Hồi thứ mười một

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hồi thứ mười một

Sau khi xác định Hà Thanh Thu quyết tâm muốn đi theo nàng, Bạch Khuê liền hoàn toàn đánh mất ý định tìm bạn đồng hành trong đầu.

Tuy nói, đứa nhỏ đồng hành bồi dưỡng càng sớm càng tốt, nhưng đến lúc chạy trốn, bên cạnh đem theo một người võ nghệ không tinh cũng là một đại phiền toái, không chỉ làm vướng tay vướng chân, còn rất có khả năng sẽ hại chết đứa nhỏ nàng thật vất vả trúng ý.

Suy nghĩ một chút, Bạch Khuê không còn muốn đi đến khu chợ của bọn buôn người nữa.

Nhìn thanh niên an tĩnh uống trà phía đối diện, hơi nước trà bay lãng đãng như sương mù, khiến cho gương mặt Hà Thanh Thu trở nên có chút mông lung.

Bạch Khuê chống cằm, ánh mắt gắt gao dính vào trên thân Hà Thanh Thu, bắt đầu vô lễ đánh giá hắn từ trên xuống dưới, từ màu mắt đến hình dáng lông mi, từ đường cong khuôn mặt đến bộ ngực cường tráng...

Gia hỏa trước mặt xem ra cũng là một lựa chọn đồng bọn rất tốt. Đẹp mắt, không cần chiếu cố, còn tự mang công năng phòng thân.

Hiện tại ở bên người nàng ngay cả một kỳ thú cường đại cũng không có, cho dù là tự vệ cơ bản nhất cũng không làm được, nàng có thể sử dụng món "lễ vật" xuất phát từ lòng tốt đột xuất này của Minh Dương Đường làm lá chắn, cho đến khi Ngọc Thạch Kỳ Thú trên tay đều trưởng thành đến trình độ có thể sử dụng.

Bạch Khuê gõ gõ mặt bàn, ngụ ý muốn Hà Thanh Thu từ trạng thái lão tăng nhập định hoàn hồn:

"Uy, ngươi định theo ta bao lâu?"

"Đến khi trên giang hồ bình ổn lại một chút mới thôi."

Đáp án này cũng quá ba phải, chẳng xác định được điều gì. Bạch Khuê oán giận nói:

"Giang hồ mỗi giờ mỗi khắc đều hỗn loạn, không thể đưa ra một thời gian chính xác sao?"

Hà Thanh Thu đem cái ly trống không thả lại trên mặt bàn, ngũ quan không có một chút ưu tư, bình thản nhìn nàng, nửa tháng sau mới phun ra một câu:

"Không thể."

"Được rồi, vậy làm phiền Hà công tử"

Bạch Khuê nhìn sắc trời hoàng hôn nhập nhèm ngoài cửa sổ:

"Ta đã cùng người ta hẹn trước, nên bây giờ lập tức phải đi đến đó, bằng không sẽ bị chiếm mất chỗ."

Thanh niên gật đầu. Nhìn bộ dạng trấn định của hắn, Bạch Khuê không có hảo ý cười cười, liền đứng dậy xuất môn, hướng tới điểm đến mà nàng đã sớm dự định từ trước.

Tên Hà Thanh Thu này, không tò mò diện mạo thật của nàng, không hỏi tính danh thân phận của nàng, cũng không cần biết nàng muốn đi đâu, cứ như vậy đội lên đấu lạp đi theo. Mãi cho đến hai người đứng trước cái "điểm đến" kia, Bạch Khuê mới cảm giác được gia hỏa bên cạnh cứng ngắc trong tích tắc.

Sắc trời vừa sụp tối, đèn đuốc ở khu phố này đã sáng lên từng đốm từng đốm một, người đến người đi, trọng yếu nhất là, còn có cô nương diễm lệ không ngừng dựa vào gần...

Đây là nơi Bạch Khuê sớm liền muốn tới, nơi có các tỷ tỷ xinh đẹp làm bạn - thanh lâu.

"Lần đầu tiên tới sao?" Được phản ứng cứng ngắc của Hà Thanh Thu lấy lòng, Bạch Khuê sung sướng đưa tay lôi kéo hắn, cười nói:

"Đừng sợ, có tỷ đây che chở ngươi."

Dứt lời, liền kéo vị thanh niên không ăn nhân gian khói lửa kia, đi qua từng cái đại thanh lâu cùng hồng viện trong thành, chọn nơi có nhiều cô nương đón khách ngoài cửa nhất, xông vào.

