Hồi thứ năm mươi sáu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hồi thứ năm mươi sáu

Trông thấy Phùng Thi Thúy như vậy, rõ ràng lời cảnh cáo của Úc Bách vẫn còn xoay quanh trong đầu óc, Bạch Khuê lại nhịn không được bước lên phía trước.

"Thi Thúy." Nàng nhẹ gọi tên nữ tử mà nàng quen thuộc nhất kia, hỏi.

"Ngươi như thế nào đến đây?"

"Không có nguy hiểm." Phảng phất như không nghe thấy câu hỏi của Bạch Khuê, Phùng Thi Thúy rũ mi nhìn nàng, ấm áp lập lại một lần nữa, nhẹ nhàng bâng quơ cười nói.

"Bởi vì tất cả phản phệ, đều ở trên thân của ta."

Bởi vì tất cả phản phệ, đều ở trên thân của ta.

Trong óc chợt lóe, bỗng nhiên nghĩ đến, Phùng Thi Thúy là người đầu tiên phát hiện Thần Chú Ấn dần dần mất đi hiệu lực. Cứ như vậy, hết thảy giống như đều hé lộ rõ ràng...Nhưng Bạch Khuê còn chưa kịp suy nghĩ kỹ càng, Phùng Thi Thúy đã tiếp tục nói.

"Nhìn phản ứng của những thân vệ này của ngươi, hẳn là có gia hỏa nào rảnh rỗi, đã đem sự tình của phụ thân ta nói cho ngươi đi?" Khóe miệng hiện lên một mạt cười khổ, kéo dài lê thê. Phùng Thi Thúy nhẹ nhàng bước đến, nâng lên khuôn mặt của Bạch Khuê:

"Nhưng ngươi phải biết, ta không hận ngươi. Một phần một điểm đều không có."

Sau đó, Bạch Khuê mới từ trong miệng Phùng Thi Thúy biết được, thì ra từ lúc Điện Chủ tiền nhiệm còn tại vị, cũng đã bắt đầu hóa giải thần chú.

Phùng Thi Thúy bất quá là cam tâm tình nguyện kế thừa y bát bi ai này mà thôi.

"Ta không hận ngươi. Phụ thân...hắn đã không thể đem thuật pháp hóa giải đến cuối cùng, đã bị trưởng lão thừa dịp khích tướng làm thương tổn, tẩu hỏa nhập ma điên rồi. Từ ngày đó trở đi, con rối đáng thương kia không còn là hắn nữa. Chính ngươi đã làm cho hắn siêu thoát, không phải tiếp tục làm con rối cho người khác."

Phùng Thi Thúy nâng lấy khuôn mặt Bạch Khuê, cười đến bi ai. Thanh âm của nàng rất nhẹ, phi thường nhẹ, tựa như đang thì thầm:

"Cha ta đem ta giao cho ngươi phụ tá, chính là vì tín nhiệm ngươi có thể ở sau khi hắn điên cuồng, bảo hộ ta, bảo hộ mấy trăm dân cư của Nguyệt Trầm Điện."

Phùng Thi Thúy áp hai gò má vào mặt Bạch Khuê, nhẹ nhàng cọ xát. Đồng thời, càng nhiều chân tướng từ trong miệng nàng ào ạt phun ra.

Rốt cuộc, họ chỉ là bậc phụ mẫu bị cuốn vào nhiều năm ân oán, nhiều thế hệ huyết tinh cùng bi ai của Nguyệt Trầm Điện. Bởi vậy, Phùng Thi Thúy mới quyết định kế thừa tâm nguyện phá hủy thuật pháp vận hành Nguyệt Trầm Điện của phụ thân, còn có tràng tranh đấu tràn ngập máu tươi, tưởng như có thể tràn đến mắt cá chân của những ứng viên Điện Chủ.

"Ta quái gở như vậy, trong lòng chỉ có chuyện hóa giải Thần Chú Ấn. Nếu không có ngươi che chở, đã sớm bị kình địch năm đó hại chết."

Ánh mắt của Phùng Thi Thúy cực kỳ mềm mại, nhìn về phía nàng, nói:

"Cho dù ta rốt cuộc sống qua tràng tranh đấu kia, cũng rất có khả năng sau khi Đinh Triết Tương lên cầm quyền bị hắn lộng chết, nhưng ngươi lại bảo vệ ta...Ngươi thật cho rằng ta không biết ngươi cùng Đinh Triết Tương tranh chấp, khiến gia hỏa đa nghi kia tiếp thu việc để ta trở thành Phó Điện Chủ hay sao? Đây là một chuyện cực kỳ khó khăn dữ dội, nhưng ngươi lại làm được."

