Hồi thứ mười sáu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hồi thứ mười sáu

Quả nhiên là đầu lĩnh phụ trách vấn đề Nguyệt Trầm Điện, đối với quan hệ hỗn tạp này đó của bọn họ, cũng thập phần rõ ràng.

Như vậy, chỉ cần hỏi Hà Thanh Thu, nhất định có thể lấy được tin tức rõ ràng chân thật nhất.

Bạch Khuê không xương cốt lười nhác nằm úp sấp trên bàn, quay mặt về phía Hà Thanh Thu. Bộ dạng giống như tiểu hài tử muốn người lớn dỗ dành đi vào giấc ngủ.

"Kể cho ta về hắn đi."

Tuy vậy, muốn từ chỗ Hà Thanh Thu nghe kể chuyện đêm khuya phiên bản giấc ngủ trưa, quả thực không dễ dàng.

Ai cùng Hà Thanh Thu ở chung qua đều biết, cùng hắn có một đoạn đối thoại liền mạch là một chuyện thập phần khó khăn.

Tựa như hôm nay, Bạch Khuê mỗi lần đều hỏi đến năm sáu vấn đề cộng thêm thỉnh thoảng quấy rầy, mới đổi về được một câu bình thản đáp lại của Hà Thanh Thu. Mãi cho đến trước bữa cơm chiều, Bạch Khuê mới từ chỗ Hà Thanh Thu hỏi được hai đoạn tình báo.

Một đoạn là: Mẫn Thượng Hiên từng rời khỏi Nguyệt Trầm Điện, nhưng sau đó lại tự nguyện quay về. Một đoạn khác là về Phùng Thi Thúy.

Đối với chuyện Mẫn Thượng Hiên trở về Nguyệt Trầm Điện, ước chừng làm Bạch Khuê ngây ngốc một hồi lâu.

Vì cho rằng Mẫn Thượng Hiên sẽ xem Nguyệt Trầm Điện là vết nhơ, là sỉ nhục cả đời của hắn, nàng mới mất bao nhiêu tâm huyết lấy cho hắn quyền lợi tự do. Thật vất vả để hắn cách biệt Nguyệt Trầm Điện, đồng thời cũng để người trong Điện miễn phải luôn chú tâm đề phòng ôn thần kia. Hắn lại quay về làm cái gì?

Tâm loạn như ma suy nghĩ một hồi, mới thoáng ra được một kết luận.

Tuy nói Mẫn Thượng Hiên vẫn đều âm thầm trù tính, nhưng sự cố đột phát lần đó, lại khiến cho nàng chết rất đột ngột.

Nàng chết quá sớm, làm Mẫn Thượng Hiên quá nhanh không có chỗ dựa.

Mẫn Thượng Hiên còn chưa đem cánh chim đắp đầy đặn, chưa định vị ổn thỏa các quân cờ, nàng lại chết.

Mà Đinh Triết Tương vốn là một gia hỏa âm trầm, lại ngại phiền toái, nhất định mặc kệ tâm tư của Mẫn Thượng Hiên như thế nào, ước chừng nàng vừa chết liền lập tức theo như ước định với nàng, đem Mẫn Thượng Hiên phóng sinh.

Bị thả ra như vậy, đã khiến Mẫn Thượng Hiên thất lạc, lọt vào hoàn cảnh hai mặt thụ địch.

Đinh Triết Tương luôn thích xây dựng sự vui vẻ của mình trên sự thống khổ của người khác, điểm ấy Bạch Khuê đã tự mình lĩnh giáo đầy đủ.

Cứ như vậy, vây cánh mà Mẫn Thượng Hiên tích lũy được tại Nguyệt Trầm Điện lập tức có khoảng cách, trở nên không còn có cùng quan hệ lợi ích với hắn nữa, trên giang hồ lại kẻ thù khắp nơi. Mọi chuyện đều chưa được bố cục hoàn chỉnh, dẫn đến việc báo thù của Mẫn Thượng Hiên đối với Kỷ Nguyên Phái đột nhiên bị hủy diệt, bóp chết tại trong nôi.

Bao nhiêu mưu tính toàn bộ bị phá hủy, cho nên Mẫn Thượng Hiên mới có thể vì báo thù, bất đắc dĩ quay trở lại Nguyệt Trầm Điện.

Kỷ Nguyên Phái bị diệt, chính xác là vào ba bốn năm sau khi nàng chết, vốn dĩ Mẫn Thượng Hiên có thể hành động sớm hơn.

