Hồi thứ năm mươi mốt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hồi thứ năm mươi mốt

Đối với Khương Uyển, Hà Thanh Thu vẫn ôm tình cảm rất phức tạp.

Nữ nhân đó đưa hắn rời đi từ gia cảnh tuy nghèo khổ mà vui vẻ, đem hắn tiến vào Hàn Sơn Thành, nếm trải tình cảnh bị quất roi trừng phạt, không ngừng cạnh tranh với các thiếu niên đồng tuổi khác. Nữ nhân mang mỹ danh cao quý trên giang hồ này đã hé mở cho hắn bản chất chân thật, ô uế cùng mờ ám của thế gian.

Nhưng không thể phủ nhận Khương Uyển cũng có công dạy hắn thuật pháp cùng võ thuật, tránh cho hắn không bị rơi vào kết cục cùng thân nhân chết trong tay yêu quái, phơi thây giữa núi rừng.

Mặc dù Hà Thanh Thu từng cho rằng...có thể chết cùng thân nhân, vẫn dễ chịu hơn sống tạm bợ trong Hàn Sơn Thành cùng trên giường của Khương Uyển. Nhưng hắn nợ Khương Uyển, vẫn là một sự thật cứng như sắt đá.

Thật nhiều thật nhiều năm, Hà Thanh Thu cứ như vậy sống trong đèn sách, phù chú cùng tranh đấu, trải qua vô số lần mệnh tại sớm tối, lúc nào cũng có thể bị phạt. Nay hồi tưởng lại, không biết lúc trước vì sao bản thân có thể sống đến bây giờ.

Có lẽ vì hắn trẻ người non dạ, nghĩ đây chính là số mệnh, là cuộc sống mà hắn phải trải qua.

Tuổi thơ của Hà Thanh Thu chỉ tuần hoàn trong một vòng luẩn quẩn: có nhiệm vụ liền xuất môn, không có nhiệm vụ thì lưu lại, sinh hoạt trong cái sân nhỏ chỉ có nam tính của Khương Uyển, đọc sách, học thuật tháp, rèn luyện bản thân. Hết thảy trôi qua cực kỳ bình thản vô vị.

Cho đến khi hắn lớn hơn một chút, bắt đầu có một thiếu nữ cùng tuổi trong Hàn Sơn Thành trúng ý hắn, hằng ngày đều đến sân nhỏ tìm hắn, cùng chơi đùa nói chuyện.

Trừ bỏ thuộc hạ của Khương Uyển, những thành viên khác trong Hàn Sơn Thành đều không biết quan hệ thật sự giữa Khương Uyển cùng nhóm thanh niên cấp dưới bọn hắn.

Hà Thanh Thu cảm thấy rất khó xử, nhưng đồng thời lại dâng lên hy vọng. Nói không chừng thiếu nữ này sẽ cho hắn cơ hội rời khỏi Khương Uyển. Nhưng đồng thời, Hà Thanh Thu cũng nghĩ đến ân tình của Khương Uyển đối với mình.

Nếu sống ở bên người Khương Uyển chính là một loại hồi báo, thì hắn liền cứ như vậy mà sống đi.

Nghĩ thế, Hà Thanh Thu lần lượt đẩy ra cánh tay thiếu nữ kia duỗi đến, quay lại trong cái sân khổng lồ mà u ám của Khương Uyển.

Ai ngờ, Khương Uyển nghe được chuyện giữa hắn cùng thiếu nữ nọ, lập tức khí thế bức nhân chất vấn cả một buổi chiều, sau đó lấy tội danh kiệt ngạo không thuần, đem hắn nhốt vào địa lao sâu trong biệt viện, vừa nhốt chính là mười ngày.

Từ đó về sau, Hà Thanh Thu bắt đầu lọt vào các loại hãm hại, đổ tội, bị trừng phạt, bị tù cấm.

Không lâu sau, hắn cũng không lại chống cự, đạm bạc tiếp nhận tình cảnh như vậy.

Nếu những chuyện này có thể giúp hắn hồi báo Khương Uyển, vậy hắn sẽ không phản kháng nữa...Lúc ấy, Hà Thanh Thu đã suy nghĩ như vậy.

