Hồi thứ hai mươi sáu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hồi thứ hai mươi sáu

Sau khi đến nhà trúc ẩn cư, Bạch Khuê liền có thói quen ngày ngày đều ngủ trưa.

Tựa như hôm nay, nàng là bị tiếng mưa rơi càng lúc càng lớn trong núi đánh thức.

Hạt mưa đập vào trên hàng vạn phiến lá, nghe như từng đợt thủy triều vĩnh viễn không ngừng nghỉ, làm cho Bạch Khuê đang trầm trong cõi mộng chậm rãi tỉnh lại.

Thời điểm nàng tỉnh, trời tuy có hơi âm u, nhưng vẫn còn chút ánh sáng lấp lóe. Hà Thanh Thu đang an vị tại ghế tựa bên giường, trước mặt là một cái bàn trúc cùng đàn cổ. Không ngờ trong tiếng mưa rơi như thế, thanh niên còn có nhã hứng khi có khi không đệm đàn.

Vào những ngày Bạch Khuê không có cách gì khống chế chìm vào ngủ sâu như thế này, thanh niên vẫn thường làm những hành động tương tự để tiêu phí thời gian, hoặc đọc sách, đánh đàn, hoặc ngồi điều tức.

Bạch Khuê nghiêng thân, đối Hà Thanh Thu vươn tay.

Biết nàng tỉnh, Hà Thanh Thu dừng lại tiếng đàn, chậm rãi ngồi vào bên giường Bạch Khuê, đỡ lấy bàn tay đang duỗi ra của nàng.

"Đói sao?" Thanh niên điềm đạm hỏi.

"Có hơi hơi, nhưng trước tiên ngươi để cho ta dựa chút đã." Bạch Khuê kề sát vào Hà Thanh Thu, gối đầu lên bờ vai thanh niên, đôi tay vòng qua thắt lưng hắn.

"Tạm thời cứ giữ yên như vậy, để cho ta dựa vào..."

Cứ dựa vào như vậy, Bạch Khuê lại vì quá mức thoải mái chìm vào giấc ngủ. Chờ đến thời điểm nàng tỉnh, trời đã gần tối.

Bên trong nhà trúc đã là một mảnh tối đen mờ mịt. Thanh niên bị nàng dùng làm gối đầu kia đang nhìn ra ngoài cửa sổ, bàn tay đặt ở trên vai nàng, phảng phất như trấn an. Loại cảm giác êm đềm tĩnh lặng xưa cũ này khiến Bạch Khuê bất chợt nhớ tới Dương Thư Ngạn.

Bạch Khuê giống như trong một cái chớp mắt liền cảm thấy, nếu ngày sau vẫn có thể trôi qua như vậy, cũng tốt lắm.

Bọn họ cứ thế ngày qua ngày tận hưởng một cuộc sống sơn lâm đơn thuần giản dị. Nàng hái trái cây dại, Hà Thanh Thu làm những món ăn thôn quê dân dã. Chỉ bất đồng là trái cây nàng hái bình thường đều không thể ăn, nhưng món ăn Hà Thanh Thu nấu lại đều rất ngon miệng.

Hà Thanh Thu mặc dù không biết nhiều món, cũng không am hiểu nấu các món rau, nhưng ít ra thịt mà hắn nướng, phía trên quét ít hành, lại nêm thêm tí muối cùng hương liệu, quả thật rất mỹ vị.

Nếu cảm thấy Bạch Khuê đã ăn ngán quả núi cùng thịt thú rừng, Hà Thanh Thu sẽ vào trong thành một chuyến, một hơi mang về lượng lớn điểm tâm cùng bánh ngọt, hay vào thời điểm nói không lại Bạch Khuê, cũng sẽ vài lần mang nàng đến tửu lâu lớn trong thành, vội vàng ăn uống một chút.

Nói vội vàng là vì, đại bộ phận thời gian hai người đều không ngừng di chuyển, không ngừng trốn chạy, trốn khỏi cố nhân của Bạch Khuê, vô luận là địch nhân hay là bằng hữu.

