Hồi thứ năm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cùng tổ hai người: đại thẩm đầu bếp và tiểu nhị nói chuyện tương đối quen thuộc rồi, Bạch Khuê mới hỏi sâu vào Hàn Sơn Thành, mà đáp án được đến, cũng không kém hơn bao nhiêu so với suy đoán của nàng.

Nhiều năm qua, thanh danh cùng thế lực của Hàn Sơn Thành không ngừng lớn mạnh, đến hôm nay đã chiếm địa vị cao ngất ngưởng, mỹ danh lan rộng, danh tiếng xa gần đều nghe thấy, là khuôn mẫu anh hùng trong cảm nhận của dân chúng.

Nên biết, Hàn Sơn Thành chẳng qua chỉ là một tòa thành tư nhân, mới có ba mươi năm lịch sử, thậm chí còn chưa được tính là một môn phái. Một tòa thành như vậy, lại nội trong ba mươi năm ngắn ngủi tiến lên cùng cấp bậc có thể đứng song song nói chuyện với danh môn chính phái đứng đầu giang hồ. Người ủng hộ vô số, thậm chí vượt qua cả thanh quan yêu dân trong nước.

Mà tất cả đều là công lao của một người...Hàn Sơn Thành Thành Chủ - Thích Chử Lưu.

Từ lúc Hàn Sơn Thành ngang trời xuất thế cho đến hôm nay, suốt ba mươi năm, Thành Chủ vẫn đều là Thích Chử Lưu. Ngay từ thời đại của Điện Chủ tiền nhiệm, Bạch Khuê đã nghe qua tục danh của người này. Nhưng cho tới khi nàng chân chính trở thành Khuyển Chủ, chân chính giáp mặt với người nọ, Bạch Khuê mới biết, Thích Chử Lưu rốt cuộc là loại người thế nào.

Thích Chử Lưu năm đó lấy tư thái mỹ thanh niên xuất hiện tại trên giang hồ, cũng là người trẻ tuổi nhất đạt tới tu vi có thể vĩnh viễn trú nhan. (*trẻ mãi không già*)

Kiếm thuật xuất thần nhập hóa, thần thái siêu nhiên tôn quý, không đến vài năm còn có thêm mỹ danh kiếm tiên.

Thích Chử Lưu mặc dù không phải người duy nhất trên giang hồ có được mỹ danh kiếm tiên, cũng không phải người duy nhất có được tu vi trẻ mãi không già, nhưng lại là người duy nhất khiến cho Bạch Khuê không tự chủ được mà run rẩy.

Chỉ cần giao tranh với đội ngũ chính phái có Thích Chử Lưu tham dự, Bạch Khuê không có lần nào không mang trọng thương mà về.

Nam nhân kia không chỉ có võ thuật cùng tài nghệ đạt tới đỉnh cao, còn có mưu lược sắc bén, nhất châm kiến huyết (*chỉ một châm liền thấy máu*), như tu la khoác túi da tiên nhân.

Vì vậy, cho tới nay Bạch Khuê vẫn cảm thấy sợ hãi cũng là chuyện bình thường.

Nhưng theo thị sát mấy ngày gần đây xem đến, hiện tại giang hồ chính là thiên hạ của Hàn Sơn Thành.

Bên cạnh đó, về hai người tiểu nhị cùng đại thẩm đang bổ túc tình báo giang hồ nhiều năm cho nàng này, kỳ thật trong khoảng thời gian nói chuyện phiếm kia, Bạch Khuê ngoài mặt thì cười, trong lòng lại đang do dự, về sau có cần giết chết hai người này hay không?

Trước kia, nàng mang theo "đàn chó" đi chinh phạt, ép cung lấy tình báo, theo lệ thường đều không lưu người sống. Bởi vì kẻ thù không đội trời chung của Nguyệt Trầm Điện có rất nhiều, chỉ cần còn người sống, địch nhân thế nào cũng có thể từ trong miệng người kia đoán ra ý đồ sau này của Nguyệt Trầm Điện.

