, trạng huống của ta bây giờ là, sẽ có thời điểm tốt, cũng có thời điểm không tốt, không có cách gì xác định rõ?"

"Đúng vậy." Thanh niên không giấu diếm đáp.

Nhớ tới hành vi mâu thuẫn của Mẫn Thượng Hiên, ánh mắt Bạch Khuê có chút mờ mịt, hỏi:

"Vậy ngươi có biết, là người nào làm cho ta sống lại không?"

"Đây là loại thuật pháp phi thường phức tạp, chỉ có thể đoán nó vẫn là bán thành phẩm, cái khác khó biết được."

"Thật sự không phải ngươi ngươi gọi ta từ hoàng tuyền trở về sao?"

Thanh niên ngẩng đầu, một đôi hắc mâu như lạnh như mực, thong thả lắc đầu:

"Nếu là ta, ta nhất định sẽ làm tốt hơn, sẽ không dùng đến loại thuật pháp đầy kiêng kị lại không ổn định này."

Khóe miệng Bạch Khuê nổi lên ý cười nhàn nhạt, không nói gì.

Mỗi người đều thích nghe lời hay, cho dù biết rõ những lời đó chỉ là trấn an, nhưng nàng vẫn rất hưởng thụ, vẫn cảm thấy ấm lòng.

Cảm giác bản thân được yêu thương này, cho dù chỉ là ảo giác, cũng tốt hơn so với hai bàn tay trắng.

Trước mắt bỗng nhiên xuất hiện một chén thuốc tới gần, Bạch Khuê lúc này mới hoàn hồn lại nhìn về phía Hà Thanh Thu. Gia hỏa kia vẫn không chút thay đổi, nhưng đầy mặt đều viết lên một câu "uống vào". Nàng cười cười, lúc này mới cầm lấy chén thuốc từ tay Hà Thanh Thu, nhu thuận uống cạn.

Sau đó, nàng mỏi mệt nằm lại trên giường.

Cảm giác gần như cứng ngắc cùng lạnh lẽo khó có thể khống chế như tử thi của thân thể này, một chút không kém với lời tả của Hà Thanh Thu. Mà cảm giác không xác định được sau khi ngủ dậy có khả năng sẽ lại bị bụng phá tràng lưu hay không, cũng thật làm cho người ta ghê tởm.

"Buổi tối ta muốn ăn gà nướng." Bạch Khuê ngưỡng mặt lên trần nhà, vênh mặt hất hàm sai khiến.

Hà Thanh Thu dịu ngoan đáp ứng, tay trái lại dấy lên một cỗ hỏa diễm hừng hực màu vàng nhạt, dọa Bạch Khuê suýt nữa từ trên giường nhảy dựng lên.

"Ngươi đốt cái gì a!"

"An Hồn Phù."

Thanh niên vô cùng bình tĩnh nói, dứt lời, lại nâng Bạch Khuê ngồi dậy, đem chút tro tàn kia đút vào bên miệng Bạch Khuê. Bạch Khuê trợn tròn mắt nhìn đống bụi phù kia, vô cùng kinh ngạc đối với động tác uy thực thành thạo liền mạch này của Hà Thanh Thu.

"Ngươi tại bên trong Minh Dương Đường sẽ không phải chuyên môn làm công việc đút thuốc đi?"

"Đối y thuật có chút nghiên cứu." Thanh niên ông nói gà bà nói vịt đáp.

"Vậy ngươi nói một chút xem, đống tro tàn này phải trực tiếp nuốt như thế nào?"

Đã bị Dương Thư Ngạn, Mẫn Thượng Hiên - hai loại nhân sĩ đẳng cấp tinh tế chiếu cố quen, Bạch Khuê cười khan hỏi:

"Ngươi muốn nghẹn chết ta sao?"

Hà Thanh Thu lại lắc đầu:

"Không, nhờ có máu của ta, sẽ không bị nghẹn."

Nghe được thiếu niên nói như vậy, Bạch Khuê mới ngưng thần cúi xuống nhìn, quả nhiên nhìn đến một dòng máu hồng ấm áp thong thả chảy qua bụi phù, dần dần lấp đầy, cơ hồ muốn nhiễu xuống từ năm ngón tay đang gấp lại của thanh niên.

Máu người cùng phù chú, hai yếu tố rất quen thuộc để hạ thần chú người khác.

Bạch Khuê an tĩnh nhìn Hà Thanh Thu. Thanh niên cũng nhíu mi, nặng nề nhìn nàng.

"Ta sẽ không hại ngươi..."

