Hồi thứ năm mươi hai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hồi thứ năm mươi hai

Buổi chiều, trong hoa viên biệt viện, Bạch Khuê đá rơi giầy thêu, không có khí chất lười biếng nằm ở trên sân lát đá phơi nắng.

Phải nói là, tin tức hôm qua Hà Thanh Thu mang đến cho nàng thật sự quá lớn.

Chỉ vì một sự kiện Khương Uyển "dâm loạn" hậu cung kia, khiến cho Bạch Khuê cùng Đinh Triết Tương ru rú ở trong sương phòng cả buổi, một bên cắn hạt dưa, một bên độc miệng đem Hàn Sơn Thành ân cần thăm hỏi vô số lần từ trên xuống dưới.

Nên nhớ, hai người bọn họ đã từ trên thân Hàn Sơn Thành ăn bao nhiêu đau khổ a.

Mà lúc nàng bày tỏ với Hà Thanh Thu muốn giúp Khương Uyển "tuyên truyền" một chút, Hà Thanh Thu cũng chỉ ngẩn người, không biết làm sao giật giật khóe miệng, ước chừng là ngầm đồng ý.

"Việc này không nên chậm trễ. Phải nhanh chóng đem nó truyền đi, tuyên dương ra ngoài, để cho nhóm đồng minh vui vẻ một chút!" Bạch Khuê còn thật sự nghiêm túc nói.

Nói được làm được, Bạch Khuê lập tức hứng khởi ôm một đống phong thư, chui vào trong biệt viện của Phùng Thi Thúy, bắt đầu lạc thú tà ác của mình - phỉ báng Khương Uyển.

Khương Uyển chết tiệt kia không biết đã lộng chết bao nhiêu thuộc hạ của Nguyệt Trầm Điện, hại bọn họ đến thân tàn ma dại, còn suýt chút nữa làm nàng hồn phi phách tán. Bản thân thì vẫn nhởn nhơ ở trên nhân gian, hưởng thụ mỹ danh cao quý. Thay nàng tuyên truyền một chút chân tướng như vậy còn chưa đủ thỏa mãn đâu!

Phùng Thi Thúy bị sự hưng phấn của Bạch Khuê chọc cười, buông ra chính sự trong tay, cùng Bạch Khuê múa bút. Hai tỷ muội bắt đầu đại nghiệp tuyên truyền.

Nhưng bọn họ còn chưa viết được bao nhiêu, đã bị Bách Hồ phá cửa xông vào đánh gãy!

"Bạch Khuê!"

Vừa nghe được một tiếng như thế, Bạch Khuê liền thấy Bách Hồ một thân y phục tím nháy mắt xuất hiện tại trước mặt nàng, nổi giận đùng đùng.

Hai đồng tử đều trợn to, lỗ tai cùng cái đuôi cũng lộ ra, ngay cả giả vờ đáng yêu gọi nàng là tỷ tỷ đều miễn, âm trầm hỏi:

"Vì sao không nói cho ta Hà Thanh Thu chính là Ngô Sở! Ngươi cứ như vậy muốn đem gia hỏa khả nghi kia giữ ở bên người sao?!"

Bị thái độ đột nhiên xông tới hưng sư vấn tội của Bách Hồ làm kinh sợ, Bạch Khuê lén lút nhìn về phía Phùng Thi Thúy cầu cứu. Nhưng Phùng Thi Thúy chỉ ở yên một bên che miệng cười khẽ, tựa hồ cảm thấy phản ứng sợ hãi của nàng rất đáng yêu, cũng không tính nhúng tay vào, tiếp tục thưởng thức vẻ mặt hoảng sợ của nàng.

Bạch Khuê quả thực muốn hộc máu!

Mười năm qua, Phùng Thi Thúy ôn nhu tri kỷ của nàng đã trở thành một đại tỷ tỷ thích xem náo nhiệt rồi sao? Mau đem Phùng Thi Thúy đáng yêu, tất cung tất kính trả lại cho nàng!

"Bách Hồ." Bạch Khuê trấn an vuốt vuốt đầu Bách Hồ, lúng túng nói:

"Không phải ta cố ý gạt ngươi, mà là ta nghĩ ngươi đã biết. Đinh Triết Tương, Mẫn Thượng Hiên đều đã biết, ta nghĩ bọn họ sẽ nói cho ngươi..."