Dần dần, Bạch Khuê liền chậm rãi cảm thấy, Hà Thanh Thu giống như một liều thuốc tê.

Nàng rất thích khoảng thời gian hai người thong thả đi dạo, trầm mặc tại trong sơn lâm, thích lắng tai nghe tiếng chim hót, tiếng gió cùng quang ảnh lưu động, thích những lúc đang đi từ phía sau, đột nhiên ôm chầm lấy Hà Thanh Thu, mà Hà Thanh Thu đều phản công đỡ lấy nàng, để nàng hấp thu ấm áp, cũng thích chọc chọc vào bả vai Hà Thanh Thu, sau đó Hà Thanh Thu sẽ chỉ bất đắc dĩ nhìn nàng, tựa như đang đối đãi với một đứa nhỏ nghịch ngợm, rồi hai người lại cùng ngắm phong cảnh đến hoàng hôn.

Cho dù hiện tại nàng không ở trong Nguyệt Trầm Điện, cũng không phải Cung Chủ Khuyển Cung, có thể dùng Thần Chú Ấn khống chế "chúng chó" trong cung, nhưng Hà Thanh Thu lại cho nàng đãi ngộ như Khuyển Chủ.

Không cần Thần Chú Ấn trói buộc hay máu tươi trao đổi, vẫn có thể được đến bầu bạn mà nàng khát vọng.

Có khi, Bạch Khuê thật lòng cảm thấy, Hà Thanh Thu chính là tên ngốc tử khó hiểu nhất trên thế giới này.

Bất quá, những ngày êm đẹp kia rồi cũng sẽ đến lúc chấm dứt. Ai bảo trên đời này còn tồn tại một nơi không bao giờ biết buông tha người như Nguyệt Trầm Điện đâu!

Thời điểm hai người bị vây quanh, Bạch Khuê đang ngồi ở bên khuỷu tay Hà Thanh Thu, thưởng thức một viên ngọc thạch thượng đẳng do Hà Thanh Thu làm cho nàng, nhân mã của Nguyệt Trầm Điện cứ như vậy vô thanh vô tức vọt tới.

Mặc y giáp đặc chế, đội mặt nạ, thủ hạ của Nguyệt Trầm Điện liền như vậy hiện thân tại trong một ngày mùa thu chốn sơn lâm, phảng phất như Quỷ Thần toát ra từ địa ngục.

Hà Thanh Thu ôm lấy Bạch Khuê, bởi vì khẩn trương mà cơ thể đều căng cứng. Hắn nhìn đám người vừa xông tới, bộ dạng giống như quyết tâm "quân đến tướng chặn, nước đến đất ngăn".

Sớm biết sẽ có một ngày như vậy, Bạch Khuê cười cười rũ mi nhìn hắn, vỗ vỗ tay thanh niên:

"Thả ta xuống dưới."

Thời khắc đó, thanh niên liền có một cái chớp mắt cứng ngắc, xem xét Bạch Khuê một hồi lâu, mới thong thả đem nàng phóng xuống mặt đất.

Nhưng thân thể vẫn bảo hộ tại trước người Bạch Khuê.

Vết thương cũ đã tái phát khắp nơi, Bạch Khuê rất dễ bị nhiễm lạnh, phải mặc một cái áo lông thật dày, tựa vào Hà Thanh Thu nhảy xuống đất, nâng mắt nhìn về một đám nhân mã tinh nhuệ phía trước.

Trận trận hùng hổ như vậy, không có phân nửa khe hở, nhưng mỗi người bên trong đều cúi thấp đầu xuống, không dám nhìn nàng, giống như toàn bộ đường núi nhỏ đang bị hạ thứ gì đó, càng nhìn chăm chú càng chết nhanh.

"Bách Hồ." Bạch Khuê khẽ kêu lên một cái tục danh phảng phất như đã rất xa xôi, nhìn trái nhìn phải hỏi:

"Bách Hồ, là ngươi phải không?"

Mới đầu, cả tòa sơn lâm giống như đều ngừng thở, không có một tiếng động. Hồi lâu sau, nhóm nhân mã tinh nhuệ kia mới tách ra một con đường.