Bị thanh âm mềm nhẹ của Phùng Thi Thúy làm hốc mắt đỏ lên, Bạch Khuê lắc đầu:

"Đinh Triết Tương biết ngươi không quan tâm đến quyền lực mới làm như vậy, không phải bởi vì ta..."

Phùng Thi Thúy bị ngôn luận của Bạch Khuê chọc cười.

"Kỳ thật Đinh Triết Tương vẫn là muốn gạt ngươi đem ta trừ bỏ."

Ánh mắt của Phùng Thi Thúy cực kỳ ôn nhu, giống như có thể vắt ra nước, tựa như đang dạy dỗ một đứa trẻ ngây thơ. Nàng nhẹ giọng nói:

"Đinh Triết Tương nhận định, giữa ta và ngươi chung quy có mối thù giết cha, sớm hay muộn ta cũng sẽ làm chuyện bất lợi đối với ngươi...Mà ta vẫn luôn không tín nhiệm hắn, cũng muốn đem hắn trừ bỏ..."

Phảng phất như lọt vào trong hồi ức của năm đó, Phùng Thi Thúy nhợt nhạt nở nụ cười chế nhạo.

"Mãi cho đến khi ngươi chết đi, chúng ta mới chân chân chính chính thấy rõ lẫn nhau, chân chân chính đứng về cùng một phía. Mà ngươi, Bạch Khuê, ngươi thật sự đã cho ta rất nhiều tháng ngày tốt đẹp..."

"Phùng Thi Thúy!" Bạch Khuê nhịn không được hét lên, kéo lấy ống tay áo của nàng, mãnh liệt lay động, phẫn nộ nói:

"Ngươi nói những lời này là có ý tứ gì! Chúng ta có nhiều người như vậy, ta không cho phép ngươi một mình độc chiếm phản phệ!"

Nhìn về phía nàng, trong cặp mắt đẹp của Phùng Thi Thúy cũng có thủy quang. Sau đó, nàng buông ra Bạch Khuê, cùng Tử Vân bên cạnh cuộn lên ống tay áo của mình.

Sau khi bọn họ vén lên ống tay áo, mọi người rất nhanh liền nhìn thấy da thịt đã biến thành màu đen phía dưới, cùng hoa văn điêu khắc đáng sợ, cho dù ở cuối mê cung mờ mịt như vậy, cũng vẫn có thể thấy được rõ ràng.

"Đây là nguyền rủa do hóa giải thần chú đưa tới" Vẫn luôn mỉm cười đứng thẳng một bên, Tử Vân đột nhiên cúi đầu lên tiếng, nói đến thoải mái sung sướng.

"Trên thân Phó Điện Chủ cùng ta đã tràn đầy thứ này. Thần chú cũng giải được chín phần. Chúng ta nhất định không sống nổi, cho nên mọi người cũng đừng đến tranh đoạt với chúng ta!"

"Vốn đang sợ sẽ không kịp, chỉ dựa vào chúng ta còn phải mất gần một tháng mới hóa giải xong thần chú." Phùng Thi Thúy cầm lấy bao hành trang trên bình đài, nhìn vào chút đồ vật bên trong:

"Nhưng có những thứ này, có thể ở trước khi chết liền hoàn thành."

Sau đó, Bạch Khuê mới đột nhiên phát hiện. Thời khắc này chính là thời khắc cuối cùng trong cuộc đời của nàng có thể cùng Phùng Thi Thúy, Tử Vân nói lời tạm biệt.

Sau đó sẽ chân chân chính chính xa nhau, sinh tử cách biệt.

"Không cần! Ta không cần!" Bạch Khuê phát ra tiếng gào thét bén nhọn, tràn đầy đau đớn, bổ nhào vào trên thân Phùng Thi Thúy. Khuôn mặt đầy nước mắt, gắt gao bấu víu nàng, cầu xin:

"Không cần! Phùng Thi Thúy, chắc chắn còn có phương pháp khác! Phù chú của Úc Bách đang ở ngay tại trong ngực ta. Ta sẽ lập tức gọi hắn tới!"

"Hắn biết, Bạch Khuê, hắn biết phản phệ đã có ta cùng Tử Vân hấp thụ, mới an tâm để ngươi đến đây."

Giống như đang trấn an một đứa nhỏ tan nát cõi lòng, Phùng Thi Thúy ôn nhu vuốt ve khuôn mặt của nàng.

"Tạm biệt, Bạch Khuê." Phùng Thi Thúy nhẹ nhàng hôn lên môi Bạch Khuê, nhẹ giọng nói.