"Không cần đem Hà Thanh Thu giữ ở bên người!" Bách Hồ âm trầm cắt lời nàng.

"Sau khi bệnh của ngươi chữa khỏi, lập tức đem hắn sung quân biên cương! Ta chán ghét hắn!"

Vốn đã dự đoán được sẽ là cục diện này, nhưng Bạch Khuê vẫn nhịn không được nâng trán.

"Nói ra thì, Bách Hồ ngươi vì sao...vì sao từ trước đến giờ đều chán ghét Hà Thanh Thu như vậy?"

Bực bội hét to một tiếng, Bách Hồ nhìn về phía nàng, lỗ tai ảm đạm rũ xuống dưới, cặp mắt màu tím rõ ràng dâng lên hơi nước.

"Ngươi không thấy Hà Thanh Thu cùng Dương Thư Ngạn rất giống nhau sao? Bọn họ là cùng một loại hình a! Bạch Khuê..."

Hoàn toàn không nhìn Phùng Thi Thúy bên cạnh, Bách Hồ thấu đến gần, duỗi ra cánh tay rắn chắc của thiếu niên, ôm thắt lưng Bạch Khuê, đem cằm đặt tại trên đầu nàng nhẹ ma sát, khàn khàn nói:

"Ngươi luôn thích loại người như vậy nhiều một ít, luôn đem người như vậy đặt ở trong lòng, đẩy lên vị trí đầu tiên. Ta không muốn đứng ở phía sau nữa, Bạch Khuê..."

Bách Hồ xuất hiện mang đến không ít hỗn loạn. Cuối cùng Bạch Khuê đành phải tự tay đem lạc thú "tuyên truyền" Khương Uyển giao cho người của hắn làm tiếp, còn mình thì quay trở lại biệt viện trấn an Bách Hồ.

Sau rất nhiều phen sờ sờ vỗ vỗ cộng thêm hy sinh đậu phụ, Bạch Khuê rốt cuộc mới đem Bách Hồ - hiện đã tìm về tinh thần, nhưng bắt đầu phát tình - tiễn bước, gắt gao đóng lại đại môn biệt viện của mình.

A, thế giới rốt cuộc lại yên tĩnh.

Chỉ là, sự thanh tĩnh của Bạch Khuê không duy trì được bao lâu. Sau bữa cơm chiều, cửa phòng của nàng lại vang lên tiếng gõ.

Cau mày nhìn về phía cửa, Bạch Khuê nghĩ, có thể được thủ vệ trong biệt viện cho vào tới đây gõ cửa phòng nàng, nhất định đều là đại nhân vật, tỷ như Phùng Thi Thúy, Mẫn Thượng Hiên hay những giai cấp cao tầng khác. Mà trong đó, có khả năng tới quấy rầy nàng nhất, ước chừng chính là Bách Hồ.

Thở dài, Bạch Khuê không biết làm sao đi ra mở cửa.

Lại không ngờ, người gõ cửa phòng nàng không phải là Bách Hồ như trong phỏng đoán.

Mà là Hà Thanh Thu.

Giữa bóng đêm mông lung ngoài biệt viện, Hà Thanh Thu đứng ở trên dãy hành lang mờ mịt, an tĩnh nhìn nàng, trong tay cầm một cái đèn lồng đỏ rực.

"Ngươi sẽ đem ta điều đi sao?" Không đợi Bạch Khuê mở miệng cho hắn vào trong phòng nói chuyện, Hà Thanh Thu liền nhíu mày hỏi.

Thanh niên ít khi ưu tư dao động, lúc này lại hiếm thấy lộ ra thần sắc lo lắng.

Bạch Khuê đầu tiên là ngẩn người, sau đó mới nghĩ, ước chừng là gia hỏa Bách Hồ chỉ e thiên hạ bất loạn, lại am hiểu ra oai phủ đầu kia đã chạy tới cùng Hà Thanh Thu nói cái gì đó hồ đồ đi.

"Ngươi có thể tín nhiệm ta, dựa vào ta. Cho dù mọi người đều rời khỏi, ta cũng sẽ không rời khỏi ngươi." Thấy nàng không trả lời, Hà Thanh Thu trở nên lo lắng, vội vàng nói.

"Trước đó không phải ngươi đã nói qua, nếu sớm gặp được người như ta thì tốt rồi sao? Ta tuyệt đối sẽ không phản bội ngươi, tuyệt đối không để ngươi thất vọng, thương tâm khổ sở...Giấc mộng trung khuyển của ngươi, hãy để cho ta tới thay ngươi thực hiện được không?"

