Hồi thứ năm mươi lăm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hồi thứ năm mươi năm

Mẫn Thượng Hiên nói với nàng, hắn nói, khoảng thời gian mà chúng ta đã trút xuống trên thân của nhau, vĩnh viễn sẽ không thay đổi.

Bạch Khuê im lặng lắng nghe, sau đó nhịn không được thấu người qua, hôn môi nam nhân kia.

Đây là lần đầu tiên từ lúc nàng sống lại tới nay, chủ động hôn môi Mẫn Thượng Hiên.

Chỉ như chuồn chuồn lướt nước, vừa chạm đến liền lui về.

"Có khả năng ngày mai ta sẽ chết, cho nên muốn hôn ngươi một lần cuối." Nhìn Mẫn Thượng Hiên, Bạch Khuê khẽ cười nói.

"Sẽ không chết." Mẫn Thượng Hiên điềm đạm đáp lại nàng.

"Ta sẽ dẫn ngươi đi xem thế giới rộng lớn này."

Không để ý tới loại ngữ điệu an ủi kia của Mẫn Thượng Hiên, Bạch Khuê cười yếu ớt tựa đầu vào vai hắn, nói:

"Khó khăn lắm ta mới trở về, sao có thể bỏ được các ngươi cùng chịu chết? Đây đại khái cũng là một loại trọn vẹn..."

"Ngươi trở về tuyệt đối không phải vì như thế." Không đợi nàng nói xong, Mẫn Thượng Hiên liền cắt lời, nghiêm mặt nói.

"Hơn nữa, cho dù cuối cùng là tử cục, ta cũng sẽ không trước ngươi một bước rời đi. Sau này, chỉ cần ta còn sống, ngươi liền không cô độc."

Nghe xong những lời này, Bạch Khuê bỗng nhiên rõ ràng, vì sao bản thân luôn không có cách gì kiên quyết cắt đứt với Mẫn Thượng Hiên, cả đời không qua lại với nhau.

Nàng không chỉ tại trên thân Mẫn Thượng Hiên đổ vào quá nhiều tâm tư, cũng quá rõ ràng những phần tốt đẹp của nam nhân này.

Cho nên mới sẽ như vậy, loanh quanh luẩn quẩn một vòng lớn, lại trở về bên cạnh hắn.

Buông lỏng cũng không phải tất nhiên, nhưng Mẫn Thượng Hiên chung quy chứng minh được hắn đáng giá.

Ngày đó, Bạch Khuê ở lại chỗ của Mẫn Thượng Hiên đến tận khuya, mới quay trở về biệt viện của mình.

Chỉ là, nàng mới vừa cầm theo đèn lồng đỏ tươi xinh đẹp tiến vào biệt viện, liền từ xa nhìn thấy một người đang đợi trước cửa tẩm điện của nàng.

Là Bách Hồ.

Thiếu niên không cầm theo đèn lồng, chỉ như vậy đứng ở trước cửa, bên dưới ánh sáng mờ mịt mơ màng của ngọn đuốc treo tại cửa hiên trên vách tường.

Tựa hồ hắn đã đứng yên rất lâu, lông mi cùng trên đầu vai đều bị dính lên điểm điểm bông tuyết do gió từ hành lang thổi vào. Bách Hồ chỉ đơn giản an tĩnh đứng trước cửa phòng nàng, chờ nàng trở lại.

Tựa như hắn sẽ mãi như vậy, vĩnh viễn chờ đợi đến sánh cùng thiên địa.

"Vào đi."

Bạch Khuê nhẹ giọng nói, dứt lời, liền lướt qua Bách Hồ đẩy ra cửa phòng. Nhưng Bách Hồ lại duỗi ra cánh tay đem nàng chụp tới, ôm vào trong ngực.

Còn chưa kịp nói điều gì, nàng liền cảm giác được nụ hôn của Bách Hồ khẽ hạ xuống, lưu luyến lạc tại trên trán.

