Hồi thứ mười bảy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trong dược trì lát tường đá trắng bốc lên hơi nước ấm áp, mùi dược liệu tỏa ra nồng đậm. Thanh niên một thân bạch y, mái tóc đỏ rũ xuống tới gáy, ngồi ở bên cạnh ao, đem hai chân từ đầu gối trở xuống đều tẩm vào trong nước.

Thanh niên cứ như vậy rũ mi nhìn mặt nước ao lăn tăn gợn sóng, cơ hồ như đang chăm chú khắc họa rõ ràng bóng người phản chiếu dưới mặt nước, lơ đãng chìm vào suy tư.

Hơi nóng nhè nhẹ thấm vào hai chân hắn, vào những đốt ngón tay, vào cốt nhục, cũng giống như mọi ngày trước kia.

"Đường Chủ." Có người gọi hắn.

Mẫn Thượng Hiên nhìn đến hướng bình phong bên cạnh ao, chỉ thấy ám vệ cúi đầu cầm một cuộn tranh họa.

"Chuyện gì?" Hắn lại cúi đầu, hỏi.

"Đây là bức họa vừa được đưa tới, thuộc hạ nghĩ hẳn là Đường Chủ sẽ cảm thấy hứng thú." Dứt lời, ám vệ liền mạch bước lên trước, mở ra cuộn tranh, hé lộ nữ tử tóc đỏ trong bức họa:

"Mấy ngày trước, chúng thuộc hạ trong Đường trong lúc vô tình nhìn thấy vị này, liền cực lực yêu cầu nhất định phải đưa cho Đường Chủ xem qua."

Thanh niên lãnh đạm nâng mắt, vừa nhìn thấy rõ ràng nữ tử trong bức họa, tức thì không thể dịch ra ánh mắt.

Tựa hồ nghĩ mình nhìn lầm, Mẫn Thượng Hiên không dám tin đứng dậy, hoàn toàn quên mất bản thân đang ở trong dược trì đen nhánh đầy ngập, toàn bộ vạt áo đều lọt vào trong nước.

Mẫn Thượng Hiên gắt gao nhìn chằm chằm bức họa kia, thần sắc đại biến, không đến hai bước đã bay tới trên nền đất, chân trần đi vào trước cuộn tranh, e sợ bỏ qua bất luận một chi tiết gì.

Ngón tay thanh niên mơn trớn vết sẹo trên cổ nữ tử.

"Tóc đỏ?" Hắn mơ hồ hỏi.

"Sau gáy có sẹo?"

"Vị Đường chúng kia đặc biệt giảng giải rằng, hắn đã nhìn kỹ qua ở cự ly gần. Tuy là tóc đỏ, nhưng nữ tử nọ không chỉ có vết sẹo trên cổ giống với chủ thượng Bạch Khuê năm đó, thậm chí ngay cả sẹo trên từng đốt ngón tay đều giống nhau như đúc."

Ám vệ trầm trọng nói:

"Hàng giả này quả thực rất chi tiết, nhìn thật đến ly kỳ. Nếu không phải nhìn thấy Phật Châu còn tại trên cổ tay ngài, thuộc hạ cơ hồ đã tin Bạch Cung Chủ thực sự sống lại."

Bạch Khuê, đã lâu không nghe qua tục danh này, cho dù xa cách nhiều năm, lúc nghe vào vẫn có vẻ chói tai như vậy.

Mẫn Thượng Hiên chết trân nhìn chằm chằm bức họa kia, giống như muốn nhìn thấu từng chi tiết một, thật lâu không nhúc nhích.

Góc áo bào trắng đã hấp no dược thủy, nhan sắc đen nhánh quái dị dần dần khuếch tán, hơi nước quấn quanh như sương mù, tạo cho bộ y phục một loại ảo giác vướng víu, biến hoá kỳ lạ không rõ, nhưng chủ nhân của nó lại hoàn toàn không để ở trong lòng.

Thật lâu sau, Mẫn Thượng Hiên mới khàn khàn mở miệng:

"Những người khác đã biết chưa?"

"Thuộc hạ không rõ người khác đã phát hiện hay chưa, nhưng vị Đường chúng này rất im hơi lặng tiếng, vừa thấy liền báo cho Đường Chủ ngài."

"Như vậy, ai cũng đừng nói, ngay cả Điện Chủ cũng tạm thời không cần báo."