Bạch Khuê vẫn duy trì tư thái mở cửa nhìn Hà Thanh Thu. Mặc dù bị lời nói kia làm xúc động, nhưng tâm tình cũng cực kỳ phức tạp.

"Ngươi thật sự biết kết quả của việc lưu lại sao? Kết quả của việc lưu lại trong Khuyển Cung, một đời?" Bạch Khuê nhắc nhở thanh niên ngay thẳng như một nét mực kia.

"Nói không chừng bây giờ còn có cơ hội đổi ý, nói không chừng tiên tri của Nguyệt Trầm Điện có thể cởi bỏ Thần Chú Ấn, trả tự do cho ngươi, thả ngươi về Minh Dương Đường."

Hà Thanh Thu lại nhíu mày nhìn nàng, vẻ mặt mang theo chút ít phiền muộn vì không được tín nhiệm. Sau đó hắn lắc đầu.

"Ngươi muốn ta lưu lại, ta liền vĩnh viễn lưu lại."

Lời nói kia giống như một chiếc lông vũ mềm nhẹ nỉ non nhưng cũng nặng tựa ngàn cân, Bạch Khuê hơi giật mình nhìn thanh niên trước mắt, sau đó liền thấy rõ...

Gia hỏa này là thật sự nghiêm túc.

----------~★~----------

Năm nay đúng là một năm bấp bênh, trên giang hồ đều nói như thế.

Năm nay, Khuyển Chủ Bạch Khuê khó chơi số một số hai trong Nguyệt Trầm Điện sống lại, trở về Nguyệt Trầm Điện. Nhóm chó săn thân tín ngày xưa của nàng cũng bắt đầu tập kết. Mà số lượng Kỳ Thú đông đến đáng sợ của Bạch Khuê đã tăng cường không ít sức phòng ngự cùng chiến lực của Nguyệt Trầm Điện.

Như một hiệu ứng hiển nhiên, Hàn Sơn Thành cùng các môn phái giang hồ võ đạo cũng bắt đầu tập kết.

Bị tin tức Bạch Khuê sống lại kích động, các phái không ngừng xôn xao, phái ra nhân mã của mình, hỗ trợ cho Thích Chử Lưu hành động, làm trọn vẹn chiến lực cuối cùng, thanh trừ Nguyệt Trầm Điện.

Cho dù là những người rảnh rỗi trên giang hồ, không tham gia vào trận chiến này cũng biết, ngày mà các phái hợp lực tấn công Nguyệt Trầm Điện, đã gần trong gang tấc.

Không cần biết bên ngoài đang hỗn loạn thế nào, trong Nguyệt Trầm Điện lúc này, lại đang bận bịu tổ chức một trận nghi thức long trọng - Khuyển Cung đổi chủ.

Đại sảnh đèn đuốc sáng trưng, điện chúng phía dưới lại là một thân hắc ám. Bách Hồ đang quỳ xuống dưới bậc thang, Đinh Triết Tương cầm lấy hoa y cùng bào phục từ trên thân Bách Hồ, tự tay mặc vào cho Bạch Khuê. Sau đó Bạch Khuê được Đinh Triết Tương nắm lấy, từ từ bước lên vị trí cao nhất trong đại điện.

Theo lệ thường, Khuyển Chủ chỉ có thể đi đến bậc thang cao thứ nhì, cách Điện Chủ một bậc, nhưng lại bị Đinh Triết Tương phủ quyết.

"Ai quan tâm truyền thống khiến người ta chán ghét này!"

Khuôn mặt bởi vì bị thương mà có chút tái nhợt của Đinh Triết Tương lộ ra vẻ không kiên nhẫn, không cho phép phản bác nói với các trưởng lão:

"Ta nói muốn Bạch Khuê đứng ở bên cạnh ta, thì nàng sẽ đứng ở bên cạnh ta."

Liền như vậy, Đinh Triết Tương nắm tay nàng, cùng đi lên bậc thang cao nhất của đại điện.

Bọn họ đứng trước ngôi vị Điện Chủ, sóng vai nhìn điện chúng đồng loạt quỳ xuống như thủy triều phía dưới.

Thời khắc này giống như đã từng quen biết, cơ hồ là thay phiên với thời điểm Bạch Khuê vì Đinh Triết Tương quét sạch đối thủ, trợ hắn đoạt được ngôi vị Điện Chủ ngày ấy.