Tuy nhiên, cuối cùng Bạch Khuê vẫn không ra tay. Nàng nghĩ, cho dù hiện tại thật sự có người thám thính nàng cũng chẳng sao, có dò hỏi cỡ nào cũng không có cách gì từ lời của hai người tiểu nhị cùng đại thẩm suy ra được điều gì, bởi vì nàng chỉ hỏi sơ lược về tình hình của Nguyệt Trầm Điện, Minh Dương Đường, Hàn Sơn Thành gần đây mà thôi.

Vì thế, tiểu nhị cùng đại thẩm may mắn tránh thoát một kiếp.

Hai người sau khi nhận tiền thưởng còn vui mừng hớn hở, hoàn toàn không biết vị khách nhân xa hoa trước mắt này từng động sát khí với bọn họ.

Bạch Khuê cứ thế nghỉ ngơi thư thả vài ngày tại khách điếm. Trong vài ngày này, nàng cũng dùng chút ngọc thạch trộm đến triệu hồi ra vài thứ khác.

Trong đó, thực dụng nhất ước chừng là hai con rắn nhỏ, một đen một trắng. Cả hai đều được lấy linh lực cùng máu tươi nuôi dưỡng. Hắc có thể làm hôn mê người, bạch có thể độc chết người.

Nguyên hình tiểu thạch của hai con rắn được Bạch Khuê khảm đến trên cổ tay của mình, giấu ở trong tay áo.

Một khi cần thiết, nàng sẽ làm cho hai con rắn nhỏ hiện hình, xuất kỳ bất ý tấn công. (*đánh nhân lúc đối phương không phòng bị*)

~❀•❀•❀~

Trải qua vài ngày sinh sống tùy hứng trong khách điếm, lúc thì ăn uống no căng, lúc thì ngẩn người, lúc thì ngủ đã đời, lúc lại suy tư, Bạch Khuê rốt cuộc quyết định nhích người.

Hiện tại đang là thời điểm giữa hè, diễm dương cao chiếu (*ánh nắng gay gắt*), nóng như nướng than, Bạch Khuê đội một cái đấu lạp (*nón tre phủ lụa dài*), đi sau hàng dài xe ngựa của một đoàn thương đội qua đường đến Đại Thành. Nhưng cho dù Bạch Khuê khoác một thân áo la cùng sa mỏng, còn mua ngựa để đi thay vì đi bộ, vẫn ra một thân mồ hôi.

Thời tiết quá nóng bức, nàng một đường đều thối mặt, thực muốn diệt tộc đám ve sầu không chỗ nào không kêu thảm thiết kia, lại vẫn cố chấp muốn nhanh chóng đi đến Đại Thành tiêu dao.

Vó ngựa lộc cộc, đường đất nóng bỏng như muốn bốc hơi, Bạch Khuê không ngừng lướt qua từng đoàn lữ nhân, thậm chí còn có người tới cùng nàng bắt chuyện.

Có một lữ nhân cũng cưỡi ngựa giống như nàng, giữa đường nhàm chán, liền đuổi ngựa đến gần, câu được câu không bắt chuyện.

Sau lớp lụa dài của cái đấu lạp rộng thùng thình, Bạch Khuê hứng thú đánh giá vị lữ nhân hẳn là nhân sĩ giang hồ kia, nhàn tản đáp lời. Hai người một đường đều kết bạn nói chuyện phiếm, tiếng cười như châu, mãi cho đến lối rẽ mới tạm biệt.

"Hữu duyên tương ngộ." Vị nhân sĩ kia thân mật báo tục danh, sau đó liền cùng Bạch Khuê cáo từ, chia ra hai hướng.

Mãi cho đến người nọ biến mất khỏi tầm mắt, Bạch Khuê đều duy trì nụ cười yếu ớt nhìn người nọ.

Đối với nàng mà nói, có người bắt chuyện như vậy thật sự là một việc thú vị, trước nay chưa từng có.

Trong dĩ vãng, hễ nàng xuất môn, chưa bao giờ đi đơn lẻ một người mà đều cùng với một tổ nhân mã hùng hậu. Nếu không phải nhìn kỳ kỳ quái quái thì chính là sát khí từng trận, căn bản không có ai dám đến bắt chuyện. Mà nếu có kẻ kích động muốn chạy tới thân cận thì cũng chỉ có kẻ thù.