Mẫn Thượng Hiên cúi đầu nói, tự tay nhận lấy bức họa, cực kỳ nhanh chóng đem nó cuốn lại, xoay người rời khỏi dược trì.

~★★★~

Mấy ngày kế tiếp, Bạch Khuê cứ như vậy kéo Hà Thanh Thu chạy đông chạy tây, dạo gần hết toàn bộ ngõ ngách trong Đại Thành.

Buổi tối, nàng cũng chỉ đơn giản lưu tại thanh lâu, không trở về khách điếm, quả thực xem thanh lâu thành lữ điếm trú ngụ, thời gian khác thì đi đến những khu chợ náo nhiệt, ra tận cổng thành hưởng thụ mỹ thực, sau đó còn mua một lượng lớn đồ ăn vặt về, toàn bộ đều đưa cho Hà Thanh Thu cầm.

Vị này đúng là tu dưỡng rất tốt, không hề cự tuyệt thay nữ tử cầm đồ, cho dù người nọ là một đại ma đầu.

Cứ như vậy, Bạch Khuê được đến một mỹ thiếu niên gần như hoàn hảo, so với người do nàng tự tay bồi dưỡng còn tốt hơn vài phần, khiến cho nàng càng ngày càng không muốn đem hắn thả về.

Hơn mười ngày lưu lại, Bạch Khuê đã đem cả cái thành này sờ soạng một lần. Ngoài những nơi vui chơi cùng mỹ thực, ở đâu sẽ không có giang hồ nhân sĩ tập kết, ở đâu có thể ẩn nấp, trốn tránh hỗn loạn, nàng đều nắm được đại khái.

Đám tiểu thủ hạ - đàn chuột, đàn chim của nàng đã có chút môn quy, tình báo tìm được ngày càng chi tiết, ngay cả những chuyện bình thường không dò ra được cũng đã dò ra.

Bởi vậy, Bạch Khuê mới biết được, cái Đại Thành phồn hoa này về cơ bản là địa bàn trực thuộc của một môn phái Ma Giáo khác, cho nên mới có thể không câu nệ tiểu tiết mà phát triển phồn vinh như vậy, ngày đêm sênh ca, lại không mất đi địa vị buôn bán trọng yếu.

Nhưng đối với cái Đại Thành như mê cung này, Bạch Khuê lại thoáng có chút mệt mỏi.

Giờ phút này, nàng đang ngồi bên cửa sổ trong phòng Hà Thanh Thu, suy nghĩ mông lung nhìn về phía trung tâm đại thành, cùng dãy núi non hùng vĩ ở đằng xa kia.

Chung đụng qua nhiều ngày, đã quá quen thuộc với thái độ "cái gì của ngươi liền là của ta" của Bạch Khuê, Hà Thanh Thu chỉ điềm nhiên ngồi ở mặt bàn bên cạnh họa vài lá bùa. Hai người lúc ở chung thiên về lơ là nhiều hơn là để ý lẫn nhau.

"Chúng ta đi xuống phía Nam đi." Tại bên cửa sổ, Bạch Khuê bỗng nhiên bật ra một câu như vậy.

"Xuống phía Nam nhấm nháp hoa quả nhiệt đới cùng ánh mặt trời rực rỡ, nơi đó sẽ không có tuyết rơi. Cây cỏ phương Nam cũng hiếm khi rụng lá, luôn làm cho tâm tình người ta sáng ngời. Ngươi nghĩ sao?"

"...Ta biết rõ."

"Ngươi là người phương Nam?"

"Ta là người phương Bắc." Hà Thanh Thu bình thản đáp.

Bạch Khuê tò mò quay đầu lại đánh giá Hà Thanh Thu.

"Ai da~! Ngươi xinh đẹp như vậy, nhìn kỹ lại từ đầu tới chân rõ ràng là người phương Bắc a."

Theo kinh nghiệm nhiều ngày ở chung với Hà Thanh Thu của Bạch Khuê, một khi nàng có dấu hiệu đùa giỡn người, Hà Thanh Thu vạn vạn sẽ không nói tiếp nữa, chỉ dùng ánh mắt lạnh đối diện với nàng.

Nhưng lần này, Hà Thanh Thu lại ngoài ý muốn nói tiếp.

"Ngươi cũng là người phương Bắc." Hà Thanh Thu nâng mắt nhìn thẳng nàng, điềm tĩnh khẳng định.

