Hồi thứ năm mươi ba

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hồi thứ năm mươi ba

Từ sau khi Bạch Khuê quay lại Nguyệt Trầm Điện, toàn bộ Nguyệt Trầm Điện đều không giống như trước.

Mẫn Thượng Hiên rõ ràng phát hiện sự khác biệt trong đó.

Mười năm trước, sau khi thi thể thê thảm đến cực điểm của Bạch Khuê nhập quan, chìm sâu vào dưới huyệt mộ của Nguyệt Trầm Điện, đám cán bộ thân tín bên người Bạch Khuê bọn họ, chỉ trong một đêm liền tỏa ra khắp nơi.

Bởi vì, người đem bọn họ liên kết lại đã chết.

Phùng Thi Thúy có thể quét ngang ngàn quân, lại quái gở làm người ta giận sôi. Đinh Triết Tương âm trầm khó lường. Bách Hồ dữ dằn hiểm độc. Dương Thư Ngạn ít lời, trong trẻo mà lạnh lùng...

Bạch Khuê vừa đi, vốn từng là một chỉnh thể chặt chẽ, giữa bọn hắn bỗng nhiên liền không có lời nào để nói. Thậm chí trừ bỏ công sự, ngay cả gặp đối phương một mặt cũng không nguyện ý.

Bởi vì nhìn thấy đối phương, liền làm cho bọn họ nhớ tới Bạch Khuê.

Nhưng Bạch Khuê trở về Nguyệt Trầm Điện không đến mấy ngày, vốn dĩ luôn là kẻ địch gặp nhau hết sức đỏ mắt, Bách Hồ bỗng nhiên đích thân chạy tới tìm hắn.

Trước kia, cùng Bách Hồ, trừ bỏ công sự, trách cứ, châm chọc cùng khiêu khích lẫn nhau, bọn họ cơ hồ không còn lời nào để nói. Cho nên thời điểm thuộc hạ thông báo Bách Hồ chủ động tới gặp hắn, Mẫn Thượng Hiên cực kỳ kinh ngạc.

Mới nghĩ đến, ước chừng là chuyện của Hà Thanh Thu.

Sau đó cũng không ngoài dự liệu của Mẫn Thượng Hiên.

"Tên Hà Thanh Thu kia lúc nào cũng là bộ dạng không ăn nhân gian khói lửa. Ta nhìn liền chán ghét!"

Bách Hồ vừa đẩy cửa tiến vào, liền không khách khí ngồi xuống, hung hăng châm một cốc trà lạnh cho bản thân, uống một hơi cạn sạch, mới nói tiếp:

"Nếu sớm biết Hà Thanh Thu mà mỗi người trên giang hồ đều yêu mến chính là Ngô Sở bên cạnh Bạch Khuê năm đó, ta đã sớm diệt hắn, sẽ không cho hắn cơ hội trở về Nguyệt Trầm Điện!"

Nhìn về phía thiếu niên cơn tức đầy mình kia, phản ứng của Mẫn Thượng Hiên chính là trầm mặc.

Bách Hồ bạo ngược oán giận một trận xong, mới quay đầu nhìn Mẫn Thượng Hiên. Đuôi lông mày vẫn mang theo địch ý ngày xưa, nhưng nay lại có thêm chút lo lắng bất an.

Khựng lại một chút, Bách Hồ mới đem ý nghĩ đặt ở trong lồng ngực kia nói ra khỏi miệng.

"Uy, chẳng lẽ ngươi không nhận thấy, Hà Thanh Thu cùng Dương Thư Ngạn là cùng một loại hình sao?"

Dứt lời, trong mắt Bách Hồ dâng lên cảm xúc gần như sợ hãi, nhìn về phía Mẫn Thượng Hiên, cúi đầu nói:

"Bọn họ đều không tranh không giành, nhưng vẫn có thể đứng vững vị trí trong nội tâm Bạch Khuê. Đó chính là thứ đáng sợ nhất."

"Cho nên, ngươi muốn biểu thị cái gì?"

"Ngươi không sợ sao? Mẫn Thượng Hiên?" Bách Hồ tức giận hỏi.

"Không sợ Hà Thanh Thu sẽ thay thế được vị trí trước kia của Dương Thư Ngạn, sau đó sẽ không bao giờ tiếp nhận chúng ta nữa!"

Nghe đến đó, Mẫn Thượng Hiên liền nhịn không được châm chọc nở nụ cười.

"Sẽ không..." Mang theo vẻ tự giễu, Mẫn Thượng Hiên lặng lẽ ngồi xuống vị trí đối diện Bách Hồ, cũng châm một cốc trà cho mình.

"Không ai có thể thay thế được vị trí của Dương Thư Ngạn trong lòng Bạch Khuê, vĩnh viễn."

