Hồi thứ năm mươi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hồi thứ năm mươi

Cho dù Hà Thanh Thu đã bị ấn lên Thần Chú Ấn của Khuyển Cung, từ bỏ tự do, mọi người vẫn còn chờ đến khi chắc chắn xác định hắn thực sự thần phục dưới chú pháp, nằm trong khống chế của Bách Hồ, mới để cho Hà Thanh Thu đến đây gặp nàng.

Khi đó, Bạch Khuê đang nửa ngồi trên giường nhắm mắt dưỡng thần, trong lòng bàn tay nắm một viên thanh ngọc nguyên vẹn, đồng thời ôm vài con thỏ lớn lông xù làm gối dựa, tất cả đều ngoan ngoãn để cho Bạch Khuê tựa người lên.

Sau đó, cửa bị mở ra.

Cực kỳ yên tĩnh, Hà Thanh Thu mang theo một cái hộp gỗ đen tuyền tiến vào. Sau khi nha hoàn dẫn hắn vào thay hắn châm lên lư hương nhỏ, sắp xếp xong vật phẩm, liền đóng cửa đi ra ngoài.

Vì thế, trong phòng chỉ còn lại Bạch Khuê đang dựa ngồi vào trên giường, cùng Hà Thanh Thu đang dần tiến tới bên giường nàng, không tiếng động ngồi xuống.

Đây là lần đầu tiên Bạch Khuê ở trong tình trạng thần trí thanh tỉnh, nhìn thấy Hà Thanh Thu gần như vậy.

"Mười năm trước kia, ngươi có..." Tựa như đang tìm một loại diễn tả thích hợp, Hà Thanh Thu khựng lại một chút, nói tiếp:

"Thi thể của ngươi bị mất hai mắt, ta đã thay ngươi tìm được nguyên do."

Sau đó, giống như biến cố trong thời gian qua giữa hai người chưa từng tồn tại, Hà Thanh Thu ấm áp lấy ra tất cả đồ vật lặt vặt trong hộp, hạ xuống cánh tay, thay nàng bắt mạch, tựa như lúc bọn họ ẩn cư tại nhà trúc nhỏ năm đó.

"Cặp mắt bị biến mất kia cũng không phải như ngươi suy đoán là bị Mẫn Thượng Hiên trộm đi trút giận, mà là do Úc Bách đi vào cửa U Minh lấy đi, dùng làm vật dẫn đem ngươi sống lại." Hà Thanh Thu an tĩnh nói.

Bạch Khuê không dấu vết rút tay về.

"Thay vì vừa thấy mặt liền đề lên Úc Bách cùng Mẫn Thượng Hiên, ngươi không muốn giải thích với ta chuyện xảy ra lúc trước sao?" Nàng hờ hững hỏi.

"Ta..." Hà Thanh Thu nhìn xuống giường, có chút vô lực đáp:

"Ta cũng không muốn đem ngươi giao cho bọn họ."

Hà Thanh Thu nói, trước khi nàng sống lại, hắn vẫn bôn tẩu qua lại giữa Minh Dương Đường cùng Hàn Sơn Thành, làm một ít công tác liên quan đến thuật pháp thần chú.

Vì thế mà hắn tìm hiểu được thuật pháp liên quan đến hồn phách, hiểu rõ những quy định, thủ tục phiền phức cũng như uy lực cường đại của nó. Khương Uyển vô cùng coi trọng năng lực này, cung cấp cho hắn rất nhiều tư liệu cùng tài nguyên quý hiếm, mặc hắn phát huy.

"Nhưng kỳ thật, ta là vì nghe đến tin tức Nguyệt Trầm Điện cùng Mẫn Thượng Hiên muốn làm ngươi sống lại, mới dấn thân vào lĩnh vực này."

Dứt lời, Hà Thanh Thu buông xuống mi mắt, lại đem bàn tay giấu dưới đệm chăn của Bạch Khuê lôi kéo ra, nhẹ nhàng cầm lấy, tiếp tục bắt mạch.