Hoàng hôn dần buông xuống, Bạch Khuê bèn lựa chọn một chỗ hẻo lánh trong tiểu thành tạm nghỉ chân, vừa tìm được một khách điếm ba tầng, liền đặt phòng vào ở.

Xắp xếp xong bọc hành lý, nàng liền ra phố tìm một thanh chủy thủ (*dao găm nhỏ*) tốt, mang theo bên người.

Tuy nói hiện tại không có kẻ thù lùng sục khắp nơi tìm nàng, nhưng không có vũ khí gì đặt ở bên cạnh, Bạch Khuê vẫn không có cách gì ngủ ngon giấc. Nghi thần nghi quỷ đã thành thói quen thâm căn cố đế của nàng.

Tắm rửa xong xuôi, Bạch Khuê nương theo ánh sáng đèn cầy, mở ra bản đồ tùy thân.

Tấm bản đồ này là thứ tốt nhất mà Bạch Khuê có khả năng mua được trên đường. Ngọn núi ngút ngàn, đường nhỏ chằng chịt, địa hình cùng thành trấn chi chít, những chỗ danh lam thắng cảnh còn cố ý vẽ lớn chút, nhìn thế nào cũng giống như muốn mua vui cho nàng.

Bạch Khuê chống cằm, mang theo nụ cười nhìn bản đồ, đầu ngón tay ở trên mặt giấy vòng tới vòng lui.

Nàng muốn tới vùng sông nước Phương Nam, ngồi trên thuyền hoa cùng toàn ca cơ xinh đẹp, thưởng thức từng đốm sáng rực rỡ của đèn hoa đăng bay cao trong bóng đêm; muốn đi đến thảo nguyên bạt ngàn Phương Bắc, giục ngựa chạy như điên, hòa mình vào nắng gió, để mặc cho cuồng phong luồn lỏi qua ống tay áo...

Cũng muốn tìm một vùng thôn quê yên bình tĩnh lặng, mua một thôn trang nhỏ xinh đẹp, yên ổn sống qua ngày.

Rốt cuộc nên mua một thôn trang để an cư lạc nghiệp hay là đi du ngoạn? Bạch Khuê tạm thời vẫn chưa có quyết định.

Tuy nói, hẳn là trước tiên nên đi một vòng quan sát tình thế chung quanh, nhưng mua thôn trang an ổn cuộc sống chính là giấc mộng từ trước đến nay của nàng, thật sự khó lòng lựa chọn lấy hay bỏ.

Còn nữa, cũng nên tìm một bạn đồng hành...

Dưới ánh nến yếu ớt trong chụp đèn, Bạch Khuê bỗng nhiên từ trên bản đồ nâng lên ánh mắt, bên miệng cũng không còn ý cười.

Ngoài cửa sổ, gió lạnh thổi từng trận, tuy rằng ở khá xa, nhưng nàng lại nghe đến tạp âm không nên có.

Thời điểm vừa tới, còn cảm thấy tiểu thành xa xôi này khá đơn thuần, không có nhiều sự tình. Giờ phút này xem ra, đêm nay nhất định là một đêm không an tĩnh. Bạch Khuê nhíu mày một hồi lâu, vẫn quyết định thổi tắt ánh nến, trước tiên cứ nằm xuống nghỉ tạm.

Không ngờ, càng vào đêm càng nhiễu loạn.

Đầu tiên là ở phụ cận nổi lên một trận xôn xao, không lâu sau, dưới lầu bắt đầu truyền đến âm thanh bước chân kinh hoảng bôn tẩu. Bạch Khuê chậm rãi từ trên giường ngồi dậy, phủ thêm áo khoác, nhưng cũng không vội ra ngoài xem xét.

Người tới có số lượng tương đối đông. Một tốp đang ở phía trước hừng hực giao đấu, một tốp thì giống như đang tìm kiếm thứ gì đó.

Thời điểm hỗn loạn như vậy, một nữ tử như nàng mà từ trên cửa sổ bay ra, hai bên ước chừng sẽ lập tức đem nàng quật xuống dưới.