"Kiếp sau gặp lại."

Sau đó, không đợi Bạch Khuê kịp phản ứng, từ chỗ bình đài gần nơi Tử Vân đang đứng, một lực đẩy cực đại đột nhiên phát động, ào ạt xông ra, đem tất cả mọi người, trừ bỏ Tử Vân cùng Phùng Thi Thúy, đều đẩy dời ra khỏi cái ao nọ. Đảo mắt, chỗ kia đã bị ngăn cách bởi một bức tường dày cộm.

Tiếp đến là địa chấn xung thiên rung động.

Bạch Khuê kinh ngạc trong chớp mắt, liền phát ra tiếng thét thê lương chói tai, vọt tới, liều mạng muốn đẩy ra thạch bích bỗng dưng xuất hiện kia, thậm chí còn gọi ra Ngọc Thạch Kỳ Thú trâu cùng gấu hỗ trợ, lại vẫn vô dụng như trước.

Trước khi mê cung sụp đổ, tạp âm cùng tiếng kêu gọi thê lương của nàng, giống như đổ đầy toàn bộ thế giới.

Tuy nhiên, trong đầu óc của nàng, giống như thế giới đều yên lặng, Bạch Khuê chỉ có thể nhìn thấy tại bức tường trước mặt, lộ ra một bàn tay cùng móng tay đỏ tươi diễm lệ của Phùng Thi Thúy.

Mãi cho đến khi Mẫn Thượng Hiên ấm áp bắt được nắm tay đã nhiễm máu của nàng, nhỏ nhẹ bám vào vành tai nàng nhẹ nhàng nhắc nhở, Bạch Khuê mới nhớ tới. Giờ phút này, ở bên ngoài mê cung còn có rất nhiều rất nhiều người đang chờ nàng, chờ nàng đi báo cho bọn họ biết kết quả, chờ nàng đến hỗ trợ cùng giải cứu.

Còn có Đinh Triết Tương, Đinh Triết Tương cũng đang chờ nàng

Bạch Khuê không muốn rời khỏi, lại cảm giác được một cỗ sức kéo đau đớn.

Bên ngoài, Đinh Triết Tương đang liều mạng bảo hộ Nguyệt Trầm Điện. Nhưng nếu nàng chết tại chỗ này, người nào sẽ tới bảo hộ Đinh Triết Tương?

Nguyệt Trầm Điện là nhà của nàng, là gia đình của nàng, nhưng cũng là tội nghiệt của nàng.

Thế giới này có rất nhiều đau đớn khó nhịn cùng rất nhiều thứ mà chính nghĩa vẫn không có cách gì với tới. Nhưng chỉ cần còn có bất công, sẽ còn có Ma giáo, còn những nhóm đồ tể tụ tập lại chuyên tâm báo thù, thay phiên xếp cao thù hận, dùng phương thức cực đoan nhất để lấy lại công đạo.

Vì thế, không ngừng khúc mắc sẽ phát triển thành tân thù, tích lũy rồi lại tích lũy. Cuối cùng mọi người đều không được siêu thoát.

Suốt mấy trăm năm, Nguyệt Trầm Điện chính là như thế, cưu mang rất nhiều những con người mang theo thù hận, càng ngày càng lớn mạnh, cũng càng ngày càng khiến nhiều người, nhiều thế hệ bị cuốn vào thù mới hận cũ của tiền nhân, khó có thể đình chỉ.

Trên đường đào thoát khỏi cái mê cung đang kịch liệt lay động kia, Bạch Khuê bỗng nhiên nghĩ đến rất nhiều người.

Nàng nghĩ đến Thích Chử Lưu luôn vĩnh viễn cùng Nguyệt Trầm Điện đối đầu, nghĩ đến từng vong hồn dưới tay, nghĩ đến những điện chúng mang theo thù hận tiến vào Nguyệt Trầm Điện, hy vọng mở rộng thực lực, hy vọng có thể cường đại hơn những kẻ thù đã đuổi bọn họ đến bước đường cùng, giải tỏa tất cả thống hận.

Đúng vậy, đã đến lúc nên kết thúc.

Chờ cho đám người Bạch Khuê mặt xám mày tro ra khỏi mê cung dưới lòng đất, đã là hoàng hôn.

Trông thấy bọn họ rốt cuộc đi ra, thuộc hạ canh giữ ở cửa vào lo lắng tiến lên nói.

"Thích Chử Lưu của Hàn Sơn Thành đã thân chinh dẫn người tấn công bất ngờ!" Một đám thuộc hạ đều thần thái kinh hoàng, nói.

