Hồi thứ mười lăm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Còn nhớ một ngày mùa thu năm thứ hai, Bạch Khuê hái được một ôm lớn hồng diệp (*lá đỏ*) từ bên ngoài trở về, lặng lẽ tới gần Mẫn Thượng Hiên.

Thiếu niên thuận theo làm bộ như không phát hiện nàng tới gần, ngồi ở trên xe lăn bên cạnh ao, một thân áo bào trắng, tóc đỏ mềm mại rủ sau gáy, đưa lưng về phía nàng, nhìn xuống mặt nước trong vắt.

Bạch Khuê cười cười, đem toàn bộ hồng diệp từ phía sau vung đến trong ngực Mẫn Thượng Hiên.

Trong khoảng khắc, hồng diệp bay đầy trời, tựa như một trận gió hồng làm người ta hoa mắt. Lá lớn lá nhỏ, rơi lất phất tại y bào bạch sắc cùng trên hai đầu gối của thiếu niên.

Dưới ánh dương nhạt nhòa, một buổi chiều cực kỳ xinh đẹp.

Bạch Khuê vòng đến trước mặt Mẫn Thượng Hiên, nổi tính trẻ con muốn tranh công, lại vừa vặn nhìn thấy đuôi lông mày của Mẫn Thượng Hiên hiện lên ý cười thanh đạm.

Bộ dạng nhẹ nhàng nhợt nhạt, dung mạo mỉm cười thanh nhã, áo bào trắng xen lẫn với hồng diệp, làm cho người ta đầu váng mắt hoa.

Quang cảnh kia, trong nháy mắt đã khiến cho nàng sâu sắc cảm thấy, nếu cứ như thế này mãi thì thật tốt.

Nhưng cõi mộng tốt đẹp rồi cũng đến lúc phải tỉnh lại, Bạch Khuê rốt cuộc chờ đến ngày Mẫn Thượng Hiên có thể hành tẩu.

Mọi người đều nói, kiểu thiếu niên nghĩa hiệp, tốt đẹp như ngọc thạch kia, sẽ không bao giờ vừa ý loại ác đồ như nàng. Mà sau khi Mẫn Thượng Hiên lại có thể hoạt động hai chân, kiến giải này lại càng thêm ầm ĩ.

Nhìn thiếu niên đang thuần thục vung song kiếm trong vườn, giống như chưa từng gián đoạn qua luyện tập, làm Bạch Khuê bắt đầu nhớ lại từng li từng tí một, nhớ tới việc mà nàng vốn dĩ không nên quên.

Tuy rằng nàng yêu thích Mẫn Thượng Hiên đến mức không có cách nào dời đi hai mắt, nhưng vẫn không thể tin tưởng hắn.

Cũng dần dần nhớ tới, dưới vẻ ngoài ôn nhu kia, giấu giếm rất nhiều thứ.

Bạch Khuê bắt đầu thanh tỉnh lại, bởi vì nàng hiểu được, một thiếu niên nổi danh như vậy, rốt cuộc vì cái gì mới lúc nào cũng luôn đợi tại bên cạnh nàng.

Tựa như Úc Bách vậy.

Khi đó, nàng đứng ở trên lầu các xa xa xem Mẫn Thượng Hiên luyện võ rất lâu, mới quay đầu lại nhìn Dương Thư Ngạn.

"Sự tình của Mẫn Thượng Hiên tra đến đâu rồi?"

Ngay sau khi nàng hỏi, Dương Thư Ngạn liền lật ra sổ ghi chép tin tức, êm tai trả lời. Nhưng nghe không được đến nửa khắc, Bạch Khuê liền cắt lời hắn:

"Ngươi cảm thấy ta có thể sống bao lâu?"

Nghe được loại câu hỏi ông nói gà bà nói vịt như vậy, Dương Thư Ngạn nâng mắt nhìn nàng, nhíu mày.

"Nếu như ta chết sớm hơn ngươi, ngươi sẽ oán hận ta tự tiện đem ngươi cứu về, lại hại ngươi tiến vào cái Khuyển Cung tựa vực sâu này, vĩnh viễn không được siêu thoát hay không?"

Thanh niên khép lại sổ ghi chép, trầm mặc nhìn Bạch Khuê, tựa như lời nàng vừa mới nói, bất quá chỉ là một sự thật mà nàng chưa bao giờ nhận ra mà thôi.