Đó là một nụ hôn cực nhẹ, cho người ta cảm giác phi thường sạch sẽ, lưu luyến mà ấm áp.

Sau đó, Bách Hồ đem cằm tựa vào trên đỉnh đầu nàng, không lại trang mô tác dạng làm nũng, mà tựa như một nam nhân vòng tay qua eo nàng. Trong gió tuyết vù vù cùng ngọn đuốc mờ mịt lay động, hai người yên lặng ôm nhau.

"Chúng ta đều không biết ngày sau kết cục sẽ ra sao." Bách Hồ nhẹ giọng nói.

"Nhưng ta muốn ngươi biết, Bạch Khuê, ngươi chính là người đã cải biến nhân sinh của ta."

Bạch Khuê an tĩnh lắng nghe, nghe những lời nói như thì thầm của Bách Hồ, cảm nhận hơi thở khẽ khàng của thiếu niên khi bật ra thanh âm, cũng nghe tiếng tim đập gần trong gang tấc của hắn.

Công kích của Hàn Sơn Thành đang tiến sát từng bước. Không chỉ có Bạch Khuê dần hướng tới mỗi người nói lời tạm biệt, mà mỗi người cũng đều tới cùng nàng nói lời tạm biệt.

Nguyệt Trầm Điện sớm hay muộn sẽ có một ngày như vậy, tựa vào trong ngực Bách Hồ, Bạch Khuê âm thầm suy nghĩ. Đây chính là nợ máu cùng kiếp nạn mà những người trong Nguyệt Trầm Điện phải đối mặt.

Chỉ là không may mắn lại phát sinh tại thế hệ của bọn họ mà thôi.

Đêm đó, Bách Hồ chờ trước cửa phòng nàng, cùng nàng trò chuyện, sau đó liền an tĩnh rời đi, cũng không tranh cãi ầm ĩ muốn lưu lại.

Nhưng cũng vào đêm đó, Bạch Khuê lại không có cách gì đi vào giấc ngủ, tự dưng nóng lòng, có một dự cảm quen thuộc kỳ quái.

Cuối cùng, Bạch Khuê đành từ trên giường ngồi dậy, phủ thêm áo khoác lông cừu, hé ra cửa sổ, từ bên trong nhìn ra phía xa xa bên ngoài, nhìn từng điểm đèn đuốc chói sáng trong gió tuyết của Nguyệt Trầm Điện.

Đèn lồng từng cái, xa xa gần gần, tại trong gió tuyết như ẩn như hiện.

Đột nhiên, trong phòng Bạch Khuê liền vang lên một thanh âm kỳ quái.

Từ một góc trong tẩm điện bỗng nhiên mở ra một cái động lớn, truyền đến âm thanh cổ quái không thuộc về căn phòng này, trống rỗng mà kỳ dị, mang theo một chút tiếng vang nhỏ vụn như không khí lưu động.

Còn chưa kịp xem xét kĩ càng, từ trong cái động lớn kia bỗng dưng xuất hiện một nam nhân cầm theo đèn lồng màu vàng nhạt, đứng tại trong tẩm điện của nàng.

Chỉ trong nháy mắt, nàng liền nhận ra người nọ. Tiếng kêu to sắp sửa bật ra trong cổ họng tựa như ánh nến lập lờ trước gió, phụp một tiếng liền dập tắt.

Đó là người mà Bạch Khuê từng nghĩ cả đời sẽ không còn qua lại với nhau - Úc Bách.

"Xem ra ngươi đã biết là ta đem ngươi từ hoàng tuyền sống lại." Nam nhân vẫn như trước tràn đầy hiệp khí, an tĩnh nói với nàng như vậy.

"Ta thiếu ngươi nhiều lắm, đây là bồi thường duy nhất mà ta có khả năng làm đến."

Bạch Khuê vẫn duy trì tư thái vùi mình trong lớp áo lông cừu dày cộm, hai mắt trợn to, nói không ra lời.

Nàng đang suy nghĩ, nam nhân này thế mà vẫn còn mặt mũi xuất hiện tại trước mặt nàng.