"Ít nhất có hơn mười môn phái hưởng ứng! Trước mắt đã đánh vào trận pháp phòng ngự dưới chân núi!"

"Những cơ quan cùng trận pháp này có thể chống đỡ được đến ngày mai a!" Bách Hồ lắc mình một cái, chắn đến trước mặt Bạch Khuê, nhìn thần thái kinh sợ cùng bộ dạng áp lực của một đám thuộc hạ, không chút khách khí thuận tiện cho bọn họ một quyền.

"Đúng là thùng rỗng! Đều quên ta đã mất bao nhiêu tâm lực sao! Không chịu thua kém cho ta một chút!"

"Ta sẽ dẫn người đi tiêu hủy tất cả manh mối có thể làm cho Hàn Sơn Thành đuổi theo." Chật vật lau đi nước mắt, Bạch Khuê đỏ mắt nói.

"Bách Hồ, ngươi đi ngáng chân bọn họ. Mẫn Thượng Hiên, dẫn theo mọi người, từ mật đạo trốn ra..."

Bởi vì không dự đoán được Hàn Sơn Thành trước tiên liền dẫn theo nhiều người như vậy đột kích, cũng vì không dự đoán Hàn Sơn Thành lại đột kích ngay lúc nhiều cán bộ trọng yếu đều chạy đến cuối mê cung, Nguyệt Trầm Điện gần như lâm vào tình trạng hỗn loạn như rắn mất đầu.

May mắn là đám người Bạch Khuê lại đi ra, phát động mệnh lệnh, mọi người mới quay trở lại đúng quỹ đạo.

Thần Chú Thuật vận hành Nguyệt Trầm Điện đến bình minh mới có thể gỡ bỏ hoàn toàn. Thời gian mà trận pháp cùng kỳ thuật dưới chân núi Nguyệt Trầm Điện có thể ngăn cản, cũng hoàn toàn chỉ tới ngày mai.

Tranh thủ thời gian, mọi người tới tới lui lui bôn tẩu. Đại lượng Ngọc Thạch Kỳ thú cũng không ngừng di chuyển, muốn kịp thời tại trước lúc Hàn Sơn Thành công phá, hoặc khuân vác, hoặc ngăn địch, hoặc truyền lệnh dẫn đường, bận rộn không chịu nổi.

Nhưng trong thời khắc hỗn loạn, trời sụp đất nứt như vậy, Bạch Khuê lại tìm không được Đinh Triết Tương.

Đinh Triết Tương rõ ràng trạng huống không tốt nhưng vẫn chủ trì đại cục, giờ phút này lại tựa như bốc hơi khỏi nhân gian, trống rỗng biến mất.

Mắt thấy tất cả sự tình đều giải quyết gần ổn thỏa. Nhân lực cũng đã trốn khỏi bảy tám phần. Nhưng Đinh Triết Tương vẫn không thấy bóng dáng.

Bạch Khuê cơ hồ lần hết mỗi một tấc đấc, tìm đến sắp điên rồi. Cuối cùng, mới tại trong mật thất chỉ có Điện Chủ cùng Khuyển Chủ biết đến, trên một cái giường cũ kỹ, tìm được người mà mọi người đều lần tìm không ra kia.

Nhưng thời điểm mà Bạch Khuê cùng Bách Hồ tìm được hắn, Đinh Triết Tương đã chết.

Tựa như dã thú, Đinh Triết Tương trốn đến chỗ không có người đến này, tới chờ chết.

Thanh niên im lặng nằm trên giường, nếu không nhìn tới sắc mặt thê thảm cùng máu đen bên khóe miệng lẫn trên gối đầu của hắn, liền phảng phất như đang ngủ say.

Bạch Khuê một mắt liền nhận ra cái giường kia. Đó là cái giường mà thời điểm hai người còn nhỏ, mỗi lần Bạch Khuê lười quay trở lại biệt viện của mình, thường thường cùng Đinh Triết Tương đồng giường cộng chẩm.

Không ngờ rằng cái giường cũ kỹ này không bị ném đi, mà được vận chuyển đến chỗ này.

Đinh Triết Tương để lại một phong thư, nhẹ nhàng nắm tại trong tay hắn.

Trên đó chỉ có duy nhất một câu, cùng lời mà đêm đó Đinh Triết Tương đã nói với nàng giống nhau như đúc: "Ngươi đã rất cố gắng, Bạch Khuê."

Ngươi đã rất cố gắng, Bạch Khuê.