"Mạng của ta, là ngươi cứu." Dương Thư Ngạn nhìn thẳng nàng.

Lại là một câu trả lời giản lược mà tránh nặng tìm nhẹ, Bạch Khuê cười cười.

"Vấn đề là, nếu sớm biết rằng sẽ phải sống như thế này, sẽ bị giam cầm trong lồng giam bằng máu như thế này, ngươi còn có thể tiếp nhận bàn tay ta duỗi ra ngày đó sao?"

Thanh niên không nói gì, chỉ lại trầm mặc nhìn nàng.

Không khí trở nên có chút ngưng trọng.

Bạch Khuê từ trên ghế mềm bên cửa sổ đứng dậy, mỉm cười mở rộng hai tay, ống tay áo phất lên, mềm mại hướng đến trong ngực thanh niên, không khách khí đổ nhập vào trong lòng hắn, cánh tay vòng quanh thắt lưng thanh niên.

Đó là một cái ôm như muốn xác định cái gì, cũng giống như muốn thử thăm dò cái gì.

Hai người đều không nói chuyện. Thật lâu sau, Bạch Khuê mới nhẹ nhàng bật ra một câu rất nhỏ:

"Chỉ có ngươi, chắc chắn sẽ theo ta đến một khắc cuối cùng, đúng không?"

Nàng nhớ mang máng ngày ấy thanh niên đã an ủi vuốt tóc nàng, cúi đầu đáp ứng, còn lặp lại nhiều lần, tựa như một lời hứa khắc cốt ghi tâm.

~★★★~

Từng ngày một trôi qua, Mẫn Thượng Hiên mà Bạch Khuê nhặt trở về kia, lại càng thêm chói mắt.

Mẫn Thượng Hiên vẫn chưa từng buông tha cho việc điều khí, tu hành nội lực, cho nên sau khi hai chân được chữa khỏi liền khôi phục cực nhanh, không bao lâu đã đạt đến trạng thái cao nhất, có ra ngoài làm nhiệm vụ cũng không thành vấn đề.

Vừa biết được chuyện này, vị Điện Chủ chỉ e thiên hạ bất loạn kia liền cố tình sai bảo Mẫn Thượng Hiên đi làm những nhiệm vụ vừa khoa trương vừa ngoan độc. Không bao lâu, tin đồn đã nổi lên khắp nơi.

Trên giang hồ đều nói, thiếu hiệp Mẫn Thượng Hiên của Ngân Câu Sơn Trang thì ra chưa có chết. Nhưng thời điểm hắn tái xuất hiện trên giang hồ, đã trở thành "chó săn" hung mãnh dưới trướng Bạch Khuê của Nguyệt Trầm Điện.

Thiếu chủ của Ngân Câu Sơn Trang - Mẫn Thượng Hiên danh chấn tứ phương năm đó lại một lần nữa tái xuất giang hồ, vẫn như trước không chê vào đâu được, tao nhã tuyệt luân. Cho dù hắn đã thành "chó săn" của Khuyển Cung Nguyệt Trầm Điện, cũng không chút nào làm suy giảm các thiếu nữ hoài xuân lén ca ngợi ngưỡng mộ.

Mỗi người đều nói, Cung Chủ Bạch Khuê đứng đầu Khuyển Cung thật đúng là vô sỉ, lại dùng Thần Chú Ấn đem một thiếu hiệp vừa tao nhã vừa tôn quý như vậy khóa tại bên người, bắt hắn làm những chuyện tràn đầy huyết tinh bẩn thỉu.

Mỗi một thuyết thư trong từng cái trà lâu đều công kích, đùa cợt Bạch Khuê.

Nếu nói nàng một chút đều không thèm để ý, nhất định là gạt người.

Bạch Khuê đích thực rất vô sỉ đem Mẫn Thượng Hiên khóa tại bên người, cũng đích thực rất cực lực vơ vét nhân tài ở khắp nơi. Nhưng bổn ý của nàng lại không xấu xa như vậy, nàng chỉ muốn có một bạn lữ thật lòng ở bên cạnh nàng, không rời không bỏ.

Sở dĩ cứ cố chấp chạy chọt tìm kiếm giấc mộng trung khuyển trống rỗng mơ hồ kia, cũng bởi vì nàng rất tịch mịch.