Suy nghĩ như vậy mới thấy thật đúng là đáng sợ, Mẫn Thượng Hiên tám phần là hận cực nàng. Hận nàng chết thì chết, còn chết sớm như vậy, làm rối loạn chuyện tốt của hắn. Đây không phải chuyện mà chỉ lấy hai con mắt là có thể giải quyết, nói không chừng nội tạng của nàng đã sớm bị cầm uy cẩu.

So với tin tức này, tin tức của mỹ nhân Phùng Thi Thúy làm cho tâm tình Bạch Khuê tốt hơn rất nhiều.

Phùng Thi Thúy vốn là đại mỹ nữ, đến hôm nay nhất định là đã xinh đẹp áp quần phương. Nghe Hà Thanh Thu nói, nàng hiện tại là một Đường Chủ ở gần với đại sảnh của Điện Chủ nhất trong Nguyệt Trầm Điện, thật đúng là làm cho Bạch Khuê vui mừng.

Cuộc đời này Bạch Khuê phụ tá qua ba ứng cử viên Điện Chủ. Thứ nhất là kẻ đáng bị sét đánh Úc Bách, thứ hai là kẻ người gặp người ghét Đinh Triết Tương, thứ ba chính là băng sơn mỹ nhân Phùng Thi Thúy.

Mỹ nhân không chỉ có dung mạo diễm lệ bổ dưỡng cho đôi mắt Bạch Khuê, còn là người được lòng nàng nhất trong ba người.

Vị mỹ nhân này mặc dù lạnh lùng ít lời, lại đối với nàng thập phần cung kính, mặc dù lớn hơn Bạch Khuê một tuổi vẫn luôn lấy "ngài" để xưng hô nàng, làm cho người đã nhiều lần chịu đựng ứng cử viên Điện Chủ tàn phá - Bạch Khuê vui mừng rơi nước mắt.

Mỹ nhân Phùng Thi Thúy tư chất rất tốt, thủ đoạn cũng đủ độc ác. Quan trọng nhất, nàng là nữ tử, bởi vậy rất được Điện Chủ đại thúc yêu thích, nếu không phải tính tình trầm lặng, không thích kết giao vây cánh, cũng không đủ âm hiểm giả dối, nói không chừng người lên làm Điện Chủ bây giờ không phải là Đinh Triết Tương.

Nghe Hà Thanh Thu nói, hiện tại, hễ người nào nghe thấy danh tự Phùng Thi Thúy đều biến sắc. Một khi nàng đã ra tay, không có đại sự gì cũng muốn diệt cả nhà người ta, đừng nói là ma đầu, còn là đao phủ số một số hai trong Khuyển Cung. Thật không uổng công nàng dốc hết tâm can bồi dưỡng cùng một thân công phu của Phùng Thi Thúy.

Nói giỡn, nàng khó được còn thật sự nghiêm túc phụ tá một người. Phùng Thi Thúy có thể đi lên đỉnh cao trong thế giới tà ác này, tự nhiên phi thường vui mừng!

Lại nghĩ, nếu bản thân không chết qua một lần, hai người mà nàng từng phụ tá, một người thì lên làm Điện Chủ, một người thì lên làm vương bài của Nguyệt Trầm Điện, đây là có bao nhiêu uy phong? Quả thực rất có cảm giác như phu nhân nhà giàu sinh ra con nối dòng đều đắc sủng.

Đồng thời cũng nghĩ, nếu mười năm trước nàng không chết, hiện tại trên giang hồ sẽ tuyệt đối không ai không biết đến cái tên Bạch Khuê.

Nhưng sự thật lại là...nàng đã chết, hơn nữa, hiện tại còn phải một lần nữa bồi dưỡng ra đoàn lâu la quái thú mới, sức chiến đấu hoàn toàn biến mất, chỉ có thể ỷ vào Hà Thanh Thu sống mơ mơ màng màng qua ngày.

Bạch Khuê phiền muộn, thổn thức không thôi.

Buồn bực một hồi, Bạch Khuê quay đầu, đang muốn hỏi một chút mỹ thiếu niên Bách Hồ vì sao đi lên con đường mặc nữ trang, nha hoàn lại tới thông tri đã đến giờ cơm. Bạch Khuê đành phải sờ sờ cái mũi từ bỏ.