Thẳng cho đến ngày ấy...

Rậm rạp binh khí cùng thuật pháp, hắn cùng Khương Uyển thân chinh ra chiến trường máu tươi đầm đìa, sau đó liều mình cứu Khương Uyển, đổi về mạng sống của nàng, giúp nàng trốn thoát, còn bản thân thì bị đám người Ma giáo đã thắng được tràng chiến dịch kia bắt lại, hèn mọn quỳ gối trước mặt bọn họ.

Thiếu niên bị hủy dung trong trận đánh, hao hết linh lực khởi động kết giới tạo đường lui cho chủ tử - chính là hắn khi đó.

Nhưng vào thời điểm ấy, Hà Thanh Thu lại bình tĩnh đến kỳ lạ.

Hắn suy nghĩ, rốt cuộc hôm nay đã có thể cùng Khương Uyển thanh toán xong.

Rốt cuộc có thể từ trong phần ân tình nặng nề kia, chân chính được giải thoát.

Đó là tình cảnh hèn mọn vô vọng nhất trong cuộc đời Hà Thanh Thu, cũng là thời khắc bình tĩnh nhất của cuộc đời hắn.

Sau đó, Bạch Khuê liền xuất hiện.

Năm ấy, Bạch Khuê mười bảy, hắn mười bốn. Thiếu nữ nọ liền như vậy rõ ràng xâm nhập vào tầm mắt của hắn.

"Bạch Khuê ta làm một khi đã quyết định làm chuyện gì đều không cần người khác đồng ý, mang đi đứa nhỏ xinh đẹp này đương nhiên cũng như vậy."

Một thân hoa phục nhẹ nhàng mà ung dung, thiếu nữ cất bước, dùng bóng lưng nhỏ gầy đến chắn đến trước mặt hắn, chống thắt lưng ngạo mạn tuyên cáo với người khác như thế. Cho dù đang vì mất máu mà mơ mơ hồ hồ, Hà Thanh Thu vẫn chú ý đến sự xảo diệu trong lời nói của thiếu nữ, chấp nhận đem trách nhiệm ôm đến trên thân mình, không hề đề cập tới Nguyệt Trầm Điện.

Khi đó, hắn đã kinh ngạc suy nghĩ, xem ra đồn đại là giả, xem ra Khuyển Chủ Bạch Khuê thực sự yêu quý Nguyệt Trầm Điện...

Cho đến lúc Hà Thanh Thu không nhẫn nại được nữa, choáng váng đổ ụp xuống trong vũng máu. Hắn tựa hồ thấy được một cái đuôi hồ mềm mại tuyết trắng.

"Ồn chết đi được! Không nghe thấy tỷ tỷ ta đang nói chuyện sao?!" Giọng nói âm lãnh của bé trai cắt qua trận đại nháo của mọi người.

"Tỷ tỷ nói nàng muốn thiếu niên này! Nghe thấy không! Tỷ tỷ ta đã nói muốn dẫn người quái dị này đi, các ngươi còn ồn cái gì?!"

Sau đó, Hà Thanh Thu mới biết được, thì ra trước mắt chính là Bách Hồ - ấu niên hồ yêu nghe đồn yêu thích Bạch Khuê đến cực điểm.

Loại cảm giác kia rất kỳ quái, tựa như nhân vật hư cấu ở trong tiểu thuyết thần thoại mà thuyết thư hay kể đang rõ ràng đi vào trước mắt, thậm chí mở ra cánh chim, che chở cho hắn...

Tất cả đều mông lung, ly kỳ như cõi mộng, lại gần ngay trước mắt.

Cứ như vậy, Bạch Khuê cứu ra người vốn nên bị lấy mạng đổi chác với Hàn Sơn Thành, mang về Nguyệt Trầm Điện.

Hà Thanh Thu còn nhớ rất rõ, từ lúc được Bạch Khuê cứu, hắn đã không ngừng phát giác được, những tin đồn về Bạch Khuê trên giang hồ, kỳ thật đều là giả dối, là phỉ báng vô căn cứ.