Bên trong con đường nọ, xuất hiện một thiếu niên mang mặt nạ, khoác hoa y.

Tấm mặt nạ khắc nguyệt văn không khác gì với mặt nạ của điện chúng bình thường đặt ở trên mặt thiếu niên, làm cho sợi tóc màu tím nhạt mềm mại của hắn có chút hỗn độn. Nhưng Tử Y Bào hoa lệ cùng ống tay áo dài kia lại rõ ràng bất đồng với những điện chúng khác, khoa trương cướp lấy ánh mắt mọi người. Gió núi ào ào lướt qua, y bào phất lên, giống như hỏa diễm màu tím không ngừng thiêu đốt.

Tử sắc hỏa diễm, rất giống với tư thái của chủ nhân y bào này.

Thiếu niên đứng lại trước mặt Bạch Khuê, thong thả cởi xuống Nguyệt Văn Mặt Nạ, lộ ra khuôn mặt tươi cười bên dưới. Hắn nở nụ cười trong chớp mắt, lúm đồng tiền nhợt nhạt cùng cặp mắt tím càng trở nên tươi đẹp, vừa anh khí vừa diễm lệ. Đúng là một nụ cười của yêu vật, có thể đoạt đi hồn phách con người.

"Tỷ tỷ."

Thiếu niên nhẹ giọng kêu, nhìn cũng không nhìn Hà Thanh Thu bên cạnh một cái, quen thuộc giống như ngày xưa cười cười tiến lên thân thiết ôm lấy vai Bạch Khuê, ân cần thăm hỏi, ngửi ngửi hương vị của nàng. Chỉ là cách biệt nhiều năm, lần này Bách Hồ ngửi xong, liền lui bước, bình tĩnh nhìn Bạch Khuê, giống như là không dám tin, trong mắt giây lát hiện lên vẻ cứng đờ cùng động dung.

Bạch Khuê cười cười, vươn tay xoa đầu thiếu niên giờ đã cao hơn nàng này, ôn nhu hỏi:

"Làm sao vậy?"

Lúc này, Bách Hồ mới chậm rãi thu liễm vẻ kinh sợ trong mắt, giữ chặt góc áo Bạch Khuê, nghiêng đầu, ý cười càng thêm kiều diễm.

"Sao tỷ tỷ biết là ta?" Thiếu niên tươi cười rạng rỡ như ánh mặt trời hỏi.

Bạch Khuê không biết làm sao nhìn gia hỏa vẫn như ngày xưa, cực kỳ am hiểu sử dụng mỹ nhân kế này, hừ hừ hai tiếng, giải thích:

"Nếu là Mẫn Thượng Hiên, thì trước tiên sẽ lấy tính mạng ta. Nếu là Phùng Thi Thúy, thì sẽ cung kính tiến lên nghênh đón. Nếu là tên hỗn đản Đinh Triết Tương kia, sẽ khoe ra cái giá của Điện Chủ, chờ ta bị bắt xong trở về tự mình quỳ thấy hắn..."

"Vậy Dương Thư Ngạn thì sao?" Bách Hồ cắt lời nàng, trong cặp mắt tím nổi lên chút tham lam cùng hàn ý.

Dương Thư Ngạn sao? Bạch Khuê nhợt nhạt nở nụ cười.

"Dương Thư Ngạn...hắn sẽ trước tiên, lẻ loi một mình tới gặp ta."

"Nếu hắn không tới?" Bách Hồ lại hỏi.

"Thì tức là hắn đã không ở đó." Bạch Khuê ôn nhu đáp.

"Như vậy đại biểu cho việc, Dương Thư Ngạn đã không còn thiếu ta bất cứ thứ gì, khoái ý phiêu bạt giang hồ, cả đời không qua lại với nhau."

Nghe nàng trả lời như thế, thiếu niên lại chớp mắt nở nụ cười, vòng lấy eo Bạch Khuê, mặt tựa vào vai nàng cọ xát một trận.