Bạch Khuê rón rén di động, khẽ hé cửa sổ ra quan sát, bắt đầu tính toán xem nên đến chỗ nào ẩn núp là tốt nhất. Không ngờ còn chưa có hành động gì, tai họa liền tự xông vào.

"Cứu mạng! Nữ hiệp! Cứu mạng!"

Một gã sai vặt còn mặc áo ngủ, tay cầm đèn hoảng loạn xông vào, quỳ dưới mặt đất, run lẩy bẩy như cái sàng, không ngừng dập đầu nói:

"Tiểu nhân từng học qua chút võ công. Hôm nay lúc nữ hiệp vào ở liền nhìn ra ngài thực lực bất phàm. Thỉnh ngài cứu giúp một nhà chúng ta đi!"

Gã sai vặt quỳ rạp trên đất, nước mắt đầy mặt.

"Đám hắc y nhân này vừa xông tới đã bắt đầu lục tung khách điếm, còn đem phụ thân của ta bắt đi, hiện đang ép cung ở đại sảnh! Van cầu ngài!"

Nói liền một mạch xong, thiếu niên nhỏ tuổi kia chợt hung hăng dập đầu xuống mặt đất, một bên thảm thiết lặp lại:

"Van cầu ngài! Ta dập đầu van cầu ngài cứu chúng ta!"

Bạch Khuê rất muốn nói nàng là đạo sĩ, không phải nhân sĩ giang hồ. Hơn nữa, đời này nàng chán ghét nhất là những kẻ không phân biệt được đạo sĩ với nhân sĩ. Nhưng gã sai vặt này không hiểu sao cứ kích động không thôi, nàng thủy chung không có cách gì để chen miệng vào. Mà sau khi nói dứt lời, gia hỏa này lại bắt đầu dập đầu.

Hoàn toàn không có cách gì tiến vào trạng thái câu thông.

Vì thế, Bạch Khuê thuận tay bổ một chưởng, đem kẻ đáng thương kia làm hôn mê, một tay đem hắn nhấc lên, ném tới góc tường. Nhưng cho dù hắn không mở miệng la làng nữa, người kia đã đi theo hắn tìm tới tận cửa.

Trong đêm tối, người tới vô thanh vô tức tiến vào cửa phòng của nàng, lại giấu không được một thân huyết tinh.

Mùi máu dày đặc hòa quyện trong không khí, có máu của người khác, cũng có máu của người tới. Xem ra, người nọ đã bị thương không nhẹ.

Bạch Khuê vốn không muốn suy nghĩ nhiều, chỉ muốn đem bản thân biến thành một kẻ vô hình không ai để ý. Ai ngờ...

Ai ngờ người tới, lại là cố nhân trong Nguyệt Trầm Điện.

Cái đèn gã sai vặt lưu tại cửa kia, mờ nhạt bập bềnh, nhưng vẫn đủ để hai người thấy rõ mặt đối phương.

Bọn họ đều cả kinh, giống như vừa bị sét đánh.

"Bạch Khuê!" Người tới không dám tin thốt lên.

Hai chữ kia vừa ra, liền khiến Bạch Khuê không thể không liên tưởng tới tất cả ý nguyện sau này của nàng sẽ hoàn toàn bị hủy diệt. Trong nháy mắt, toàn thân liền vào trạng thái tấn công.

Người nọ vốn đã bị thương nặng, bất quá chỉ qua mấy chiêu, liền không địch nổi, yếu đuối gục vào trong ngực nàng.

Đem thanh chủy thủ đang đâm sâu vào ngực người tới rút ra, Bạch Khuê ôm lên thi thể, giống như ôm trẻ mới sinh chậm rãi xoay người, nhẹ nhàng đặt xuống đất. Từ lúc chủy thủ từ trong ngực người nọ được rút ra ngoài trong nháy mắt, năm ngón tay của người nọ vẫn nắm chặt lọn tóc trước ngực nàng.

Bạch Khuê một bên khéo léo đưa ngón tay vặn bung lọn tóc ra, một bên đăm đăm nhìn người chết.

Người này, Bạch Khuê nhớ rõ, mặc dù đã qua mười năm, bộ dạng của nữ tử vẫn không có nhiều thay đổi.