Hộ pháp Dương Thư Ngạn của Bạch Khuê, thanh niên nghe nói vì bị Bạch Khuê liên lụy mà phải tiến vào Khuyển Cung, căn bản một chút cũng không hận Bạch Khuê. Thậm chí, thanh niên thanh lãnh, một mực đạm nhạt ít lời kia - theo Hà Thanh Thu nhìn thấy - là đã yêu nàng.

Ánh mắt của Dương Thư Ngạn luôn đuổi theo Bạch Khuê, trước tiên phát hiện ra tâm tư mà Bạch Khuê giữ trong lòng, sau đó thay nàng hoàn thành.

Tiếp đến, là người nghe nói bị Bạch Khuê cưỡng chế trở thành nam sủng - Mẫn Thượng Hiên.

Ngày bọn họ trở về Nguyệt Trầm Điện, Hà Thanh Thu từ rất xa liền thấy một nam tử cầm dù giấy đỏ như son đứng tại cửa chờ, yên lặng như một pho tượng điêu khắc, mờ ảo dưới ánh đèn lồng đỏ trước cổng Nguyệt Trầm Điện.

"Hoan nghênh trở về." Mẫn Thượng Hiên mỉm cười ấm áp, nói với Bạch Khuê như thế.

Khi đó, Hà Thanh Thu đã nghĩ, thiếu niên một thân ngông nghênh, lại xuất thân danh môn như Mẫn Thượng Hiên, nếu hắn thật sự không muốn, còn có thể tri kỷ như vậy nghênh đón tận cửa, chỉ để lưu luyến nói với Bạch Khuê - nữ ma đầu này một câu "hoan nghênh trở về" sao?

"Để hắn ở lại trong biệt viện của chúng ta, phong ấn võ công, chiếu cố cho thật tốt. Tuy nhiên, một bước cũng không thể để hắn rời khỏi biệt viện, càng không thể ra ngoài đi dạo, làm quen với địa hình. Nếu các trưởng lão hoặc Đường Chủ khác tới đòi người, cũng không thể giao ra."

Cơ hồ không có chút do dự, Bạch Khuê liền vì hắn sắp xếp xong tất cả, sau đó liền mang theo một thân bụi đất, biến mất tại dãy hành lang dài ngoằn ngoèo trong biệt viện dưới chân núi Nguyệt Trầm Điện.

Mà trong mấy tháng lúc đầu ở chung, chính bản thân Bạch Khuê càng làm cho Hà Thanh Thu kinh ngạc hơn.

Bạch Khuê không giống như trong lời đồn ham mê nam sắc đến hôn thiên ám địa. Mỗi lần đều đem nam sủng bò giường của nàng đá ra ngoài quét rác, còn vì đề phòng đám nam sủng mà trưởng lão đưa tới, gọi Mẫn Thượng Hiên, Dương Thư Ngạn cùng ngủ, hoặc gọi Bách Hồ thủ vệ.

Thậm chí, chỉ cần Bạch Khuê rảnh rỗi, sẽ tới tuần tra quan sát Hà Thanh Thu cùng những người từng được nàng cứu về.

Thiếu nữ vết thương cũ khắp người, lại bận rộn đến sắc mặt tiều tụy, phải lấy trang dung tinh xảo cùng hoa phục để che dấu kia, là thật sự xem bọn họ như trách nhiệm của mình, tận tâm trị liệu đào tạo, còn thật sự lắng nghe, trịnh trọng phân giải.

Điều này làm cho Hà Thanh Thu tự dưng cảm thấy châm chọc bi ai.

Loại người như Khương Uyển, ở trong mắt người đời được hưởng mỹ danh, còn người như Bạch Khuê lại bị coi là ma nữ ác độc nhất, bị người người căm ghét.

Đối mặt với Bạch Khuê, không biết vì sao, Hà Thanh Thu không muốn nói ra danh tự mà lúc trước Khương Uyển đặt cho hắn.

Luôn cảm thấy, để Bạch Khuê kêu ra danh tự Khương Uyển thay hắn đặt, là vũ nhục Bạch Khuê.

Bạch Khuê cũng không giận. Bởi vì hắn thành thạo thổi tiêu, làm nàng nhớ tới một nhân vật trong tiểu thuyết dân gian, liền bắt đầu gọi hắn là "Ngô Sở". Một tiếng "Ngô Sở" kia, làm cho Hà Thanh Thu cả tâm đều ấm.