Lúc đó, Bạch Khuê cực kỳ hưng phấn bốc đồng, một chút đều không giống như đang đi tới xóm cô đầu (*chỗ ăn chơi, đàn đúm…), ngược lại tựa như đứa nhỏ kéo bạn chơi từ thơ ấu đi xem kịch hát.

Kéo cánh tay thanh niên, xuyên qua đại môn treo đèn lồng đỏ lớn phiêu phiêu đãng đãng, lướt qua dãy hành lang trang trí dây hoa đỏ tươi lay động, Bạch Khuê tìm được một vị tú bà đầu đầy châu hoa, xinh đẹp nói:

"Ta muốn những cô nương ca múa giỏi nhất ở chỗ các ngươi, nhạc linh (*nhạc công*) cũng gọi tới vài cái!"

Nụ cười chuyên nghiệp của tú bà lập tức cứng tại trên mặt.

Ánh mắt lướt qua một thân nữ trang xinh đẹp của Bạch Khuê, đánh giá từ trên xuống dưới, lại chuyển đến trên thân thanh niên che mặt phía sau, không rõ ràng tình huống hiện tại.

Bạch Khuê cũng quay đầu lại nhìn, phát hiện Hà Thanh Thu không biết từ khi nào, đã rất thông minh đem lệnh bài của Minh Dương Đường thu vào.

Chậc! Vốn định âm thầm hố hắn một phen, thất thủ!

Không chỉ có tú bà ngây người, ngay cả đám khách quen đi ngang qua đều trợn mắt há hốc mồm nhìn người mặc dù đang che mặt, nhưng rõ ràng là nữ tử này.

Trong lòng bọn họ đều có cùng một nghi hoặc: Nàng vào thanh lâu rốt cuộc để làm gì? Có năng lực làm gì?

Tình cảnh vô cùng trầm mặc, vô cùng quỷ dị, cho đến khi trong ngực tú bà có thêm một bao ngân lượng nặng trịch.

"A ha ha ha..." Tú bà lớn giọng nở nụ cười, cặp môi màu đỏ đều nhanh kéo đến bên tai.

"Ai da~, chậm trễ khách quý, không thành vấn đề không thành vấn đề, đi theo ta~"

Bạch Khuê đi theo phía sau, một tay gắt gao kéo Hà Thanh Thu, đồng thời cũng không quên dặn dò:

"Ta muốn những vũ cơ hoạt bát! Nhạc linh thì ta muốn những tỷ tỷ thuộc loại hình cao quý lãnh diễm một chút..."

Bạch Khuê nghiễm nhiên là quen thuộc, Hà Thanh Thu nghiễm nhiên là bị kéo đi.

Năm ngón tay của thiếu nữ gắt gao nắm chặt lấy cánh tay thanh niên. Móng tay màu hồng nhỏ nhắn như hạt đậu cùng áo bào trắng của thanh niên đan xen vào nhau, vừa có chút yêu dã, vừa cổ quái khôn kể.

Cứ như vậy, nửa giờ sau, Bạch Khuê đã ở trong trạng thái chúng mỹ nhân vờn quanh.

Tiếng cười đùa dồn dập, góc áo vũ cơ tung bay, tiếng ca ngọt ngán, hương khí lượn lờ. Toàn bộ gian phòng tựa như bị thật nhiều dải lụa đủ màu sắc, đủ sắc thái rực rỡ bao phủ, phập phồng như thủy triều. Mà ngoài cửa, trên hành lang, lại chỉ có độc một thân ảnh màu trắng.

Hà Thanh Thu đã thập phần thức thời đi ra ngoài gác cửa.

Về phần bên trong, tự nhiên là oanh oanh yến yến, tiếng cười tiếng ca không ngừng. Nhưng dưới vẻ mặt tươi cười cùng kỹ thuật biểu diễn chuyên nghiệp, nhóm mỹ cơ cũng có chút cứng ngắc, không biết theo ai, bởi vì đây là lần đầu tiên các nàng tiếp đãi nữ khách.

Tiền thưởng mặc dù cao, nhưng rốt cuộc muốn tiếp đãi thế nào? Cần lộ bắp đùi, lộ vai không? Chúng mỹ cơ tỏ vẻ đau đầu.

So với tâm trạng xấu hổ khó xử của nhóm mỹ cơ, Bạch Khuê lại thập phần thích thú.