"Sinh tại phương Bắc, cũng trưởng tại phương Bắc, chưa từng xuống phía Nam, cách biệt Nguyệt Trầm Điện."

Bạch Khuê trong chớp mắt có một phút thất thần, không hiểu Hà Thanh Thu làm sao mà biết được.

Sau đó nàng mới nhớ tới, Nguyệt Trầm Điện vốn ngay tại phương Bắc, những đứa nhỏ bên trong cơ hồ cũng đều từ phương Bắc vơ vét đến. Còn về việc nàng chưa từng xuống phía Nam, ước chừng cũng từ quỹ tích chinh chiến trước kia của nàng phỏng đoán ra.

Kỳ thật trong dĩ vãng cũng từng có thời điểm nàng sắp sửa đi đến phương Nam dồi dào ấm áp, nhưng cuối cùng lại bị Đinh Triết Tương cường ngạnh hạ lệnh quay trở về địa điểm xuất phát.

Khi ấy nàng mới tắm rửa xong, còn đang chìm đắm dưới ánh mặt trời say lòng người, sắp nhấm nháp được trái vải nhiều nước phương Nam, lại nhiều lần bị cưỡng chế gọi trở về. Cho dù là bị Thần Chú Ấn bức bách nghe lệnh, Bạch Khuê vẫn rất bực bội.

Nhưng kết quả của trận đại náo kia, lại lấy vẻ mặt không kiên nhẫn cùng một câu "trái vải cùng mỹ nhân gì đó, muốn thì sai người đưa tới là được, có gì phải ồn ào?" của Đinh Triết Tương làm kết thúc.

Vì thế, Bạch Khuê thật sự chưa từng đi qua phương Nam.

Tuy vậy, Minh Dương Đường, còn có tên Hà Thanh Thu này, rốt cuộc còn biết bao nhiêu chi tiết liên quan đến nàng nữa? Bạch Khuê chăm chú nhìn Hà Thanh Thu.

Chẳng lẽ đám người này đã sớm dự đoán được nàng sẽ sống lại? Bằng không sao lại điều tra chuẩn bị kỹ càng như vậy. Quả nhiên sắc đẹp lưu ở bên người luôn khiến người ta không thể định hướng rõ ràng! Bạch Khuê bỗng dưng cảm thấy ưu sầu.

"Hôm nay liền lên đường đi." Bạch Khuê thở dài nói.

Hành lý đặt ở khách điếm cùng những gánh lớn gánh nhỏ khác, sớm đều được đưa đến trong căn phòng của Bạch Khuê tại thanh lâu. Nàng cùng các tỷ tỷ thanh lâu lưu luyến không rời, trằn trọc cáo biệt, chỉ mới đi một vòng đã ôm về đầy ngực những lễ vật tinh xảo, những món đồ mang phong cách yêu kiều diễm lệ của thanh lâu, trang sức, vải vóc, tơ lụa, cái gì cũng có.

"Nhiều đồ như vậy, khách quan cầm nổi không?" Tú bà lo lắng hỏi. "Hay là đợi một lát đi, sẽ có xe ngựa đến."

Bạch Khuê ha ha nở nụ cười, trâng tráo chỉ vào vị công tử luôn đồng hành như hình với bóng bên cạnh:

"Không thành vấn đề, hắn sẽ cầm."

Hà Thanh Thu trầm mặc thoáng nhìn nàng một cái, nhưng cũng theo lời thay nàng nhận lấy một đống đồ.

"Ngươi quả thực có phong độ nha, cũng thật là ngốc." Trên đường trở về phòng, Bạch Khuê còn thay hắn cảm thán.

"Không sợ trở về Minh Dương Đường rồi, đám sư huynh đệ sẽ lấy chuyện này tới nhạo báng ngươi sao? Thay nữ ma đầu xách đồ?"

Hà Thanh Thu vẫn lạnh nhạt như trước:

"Chuyện này không có gì hay để nhạo báng."

Bạch Khuê cười yếu ớt:

"Phải không? Nếu ta là sư huynh đệ của ngươi, tuyệt đối sẽ cười nhạo ngươi."