"Luôn suy nghĩ, muốn giúp ngươi sống lại, sau khi ngươi sống lại rồi sẽ bầu bạn bên cạnh ngươi, đem tất cả phản phệ của cấm chú cải tử hoàn sinh đều áp chế, bài trừ...Ai ngờ, Khương Uyển bọn họ lại tìm đến."

Đám thuộc hạ đắc lực của Hàn Sơn Thành biết được Hà Thanh Thu đang ở cùng nàng, liền thừa dịp Bạch Khuê ngủ, hạ lệnh cho Hà Thanh Thu xuất môn làm nhiệm vụ, sau đó hạ trọng dược, làm hôn mê Bạch Khuê cùng đám Ngọc Thạch Kỳ Thú gà mờ lúc ấy, đem Bạch Khuê trình lên Thích Chử Lưu cùng Khương Uyển, sảng khoái tranh công.

"Ta cũng chỉ có thể nhanh chóng trở về Hàn Sơn Thành, gia nhập hàng ngũ tranh công, sau đó mượn cơ hội để Mẫn Thượng Hiên tiến tới cứu ngươi."

"Mà sau khi ta đi, ngươi liền như vậy lưu tại Hàn Sơn Thành?" Bạch Khuê nói tiếp, nói ra suy nghĩ trong lòng nàng.

"Nội ứng ngoại hợp, dùng hết sức để hóa giải nguy cơ Nguyệt Trầm Điện cùng ta có thể đụng phải?"

"Đúng vậy." Hà Thanh Thu bình thản thừa nhận.

"Nhưng ta lại phát hiện, thay vì quanh co lòng vòng như vậy, không bằng trực tiếp đi vào bên cạnh ngươi, binh đến tướng chặn, nước tới đất chìm, vẫn dễ chịu hơn ở xa xa lo lắng, lại nước xa không cứu được lửa gần."

Trông thấy Hà Thanh Thu quen thuộc thiêu đốt bùa chú bỏ vào trong bát, lấy máu, quấy đều, sau đó để sát vào bên miệng nàng, Bạch Khuê nhịn không được nhẹ giọng nở nụ cười:

"Ta nghĩ, ngươi từng thật sự muốn giết ta." Nàng nhẹ giọng tự giễu, sau đó nhận mệnh nâng cổ tay tiếp lấy bát An Hồn Phù kia, uống một hơi cạn sạch.

Không ngờ, Hà Thanh Thu lại gọn gàng thừa nhận:

"Kỳ thật, ta từng thật sự nghĩ muốn giết ngươi."

Đem bát không đưa cho Hà Thanh Thu, Bạch Khuê nhìn về phía hắn, chờ hắn nói tiếp.

"Ta vẫn rất sợ. Sau khi ngươi sống lại, thứ chờ đợi ngươi không biết sẽ là âm mưu hay là hoàn cảnh gì thảm hại hơn, hơn nữa lại biết được tin tức Hàn Sơn Thành muốn làm cho ngươi hồn phi phách tán." Hà Thanh Thu mang theo ánh nhìn phức tạp nhìn về phía Bạch Khuê.

"Mà ngươi lúc ấy luôn là bộ dạng không màng sinh tử, cho nên ta mới suy nghĩ, hay là cứ đem ngươi cưỡng chế siêu độ, chuyển nhập luân hồi, cũng tốt hơn tiếp tục ở trên đời, tiếp tục bị tra tấn."

Bạch Khuê ha ha nở nụ cười, hỏi:

"Sau đó thì sao?"

"Sau đó ta lại phát hiện, ngươi không phải chán đời, chỉ là sợ hãi sẽ lại phải thất vọng, lại bị thương tổn..."

Giống như người luôn ở trên thuyền dập dềnh giữa đại dương, trải qua mưa to gió lớn, rốt cuộc chạm được đến đất liền, Hà Thanh Thu đem đầu tựa vào vai nàng, cơ hồ không còn chút khí lực dựa vào trên thân Bạch Khuê.

"Cho nên ta nghĩ, thay vì giúp ngươi trốn tránh, không bằng tiếp tục duy trì thuật pháp này, giúp ngươi bình yên sống sót. Sau đó mới khiến ngươi tìm về khát vọng, trọng thập sinh cơ."