Cũng tốt, mười năm quá dài, lại xảy ra nhiều sự tình phấn khích như vậy, vẫn là mỗi ngày nghe vài chuyện mới tốt, như vậy ngày ngày đều có việc vui.

"Thì ra nguyên vẹn ngọc, quả thật cũng có thể được nuôi sống."

Ngọc được nuôi sống, có người từng nói với Bạch Khuê như vậy. Câu nói này tựa hồ cũng là hình dung tốt nhất về năng lực của nàng.

Một loại năng lực thiên y vô phùng, thích hợp nhất với cái Nguyệt Trầm Điện thừa thải linh thạch kia.

Mỗi ngày, hễ vừa tỉnh ngủ, mịt mờ từ trong đệm chăn chui ra, chuyện thứ nhất Bạch Khuê làm chính là thăm dò chuỗi ngọc thạch đủ màu đeo trên cổ tay kia, xem xét màu sắc ánh sáng, độ tinh khiết cùng độ hoàn thiện của chúng. Không biết có phải vì vừa tỉnh ngủ đầu óc còn không tốt, nhìn hồi lâu mới nhìn được rõ ràng.

Ngủ dậy miệng khô lưỡi khô, Bạch Khuê tư thế không tốt bước xuống giường, một bên vò đầu, một bên nghiêng về phía nước, gọi nha hoàn tới chải đầu thay thay y phục cho nàng.

Mấy ngày nay, ban đêm nàng đều cùng các tỷ tỷ trong thanh lâu chơi đùa, thời gian khác không phải đang ngủ, chính là đang cắn nuốt dược vật, cố gắng đạt tới trình độ có thể bồi dưỡng ra tiểu lâu la ưu tú, nếu không thật đúng là không có cảm giác an toàn.

Nhớ năm đó, trên không Nguyệt Trầm Điện vĩnh viễn có cự long vòng quanh trông coi, bầy sói tuần tra cùng phòng vệ cũng phải lấy đơn vị đàn mới tính hết. Nhóm bảo bối này một năm bốn mùa, không năm nào suy giảm, luôn tà ác trấn thủ ở những nơi quan trọng của Nguyệt Trầm Điện. Cảnh tượng hùng hồn, tuyệt không có tiểu bối nào dám tiếp cận.

Hiện tại thì sao? Ngay cả con gấu thích ngậm hủ thi kia Bạch Khuê đều còn giữ.

Chính là viên ngọc thạch đeo tại mắt cá chân của nàng, vì sợ tương lai còn có khả năng dùng đến, cho dù là con tốt thí cũng được.

Xem ra, nàng bây giờ, chỉ sợ ngay cả Bách Hồ luôn mù quáng sùng bái nàng năm đó đều phải lắc đầu, thở dài thương hại.

"Cô nương muốn chải kiểu tóc như thế nào?"

Thay nàng mặc xong y phục, hai tiểu nha hoàn mở ra hòm trang sức cùng vật phẩm, cung kính hỏi.

Bạch Khuê đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ:

"Kiểu nào hoa lệ chút."

Hai tiểu nha hoàn đáp ứng, xì xào bàn luận một trận, mới bắt đầu mỗi người một bên, từng lược từng lược biến hóa đầu tóc đỏ vô hạn kia của nàng. Bạch Khuê lại đem ánh mắt thả ra ngoài cửa sổ, suy nghĩ hôm nay thời tiết tốt như vậy, có nên ra ngoài dạo một chút hay không.

Hàng xóm cách vách là Hà Thanh Thu công tử, trừ bỏ việc luôn sít sao nhìn chằm chằm vào nàng là có chút phiền phức, còn lại không có gì để oán giận, đẹp mắt, còn có thể quấn quít lấy hắn thu tình báo. Chỉ là...hắn quả thực rất thường xuyên tự mình mở cửa đi qua thăm dò kiểm tra xem nàng còn sống hay đã chết.

Cái loại cảm giác này thật sự rất không ổn, giống như nhi tử đang trông chừng mẹ già sắp tắt thở của mình, sợ nàng rời đi rồi mình phải làm sao.

"A đúng rồi!" Bạch Khuê đột nhiên nhớ tới một chuyện, hỏi nha hoàn:

"Màu tóc của ta đã bắt đầu biến hóa chưa?"

"Bẩm tiểu thư, chỉ còn vài điểm hơi rám nắng mà thôi, sau khi chải lên xong sẽ hoàn toàn không nhìn ra."