Tuy nhiên, Úc Bách đã nói tiếp:

"Thời gian của ta không nhiều lắm. Người của ngươi ước chừng rất nhanh sẽ nhận thấy hơi thở của ta... Ta đã nghe đến chuyện của Hàn Sơn Thành. Bây giờ, ta là tới đưa cho ngươi vài thứ." Dứt lời, Úc Bách lấy ra một bao hành trang, phóng đến trên mặt bàn.

Mở ra bao vải, bên trong là vài khối ngọc thạch chứa linh khí kinh người, một mặt kính bát quái, một tờ giấy trắng rậm rạp chữ.

Cuối cùng là mấy tấm đạo phù vàng óng.

"Ngọc thạch, kính bát quái là đạo cụ phụ trợ để gỡ bỏ Thần Chú Thuật vận hành Nguyệt Trầm Điện. Trên giấy viết chính là hệ thống phương pháp còn lại để làm gián đoạn toàn bộ Thần Chú Ấn hiện có trong Nguyệt Trầm Điện." Úc Bách nhanh gọn mà tinh tường giải thích.

"Còn những tấm đạo phù này, là môi giới để ngươi về sau liên lạc với ta."

Dứt lời, Úc Bách cầm lên những tấm đạo phù kia:

"Đạo phù này nước lửa không xâm. Nếu ngươi đem máu của mình dính vào, ta sẽ tới gặp ngươi."

"Tựa như đám người đã tới đem ngươi rời khỏi chúng ta như vậy, từ trong U Minh xuất hiện sao?" Bạch Khuê lạnh nhạt châm biếm.

"Đúng thế." Úc Bách nhẹ giọng đáp.

"Ta sẽ giống như vậy từ trong thông đạo U Minh, đi đến bên cạnh ngươi."

Hai người chỉ mới nói chuyện với nhau không đến mấy câu, chợt nghe bên ngoài bắt đầu thấp thoáng có tiếng xôn xao, chính là đang hướng đến nơi này.

Đưa mắt nhìn ra bên ngoài, Úc Bách cầm lên cái đèn lồng màu vàng cổ quái, bắt đầu lui về trong cái động lớn mà hắn xuất hiện lúc nãy. Trước khi đi, hắn nhẹ nhàng để lại một câu cảnh cáo:

"Cẩn thận Phùng Thi Thúy, nàng chính là nữ nhi thân sinh của Điện Chủ tiền nhiệm đã bị ngươi giết chết."

Sau đó, nam nhân liền biến mất cùng với cái thông đạo cổ quái bỗng dưng xuất hiện kia, cái gì cũng không lưu lại.

Nháy mắt tiếp theo, Hà Thanh Thu - vốn luôn ở tại biệt viện bên cạnh dinh thự của nàng liền xông vào.

Không đến hai bước, Hà Thanh Thu đã đến bên người Bạch Khuê, cầm lấy tay nàng cao thấp dò xét một trận.

"Đó là thủ vệ tuần tra ban đêm." Hà Thanh Thu khó nén lo lắng hỏi:

"Hắn có đối với ngươi làm cái gì không? Hắn tới làm gì?"

Bị bộ dạng vội vàng, ngay cả y phục cũng không kịp mặc thêm, chỉ khoác một lớp y bào khinh bạc mà gợi cảm của Hà Thanh Thu chọc cười, Bạch Khuê hứng thú nhìn hắn, cười mà không nói.

Sau đó, không bao lâu, Bách Hồ, Mẫn Thượng Hiên cùng thân vệ của Đinh Triết Tương cũng chạy đến. Nhất thời, biệt viện nho nhỏ này bỗng náo nhiệt dị thường.

"Nếu tất cả đều đến đây..." Bạch Khuê ôm lấy bọc hành trang, điềm đạm cười nói.

"Vậy chúng ta tới bàn chuyện này đi."

Đêm hôm đó, trong tẩm điện của Bạch Khuê tụ tập đủ thân tín. Trừ bỏ Phùng Thi Thúy cùng Đinh Triết Tương sự vụ quấn thân không thể tới, những người khác đều đến.