Trong lúc tuyên đọc lời thề, Bạch Khuê chuyên chú nhìn Đinh Triết Tương, nhìn thanh niên nọ vì nàng khoác lên bào phục Khuyển Chủ.

Kỳ thật ngay từ đầu, nàng liền không có chỗ để đi. Kỳ thật ngay từ đầu, Nguyệt Trầm Điện cùng những người này chính là nhà của nàng, là thứ duy nhất mà nàng sở hữu. Nay nó lại đang lung lay sắp đổ, bao nhiêu cố nhân đều bị Thần Chú Ấn vây khốn bên trong: Đinh Triết Tương, Phùng Thi Thúy, Bách Hồ...

Tự nguyện quay lại vị trí bị bóc lột tự do này, vì yêu, cũng là vì trách nhiệm.

Sau khi trải qua một kiếp, không có người nào so với Bạch Khuê nàng thích hợp hơn với việc che chở Nguyệt Trầm Điện.

Bạch Khuê quay đầu, nhìn về phía phía Bách Hồ, Hà Thanh Thu, Mẫn Thượng Hiên đang quỳ phía dưới.

Suy nghĩ, nếu năm đó nàng không vì bị tập kích bất ngờ chết đi, liệu mấy năm sau còn có thể thấy được cảnh tượng như vậy hay không.

Tất cả những người nàng coi trọng, tại thời điểm chấm dứt báo thù, chấm dứt hết thảy, đều tự nguyện trở về bên cạnh nàng, chính là cảnh tượng này.

Mà những người phía dưới, cũng đang nhìn Bạch Khuê.

Nhất là Bách Hồ, ánh mắt kia mãnh liệt sáng quắc đến mức khiến Bạch Khuê đột nhiên nhớ tới câu nói mà hắn từng nói lúc trước:

"Nếu cho tới bây giờ ngươi còn muốn bỏ qua ta, ta sẽ không nghe theo lời ngươi nữa."

Suy nghĩ, Bạch Khuê liền nhịn không được tự giễu nở nụ cười.

Đúng vậy, bọn họ đã đoàn tụ. Nhưng với thời cuộc lúc này, trong hạnh phúc đoàn viên tại Nguyệt Trầm Điện còn có bao nhiêu nguy cơ sẽ cùng Nguyệt Trầm Điện bị hủy diệt a?

Nhưng xét cho cùng, nàng chung quy là về nhà.

Sau khi nghi thức kết thúc, trên đài cao được dựng lên trong đại điện, tất cả điện chúng có chút tài nghệ đều lên đài. Ban đêm đèn đuốc sáng trưng, bọn họ thay phiên nhau biểu diễn những vở kịch, hoặc ca múa, hoặc triển khai tài nghệ.

Mà nhân vật chính của đêm nay - Bạch Khuê - đang ngồi ở bên cạnh Đinh Triết Tương, một bên hưởng thụ mỹ thực, một bên lớn tiếng trầm trồ khen ngợi.

Bên cạnh nàng, Đinh Triết Tương vẫn là bộ dạng cao ngạo như trước, cho dù đang bị thương vẫn mang một khuôn mặt lạnh băng, thỉnh thoảng còn bày ra vẻ khinh thường nhìn về phía nàng.

Không bao lâu sau đó, Bạch Khuê liền kéo Đinh Triết Tương rời khỏi chỗ ngồi, đi xuống đài cao, tới phía dưới cùng Bách Hồ, Mẫn Thượng Hiên, Phùng Thi Thúy dùng bữa uống rượu.

Tiếng cười như châu, Bạch Khuê cùng bọn họ kề vai sát cánh, vui đùa ầm ĩ không ngừng. Ngay cả nhóm điện chúng cũng chơi cực kỳ vui vẻ, tận tình hưởng thụ mỹ thực cùng mỹ tửu, thét to tranh cãi ầm ĩ. Cảnh tượng náo nhiệt như đón năm mới.

Mỗi người đều biết, đây chỉ là yên tĩnh trước bão táp. Mỗi người đều biết, tại phương xa, đoàn đội của Thích Chử Lưu không ngừng nổi lên. Nhưng không một ai vạch trần.

Bởi vì từ lúc tiến vào Nguyệt Trầm Điện, bọn họ đã đoán trước được ngày này sẽ đến.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net