Đây là kỹ nữ thanh lâu từng được nàng mang về Nguyệt Trầm Điện, nhưng vừa mang về không bao lâu, liền bị trưởng lão phái đối địch mang đi. Từ đó về sau, người này liền cùng nàng như nước với lửa, vừa gặp đã trợn mắt tương ngộ.

Còn nhớ lúc ấy nàng thương tâm đến cỡ nào. Nàng cực kỳ yêu thích nữ tử này đàn tỳ bà, nhưng từ lúc bị trưởng lão mang đi, cũng chỉ có thể ở xa xa lắng nghe.

Nữ tử này cứ như vậy trở thành cấp dưới của trưởng lão, đối thủ một mất một còn với Bạch Khuê. Mà từ sau sự kiện nàng giết chết vị trưởng lão bồi dưỡng cho ứng viên Điện Chủ kế nhiệm phái đối địch, giúp Đinh Triết Tương thượng vị, hai phái liền kết thiên thù, không đội trời chung.

Chuyện nàng sống lại bị nữ tử này nhìn thấy, nếu còn không hạ sát thủ, chỉ sợ không được mấy ngày, nàng lại phải chết thêm một lần.

Dù sao, nàng đã không còn là Khuyển Chủ thống soái "đàn chó" trong Khuyển Cung kia nữa, đám lão đầu kia lại hận không nhanh chóng giết được nàng. Không có Khuyển Cung làm chỗ dựa, để trả thù, bọn họ tuyệt đối so với ai đều nóng vội.

Nữ tử bị phóng tới trên mặt đất, chết không nhắm mắt. Hai mắt đều trợn lên, dưới đáy còn đọng lại vài giọt nước mắt, khiến người ta có chút không đành lòng.

Nữ tử cứ như vậy nhìn chằm chằm Bạch Khuê, giống như thành quỷ cũng muốn đem nàng mang về Nguyệt Trầm Điện, hoặc muốn đem vị hung thủ này khắc rõ ràng trong đầu, cho dù chuyển thế cũng không quên.

Bạch Khuê vừa mới vươn lên ống tay áo nhẹ nhàng khép lại hai mắt nữ tử, ngoài cửa lại vô thanh vô tức xuất hiện một người.

Người tới là một thanh niên, không bị thương, thực lực rất cao, rõ ràng là đuổi theo nữ tử mà đến.

Người này, cũng là nguyên nhân khiến Bạch Khuê muốn gấp rút đi đến Đại Thành lánh nạn - Minh Dương Đường đạo sĩ.

Vừa vào ở khách điếm không được bao lâu, theo thông tin mà nàng vo ve nghe được, trấn trên đang ẩn núp không ít Minh Dương Đường đạo sĩ, tựa hồ đã sớm mai phục tại đây, chờ người của Nguyệt Trầm Điện.

Lần này, Bạch Khuê không dám khinh suất nữa. Nàng lấy ống tay áo che mũi, miệng cùng nửa khuôn mặt, chậm rãi đứng dậy cùng thanh niên cách ra cự ly.

"Đây đều là vì tự bảo vệ mình, thỉnh công tử thứ lỗi." Nàng chậm rãi nói.

Biết phong cách của Minh Dương Đường là tuyệt đối không vô cớ khó xử người, Bạch Khuê thản nhiên dưới ống tay áo che giấu nâng mắt nhìn người nọ, mới phát hiện, kẻ xuất hiện tại trong phòng nàng, là một vị thanh niên tuấn tú.

Thanh niên khoảng hơn hai mươi tuổi, mặc y phục màu lam nhạt, vạt áo màu mực lam. Khuôn mặt đoan chính, trong trẻo lạnh lùng. Mái tóc dài đen mượt được búi cao lên, đang bình thản nhìn nàng, nhàn nhã mà tĩnh lặng, đoan chính mà rạng rỡ.

Nếu là năm đó, vị thanh niên này tuyệt đối là loại hình mà Bạch Khuê muốn giữ ở bên người.