"Tỷ tỷ, gắp cái gì cho ta ăn đi! A──"

"Thủ khúc này thật không sai, đàn lại một lần nữa được không?"

"Tỷ tỷ, ngươi thật xinh đẹp, hơn nữa thật mảnh mai! Để cho ta ôm một cái được không?"

"Tỷ tỷ, ngươi thật là thơm, có thể nói cho ta loại hương này là hương gì sao? Còn có màu móng tay đen bóng này phải làm như thế nào nha?"

Cuối cùng, năm sáu vị cô nương hoàn toàn buông lỏng, không còn kiêng kị gì nữa, mà quây thành một vòng tròn nhỏ, bắt đầu bàn luận về những chuyện của nữ nhân.

Tình huống càng lúc càng thần kỳ, các cô nương trong phòng dần dần trở nên không còn giống như quan hệ giữa khách nhân cùng vũ cơ tại thanh lâu, mà càng giống như tỷ muội chốn khuê phòng. Bạch Khuê thậm chí còn cùng các "tỷ muội" kéo lên góc váy, nghiên cứu chân ngọc của nhau.

Bạch Khuê nghiêm túc xem xét kỹ càng, nói:

"Tỷ tỷ, sao trên chân các ngươi đều không có da thô? Ta có một đống da thô ám màu, rất phiền lòng nha!"

Đề tài càng thêm tự nhiên như ở nhà, nhóm mỹ cơ cũng càng thêm đầu nhập, líu ríu nói lên bí quyết bảo dưỡng tâm đắc của mình. Nguyên một đám nữ nhân đều hưng phấn khoa tay múa chân, lộ chân lộ cánh tay. Đến cuối cùng, Bạch Khuê còn kêu bọn họ mang tới y phục vũ cơ, cởi sạch chỉ còn váy lót, sau đó lại mặc vào tầng tầng Thải Y. (*trang phục múa*)

Khi đó, Bạch Khuê còn suy nghĩ, Hà Thanh Thu có vẻ đã sớm dự kiến trước tình huống này.

"Khách quan, ngài thật kỳ quái! Ta đã sớm muốn nói với ngài như vậy!" Một tiểu vũ cơ rốt cuộc nhịn không được cười nói:

"Một nữ nhân gia mà ngay cả nam trang cũng không thèm đổi liền tiến thanh lâu, đã đủ kỳ quái, ngài còn muốn mặc y phục của chúng ta, chải kiểu tóc của chúng ta!"

Nhóm mỹ cơ liền cất tiếng phụ họa, nhưng công tác trên tay vẫn không ngừng. Người thì giúp Bạch Khuê mặc y phục chỉnh đai lưng, người thì giúp Bạch Khuê chải tóc đính trang sức.

Nhìn kiểu tạo hình như hoa vũ dần dần hiện ra trên thân "hoa thường" như nàng, Bạch Khuê nhịn không được nở nụ cười.

Mười năm trước, thời điểm nàng lần đầu chạy đến thanh lâu xem ca múa, vũ cơ cùng ca cơ nơi đó cũng nói với nàng như vậy, chỉ là khi đó tại bên người nàng không phải là loại nhân vật bất nhiễm bụi trần Hà Thanh Thu, mà là người xếp trong một đám nữ nhân liền như cá gặp nước Bách Hồ.

Nhưng tại thời điểm ấy, Bách Hồ cũng chỉ cười yếu ớt xem nàng không ngừng chơi đùa thay y phục mà thôi, cũng không có ý định muốn mặc nữ trang.

Mặc kệ nghĩ như thế nào, Bạch Khuê vẫn rất hiếu kỳ, muốn nhìn thấy sau khi Bách Hồ mặc vào nữ trang sẽ biến đổi ra sao.

Rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì, có thể khiến cho người luôn làm theo ý mình, tâm tựa mây xanh như Bách Hồ mặc vào nữ trang? Năm đó, nàng rõ ràng còn rất chờ mong được nhìn thấy Bách Hồ lớn lên, thành một mỹ thiếu niên hiếm có, xinh đẹp như hoa...

Nghe nhóm oanh oanh yến yến ngươi một lời ta một chữ, Bạch Khuê đã ăn mặc xong xuôi, cười hì hì xoay một vòng trước tấm gương đồng vừa được đưa tới.