Nghe xong Bạch Khuê tường thuật, mọi người đều lâm vào trầm mặc.

"Toàn bộ ngọn nguồn của thuật pháp là ở cuối mê cung của Nguyệt Trầm Điện." Bách Hồ khóa chặt lông mày nói.

"Ai biết sau khi đem thuật pháp ác độc kia gỡ bỏ rồi, sẽ có phản phệ gì hay không? Ta sẽ không cho phép ngươi...."

"Ta muốn đích thân đi." Không cho Bách Hồ có cơ hội nói hết câu, Bạch Khuê đã lập tức tiếp lời.

"Ta là tân nhậm Khuyển Chủ. Ta muốn đích thân đi, điểm ấy ta sẽ không nhân nhượng."

Bạch Khuê chắc chắn cất lời, lập tức làm cho toàn bộ gian phòng lâm vào tranh chấp.

Cho đến khi Hà Thanh Thu vẫn luôn một mực yên lặng không lên tiếng bên cạnh, ấm áp nói với Bạch Khuê một câu:

"Chúng ta đi thôi."

Nói đi là đi, một khắc chung sau, Bạch Khuê đã dẫn Mẫn Thượng Hiên, Bách Hồ, Hà Thanh Thu cùng chút ít thân tín bên người, tại thời điểm bình minh tiến vào trọng địa của Nguyệt Trầm Điện - cuối mê cung.

Không bao lâu sau khi bọn họ thông báo cho Đinh Triết Tương chuyện này, bởi vì bận rộn không có cách nào phiên thân, Đinh Triết Tương chỉ gọi người đưa vào mê cung một viên đá cổ quái, bên trong là một tờ giấy nho nhỏ.

Trên đó viết: bên ngoài đã có ta, ngươi mọi sự cẩn thận.

Cứ như vậy, bọn họ dần tiến vào phía cuối mê cung râm mát cực đại kia.

Mặc dù cách mỗi một tấc trên vách tường đều treo một ngọn đuốc sáng ngời, cũng không chống chọi được với khôn cùng hắc ám dưới lòng đất. Linh lực cổ quái không ngừng lưu động, nghênh diện đánh tới. Cho dù là người hoàn toàn không hiểu đạo thuật, cũng thấy sởn cả tóc gáy.

Một mạch đi thẳng xuống bậc thang bằng đá phảng phất như sâu không thấy đáy, Mẫn Thượng Hiên lặng lẽ cúi người xuống bên tai nàng thì thầm:

"Thuộc hạ của ta đã tìm khắp toàn bộ Nguyệt Trầm Điện, vẫn không thấy bóng dáng Phùng Thi Thúy. Tuy nhiên..."

Mẫn Thượng Hiên dừng một chút, mới ôn nhu nói:

"Ta cho rằng, ngươi không cần lo lắng Phùng Thi Thúy sẽ làm chuyện gì bất lợi với ngươi."

"Ta biết." Bạch Khuê thấp giọng trả lời.

"Ta biết. Phùng Thi Thúy cùng ta chung đụng qua nhiều năm như vậy, ta biết nàng là người thế nào."

Toàn bộ mê cung cực đại mà âm u. Dọc theo đường đi chỉ có âm thanh của nhóm người Bạch Khuê cúi đầu nói chuyện với nhau cùng tiếng y phục sột soạt cọ xát.

Nhưng cho dù có được bản đồ mê cung mà Đinh Triết Tương đưa tới, tránh đi hoặc gỡ bỏ tất cả cơ quan cùng trận pháp bảo vệ, bọn họ vẫn phải mất đến vài canh giờ, mới tìm đến mục đích - nơi triển khai toàn bộ Thuật Pháp đã vận hành Nguyệt Trầm Điện mấy trăm năm nay.

Đó là một cái ao ba mặt đều giáp tường, ẩn tại chỗ sâu nhất trong mê cung. Tất cả những gì có thể đập vào mắt đều là bí văn.