"Phi!" một tiếng, Bách Hồ liếc mắt xem thường.

"Ngươi cứ tiếp tục thong dong đi, Mẫn Thượng Hiên. Đến lúc đó, nếu Bạch Khuê thật lòng thích Hà Thanh Thu, ngươi có hối hận cũng không kịp."

Nhẹ nhàng nở một nụ cười mỏng manh, Mẫn Thượng Hiên nâng mắt hỏi ngược lại:

"Cho nên, ngươi muốn từ bỏ sao?"

Bách Hồ khinh miệt hừ lạnh:

"Sao có thể!"

Hai người qua mười năm vẫn chưa từng cùng xuất hiện, ngày ấy lại nói chuyện suốt vài canh giờ.

Nói về xuất thân cùng mức độ có thể tin tưởng của Hà Thanh Thu, nói về bố cục cùng thực lực hiện tại của Nguyệt Trầm Điện, nhưng nhiều nhất, vẫn là về Bạch Khuê.

"Chúng ta đều bị Thần Chú Ấn vây khốn bên trong Nguyệt Trầm Điện, cho dù là Phó Điện Chủ Phùng Thi Thúy, thậm chí là Điện Chủ Đinh Triết Tương, đều bị cái Thần Chú Ấn chết tiệt kia giam ở nơi này. Bạch Khuê là vì chúng ta mới trở về." Bách Hồ nặng nề nói.

"Nếu không có cái Thần Chú Ấn chết tiệt kia, chúng ta trốn ra, thật tốt bao nhiêu."

"Còn có thuật pháp cải tử hoàn sinh của Bạch Khuê..." Mẫn Thượng Hiên điềm đạm nhắc nhở.

"Trước mắt còn không biết Úc Bách muốn làm cái gì? Cho dù không phát sinh bao vây tiễu trừ, nhưng để bảo đảm Bạch Khuê vẫn có thể hoàn hảo còn sống, cũng là một vấn đề..."

Hai người nói chuyện rất lâu. Thời điểm Bách Hồ rời đi, đã là đêm khuya.

Trong lòng tràn đầy dây dưa u sầu, sau khi Mẫn Thượng Hiên cởi giày nằm trên giường, bỗng nhiên hồi tưởng lại thời điểm hắn thay Bạch Khuê mang giày lúc trước, Bạch Khuê từng khiêu khích nói với hắn:

"Ngươi còn nhớ năm đó mọi người đều nói, Bạch Khuê ta không xứng với ngươi - công tử Mẫn Thượng Hiên của Ngân Câu Sơn Trang sao?"

Khi đó, hắn chỉ nhẹ nhàng nở nụ cười, thậm chí cảm thấy Bạch Khuê hao hết tâm tư làm khó dễ hắn như vậy rất đáng yêu.

Bởi vì để ý mới có thể làm khó dễ không phải sao?

"Nay thứ ta xứng với ngươi, cũng chỉ còn lại khuôn mặt này mà thôi." Hắn đã trả lời Bạch Khuê như thế, mà sự thật cũng là như thế.

Bên cạnh Bạch Khuê có rất nhiều người. Mỗi người đều có huyết hải thâm cừu cùng bối cảnh riêng của bọn họ. Cho nên mấy năm nay mới loanh quanh luẩn quẩn, thua thiệt nàng, lợi dụng nàng như vậy, vốn tưởng rằng về sau sẽ có cơ hội bồi thường hồi báo, cuối cùng lại hại chết nàng, thiên nhân vĩnh viễn cách xa.

Mười năm sau gặp lại, thứ mà hắn có thể xứng với Bạch Khuê, đích thực chỉ còn bộ túi da này mà thôi.

Năm đó, mặc dù phân cảm tình kia độc như lửa nóng, Bạch Khuê cũng vẫn như trước không muốn từ trong đó thoát thân. Hiện tại, người bị thiêu đốt, cho dù cố gắng giãy giụa cũng không nguyện ý được siêu thoát lại biến thành hắn.

Hắn không bao giờ muốn ôm tiếc nuối vượt qua hàng chục năm tháng lúc nào cũng khổ sở nhớ nhung kia nữa. Chỉ cần nàng ở đó, như thế nào cũng được.

Có đôi khi, Mẫn Thượng Hiên lại nhớ tới Dương Thư Ngạn - người đã muôn trùng cách biệt.

Một số ít người biết chân tướng trong Nguyệt Trầm Điện, đều nhất trí với phương án: Dương Thư Ngạn là ly khai Nguyệt Trầm Điện dạo chơi tứ hải. Không một ai nguyện ý nói ra sự thật tàn khốc kia với Bạch Khuê.