Thiếu nữ trong gương hơi lộ vai, tóc cài ngân hoa, ẩn ẩn chân ngọc, vạt áo mềm nhẹ, trang dung tinh xảo, khiến nàng nhịn không được hít vào một hơi.

"Ta cảm thấy rất dễ nhìn." Bạch Khuê ngó trái ngó phải, say mê nắm quai hàm nói:

"Tốt khoe xấu che, chỗ nào đẹp thì khoe ra cho mọi người nhìn. Những kẻ ưa đàm tiếu là do chính họ có suy nghĩ bẩn thỉu, chứ không phải là vấn đề của người mặc y phục."

Dứt lời, Bạch Khuê vận khí một cái, nhanh chóng bay khỏi mặt đất, triển lãm vài kiểu khinh công, sau đó thong thả xoay tròn hạ xuống.

Tay áo dài rực rỡ đặc trưng của vũ cơ khẽ tung bay, vạt áo tỏa tròn như một đóa hoa nở rộ, đem toàn bộ ưu điểm của bộ y phục phát huy một cách hoàn mỹ.

Nhóm mỹ cơ không biết võ công đều ngưỡng mặt vỗ tay tán thưởng:

"Từng xem qua không ít nam khách triển lộ khinh công, không nghĩ tới nữ tử khinh công lại có thể đẹp mắt đến như vậy!"

Một tiểu vũ cơ thậm chí còn phi thường kích động kéo góc áo của nhạc linh, vội vàng nói:

"Mau mau, chúng ta phải đi tìm ma ma, nói chúng ta cũng muốn bắt chước! Quả thực rất xinh đẹp!"

Được chúng mỹ nhân tâng bốc, tâm hư vinh của Bạch Khuê phồng lớn, vô cùng thỏa mãn, cười cười đáp xuống đất. Theo toàn thân nàng hạ xuống, chân váy liền khai triển khắp mặt đất, vạt áo mềm nhẹ cũng chậm rãi bay lất phất, lan tỏa ra xung quanh.

"Học khinh công mặc dù tốn chút thời gian, nhưng khi học thành, nhất định sẽ hơn hẳn đám nữ tử giang hồ kia." Bạch Khuê giang rộng hai tay, triển lãm y bào hoa mỹ vì biểu diễn mà sinh kia.

"Bởi vì các nàng phần lớn đều bao kín đáo gắt gao, tựa như nam nhân vậy! Ha ha!"

Lực chú ý của Bạch Khuê rất nhanh lại bị hình phản chiếu của mình trong gương hấp dẫn, lâng lâng xoay một vòng hỏi:

"Nhưng ta hỏi thật, ta có thể mua một bộ y phục như thế này không? Cả trang sức đi cùng nữa?"

Nhóm mỹ cơ ngẩn người:

"Cô nương, ngươi muốn mặc nó đi trên phố?"

"Có gì không thể?"

"Vạn lần không thể! Sẽ bị coi thành đãng phụ (*lẳng lơ*), bị ném đá nha!"

Bạch Khuê cười lớn, quả thực vô cùng vui sướng.

Trong tẩm cung của nàng ở Nguyệt Trầm Điện không biết có bao nhiêu loại hoa phục lộ vai, gáy cùng lưng như thế này, mỗi lần ra cửa đều ăn mặc như vậy, cũng không thấy mười năm trước có ai dám đối nàng ném đá.

Nhớ tới từng có không ít danh môn nhảy ra mắng nàng không biết thẹn, sau đó đều bị "chó săn" thu thập, Bạch Khuê liền tự đắc, phốc nở nụ cười.

Nhóm nữ nhân lại hưng trí điên cuồng nói chuyện phiếm. Cuối cùng, Bạch Khuê còn cao hứng muốn học một vài vũ đạo lưu hành nhất đương thời từ nhóm vũ cơ. Bạch Khuê đã có trụ cột khinh công cùng một chút võ công, vừa học liền thông, chỉ trong ba chiêu đã có thể cùng nhóm vũ cơ, hữu mô hữu dạng cười đùa nhảy múa lên.

Lúc đầu, nhóm vũ cơ chỉ dạy cho Bạch Khuê những bước múa tương đối tao nhã, để sau này tại trước mặt người bình thường, nàng cũng có thể biểu diễn được, nhưng dưới Bạch Khuê mãnh liệt yêu cầu, mới dạy nàng mấy khúc mị vũ.

Theo sự điên cuồng của khách nhân, lá gan của một đám mỹ cơ cũng to dần, đến cuối cùng, đã thành thoát y vũ...