Vì thế, Bạch Khuê mới hiểu rõ ràng, vì sao trong khoảng thời gian bọn họ cùng du sơn ngoạn thủy, Hà Thanh Thu rõ ràng ngoài mặt luôn thuận theo, luôn lo lắng nàng đến mức vô khổng bất nhập (*tức là cái gì cũng không bỏ qua*), nhưng đồng thời lại mơ hồ tản ra sát khí.

Từ đầu tới đuôi, động cơ của thanh niên này, bất quá đều là muốn giúp nàng rút ra mũi nhọn làm nàng đau đớn, làm cho nàng vĩnh viễn quên đi phiền não.

"Vậy Khương Uyển thì sao?" Bạch Khuê nhận lấy tách trà ấm áp Hà Thanh Thu truyền đến, hỏi ra nghi hoặc cực lớn mà nàng vẫn đặt ở trong lòng.

"Nàng cũng giống ta từng cứu ngươi một mạng, vì sao ngươi lựa chọn ta, mà không phải Khương Uyển?"

Hà Thanh Thu rõ ràng chần chừ một chút.

Sau đó, hắn mới khó khăn mở miệng:

"Khương Uyển công bố ra bên ngoài rằng tất cả thủ hạ tử sĩ đều là do nàng thiện tâm cứu về, nhưng sự thật không phải như thế."

Nói đến đây, Hà Thanh Thu lại dừng một chút, mới tiếp tục miễn cưỡng mở miệng:

"Khương Uyển kỳ thật rất đam mê nam sắc, hơn nữa cực kỳ thiên vị tiểu nam hài cùng mỹ thiếu niên."

Bạch Khuê phốc một tiếng phun ra nước trà trong miệng!

Nàng vừa nghe được cái gì!

Nàng vừa nghe được cực đại bát quái trong võ lâm a!

Khương Uyển tiên tử luôn luôn dịu dàng cao thượng, kỳ thật khẩu vị so với Bạch Khuê nàng còn nặng hơn!

Hà Thanh Thu đúng là trung khuyển trời sinh a! Năm đó Khương Uyển đem hắn làm con cờ vứt bỏ, chưa từng nghĩ qua trở về cứu hắn, hơn nữa với sở thích dâm loạn thiếu niên này, nói không chừng Hà Thanh Thu cũng là một thành viên bị hại, đến mức này mà Hà Thanh Thu vẫn còn không nguyện ý tiết lộ bát quái của Khương Uyển.

Nếu không phải hôm nay đã đến thời hạn trị bệnh, hắn cần Bạch Khuê mở rộng lòng tin tưởng hắn, ước chừng Hà Thanh Thu liền để bí mật kinh thiên động địa này nát tại trong bụng.

Trong não Bạch Khuê còn đang quay vòng vòng, tưởng tượng Khương Uyển trước giờ đã trải qua dạng cuộc sống hoang dâm như thế nào. Sau đó nàng nên đem bát quái này chia sẻ cho Phùng Thi Thúy, Đinh Triết Tương, Mẫn Thượng Hiên, Bách Hồ nghe ra sao...Hà Thanh Thu liền tiếp tục giải thích:

"Khương Uyển đích thực thu nhận bình dân làm thuộc hạ, nhưng nàng cực kỳ thiết huyết lãnh khốc, luôn giáo huấn mọi người phải luôn thành công vì Hàn Sơn Thành mới phải đạo, nếu thất bại, nhất định sẽ chịu hình phạt khắc nghiệt, thậm chí lấy cái chết để tạ tội."

Ánh chiều tà dần dần thất lạc đến sau núi, Hà Thanh Thu đứng dậy, cầm tới ngọn đèn trong phòng, châm lửa, che lên chụp đèn, đặt ở trên cái bàn nhỏ trước đầu giường của Bạch Khuê. Sau đó hai người mới tiếp tục trò chuyện.

Hà Thanh Thu nói, những lưu dân cùng ăn mày được Khương Uyển "cứu", rất ít được xem là người, mà như một loại súc vật để thí nghiệm dược vật cùng đạo thuật. Những kẻ may mắn có được mỹ mạo thì sẽ bị giao cho nhân sĩ đặc thù "điều giáo", bị tặng cho người khác hoặc bị thu làm nam sủng, không chút chần chờ.

