Hồi thứ năm mươi bảy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hồi thứ năm mươi bảy

Ngày ấy, sau khi Hàn Sơn Thành đánh vào Nguyệt Trầm Điện, toàn bộ giang hồ đều cao hứng như điên, vui mừng khôn xiết.

Tuy nhiên, thế nhân trong thiên hạ lại không biết, Bạch Khuê bên này, Thần Chú Ấn trên ngực tất cả những người trong Nguyệt Trầm Điện đều từ đỏ biến đen, trở thành hình xăm bình thường, có thể dùng dược thủy đặc thù xóa đi.

Mặc kệ là vui hay buồn, tất cả điện chúng trong Nguyệt Trầm Điện đều được giải phóng, tương đương với việc đầu bài Ma giáo - Nguyệt Trầm Điện đã không còn tồn tại.

Mà buổi chiều hôm đó, sau khi từ trong Nguyệt Trầm Điện trốn ra ngoài, Bạch Khuê đã cùng Mẫn Thượng Hiên, Hà Thanh Thu, Bách Hồ ôm theo thi thể Đinh Triết Tương, đến một chỗ sơn cốc ở phía Nam Nguyệt Trầm Điện.

Đó là sơn cốc mà trước đây bọn họ từng cùng nhau tới du ngoạn, cảnh sắc phi thường xinh đẹp.

Trời đông giá rét dần dần trôi qua, tiết xuân liền muốn tiến đến. Khắp nơi trong sơn cốc đều chìm trong một màu xanh biếc của cỏ cây non vừa mới nảy mầm.

Mặc dù không có đủ mọi loại bách hoa, nhưng đối với Bạch Khuê, như vậy đã đủ thỏa mãn.

Nàng cũng thập phần cương quyết về việc muốn tự tay chôn cất Đinh Triết Tương.

Bạch Khuê sử dụng chuôi kiếm làm công cụ, tự tay đào một cái huyệt mộ phi thường sâu, sau đó lại tự tay ôm thi thể nặng nề của Đinh Triết Tương, run rẩy đặt vào trong huyệt.

Giống như người nằm trong lòng nàng lúc này không phải là thanh niên tàn khốc đã trưởng thành, chống chọi một cõi kia, mà vẫn là thiếu niên âm trầm nàng mới gặp ngày ấy.

Người này, trong mắt thuộc hạ luôn là một tu la đáng sợ, thay đổi thất thường, nhưng tại sinh mệnh của nàng lại chiếm một vị trí phi thường trọng yếu.

Đó là lý do khiến Bạch Khuê muốn đem hồn phách của thiếu niên mà nàng một đường dưỡng dục cùng phụ tá kia, đích thân mai táng tại bên dưới quần sơn yên bình tĩnh lặng.

Đinh Triết Tương hai mắt nhắm nghiền, đầu vô lực ngửa ra đằng sau, bị đặt vào dưới huyệt mộ tối tăm râm mát.

Bạch Khuê bắt đầu từng vốc từng vốc, nâng đất bao trùm thanh niên nọ.

Vừa làm, nàng vừa mê mang suy nghĩ. Sinh thời nàng từng phụ tá qua ba vị ứng viên Điện Chủ. Người thứ nhất là Úc Bách, nhìn vào hiệp khí hoàn mỹ nhất, nhưng người đó ngay từ đầu liền vứt bỏ nàng mà đi.

Còn Đinh Triết Tương cùng Phùng Thi Thúy vẫn luôn ở tại bên người nàng, lại đều đã chết

Đều đã chết.

Từ trước, bởi vì Bách Hồ, nàng từng hỏi Mẫn Thượng Hiên:

"Ngươi cảm thấy tiểu quỷ mà chính mình tự tay nuôi lớn yêu phải mình, là ảo giác, hay là sự thật?"

Mẫn Thượng Hiên chỉ trả lời nàng rằng:

"Ta chưa bao giờ dưỡng dục qua người nào, cho nên không thể biết được."