Có rượu trợ hứng, Bạch Khuê cười đến hai gò má phi hồng, cũng triển lãm vài bước vũ đạo mà mình học được tại các thanh lâu khác lúc trước. Chỉ là đây đã là vũ đạo của mười năm trước, nên liền bị nhóm mỹ cơ ghét bỏ không thôi, còn giễu cợt nàng làm ra vẻ lão nhân.

Rượu cũng uống, vũ cũng múa, đánh đánh náo náo, lôi lôi kéo kéo.

Cứ như vậy tiếng cười như châu, âm thanh trêu đùa không nghỉ, váy bào đủ màu sắc tung bay. Được tràn đầy âm thanh vui mừng cùng hoa phục vây quanh như sóng nước, trong tích tắc, Bạch Khuê hoảng hốt cảm thấy, bản thân giống như lại quay trở về lúc trước.

Trước kia, khi nàng vẫn còn là Cung Chủ đứng đầu Khuyển Cung, cũng là như thế này, thỉnh thoảng lại lân la tới thanh lâu tìm tỷ tỷ xinh đẹp chơi đùa.

Cùng nàng điên cuồng chơi đùa, xem biểu diễn luôn là Bách Hồ, ngay cả hộ vệ cùng thủ hạ đi theo cũng bị nàng kéo đến uống rượu. Kết quả lúc nào cũng là nàng say khướt, ngã vào trong ngực Dương Thư Ngạn hoặc Mẫn Thượng Hiên, bất tỉnh nhân sự.

Đến nay, đã không còn ai sẽ như vậy, tập mãi thành quen đem nàng bế lên, đưa vào trong một căn phòng trống an trí nghỉ ngơi, thay nàng nhu huyệt thái dương...

Vẫn chơi đến đêm khuya, Bạch Khuê mới chọn ra một nhạc linh tỷ tỷ xinh đẹp mà nàng thích nhất, đi cùng nàng đến gian phòng dành cho khách nhân dùng.

Tỷ tỷ một bên giúp Bạch Khuê tháo trang sức thay y phục, một bên cùng nàng tán gẫu không ngừng, đến trên giường vẫn còn nói, không có một khắc ngừng lại.

Cả hai thậm chí còn hưng trí thảo luận qua một vòng về từng thứ đồ dùng tình thú trong phòng, cười đùa đến cơ hồ sắp hừng đông, mới vì quá mệt mỏi mà thoáng im lặng xuống, nằm cạnh nhau trên chiếc giường mềm mại, cười yếu ớt nhìn đối phương.

Có chút buồn ngủ, Bạch Khuê liền năn nỉ tỷ tỷ hát một bài dỗ nàng đi vào giấc ngủ.

Tỷ tỷ vẻ mặt có chút phức tạp:

"Ta là nhạc linh, hát không hay, đàn tỳ bà cho ngài nghe được không?"

Bạch Khuê lắc đầu, nàng chỉ muốn nghe hát.

"Hát không hay cũng không sao, chỉ cần hạ thấp thanh âm hát một bài, hát cho đến khi ta ngủ say. Trước kia đều có người dỗ ta ngủ, nếu không ta sẽ ngủ không yên." Bạch Khuê cười hì hì, yêu kiều vung tay, còn không quên "được một tấc lại muốn tiến một thước" chọn bài hát:

"Ta muốn nghe bài Hồng Nhan Khúc, biết hát không?"

Nhạc linh nở nụ cười:

"Sao lại chọn thủ khúc xưa cũ như vậy! Đó là bài mà chỉ có thời đại của mấy đại thẩm ven đường mới hát nha!"

"Hừ, ta liền thích bài đó, có hát được hay không?"

Nói không lại Bạch Khuê, nhạc linh không biết làm sao, liền theo như Bạch Khuê yêu cầu, một bên vỗ nhẹ lưng nàng, một bên bắt đầu ngâm nga.

"Giai nhân dễ già, hồng nhan khoảnh khắc, lang quân a, lang quân a, thỉnh thương ta──"

Nhắm mắt nghe tiếng hát thầm thì giữa bầu không khí tĩnh lặng, giống như lại quay trở về Nguyệt Trầm Điện, quay trở về đoạn thời gian luôn có người dỗ dành đi vào giấc ngủ.

Kỳ thật, nếu nói Bạch Khuê đối với hết thảy đã qua không có nửa phần lưu luyến, đó là gạt người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net