Lần sau nhuộm thành màu đen cũng tốt lắm, Bạch Khuê lập tức quyết định, còn muốn đem bản thân làm cho ngây thơ thuần khiết một chút, cũng có thể dễ dàng giả dạng thành bạn lữ của tên Hà Thanh Thu thập phần tiên khí kia, một đường lừa bịp đi qua.

Nhưng thời tiết hôm nay thật đúng là rất tốt để đi ra ngoài, đã mấy ngày không ra khỏi thanh lâu, Bạch Khuê nhìn đến phía ngoài cửa sổ.

Ánh mặt trời không chói mắt, không mưa, có chút gió, cộng thêm một thân xương cốt đã rệu rạo này của nàng, nên đi ra ngoài.

Quyết định xong xuôi, Bạch Khuê liền trực tiếp đi đến trước phòng Hà Thanh Thu, quang minh chính đại đẩy ra cửa phòng người ta xông vào.

Hà Thanh Thu vẫn là bộ dạng già dặn, đang ngồi ngay ngắn trên ghế tựa điều khí, nhắm mắt dưỡng thần.

"Uy, theo giúp ta dạo chợ một chút." Dứt lời, Bạch Khuê kéo cánh tay phải của Hà Thanh Thu, đem hắn vực dậy.

Đã sớm quen thuộc với hành vi lỗ mãng vô lễ này, Hà Thanh Thu nửa mở hai tròng mắt, cũng không bởi vì đang điều khí bị vô lễ gián đoạn mà tức giận, chỉ vân đạm phong khinh bất động tại chỗ, an tĩnh nâng mắt nhìn nàng.

"Đi nha, bằng không thì mình ta đi?"

Phảng phất thở dài, thanh niên đứng dậy, lấy ngoại bào phủ thêm lên hai bờ vai khinh bạc của Bạch Khuê, bàn tay vỗ nhẹ lên lưng nàng, theo nàng rời khỏi sương phòng.

Nâng mắt nhìn thần thái không chút gợn sóng của Hà Thanh Thu, cùng cái tay vỗ trên lưng mình giống như huynh trưởng kia, Bạch Khuê không nói gì.

Bất quá mới ở chung mấy ngày, Bạch Khuê đã nhanh chóng phát hiện ra mấy động tác quán tính thuộc hệ liệt "ta là sư huynh" này của Hà Thanh Thu, vô ý thức trông coi nàng, can thiệp vào những thói quen sinh hoạt xấu của nàng, thậm chí có khi còn không cho nàng mua quá nhiều điểm tâm.

Gia hỏa này kỳ thật không phải tới giám thị nàng, mà là tới chiếu cố nàng đi?

Mỗi lần Bạch Khuê được vị đệ tử phái đối địch ngày xưa này xem thành đứa nhỏ để săn sóc đối đãi, trong lòng quả thực không biết nói gì, vốn là không thể dùng bút mực để hình dung.

Ra thanh lâu, Bạch Khuê một đường đi thẳng tới, mỗ thân ảnh phía sau cũng cố gắng tăng nhanh bước chân, lần lượt ở sát bên cạnh nàng.

Đi không được bao lâu, Bạch Khuê liền nhìn trúng một quán trà nhỏ.

Mặc dù tự xưng là trà quán, nhưng từ bên ngoài nhìn vào, lại giống như chỗ kỳ sĩ tụ tập. Có trà, cũng có mọi người quần tam tụ ngũ vây quanh mặt bàn đàm tiếu, xem đấu cờ.

"Không ngờ chỗ lấy thanh lâu làm nổi danh xa gần này lại còn có một nơi phong nhã như vậy." Bạch Khuê ngạc nhiên nói.

Hà Thanh Thu không đáp lời, nhưng Bạch Khuê có thể đoán được, vẻ mặt của gia hỏa kia giờ phút này đại khái cũng không chút thay đổi.

"Đi thôi."

Dứt lời, Bạch Khuê lại hoàn toàn không để ý đến ý kiến của đối phương, nhanh gọn tóm lấy ống tay áo của hắn, đem hắn kéo vào trong.

Gã sai vặt bước ra tiếp đón. Hai người cứ như vậy giữ nguyên đấu lạp trên đầu, yên lặng ngồi đối mặt nhau trong góc khuất. Trà được dọn lên, bàn cờ cùng quân cờ cũng đều được xắp xếp xong.