Danh tự đó khiến Hà Thanh Thu cảm thấy vô cùng thân thiết, tựa như một bức tranh luôn không biết treo chỗ nào, giờ đã có nơi mà nó thuộc về.

Nhưng bởi vì hắn xuất thân từ Hàn Sơn Thành, đã khiến cho việc Bạch Khuê che chở hắn trở thành đích ngắm của các trưởng lão phái đối địch.

Lại không ngờ, Bạch Khuê cùng các trưởng lão càng đánh càng hăng, thậm chí làm không biết mệt, xem đó như một loại giải trí. Tại mỗi thời điểm phát sinh tranh chấp, nàng đều ấm áp nói với hắn:

"Đây chỉ là chuyện nhỏ, để ta xử lý là được."

Tại thời điểm Hà Thanh Thu bị vu oan cũng luôn là người đầu tiên che chở hắn.

Cuối cùng, thậm chí còn vì hắn tìm đến một thanh tiêu lai lịch bất phàm.

Nguyên do lại chỉ vì muốn hắn mỗi khi nhàn hạ thổi giải buồn, thuận tiện tại thời điểm Bạch Khuê khó ngủ, tiến đến thổi tiêu dỗ nàng yên giấc.

Hết thảy hết thảy, đều là những thứ mà Khương Uyển cùng Hàn Sơn Thành chưa từng cho Hà Thanh Thu.

"Ta sẽ dùng tính mạng báo đáp ân tình của ngài."

Ngày ấy, Hà Thanh Thu đã nói với Bạch Khuê như vậy. Mà hứa hẹn kia, cũng không phải chỉ là lời nói suông.

Bạch Khuê cùng Khương Uyển giống nhau đối với Hà Thanh Thu có ân, nhưng phần ân tình cùng nhân từ che chở của Bạch Khuê không phải là gánh nặng cùng trách nhiệm như với Khương Uyển. Đối với Hà Thanh Thu, nó càng giống như một lý do ngọt ngào.

Một lý do để hắn có thể danh chính ngôn thuận lưu lại bên người nàng. Hắn còn cầu mà không được.

Bởi vì không biết bắt đầu từ khi nào, sau khi đi theo Bạch Khuê, Hà Thanh Thu trở nên cực kỳ hâm mộ nhóm "chó săn" của nàng.

"Hết thảy những gì thế nhân nhìn thấy, kỳ thật chỉ là vẻ bề ngoài."

Mẫu thân Hà Thanh Thu từng nói với hắn như vậy, mà lời nói này lại được thể hiện cực kỳ rõ trên thân Bạch Khuê.

Tựa như thống soái, tựa như một người lãnh đạo, nàng tôn trọng bọn hắn, nhưng vì đại cục, không thể không đi làm những nhiệm vụ không có nhân tính kia, bởi vì sau lưng còn có rất nhiều nguyên nhân quyết định sinh tử của bọn hắn.

Mọi người đều nói, Bạch Khuê là ma quỷ. Nhưng nàng bất quá chỉ là một kẻ đáng thương bị vây khốn ở trong Khuyển Cung, bị buộc lên Thần Chú Ấn, cả đời đều không được tự do.

Bất quá chỉ là một ngốc tử luôn khát vọng tìm được bạn lữ trung thành, vĩnh viễn không rời không bỏ, lại tịch mịch tìm đến một đường ngã qụy.

Hà Thanh Thu từng nhìn thấy Bạch Khuê vơ vét những cơ thiếp bị ngược đãi, dưỡng trong biệt viện xa xôi, thỉnh thoảng lại mang Bách Hồ, Phùng Thi Thúy đi đến đó cùng các nàng múa hát chơi đùa.

Nhìn thấy Bạch Khuê dáng người mềm mại cùng Bách Hồ chặt chẽ khăng khít khởi vũ, cũng nhìn qua gương mặt lạnh như băng sương của Phùng Thi Thúy vì Bạch Khuê mà tách ra ý cười, bách hoa thất sắc.