Đúng vậy, không tự mình dưỡng dục qua người nào, sao có thể biết được?

Không phải dạng chiến hữu cùng trợ thủ như Bách Hồ, Đinh Triết Tương càng giống như đứa nhỏ của Bạch Khuê, hoặc giống như đệ đệ. Nhưng Đinh Triết Tương lại luôn độc lập tự chủ, tựa nghiêm phụ hoặc huynh trưởng của nàng. Sự ràng buộc lẫn nhau, quan hệ độc miệng độc lưỡi, nhao nhao nháo nháo giữa bọn họ, người bên ngoài sẽ không thể nào hiểu được.

Nàng tận mắt chứng kiến Đinh Triết Tương trưởng thành, từng bước đi lên chức vị Điện Chủ, nay lại phải đem hắn ôm ra cái Điện Phủ lạnh lẽo kia, để vào trong huyệt mộ râm mát...Bởi vì người này đã không còn cách gì tự mình hành tẩu.

Khuôn mặt Đinh Triết Tương vẫn điềm tĩnh như trước, hai mắt nhẹ đóng, cặp môi hơi hé mở, giống hệt như khuôn mặt tại mỗi thời điểm bọn họ còn niên thiếu, lười biếng đánh một giấc ngủ trưa.

Bạch Khuê cũng nghĩ tới nụ hôn đè nén, tràn đầy trọng trách của Phùng Thi Thúy trước lúc mê cung dưới lòng đất bị thạch bích phong tỏa.

Cuối cùng, nàng nghĩ đến Thích Chử Lưu.

Thích Chử Lưu thường làm cho Bạch Khuê liên tưởng tới một thanh thượng cổ danh kiếm. Sở hữu được mỹ danh đứng đầu, hào quang vạn trượng, nhưng cho dù có không chê vào đâu được đến cỡ nào, vẫn không thay đổi được bản chất của nó là một binh khí giết người.

Thích Chử Lưu là anh hùng bất hủ của thế nhân, nhưng cũng người luôn mang cái danh công chính cùng hiệp nghĩa đi phá huỷ bao nhiêu tình cảm chân thành trong cả đời Bạch Khuê.

Cái huyệt mộ sâu hoắm mà ướt át kia, rốt cuộc cũng được Bạch Khuê từng vốc từng vốc đất vùi lấp. Thời điểm chôn cất xong Đinh Triết Tương, hai chân nàng đã chết lặng.

Bạch Khuê được Hà Thanh Thu nhẹ nhàng nâng dậy, tựa vào đứng lên, lặng yên nhìn bọn hắn cẩn thận vì Đinh Triết Tương dựng lên một bia mộ vô danh.

Dựa vào trên người Hà Thanh Thu, nàng dại ra nhìn khối bia mộ kia.

Cứ như vậy đi, Bạch Khuê suy nghĩ.

Cứ như vậy để cho nhà của ta và ngươi, cũng là thứ luôn quấn chặt trên thân chúng ta bị phá hủy.

Cứ như vậy để cho hết thảy thù hận cùng hỗn loạn bị chôn vùi, còn chúng ta sẽ xa chạy cao bay...

Cho dù thế nhân đều đem chúng ta lãng quên, cũng sẽ không quay trở về bãi tha ma âm trầm kia.

Cứ như vậy đi.

Suy nghĩ của tác giả: Đinh Triết Tương kỳ thật là một nhân vật ta rất thích, lúc trước luôn lo nghĩ có nên để hắn chết một lần hay không, suy nghĩ thật lâu. Nhưng tác giả nghĩ, nếu Đinh thiếu gia không chết, ràng buộc giữa hắn cùng Bạch Khuê ước chừng chỉ có thể đột phá ba phần, hắn chết rồi, ít nhất có thể đột phá đến chín phần, vì thế Đinh Triết Tương sẽ chết, bất quá sau này còn có cơ hội sống lại, cho nên hy vọng mọi người đừng quá phiền lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net