Tuy vậy, bởi vì Khương Uyển công lao sặc sỡ, lại có hàng loạt thuật pháp bắt thuộc hạ câm miệng, cho nên Thích Chử Lưu rất ít can thiệp vào chuyện của nàng.

"Vậy, Khương Uyển đã đối với ngươi làm cái gì chưa?" Bạch Khuê cũng không kiêng dè, gọn gàng dứt khoát hỏi.

"Năm đó, nàng nhìn trúng tư chất của ta, cứu chữa ta khỏi vết thương bị tên đâm thủng, từ trong tay hộ song thân trên núi của ta đem ta mang đi, cùng nàng trở về Hàn Sơn Thành. Vài năm sau, ngọn núi kia bị yêu quái xâm nhập, nhà của ta không còn, Hàn Sơn Thành mới chính thức trở thành nhà của ta." Hà Thanh Thu nhìn ngọn nến leo lét trong tâm đèn lưu ly, nhẹ nhàng bâng quơ nói.

"Sau đó, Khương Uyển dạy ta thuật pháp, tôi luyện ta, mà ta, cũng trở thành một trong những tình nhân của Khương Uyển."

Kỳ thật, Bạch Khuê cũng không kinh ngạc, lúc Hà Thanh Thu nói ra chuyện Khương Uyển đam mê nam sắc, nàng liền đoán được chuyện này.

Nhưng Bạch Khuê vẫn nhịn không được tò mò hỏi:

"Cho nên, Khương Uyển rốt cuộc thu bao nhiêu nam sủng....à không...tình nhân?"

Nhìn bộ dạng hóng hớt của Bạch Khuê, Hà Thanh Thu nhịn không được cúi đầu nở nụ cười:

"Tất cả thiếu niên bộ dạng tốt dưới trướng của nàng, cơ hồ đều từng bị nàng kêu lên giường." Hà Thanh Thu nhàn nhạt đáp.

Bạch Khuê lập tức kinh hồn.

Hành động của Khương Uyển không phải là hình tượng ma nữ Ma giáo điển hình trong lòng dân chúng sao! Lật bàn! Dựa vào cái gì nàng cố gắng làm người tốt, lại phải mang cái danh ma nữ luôn giam lỏng danh môn thiếu hiệp, ở khắp các nơi vơ vét mỹ nhân kia!

Bạch Khuê thống khổ ôm trán, một hồi lâu sau mới ngẩng đầu, kéo lên ống tay áo Hà Thanh Thu, xem xét vết thương nàng rất sớm liền chú ý tới trên tay hắn.

"Những vết thương như thế này sau khi ngươi tiến vào Nguyệt Trầm Điện, có thể sẽ bị càng nhiều."

Đối diện với con ngươi của Hà Thanh Thu, Bạch Khuê mang ý cười, thử hỏi hắn:

"Thật sự không hối hận?"

Hà Thanh Thu lắc đầu.

"Nếu là ta sai, ta sẽ gánh vác." Vẻ mặt Hà Thanh Thu vẫn như trước không gợn sóng, nhưng thanh âm lại ấm áp mềm mại giống như một khối bông.

"Đây là lựa chọn của ta, cả đời không hối hận." Hắn ôn nhu nói.

Chống cằm, giống như bị bộ dạng ngu đần chấp nhất này của Hà Thanh Thu lấy lòng, Bạch Khuê cười dài, không chớp mắt nhìn Hà Thanh Thu.

Nàng nhích vào phía bên trong giường, vỗ vỗ bên cạnh, ý bảo Hà Thanh Thu ngồi lên.

"Tại bên cạnh ta sinh sống vài năm kia, ngươi vui vẻ không?" Bạch Khuê cười yếu ớt, nhẹ giọng hỏi hắn.

Nghe đến vấn đề này, khóe miệng Hà Thanh Thu khẽ nhếch lên.

"Phi thường vui vẻ." Ánh mắt của hắn mềm xuống, nhẹ giọng đáp.

"Đó chính là những năm vui vẻ nhất trong nhân sinh của ta."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net