Toàn bộ đồ vật đều được đóng gói thành một gánh lớn, xếp tại trước cửa. Bạch Khuê thoáng sửa sang lại chính mình, khiến bản thân dễ dàng hành động hơn một chút. Cho đến khi nàng xuống lầu, Hà Thanh Thu đã đứng ở trước cửa, ngoái đầu lại nhìn nàng.

Bóng hình phản quang xinh đẹp, thanh quý lẫm liệt không thể khinh nhờn kia, khiến trong đầu Bạch Khuê lướt qua một ảo giác giống như đã từng quen biết.

Bạch Khuê nhìn rất lâu, mới nhớ tới, năm đó Mẫn Thượng Hiên chính là như thế này, lúc nào cũng làm cho người ta kinh diễm đến nín thở, khó có thể dời đi ánh mắt. Nhưng ảo giác trong gần một cái chớp mắt kia, cũng khiến Bạch Khuê nổi lên dục vọng muốn bóp chết người trước mặt.

Thật muốn gắt gao chế trụ thanh âm của người nọ, nói với hắn rằng, tại trong rừng trúc đầy cạm bẫy, bụng phá tràng lưu chết đi, đến tột cùng đau nhức thê lương đến cỡ nào.

Đó là một loại tuyệt vọng, oán hận đến thiên hôn ám địa, vĩnh viễn không thể siêu sinh.

Nhưng đây chung quy không phải Mẫn Thượng Hiên, mà là Hà Thanh Thu một đường luôn bao dung làm bạn với nàng.

Bạch Khuê miễn cưỡng nở nụ cười, che giấu đi sát ý vừa mới nổi lên trong nháy mắt, lướt qua bên người Hà Thanh Thu bước ra ngoài cửa, nhận lấy dây cương gã sai vặt đưa đến, đem hai con bảo mã dẫn tới trước mặt hắn.

Hai con bảo mã khiến nàng kiêu ngạo này, đều là mới từ trong ngọc thạch sinh ra gần đây.

Một con đen nhánh như mực, một con đỏ rực, minh diễm xinh đẹp. Cả hai đều được trải qua tỉ mỉ bồi dưỡng, ngay cả màu lông cũng được chăm sóc chu đáo. Dưới ánh nắng, sắc lông của chúng đều sáng rỡ láng bóng, cơ thể lại cân xứng hữu lực, tựa như hai bức tượng điêu khắc.

Cho dù là người ngoài nghề, cũng phải cảm thán một tiếng "ngựa tốt".

Bạch Khuê vỗ vỗ đầu hắc mã, cười nói:

"Đưa cho ngươi, coi như là tạ lễ cho trước đó cùng sau này."

Dứt lời, nàng vỗ nhẹ hai gò má của hắc mã. Nó liền hiểu ý, đem ánh mắt dời về phía Hà Thanh Thu, bước lên một tấc, chậm rãi cúi đầu, làm ra tư thái như hành lễ, khiến người bên ngoài nhìn vào kinh ngạc không thôi, liên tục tán thưởng. Bạch Khuê kéo hắc mã, tự tay đem dây cương giao đến trong tay Hà Thanh Thu.

"Ngươi sẽ thích nó, ta rất xác định."

Dưới lớp lụa dài của đấu lạp bao phủ, thanh niên hơi dại ra, một lúc sau mới duỗi ra ngón tay thon dài, nhận lấy dây cương.

"Đa tạ." Hà Thanh Thu an tĩnh nói.

Đối với việc Hà Thanh Thu nói lời cảm tạ, Bạch Khuê chỉ "ừ" một tiếng, tà tà liếc qua con hắc mã kia một mắt. Nên biết, trước kia, người có thể được nàng tặng ngựa cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Trước khi rời khỏi, Bạch Khuê còn cùng một đám hảo tỷ tỷ ôm cáo biệt lần cuối. Một nhóm mỹ nhân buổi chiều còn son phấn chưa thi không ngừng trao cho nàng từng cái yêu thương nhung nhớ. Tâm tình hết nửa ngày, Bạch Khuê cùng Hà Thanh Thu rốt cuộc mới chân chính rời khỏi thanh lâu, giục ngựa hướng về phía cửa thành đi tới.

"Vừa nãy hâm mộ tỷ tỷ không?" Bạch Khuê đối với mỗ thân ảnh phía sau cong môi cười, hai mắt híp lại thành một đường cong.

"..."

Hà Thanh Thu chỉ duy trì thái độ hai mắt nhìn thẳng phản ứng nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net