Hà Thanh Thu đang muốn giải thích thêm, lại kinh ngạc thấy Bạch Khuê cúi đầu, không chút lo ngại sẽ bị hạ thần chú khống chế, hào khí ngàn vạn một ngụm nuốt vào tất cả bụi phù cùng máu huyết, trong tích tắc liền ngây ngẩn cả người.

Một hồi lâu, Hà Thanh Thu thu hồi tay, nhìn Bạch Khuê, gần như xác nhận phun ra một câu:

"Kỳ thật, ngươi căn bản không sợ chết, phải không?" Thanh niên nhàn nhạt nói.

"Ngươi căn bản không quan tâm có thể từ hoàng tuyền trở về hay không, nay quay lại nhân thế, cũng không có bao nhiêu khao khát."

Cho nên, mới chỉ sợ hãi lúc tử vong bị thương tổn càng sâu.

Bàn tay không còn tàn tro của thanh niên vẫn đang chảy máu giàn giụa, bắt đầu từ năm ngón tay tích táp rơi xuống đất, lây dính lên tấm ván gỗ thô ráp trong lữ điếm, tạo thành từng điểm huyết hoa, lan tràn như cỏ dại. Bạch Khuê rũ mi nhìn, sau đó quay đầu nhìn đến tấm bản đồ du ngoạn đã bị nàng vẽ loạn thất bát tao trên đầu giường.

"Ta không biết." Nàng thật lòng trả lời.

Hà Thanh Thu không hề gạt nàng, uống xong đống bụi phù hỗn tạp với máu kia, vài ngày sau, Bạch Khuê liền cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Bệnh cũng tốt lên không sai biệt lắm, Bạch Khuê liền thần thái sáng láng cùng Hà Thanh Thu thảo luận một trận. Hai người liền quyết định ra ngoại ô ở một thời gian. Hoặc nếu được, Bạch Khuê muốn đến một chỗ thâm sơn cùng cốc ngắm phong cảnh, thay đổi khẩu vị. Hà Thanh Thu tất nhiên không hề dị nghị đồng ý.

----------~★★★~----------

Vài ngày sau, bọn họ đã ở trong một căn nhà bằng trúc nhỏ tại vùng hoang vu hẻo lánh.

Căn nhà bằng trúc nhỏ như tổ chim sẻ, lại phủ đầy bụi này, là do chính tay mỗ sư huynh Hà Thanh Thu của Minh Dương Đường dựng nên, dùng như một trụ sở riêng biệt để yên lặng ẩn dật. Phong cảnh tuyệt đẹp, linh khí đầy đủ. Lúc bọn họ đến chỗ này, Bạch Khuê còn có ảo giác thời gian như trôi chậm lại.

Từ lúc vừa mới tiến vào nhà trúc, Hà Thanh Thu liền công việc lu bù lên.

Thanh niên bình thường luôn an nhàn im lặng, bỗng nhiên hăng hái buộc tóc đuôi ngựa, xắn ống tay áo, mở cửa sổ, bắt đầu dọn dẹp nhà trúc từ trong ra ngoài.

Bạch Khuê lười nhác nửa nằm trên cái ghế tựa dài bằng trúc đã được lau chùi sạch sẽ, vô cùng thích ý nhìn bóng dáng thanh niên đang làm hết phận sự huynh trưởng kia.

"Ngươi thật là siêng a!" Nàng chống quai hàm chế nhạo.

"..."

"Ngươi có biết những hành động bây giờ của ngươi, cùng những lời đồn về ngươi trên giang hồ rất trái ngược không?" Bạch Khuê nhịn cười nói.

"Nếu mọi người có thể tới đây nhìn thấy người không ăn nhân gian khói lửa trong cảm nhận của bọn họ quét rác thì tốt quá."

Hà Thanh Thu trừng mắt nhìn nàng, đặt xuống cái chổi đã dùng xong, cầm lấy giẻ lau cùng xô nước, ra lệnh:

"Ghế trúc rất lạnh, ngồi vào trên giường đi, ta đã phủi xong tro bụi trong chăn đệm."

Bạch Khuê phì cười.

Nghe lời chậm rãi đi đến bên giường, nhảy lên cái giường nhỏ hẹp kia, hưng trí dạt dào xem Hà Thanh Thu lại cọ lại quét. Hình tượng lãnh ngạo của thanh niên trong nháy mắt liền sụp đổ, nhưng lại thêm vào không ít cảm giác thân thiết.

Trầm ngâm suy nghĩ, nàng rốt cuộc hỏi ra vấn đề thắc mắc đã lâu.

"Thế nào, Hà Thanh Thu, trên giang hồ ai cũng nghĩ ngươi xuất thân từ Minh Dương Đường? Còn Hàn Sơn Thành thì sao? Khương Uyển thì sao?"