Mà những chuyện nên làm, Mẫn Thượng Hiên đều đi làm. Vô luận là vi phạm quy tắc không tùy tiện giết người trong chính đạo trước kia của hắn, hay là chính tay đâm cố nhân ngày trước, hắn đều làm không có nửa phần do dự, thậm chí lông mày cũng không nhăn một chút.

Đồng thời, Bạch Khuê cũng không còn có thể giống như trước kia, dễ dàng nắm giữ hành tung của Mẫn Thượng Hiên.

Càng ngày càng nhiều bí ẩn, càng ngày khả nghi càng chồng chất, tựa như một mồi lửa thiêu đốt lên khói đen, đem Mẫn Thượng Hiên quấn quanh tầng tầng lớp lớp, mơ mơ hồ hồ, lại khiến người ta có làm cách gì cũng không tìm thấy chỗ nào không đúng.

Mẫn Thượng Hiên vẫn như trước sắm vai tình nhân hoàn mỹ nhất, rộng mở ôm ấp, trấn an an ủi, cũng vẫn trước sau như một ngủ ở bên gối của nàng, không có phân nửa khoảng cách. Cho dù đang có nhiệm vụ trong người, hắn cũng sẽ cầm lấy tay nàng, cho đến khi nàng ngủ say mới nhẹ nhàng rời đi.

Thiếu niên càng thêm kiệt xuất, vô luận là ở võ nghệ hay là dung mạo. Tại trong mắt mọi người, nhìn thế nào cũng thấy tốt hơn so với thiếu niên vô dụng ngồi trên xe lăn ngày trước.

Chỉ có Bạch Khuê là luôn hồi tưởng về khoảng thời gian đó - khoảng thời gian Mẫn Thượng Hiên còn chưa hoàn toàn hồi phục, còn luôn đợi ở bên cạnh nàng.

Luôn không cần phải lo âu suy nghĩ, bởi vì nếu không có nàng, Mẫn Thượng Hiên liền không có cách gì sống sót.

Mặc dù mọi biểu hiện giả dối vẫn như trước làm say lòng người, nhưng sự thật lại bắt đầu bong ra từng phiến từng phiến.

Mật thám cùng một đám kỳ thú nhỏ nhắn yêu kiều mỗi ngày đều mang về cho nàng những tin tức bất an, âm mưu đen tối không rõ ngày càng bành trướng, ngày càng không có cách gì để tiếp tục giả vờ như không biết, như một giọt mực không ngừng khuếch tán trên mặt giấy.

Nếu cứ luôn suy nghĩ người khác tiếp cận nàng là vì bụng dạ khó lường, như vậy ngày sau phải trôi qua như thế nào?

Nhưng trong nội tâm vẫn không ngừng dao động giống như sóng biển, giữa con người lúc trước của hắn, cùng lớp màn bí ẩn trong hắn hiện tại, không một khắc không thay phiên nhau vỗ vào lòng Bạch Khuê.

Bạch Khuê còn muốn chìm đắm trong những lời nói dối xinh đẹp kia thêm chút nữa, nhưng về sau, Mẫn Thượng Hiên cũng không cho nàng cơ hội.

Bạch Khuê cuộn lại thành một đoàn bên cửa sổ, không cách gì tự kiềm chế đắm chìm trong quang ảnh ngày xưa. Tẩu thuốc trên tay lại bất chợt bị cầm đi.

"Đừng hút."

Nam tử lạnh giọng nói với nàng như vậy. Bạch Khuê quay đầu, liền thấy Hà Thanh Thu đang nhíu chặt lông mày nhìn nàng.

Lúc này mới phát hiện, nàng bất tri bất giác đã hút mấy lượt thuốc, có vẻ khói đều bị gió đưa đến trong phòng Hà Thanh Thu ở cách vách. Chẳng trách sắc mặt của gia hỏa này thối như vậy!

Vị thanh niên lão thành này, nhất định làm sư huynh làm quen rồi, hiện tại lại dùng ánh mắt của trưởng bối trách cứ nhìn nàng.

Bạch Khuê cười cười, chăm chú nhìn vào cặp mắt đen như mực của thanh niên:

"Hà Thanh Thu, ngươi thật là đẹp mắt."

Hà Thanh Thu vẫn như trước không chút thay đổi, vân đạm phong khinh nhìn nàng, cũng không tính đem tẩu thuốc trả lại.