Vốn quen thuộc với loại dị thuật kiểu này nhất, Hà Thanh Thu lập tức cầm lấy bao vật phẩm mà Úc Bách đưa đến, tiến lên xem xét. Bách Hồ phụ trách canh gác. Mẫn Thượng Hiên cầm đèn lồng, bảo hộ nàng cùng tiến lên quan sát kỹ càng những dòng bí văn này.

"Đây là tên của tất cả Điện Chủ bị chôn vào trong mộ thất của Nguyệt Trầm Điện." Đầu ngón tay Bạch Khuê cọ xát qua những dòng ký tự kia, rất nhanh liền nhận ra, đó là danh tự của con người.

"Còn có Khuyển Chủ, hộ pháp, thuộc hạ trong Khuyển Cung...Phàm là người đã ấn qua Thần Chú Ấn, đều có tên ở trong này."

Mẫn Thượng Hiên bình tĩnh gật đầu, chỉ tay về một chỗ.

Bạch Khuê theo hướng hắn chỉ nhìn qua, liền thấy tục danh của bọn họ.

Cảm giác thật đáng sợ, thật giống như tên của mình đã bị khắc trước vào bia mộ vậy.

"Thỉnh đến đây một chút."

Còn đang chìm hãm trong cảm giác sợ hãi sởn cả tóc gáy, Bạch Khuê chợt nghe thấy thuộc hạ tới gọi, nói Hà Thanh Thu thỉnh nàng đi qua.

Mà thời điểm Bạch Khuê cùng Mẫn Thượng Hiên sóng vai đi qua, nhìn thấy, chính là cảnh tượng quái dị như vầy.

Bình đài cổ quái trước ao bị Thuật Pháp khởi động, không chỉ ở phía trên hiện lên tự thể đỏ tươi, ngay cả dưới đáy ao cũng tràn đầy tự thể cổ quái tương tự như Thần Chú Ấn, vừa mờ mịt vừa nhấp nháy sáng lóe, rất dọa người.

Hà Thanh Thu liền đứng trước cảnh tượng như vậy, an tĩnh nhìn Bạch Khuê.

"Trước đó đã có người tới đây." Hà Thanh Thu nhìn về phía nàng, nhẹ giọng nói.

"Thuật pháp phá giải Thần Chú Ấn đã hoàn thành được chín phần. Nếu cộng thêm kính bát quái cùng ngọc thạch mà Úc Bách đưa tới, rất nhanh liền có thể hoàn thành."

Mọi người đều ngẩn cả người.

Chả trách, chả trách mấy ngày gần đây phát hiện không ít thành viên trong các Phân Bộ Khuyển Cung, Thần Chú Ấn trên thân bọn họ đều biến đen, mất đi hiệu lực. Thì ra là đã sớm có người bắt đầu hóa giải thần chú.

"Có thể nhìn ra người kia là cường ngạnh cởi bỏ thuật pháp này, sẽ có phản phệ không?" Bạch Khuê lo lắng hỏi.

"Không có nguy hiểm." Bỗng nhiên, có người lên tiếng nói như vậy.

Mọi người lập tức giật mình.

Bởi vì đó là thanh âm của Phùng Thi Thúy.

Quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy Phùng Thi Thúy đã vô thanh vô tức xuất hiện tại chỗ tiếp giáp giữa mê cung với ao nước.

Toàn bộ thân tín cùng Bạch Khuê đi đến nơi này đều đã nghe Bạch Khuê nói qua thân thế của Phùng Thi Thúy. Thân thể lập tức nhanh hơn so với lý trí, lúc hoàn hồn lại đã đồng thời vây quanh Bạch Khuê bảo vệ, tên nỏ cùng phù chú trong tay đang hướng về phía Phùng Thi Thúy.

Phùng Thi Thúy vẫn đứng tại chỗ cũ, bên người chỉ có một mình Tử Vân đi theo, một bộ hoa y diễm lệ, xinh đẹp như trước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net