Lập tức, Bạch Khuê thật muốn đem Đinh Triết Tương cứu tỉnh, sau đó tự tay giết hắn.

Đinh Triết Tương thế mà lại cùng Phùng Thi Thúy giống nhau, chỉ lưu lại một câu như vậy, liền vứt bỏ nàng mà đi.

Bạch Khuê giãy giụa lại trong vòng tay gắt gao chế trụ nàng của Bách Hồ, thê lương cất giọng mắng Đinh Triết Tương đang nằm trên giường kia.

Bách Hồ sít sao ôm chặt nàng, tại trong tiếng thét chói tai của Bạch Khuê kề sát bên tai nàng lớn tiếng giải thích, Bạch Khuê mới mờ mịt biết được. Thì ra cả người Đinh Triết Tương đều là thương là bệnh, hơn nữa thân trúng kịch độc. Từ rất sớm trước kia, liền biết mình không còn bao nhiêu ngày để sống.

Bách Hồ đem đầu Bạch Khuê vùi vào trong ngực mình, run rẩy nói với nàng:

"Bạch Khuê, ngươi đừng như vậy. Kỳ thật Đinh Triết Tương rất cao hứng...Bởi vì hắn đã chống đỡ đến ngày tận mắt nhìn thấy ngươi sống lại. Ngươi hiểu không? Bạch Khuê!"

Nhưng Bạch Khuê không hiểu, nàng một chút cũng không hiểu.

Kịch liệt tránh thoát giam cầm của Bách Hồ, nàng đi đến bên giường, gắt gao bắt lấy bàn tay của Đinh Triết Tương, mười ngón tương giao, trong miệng cũng không đình chỉ, thê lương trách mắng.

Nước mắt đầy mặt, Bạch Khuê không ngừng mắng hắn là tên lừa đảo, là đồ thối nát... Đến cuối cùng là mắng cái gì, chính Bạch Khuê cũng không biết.

Trong mơ mơ hồ hồ, nàng chỉ cảm thấy đến Mẫn Thượng Hiên cũng đến đây, bế lên thi thể Đinh Triết Tương. Bách Hồ mở đường, Hà Thanh Thu thì nâng nàng dậy. Bọn họ cùng nhau tiến vào cái mật đạo thông ra bên ngoài.

Cái mật đạo vĩnh viễn hắc ám, không ngừng quanh co, uốn lượn gập ghềnh, phảng phất như đang đi giữa chốn U Minh, phảng phất như muốn thông đến nơi mà Đinh Triết Tương cùng Phùng Thi Thúy đã cách biệt đi xa, phảng phất như vĩnh viễn cũng đi không hết.

Bạch Khuê vẫn luôn cầm chặt lấy bàn tay Đinh Triết Tương.

Tay của Đinh Triết Tương thật lạnh, thật đáng sợ. Nhưng nàng lại vẫn giống như một người bị đuối nước, gắt gao bám víu lấy bất cứ thứ gì di động trước mắt.

Đến cuối cùng, Bạch Khuê khóc đến mức đi không nổi, được Hà Thanh Thu không chút do dự ngồi xuống bế lên, cùng Mẫn Thượng Hiên sát vai nhau mà đi, bởi vì Bạch Khuê vẫn luôn kéo tay Đinh Triết Tương.

Nàng nghe nói, người vừa mới chết, chính là thời điểm linh hồn còn chưa rời khỏi, vẫn có đủ năm giác quan.

Cho nên, nàng muốn nắm lấy tay Đinh Triết Tương, để tại thời điểm hắn rời bỏ nhân thế, sẽ không cảm thấy cô độc cùng sợ hãi.

Không biết trải qua bao lâu, ở xa xa mật đạo, dần dần xuất hiện chút ít ánh sáng.

Giống như bình minh, mà Đinh Triết Tương...

Không sao, Đinh Triết Tương ngươi đừng sợ, Bạch Khuê nhắm mắt suy nghĩ.

Không sao, Đinh Triết Tương, sẽ vẫn giống như lúc trước, ta sẽ vẫn cùng với ngươi.

Không cần sợ hãi, tựa như thời điểm chúng ta lần đầu gặp mặt đã cùng Điện Chủ thề nguyện, ta sẽ luôn bảo hộ ngươi.

Ta sẽ luôn tại bên cạnh ngươi.


Truyện sắp hết rồi, tác giả đã hứaHE, yên tâm nha.

Nếu ai fan anh Tương cũng đừng quá đau lòng, sống chết đối với tác giả chỉ mây bay thôi. Bạch Khuê chết mười năm còn cho sống lại được đó thôi! :-P

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net