Bạch Khuê là hồng kỳ diễm lệ, Hà Thanh Thu là hắc kỳ thanh lịch.

"Chúng ta còn chưa đánh cờ với nhau lần nào." Kỳ thật chuyện chưa cùng nhau làm còn rất nhiều, cách lớp lụa mỏng, nàng cười dịu dàng nhìn về phía vị công tử đồng hành.trước mặt:

"Theo giúp ta đánh một trận có thể chứ?"

Hà Thanh Thu vẫn ngay thẳng nhìn nàng, vẻ mặt không gợn sóng. Sau đó, hắn chậm rãi phóng ánh mắt đến trên bàn cờ.

"Hồng kỳ đi trước." Hắn nói.

Tay trái của Bạch Khuê nâng lấy ống tay áo bên phải, tay phải động một bước. Quân cờ phát ra tiếng di động thanh thúy.

Xem ra, vị công tử này đã quen với công tác đồng hành với nàng. Đúng là trẻ nhỏ dễ dạy, cũng dễ bồi dưỡng. Viên Mịch chưởng môn quả thực vô cùng thận trọng, đưa tới cho nàng một người có độ phối hợp cao như vậy, lại đa tài đa nghệ, làm bạn chơi tiêu phí thời gian cũng rất phù hợp.

Chỉ là không biết hắn có thể đi cùng nàng bao lâu.

Hà Thanh Thu không cần suy nghĩ lâu, lập tức đi tiếp một bước cờ.

Cứ như vậy, hai người đánh qua đánh lại, không bao lâu đã chơi được hơn phân nửa bàn. Trong lúc này, hai bên đều trầm mặc.

Bạch Khuê vẫn luôn suy nghĩ về vấn đề Hà Thanh Thu sẽ cùng với nàng bao lâu, đang muốn ngẩng đầu lên hỏi khi nào hai người tách biệt, lại phát hiện người xem đấu cờ bên cạnh, mới đầu chỉ có một hai người, giờ đã biến thành năm sáu người.

Đột nhiên rõ ràng vì sao ngồi ở vị trí xa như vậy còn có thể bị chú ý, Bạch Khuê trầm mặc không nói. Là bởi vì hai người đều đội theo đấu lạp phủ lụa dài nha!

Đây không phải đang nói, chúng ta rất bí ẩn, chúng ta không muốn bị người ta nhận thức sao?

Hơn nữa, với một thân tu vi như vậy, Hà Thanh Thu khó nén toát ra vẻ tiên phong đạo cốt, cho dù ngồi bất động tại chỗ cũng khiến người ta cảm thấy đẹp mặt.

"Aiz, aiz~! Cô nương, ngươi còn chưa chịu nhận thua sao?" Đại thúc bên cạnh đột nhiên hỏi nàng một câu.

"A?" Bạch Khuê còn đang thất thần, vội vàng nhìn kỹ lại bàn cờ, nhưng cũng không nhìn ra manh mối rằng nàng sẽ thua.

"Sao ta phải nhận thua? Ta mới đánh không đến một nửa a?"

Một đại thẩm khác thở dài:

"Cô nương, biết là nói như thế này có khả năng sẽ khiến ngươi thương tâm, nhưng ngươi cùng vị công tử này kém nhiều lắm."

"Đúng vậy, ván cờ sớm nên có kết quả này đã kéo lâu lắm rồi."

Người vây xem đều phụ họa:

"Cô nương, trước tiên ngươi nên cùng với những người thực lực không sai biệt lắm với mình đánh đi. Ở đây có rất nhiều người có thể chỉ đạo ngươi, nhường cho chúng ta cùng vị công tử này đánh một ván được không?"

Ai da? Bạch Khuê tròn mắt, mười năm vắng mặt trên giang hồ, bây giờ đã có người dám nói chuyện với nàng như vậy!

Trước tiên là chê nàng học nghệ không tinh, không nhìn ra ván cờ này thua ở chỗ nào, bị nói tận mặt như thế đã đủ làm người ta thẹn quá hóa giận, tiếp theo lại nói giống như cùng nàng đánh cờ là Hà Thanh Thu chịu ủy khuất vậy, bây giờ còn muốn nàng thoái vị?

Cuộc đời này, còn chưa có ai dám cùng nàng nói qua mấy câu tương tự như "nhường cho..." này!