"Vậy, nếu là ta thì sao?" Bách Hồ ngẩng đầu, biết rõ còn cố hỏi.

Bạch Khuê trợn trắng mắt, đem khuôn mặt quá mức đoạt lòng người của thiếu niên đẩy xa một chút.

"Nếu là ngươi, tự nhiên sẽ giống như hôm nay, cố lộng huyền hư (*ra vẻ thần bí*) một trận, mới lả lơi xuất hiện tại trước mặt bản Cung Chủ...bản cô nương." Bạch Khuê sờ sờ vạt áo Bách Hồ, lại vuốt lên tấm mặt nạ mà hắn đã đeo lại lên mặt.

"Ta có nói sai sao? Gia hỏa nhà ngươi vẫn là loại tính tình này, cố ý giả dạng rồi mới đến gặp ta đi?"

"Gặp tỷ tỷ, tự nhiên phải giả dạng cho thật tốt!" Thiếu niên bị chọc cười, liền cười lớn.

Cách xa nhau mười năm, bé trai xinh đẹp năm đó đã trổ mã đẹp mắt đến thế này. Bạch Khuê cũng không quá kinh ngạc, Bách Hồ vốn là hồ yêu, sinh ra liền nhất định sẽ mang túi da có thể câu hồn đoạt phách người khác. Tuy nhiên, mặt mày của hắn vẫn còn lưu lại chút hình dáng của bé trai năm đó, đây chính xác là Bách Hồ.

Nhưng thời gian trôi qua tựa hồ tại trên thân bé trai lại trở nên thong thả.

Tốc độ trưởng thành của yêu vật chỉ bằng một nửa của nhân loại. Cho nên cách xa nhau mười năm, không làm cho yêu vật Bách Hồ bộ dạng mười tuổi năm đó trưởng thành một thanh niên hai mươi tuổi. Nay vừa gặp, Bách Hồ xem ra cũng bất quá mười lăm mười sáu, phong thái mê hoặc người, lại vẫn là một thiếu niên.

Bất quá, bầu không khí sung sướng vì đã lâu gặp lại cố nhân, cũng không làm cho Bạch Khuê quên cục diện trước mắt.

Cục diện nàng cùng Hà Thanh Thu bị nhóm nhân mã hơn hơn mười người của Nguyệt Trầm Điện vây quanh.

"Buông tha chúng ta được không?" Bạch Khuê nhìn về phía thiếu niên vẫn đang bắt lấy tay nàng không buông kia, ôn hòa hỏi.

"Ta đang chờ ngươi mở miệng." Bách Hồ tràn ra một nụ cười, nói.

"Giống như trước kia, chỉ cần tỷ tỷ muốn, ta sẽ làm tất cả."

Dứt lời, thiếu niên lại thoải mái chớp mắt, cúi người đem mặt thiếp đến sau gáy Bạch Khuê. Đây là động tác làm nũng nho nhỏ mà thời kỳ Bách Hồ còn là một bé trai luôn thường kỳ làm với nàng.

Không nhìn được khuôn mặt hắn, Bạch Khuê cười yếu ớt, cũng không lên tiếng. Nàng nhẹ nhàng đáp lại cái ôm của thiếu niên diện mạo không biến hóa bao nhiêu, nhưng vẻ nguy hiểm trong mắt vẫn không khác gì lúc trước, dịu dàng vuốt đầu hắn, tựa như đang vuốt ve ái khuyển.

Một hồi lâu sau, nàng mới nhẹ giọng hỏi:

"Bách Hồ, ngươi là tới giết ta sao?"

Thiếu niên lập tức đem mặt từ trên vai của nàng nâng lên.

"Tỷ tỷ cảm thấy ta là tới giết ngươi sao?" Cặp mắt tím của Bách Hồ đăm đăm nhìn về phía nàng, bên trong không có một ý cười.

"Ta là "khuyển" của ngươi, sao có thể cắn bàn tay chủ nhân duỗi đến?

Cùng Bách Hồ bốn mắt nhìn nhau, Bạch Khuê nhợt nhạt cười, phun ra một cái tên.

"Đinh Triết Tương."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net