Nhìn thấy Bạch Khuê vết thương đầy người, cộng thêm vết thương cũ khắp nơi phát tác, đáng sợ nhất là khi ở trong trời đông giá rét. Nhưng nàng vẫn kiên trì bọc áo lông cáo đứng ở ngoại viện lạnh run, chỉ vì muốn đợi Mẫn Thượng Hiên cùng Dương Thư Ngạn trị liệu xong.

Còn có Đinh Triết Tương, vô số lần Bạch Khuê cùng hắn tranh chấp đều là vì nàng muốn tự xuất chinh ra chiến trường, tranh đoạt những nhiệm vụ hiểm ác nhất.

Bạch Khuê luôn như vậy, lo lắng người khác hơn lo lắng bản thân mình, lười nhác, sợ phiền phức, thích an vị với hiện tại, cực kỳ chấp nhất đối với việc dưỡng thành "trung khuyển", nhưng cũng cực kỳ ôn nhu, bao che khuyết điểm.

Nhìn tới nhìn lui, bất tri bất giác đã đem hết thảy của Bạch Khuê đều thu vào đáy lòng.

Sau đó, Hà Thanh Thu mới phát hiện, hắn giống như cũng đã trở thành "chó săn" bị Bạch Khuê thu phục.

Cam tâm tình nguyện tùy tùng, cam tâm tình nguyện máu chảy đầu rơi.

Nếu ngươi là người đầu tiên nhặt được ta thì tốt rồi! Vô số lần, Hà Thanh Thu đều muốn nói với nàng như vậy.

Nếu hắn cũng giống như Dương Thư Ngạn từ nhiều năm trước sóng vai cùng Bạch Khuê bước ra Tu La Trường, sau đó cùng chung sống, Hà Thanh Thu tuyệt đối sẽ hồi đáp đầy đủ phân tình cảm kia của Bạch Khuê, bổ khuyết tất cả bất an của nàng, làm một trung khuyển mà Bạch Khuê luôn tâm tâm niệm niệm.

Được ở bên cạnh ngươi, hoàn thành mộng đẹp của ngươi, là vinh hạnh suốt đời của ta...Đó chính là bức tranh mà Hà Thanh Thu đã phác họa đối với tương lai.

Ai ngờ, Hàn Sơn Thành lại có động tĩnh.

Rõ ràng qua một thời gian dài như vậy chưa từng phái người hỏi thăm sinh tử của hắn, hoặc phái người tới cùng Nguyệt Trầm Điện đàm phán đòi người, nhưng Khương Uyển lại đột nhiên tại trên giang hồ ồn ào đứng lên, vì Hà Thanh Thu - thuộc hạ cũ của nàng nói chuyện.

Khương Uyển tự thuật lại chuyện nàng cứu hắn, sau đó tỉ mỉ bồi dưỡng như thế nào. Đối với nàng, hắn chính là tâm phúc có cảm tình cực kỳ sâu đậm. Còn đáng thương hề hề cùng các danh môn khác khóc lóc kể lể, nói Bạch Khuê là cầm tù, là muốn độc chiếm tân tinh đệ tử của Hàn Sơn Thành nàng, còn Hà Thanh Thu là như thế nào sống không bằng chết...

Cho nên, Hà Thanh Thu mới nảy sinh ý định rời đi.

Hắn cần đem tất cả thị phi kết thúc, sau đó một nữa lấy danh nghĩa của chính mình quay lại Nguyệt Trầm Điện, quay lại bên người Bạch Khuê, không bao giờ rời khỏi.

"Khi đó ta đã cho rằng, chỉ cần ta rời đi, nhất định sẽ kết thúc hỗn loạn do Hàn Sơn Thành gây ra."

Mười năm sau, đối với quyết định kia, Hà Thanh Thu vô cùng tự giễu nở nụ cười, nản lòng thoái chí nói với Bạch Khuê:

"Không ngờ rằng, ta lại vuột mất khoảng thời gian cuối cùng để cùng ngươi chung sống."

Ai có thể nghĩ đến, năm đó hắn vừa đi, liền không còn cách gì trở về bên cạnh Bạch Khuê nữa.

Cũng không có cách gì chính miệng nói với nàng, chỉ cần ngươi thích, mọi thứ khác đều không sao cả.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net