Nói đi nói lại, dựa vào cái gì Hà Thanh Thu được hoan nghênh, còn nàng thì lại phải "nhường cho..."?

Luôn theo phái hành động, Bạch Khuê giận dữ, đập bàn đứng lên. Một chưởng này khiến cho ván cờ cùng mặt bàn đều tứ phân ngũ liệt. Quân cờ lắc rắc vung vãi khắp cả ra đất, lăn lung tung khắp nơi.

Đám người xung quanh bị họa phong đột biến của vị cô nương này dọa sợ, mặt mày choáng váng, co rúm lại như tiểu bạch thỏ bị kinh hoảng.

"Ai cho các ngươi xem ván cờ này, bình luận bàn cờ này?" Bạch Khuê lạnh giọng hỏi.

Nàng bước lên trước một bước, mọi người liền lui về sau một bước:

"Ai vừa muốn ta nhường cho? Chúng ta quen thuộc sao? A? Sao bây giờ lại im lặng rồi? A? A?"

Bầu không khí trở nên căng thẳng. Bạch Khuê còn kém không đem đấu lạp vứt xuống đất, hô to "lão nương chính là Bạch Khuê mười năm trước người gặp người khiếp đảm, các ngươi đều tự sát cho ta đi!"

Lúc này, luôn phụ trách bảo hộ dân chúng khỏi mãnh thú, người giám hộ Hà Thanh Thu liền hành động.

"Đi thôi." Hà Thanh Thu không dấu vết chen vào giữa Bạch Khuê cùng dân chúng, thở dài, bộ dạng giống như hết thảy đều trong dự đoán:

"Đi thôi, không phải nói muốn ăn hạt dẻ rang đường sao? Đến tối cửa hàng sẽ đóng cửa."

Dứt lời, Hà Thanh Thu liền vươn ra tay phải cầm lấy khuỷu tay Bạch Khuê, dắt nàng từ từ kéo ra bên ngoài.

Trước khi rời khỏi còn khẽ phóng tại trên quầy mấy khối bạc vụn, hòa bình mà nhẹ nhàng đem mãnh thú mang đi, đem hết thảy hóa thành hư vô...

Thủ pháp này đủ chính xác, quả thực đã có thể sánh ngang với Dương Thư Ngạn, Mẫn Thượng Hiên năm đó luôn bầu bạn ở bên người nàng.

Hà Thanh Thu không ngăn cản nàng đập nát cái bàn phát tiết, nhìn nàng mở miệng trố mắt hù dọa mọi người, cũng không ngăn cản nàng hung ác tới gần dân chúng, nhưng ngay lúc nàng còn đang do dự có nên tiến thêm một bước hay không, liền từ từ chen chân vào.

Hạt dẻ rang đường, thủ đoạn ôn hòa chuẩn xác, thời cơ vô cùng thỏa đáng, cắt thẳng vào trọng tâm, không chút nào thua kém.

Khiến Bạch Khuê âm trầm hoài nghi, gia hỏa Hà Thanh Thu này có phải từng nghiên cứu qua bộ sách nào kiểu như "Hướng dẫn thuần hóa ma đầu Bạch Khuê tập tính" tương tự như sách thuần thú kinh điển hay không.

Nói thực, mãi cho đến khi Hà Thanh Thu nhét vào trong lòng nàng một bao hạt dẻ rang đường còng nóng hừng hực, Bạch Khuê vẫn còn cau mày, dùng ánh mắt tựa như đang quan sát xem nấm hương có độc hay không, chuyên chú đánh giá Hà Thanh Thu.

"Nói, ngươi đã trải qua huấn luyện đặc biệt gì?" Bạch Khuê lấy ngón tay hung hăng chọc vào cánh tay Hà Thanh Thu.

"Rốt cuộc Viên Mịch phái ngươi tới bảo hộ thiên hạ? Hay là phái tới sắc dụ?"

"..."

"Lúc nãy chơi cờ sao không nhắc ta rằng thắng bại đã định? Hại ta mất mặt mới có thể phát hỏa như vậy!"

Bạch Khuê tiếp tục chọc chọc hắn, vô lại thỉnh cầu bồi thường:

"Phạt ngươi sau khi trở về đều phải theo giúp ta nói chuyện phiếm, mãi cho đến khi ta ngủ!"

"..."

Hà Thanh Thu quay đầu, lạnh lùng nhìn Bạch Khuê, hai cặp mắt vẫn vô thần như trước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net