Kỳ thật, Dương Thư Ngạn đã chết. Rất sớm, từ trước khi Bạch Khuê sống lại, Dương Thư Ngạn đã chết.

Năm đó, không bao lâu sau khi sự kiện thiếu hiệp danh môn phát hiện thi thể Bạch Khuê bị lấy đi hai mắt, năng lực cùng sự ổn trọng của Bách Hồ rốt cuộc được công nhận, Dương Thư Ngạn liền dỡ xuống chức vị Khuyển Chủ, đi đến trước mặt Đinh Triết Tương, lấy ra hiệp nghị giữa Bạch Khuê cùng Đinh Triết Tương năm đó đạt đến tự do.

Thật không ngờ, Thần Chú Thuật của Nguyệt Trầm Điện vẫn vận chuyển, nhưng lại đồng ý phần hiệp định tự do này.

Nhưng sau khi Dương Thư Ngạn trừ bỏ Thần Chú Ấn, cũng không rời khỏi, chỉ an tĩnh một mình chờ đợi trong biệt viện của Bạch Khuê.

Cho đến năm ngày sau.

Năm ngày sau, thi thể của Bạch Khuê trong hầm mộ riêng biệt của Khuyển Chủ đột nhiên mất tích, mà Dương Thư Ngạn vẫn lưu tại trong biệt viện của Bạch Khuê cũng không thấy bóng dáng. Mọi người trằn trọc tìm kiếm, rốt cuộc tại cánh rừng rậm bên trong sơn cốc, tìm được đôi chủ tớ ngày xưa kia.

Mới thấy, trong sơn cốc âm trầm, Dương Thư Ngạn nằm đó, đã uống thuốc độc tắt thở, trong tay còn vương lại chút tro bụi.

Mọi người lại ở phụ cận khám xét một trận, tìm kiếm thi thể Bạch Khuê. Mới phát hiện, thi thể đáng thương, sau khi chết sau vẫn không ngừng bị quấy rầy của Bạch Khuê đã bị Dương Thư Ngạn đốt thành tro bụi, vung đến trong sơn cốc, tán loạn trong gió.

Kể từ đó, không người nào có thể đem Bạch Khuê mang về Nguyệt Trầm Điện - cái lao huyệt mà sau khi Bạch Khuê chết vẫn bị vây khốn kia nữa.

Kể từ đó, không người nào có thể làm thương tổn thi thể đã an nghỉ của Bạch Khuê. Thiếu nữ kia rốt cuộc cũng có thể chân chân chính chính an tĩnh ngủ say.

Dương Thư Ngạn nắm lấy chút tro bụi còn sót lại của Bạch Khuê, cùng nhau nằm ở trong sơn cốc trống rỗng. Mọi người đều thấy, bờ môi của thanh niên dường như hơi hơi vểnh lên, như đang ôn nhu chìm vào mộng đẹp.

Ngày hôm đó, Dương Thư Ngạn đã làm cho chủ tử của hắn, cũng là người hắn yêu, chân chân chính chính từ trong Nguyệt Trầm Điện đạt đến tự do.

Mà Dương Thư Ngạn cũng tự do, tự do đi xuống hoàng tuyền, cùng thiếu nữ đoàn tụ.

Mọi người đều nói, nhiều năm qua như vậy, Dương Thư Ngạn vẫn đều phản đối việc đem Bạch Khuê từ U Minh kéo trở về nhân thế, tiếp tục chịu giày vò. Mọi người đều biết, Dương Thư Ngạn vô cùng hối hận, hối hận không thể ở thời điểm Bạch Khuê chết thảm ngày ấy, đuổi tới bên cạnh nàng.

Dương Thư Ngạn vẫn là người gần gũi nhất với Bạch Khuê, như lúc bọn họ sóng vai nhau bước ra Tu La Trường ngày ấy.

Bởi vậy, hắn luôn suy nghĩ, cho dù ngày ấy cùng Bạch Khuê chết tại trong hố chông bằng trúc, cũng tốt hơn lúc đuổi tới, chỉ có thể vô lực nhìn thi thể Bạch Khuê dữ tợn chìm nổi, trầm xuống dưới mặt nước trộn lẫn máu tươi kia.

Nhưng kể từ ngày đó, Dương Thư Ngạn rốt cuộc không cần thương tiếc cả đời.

Đó là chuyện mà tất cả những người chứng kiến đều biết, sau đó tự dặn lòng rằng cả cuộc đời này vĩnh viễn không nên cho Bạch Khuê biết - một bí mật nên để nát tại trong bụng, mang vào nhập quan.

Tuy nhiên, Mẫn Thượng Hiên kỳ thật rất muốn rất muốn chính miệng nói với Dương Thư Ngạn. Nói rằng, ngươi cũng đã cách biệt ra đi, liền không cần tiếp tục chiếm tại trong lòng nàng, đem nàng giao cho ta đi.