Thanh niên bình thản nhìn nàng một hồi lâu, mới đưa mắt dời về phía thi thể nữ nhân trên mặt đất, lại hoạt động con ngươi lần nữa, liếc đến gã sai vặt đang hôn mê trong góc.

"Tại hạ Hà Thanh Thu." Hắn nhàn nhạt báo danh tín.

Ngắn ngủn một câu tự báo danh họ, lại giống như nói lên hết thảy.

Hà Thanh Thu, Minh Dương Đường, Nguyệt Trầm Điện, mỹ nam tử...

Đây chính là vị Hà Thanh Thu mà nếu trên giang hồ ai không biết thì chính là ngốc tử kia?

Bạch Khuê suýt nữa nôn ra máu. Thanh niên này đúng là tiêu sái, vững vàng bình tĩnh bật ra một câu ngắn ngủn tự báo danh họ, liền có thể làm cho nàng thất thố. Hơn nữa, tại một cái tiểu thành nho nhỏ cũng có thể gặp cảnh Nguyệt Trầm Điện cùng Minh Dương Đường đấu nhau, còn đụng phải trợ thủ đắc lực của lão bất tử Viên Mịch kia, thật đúng là may mắn nha!

Gặp quỷ!

Không nhìn bộ mặt vặn vẹo của Bạch Khuê, Hà Thanh Thu tự nhặt lên cái đèn ngoài cửa, bước đến trong góc xem xét trạng huống của gã sai vặt, một bên lạnh lùng đặt câu hỏi:

"Xin hỏi cô nương là...?"

Bạch Khuê bình thanh (*giọng nói bình tĩnh*) nói:

"Chỉ là một đạo cô vô danh, không đáng nhắc đến."

Hà Thanh Thu nhìn nàng một cái, không tốn nhiều sức lực liền đem gã sai vặt khiêng lên:

"Tình thế bây giờ có chút hỗn loạn, cô nương có muốn tới chỗ của chúng ta, chờ đến bình minh hẵn rời khỏi hay không?"

"Không cần, cảm tạ hảo ý của công tử."

Hà Thanh Thu lễ độ gật đầu, không truy vấn thêm cái gì nữa, bước ra ngoài.

Trước khi đi, thanh niên còn mang theo thi thể, đóng lại cửa phòng. Mặc dù đạm mạc ít lời, nhưng biết nàng quần áo đơn bạc, trong suốt thời gian nói chuyện, hắn vẫn đều mang bộ dạng phục tùng thu mắt.

Người như vậy, quả nhiên danh bất hư truyền, là loại công tử nhanh nhẹn khiến người ta không khỏi sinh lòng hảo cảm. Bạch Khuê chậm rãi thả xuống ống tay áo, nhìn tới chỗ nữ tử vừa mới phơi thây khi nãy, tâm trạng có chút ảm đạm.

Nàng kỳ thật muốn tự mình mai táng nữ tử kia.

Đi đến bên cửa sổ, trên con đường vừa nãy còn ngưng trệ tĩnh mịch, bắt đầu xuất hiện từng cái đèn lồng. Mọi người châu đầu ghé tai vào nhau thăm dò chuyện vừa xảy ra, đem cả một đêm hỗn loạn tường thuật lại một cách rõ ràng.

Bạch Khuê dần buông lỏng tâm tư, đồng thời cũng có chút nghi hoặc.

Vừa rồi, từ đầu đến cuối ánh mắt Hà Thanh Thu chỉ chuyển đến chỗ nàng vài lần, nhưng không biết vì sao, cơ hồ đều gắt gao dính vào trên mặt nàng. Bạch Khuê không hề quen biết Hà Thanh Thu, lại vẫn luôn che khuôn mặt của mình, hắn không có lý nào nhìn ra cái gì, hay là tại chính nàng đa tâm?

Suy nghĩ một hồi, vẫn cảm thấy tốt nhất là bỏ qua đi, Minh Dương Đường rất thương dân, tin tưởng chỉ cần sáng sớm ngày mai nàng liền cao chạy xa bay, sẽ không có việc gì.

Vì thế, Bạch Khuê chui trở vào ổ chăn, tại căn phòng vừa mới có người chết này, không bao lâu liền ngủ thiếp đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net