Hắn đến vừa đúng lúc, nàng đã muốn tìm gia hỏa này nói chuyện thật lâu. Bạch Khuê chỉ chỉ ghế dựa phía đối diện, ý bảo Hà Thanh Thu ngồi xuống.

"Aiz~! Ta cũng không phải loại người kiên nhẫn, cho nên quyết định đem mọi chuyện nói hết cho thông suốt, miễn phiền lòng."

Hà Thanh Thu đem tẩu thuốc đặt qua một bên, ngồi xuống. Bạch Khuê tựa vào bệ cửa sổ, giấu trong bóng tối nhìn hắn, ý cười nghiền ngẫm:

"Các ngươi đã sớm biết ta là Bạch Khuê đi?"

Hà Thanh Thu không phủ nhận, cũng không thừa nhận, ngay cả ánh mắt cũng không có nửa phân né tránh, vẫn như trước bình thản nhìn nàng.

"Loại nhân vật như ngươi lại xuất hiện ở trước mặt ta! Đã quá mức rõ ràng, không phải sao?" Bạch Khuê đứng dậy đến bên cạnh cái bàn Hà Thanh Thu ngồi, châm cho hắn cùng cho bản thân một ly trà lạnh:

"Khi đó ngươi quả nhiên đã nghe thấy nữ thích khách kia gọi ta là Bạch Khuê, cũng nhìn thấy khuôn mặt của ta."

"Từ ấn tượng qua vài năm giao tranh với chưởng môn các ngươi, ước chừng ta cũng có thể rõ ràng ý tứ của hắn...Miễn là ta hối cải làm người, không trở lại Nguyệt Trầm Điện, liền không làm khó dễ ta, đúng không? Chỉ là vì lo lắng mới kêu ngươi tới đi theo ta."

Dứt lời, Bạch Khuê cười xán lạn:

"Hắn không sợ đứa nhỏ xinh đẹp như ngươi bị ta ăn sao?"

Hà Thanh Thu nhận lấy ly trà, bình tĩnh nhắc nhở:

"Qua mười năm, hôm nay, là ta lớn tuổi hơn so với ngươi."

Hừ, cũng chỉ là sống lâu nàng một chút, còn nghiêm túc tựa một lão nhân!

Bạch Khuê rũ mi:

"Nhưng việc ta sinh ra sớm hơn so với ngươi là sự thật, sắc danh rõ ràng cũng là sự thật. Thật đúng là kính nể ngươi, vẫn đồng ý nghe lệnh đi theo bên cạnh ta."

Tựa hồ nhớ tới buổi tối thái quá hôm qua, Hà Thanh Thu nhíu mày hỏi:

"Sau này ngươi tính thế nào?"

"Tính một đời sống trong thanh lâu." Bạch Khuê còn thật sự nghiêm túc trả lời.

Vẻ mặt của Hà Thanh Thu vẫn không chút thay đổi, làm cho Bạch Khuê có hơi thất vọng.

Nàng suy nghĩ một hồi, liền đưa ra đề nghị:

"Cũng có thể không ở thanh lâu, đi du sơn ngoạn thủy. Vốn định chờ đến khi khôi phục đầy đủ thực lực rồi sẽ đem ngươi bỏ rơi, bồi dưỡng lại một tri kỷ mới. Bất quá, nhìn ngươi điều kiện không sai, có muốn xung phong nhận việc bảo hộ thiên hạ thương sinh, làm nhân tình của ta hay không?"

Sắc mặt của mỹ công tử phía đối diện vẫn không chút thay đổi.

Bạch Khuê cười cười, không để ý tới Hà Thanh Thu, tự ý thấu lại gần hỏi:

"Một người vĩnh viễn không phản bội ta, ngươi cảm thấy trên thế gian sẽ có người như vậy sao?"

"..."

"Các ngươi đều loại nhân vật phong thái bức người như vậy. Nhìn ngươi, thường thường khiến ta nghĩ đến tình nhân ngày xưa của ta..." Bạch Khuê áp sát vào mặt Hà Thanh Thu, ý tứ hàm xúc nhìn vào đáy mắt hắn.

"Ngươi chắc hẳn rất quen thuộc hắn đi?"

Mới đầu, Hà Thanh Thu có vẻ không dự định trả lời nàng. Hắn trầm mặc thật lâu, sau đó mới giống như than thở phun ra ba chữ.

"Mẫn Thượng Hiên."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net