Đem vị trí trong lòng nàng, giao lại cho ta được không?

----------~★~----------

Hàn Sơn Thành tụ tập liên minh, động tác một tháng so với một tháng càng tăng lớn.

Lúc mới bắt đầu, nhờ có bố cục vững chắc nhiều năm qua của Đinh Triết Tương, còn có thể ổn định thế cục. Nhưng ngày qua ngày, năm qua năm, các phân bộ liền bắt đầu kế đuôi nhau lụy bại.

Nguyên nhân là do lời đồn đãi ngày rầm rĩ trên giang hồ.

Không thể không nói, Hàn Sơn Thành đúng là rất điêu luyện việc chọc dao vào bao vải. Để thành công tiễu trừ Nguyệt Trầm Điện - mục tiêu ngọn nguồn của Ma giáo, bọn họ trải rộng tin đồn ở khắp nơi, tuyên truyền tới mức đem Nguyệt Trầm Điện bôi đen hoàn toàn, biến thành một tà phái chuyên dùng cấm chú khiến người ta tẩu hỏa nhập ma.

Sau đó, càng có nhiều thế lực nghiêng về phe đối địch với Nguyệt Trầm Điện.

Rõ ràng hai bên đều không oán không thù, lại cố cạy ra thù hận tới khai chiến.

Nguyệt Trầm Điện chìm trong một mảnh bấp bênh. Nhiều ngày sau đó, tin tức tốt duy nhất, chính là do Phùng Thi Thúy mang đến.

"Thần Chú Ấn trói buộc của Nguyệt Trầm Điện đã suy yếu rất nhiều."

Ngày ấy, Phùng Thi Thúy một tay kéo hai điện chúng đang bị trói gắt gao, đi vào phòng thương nghị của đám người Bạch Khuê cùng Đinh Triết Tương, đem những người kia ném tới trước mặt bọn họ, nói:

"Rất nhiều thành viên không trung thành với Khuyển Cung đã có thể cưỡng chế thoát ly."

Dứt lời, Phùng Thi Thúy cắt bỏ vạt áo trên người bọn họ, lộ ra dấu Thần Chú Ấn vốn dĩ là màu đỏ tươi, nay lại trở nên tối đen trên ngực.

Thần Chú Ấn đỏ tươi ác độc, mang hiệu quả trừng phạt khiển trách kia, nay lại biến thành hình xăm tối đen bình thường, không còn có thể ràng buộc người trong Khuyển Cung.

Bạch Khuê biến sắc, chả trách mấy ngày nay rất nhiều tin tức đều là có đi mà không có về. Nàng lại bận bịu trong một đống công sự, không thể chú ý tất cả các phân bộ của Khuyển Cung, ai ngờ lại xảy ra loại sự tình này.

Nguyệt Trầm Điện sừng sững trên giang hồ suốt mấy trăm năm, đều nhờ vào Thần Chú Ấn cùng chế độ của Khuyển Cung triển khai. Không ngờ hôm nay lại xảy ra biến cố bất ngờ như vậy.

Nhưng đồng thời, nàng cũng nhịn không được dấy lên hy vọng.

Như vậy, không phải chỉ cần bọn họ chống đỡ thêm một chút, mọi người liền có thể thoát khỏi giam cầm của Nguyệt Trầm Điện, đào thoát ra khỏi tử cảnh này sao?

Tất cả những điện chúng cùng giai cấp lãnh đạo trong Khuyển Cung nếu nguyện ý rời khỏi, mọi người đều có thể cùng nhau từ trong ác độc cừu hận tích lũy năm xưa, trốn đi càng xa càng tốt.

"Tuy rằng Thần Chú Ấn trên người "chó săn" trong các phân bộ Khuyển Cung đã mất đi hiệu lực, nhưng những cán bộ trung tâm vẫn như trước bị Thần Chú Ấn trói buộc."

Phùng Thi Thúy thoáng hé ra vạt áo của mình, lộ ra dấu Thần Chú Ấn đỏ rực trước ngực, thản nhiên nói:

"Nhưng ta tin tưởng, vào tương lai không xa, liền đến phiên chúng ta..."

Nàng nhìn khắp chung quanh, hô lớn:

"Cho dù là Điện Chủ, Phó Điện Chủ, Khuyển Chủ hay là các vị hộ pháp, đều có thể từ trong đó siêu thoát."

Sau đó, Phùng Thi Thúy khựng lại một chút, nói tiếp:

"Nếu các ngươi nguyện ý, vậy cùng nhau rời khỏi, lánh đời mà sống đi."

Vì câu nói này, đại sảnh trong nháy mắt liền dẫn ra tranh chấp mãnh liệt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net