Cầm tấm vải thô ẩm ướt đã dính đầy tro bụi, Hà Thanh Thu chậm rãi bớt chút thời gian quay đầu lại nhìn nàng.

"Nhiều năm trước, thời điểm Minh Dương Đường chưởng môn nhìn thấy ta, liền nói ta cùng hắn hữu duyên, mới ngoại lệ thu ta làm đệ tử, đặt cho ta cái tên mới Hà Thanh Thu này..."

Nói đến đây, Hà Thanh Thu khựng lại một chút, nhìn về phía Bạch Khuê:

"Ta làm việc vì Minh Dương Đường, thế nhân lại không biết ta từng là một phần tử của Hàn Sơn Thành, mới cho rằng ta xuất thân từ Minh Dương Đường."

Dứt lời, Hà Thanh Thu quay người lại, tiếp tục cẩn thận chà lau tro bụi trên vật bài trí trên cao, nói:

"Về phần Khương Uyển, ta đã không còn là hộ vệ của nàng, mà là thân tự do. Chúng ta đã không còn liên quan nút thắt với nhau."

"Vì sao?"

"Nhiều năm như vậy, những gì ta thiếu nàng đã trả xong."

Nghe thế, Bạch Khuê không tiếp tục truy vấn nữa, trong lòng vừa vui vừa sầu.

Vui vì Hà Thanh Thu không lại tâm tâm niệm niệm chủ tử cũ, trong thời gian ngắn sẽ không rời bỏ nàng mà đi. Sầu vì Hà Thanh Thu mặc dù luôn cố chấp khăng khăng một mực với người có ân với hắn, nhưng chung quy cũng sẽ rời khỏi, tại thời điểm thanh toán xong xuôi, cao chạy xa bay.

Vốn tưởng rằng lý tưởng mà nàng một đời truy tìm thật sự tồn tại, lại chung quy là hư ảo vọng tưởng.

Đem hai chân nâng lên giường, Bạch Khuê xuất ra từ cái túi nhỏ bên hông một tấm bản đồ rách nát.

Tấm bản đồ mà nàng mua sau khi sống lại này, đã nhiều lần chịu đựng nàng đánh dấu vẽ loạn, hơn nữa lần đó bị mưa to thấm vào, sớm đã rách mướp. Bạch Khuê nhẹ nhàng mở ra bản đồ, xuất thần nhìn những dòng ghi chú đã nhòe không chịu nổi trên đó.

"Kỳ thật, ngươi căn bản không sợ chết, phải không?" Còn nhớ Hà Thanh Thu từng nhẹ giọng nói với nàng như vậy.

"Ngươi căn bản không quan tâm có thể từ hoàng tuyền trở về hay không, nay quay lại nhân thế, cũng không có bao nhiêu khao khát."

Nói thực, Bạch Khuê thật sự không biết.

Không còn phải tốn sức che chở mấy trăm người trong Nguyệt Trầm Điện, nàng liền tựa như bị mất đi phương hướng nhân sinh. Mặc dù trút được hết thảy gánh nặng, nhưng đồng thời cũng không còn mục tiêu tiếp nối sinh sống. Nói cách khác, thoát đi gánh nặng kia, tương đương với việc nàng chỉ còn hai bàn tay trắng.

Nàng từng cố hết sức lực lấy tình cảm tưới cho mỗi một người, lại lạc vào kết cục vạn kiếp bất phục, cho dù hiện tại đang có Hà Thanh Thu làm bạn ở bên người, cũng không biết sẽ duy trì đến khi nào.

Bất quá, để cho Bạch Khuê nản lòng thoái chí, kỳ thật là Dương Thư Ngạn.

Người thanh niên luôn như hình với bóng cùng nàng kia, tuy không phải phát ra từ nội tâm đi theo nàng, nhưng từ lúc được nàng cứu ra từ Tu La Trường, vẫn hết lòng tuân thủ hứa hẹn, chưa từng gạt bỏ.

Trong một tháng trước khi nàng chết, Mẫn Thượng Hiên đã làm ra nhiều động thái lớn công kích đến nàng, nhưng Bạch Khuê vẫn nghĩ có thể thấy Dương Thư Ngạn đến tiếp nàng trở về.

Nhưng Dương Thư Ngạn lại không tới.

Tựa như Hà Thanh Thu cùng Khương Uyển, sau khi thanh niên thật sự đã thanh toán hết thảy những gì thiếu nàng, rốt cuộc muốn buông ra nàng cùng Nguyệt Trầm Điện - ít nhiều gì cũng là nhà của hắn trong nhiều năm, tự do cao chạy xa bay.

Spoiler: Chap sau mỹ nhân Bách Hồ sẽ đại giá quang lâm, tránh ra hết cho anh thể hiện. (^◇^)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net