Hồi thứ nhất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạch Khuê vẫn luôn nuôi giấc mộng trung khuyển, lại dưỡng ra một đàn chó săn giết người.

Nàng tựa hồ đã chết, thậm chí còn chết vạn phần thê thảm.

Từng hạt mưa to đập vào trên mặt, Bạch Khuê hoảng hốt mở ra mí mắt nặng tựa ngàn cân. Trong đầu là một trận mờ mịt, giống như đã qua mấy đời.

Nàng vẫn còn nhớ rõ khoảnh khắc hứng một kích trí mệnh như hủy thiên diệt địa kia...khoảnh khắc nàng rơi vào địa ngục.

Xung quanh là bụi cỏ rậm rạp, sinh sôi tươi tốt. Thân thể nàng xụi lơ, thất lạc giữa phiến rừng đầy rẫy bẫy chông bằng trúc. Rõ ràng đang ngưỡng mặt lên trời, cái đầu lại vô lực yếu đuối, nàng vẫn có thể hình dung được từng lỗ thủng cùng đầu trúc nhọn hoắt, nhiễm máu đỏ tươi xuyên ra từ thân thể nàng...

Nàng chính là như vậy, giữa rừng trúc tràn đầy cạm bẫy, bị đâm phá bụng, cô độc chết đi.

Người đời đều nói, Bạch Khuê - Cung Chủ đứng đầu Khuyển Cung của Nguyệt Trầm Điện, chết thê thảm đến cực điểm, trừng phạt đúng tội. Có nhiều vị "lạp khuyển" nổi danh xa gần như vậy, lại không một ai đến cứu nàng, quả thực buồn cười đến cực điểm.

*Lạp khuyển nghĩachó săn, giải thích một lần thôi nhé*

Bất quá, nếu nàng đã chết, hiện tại lại là thế nào?

Bạch Khuê lười nhác mở nửa con mắt, mê muội nhìn màn mưa bụi trên không trung. Hạt mưa rơi xuống khắp trời, đập vào những tán cây rậm rạp, cơ hồ như muốn đem toàn bộ thiên không bao trùm lại.

Một hồi lâu sau, âm thanh nước vỗ bập bềnh lọt vào bên tai, nàng mới ngỡ ngàng nhận ra, mình vẫn luôn ngưỡng mặt, phiêu nổi trên mặt nước.

Đây là chỗ hoang vu hẻo lánh chim không đẻ trứng nào?

Thấy thế nào cũng không giống với địa ngục, không có biển lửa chảo dầu, chẳng lẽ kỳ thật bản thân nàng còn chưa chết?

Bạch Khuê hơi động đậy cái đầu, lập tức nhìn thấy hai cánh tay bị tàn phá cùng huyết nhục lộ ra ngoài bụng của mình.

Bộ dạng này tuy không thê thảm bằng tử trạng lúc trước của nàng, nhưng cũng đủ để làm cho nàng buồn nôn.

Vốn đang có ý định dò xét rõ ràng trạng huống của mình, nhưng vừa nhìn đến cỗ thân thể đã không cứu được, thậm chí có thể khiến người ta nôn ra kia, nàng liền bỏ cuộc, buông tha cho. Không phải vì nàng rất tiêu cực, không muốn sống, mà vì tình trạng này đã rất thảm thiết.

Sau khi buông lỏng tâm tư, nàng lại nặng nề chìm vào hôn mê.

Nhưng cuối cùng, nàng vẫn tỉnh.

Lần thứ hai tỉnh lại, cũng không biết đã qua bao lâu, Bạch Khuê là bị ánh nắng sớm chiếu tỉnh.

Nàng trợn mắt, nhìn khoảng không nhỏ hẹp quen thuộc cùng tàng cây rậm rạp xanh mát vờn quanh thuỷ vực, xen kẽ với từng đốm sáng lấp lóe trên đỉnh đầu. Thứ duy nhất không giống với lúc trước...chính là giờ phút này, nàng đã có một cỗ thân thể tráng kiện bình thường.

Huyết nhục ghê tởm lộ ra ngoài bụng đâu?

Da thịt rách nát đến tận xương đâu?

Bạch Khuê dại ra nhìn thân hình cùng cặp chân hoàn hảo trước mắt, không sao hiểu được vì cái gì mà một cỗ thi thể rõ ràng đã rách nát đến cực điểm lại có thể khôi phục hoàn hảo như mới. Chẳng lẽ bản thân là yêu quái mà không biết?

Khẽ xoay người một cái, Bạch Khuê nhíu mi. Thân thể xích lõa chậm rãi di động, tựa một con cá hướng vào bờ bơi tới.

Cho đến khi đã lên được trên bờ, Bạch Khuê liền nhanh chóng phát hiện, đây đúng thật là thân thể nguyên bản của nàng. Mặc dù tứ chi kiện toàn, nhưng tất cả thương tật cũ đều còn tại. Nàng sờ lên vài vết chém đã khép lại trên cổ, từng lằn sẹo dọc ngang dữ tợn đều còn ở đó, lại sờ đến sườn bụng, đoạn xương sườn mà lúc trước vì một nguyên nhân bất đắc dĩ mà nàng phải lột bỏ kia, cũng không mọc trở lại.

Tuy nhiên, toàn bộ dấu tích Thần Chú Ấn trong dĩ vãng đều không thấy, còn để lại một đầu tóc thật dài.

Mờ mịt hoạt động mười ngón tay ướt đẫm của mình, Bạch Khuê phi thường không rõ ràng, bởi vì nàng chắc chắn không phải loại người tốt sẽ được thần phật ban cho cơ hội trọng sinh gì đó.

Cảnh tượng bản thân chết thảm kia tuyệt đối không phải ảo giác. Nàng vẫn còn nhớ thanh thanh sở sở, nàng là bị đám gia hỏa mang huyết hải thâm cừu kia quật chết, từng kẻ từng kẻ một đều nhớ rất rõ ràng.

Như vậy thì...sao lại thế này?

Xem tới chỗ đóng dấu Thần Chú Ấn trói buộc nàng với Nguyệt Trầm Điện bên ngực trái lại phát hiện, con dấu Thần Chú Ấn đã tước đoạt đi tất cả tự do của nàng kia...cũng đã biến mất.

Điều này tương đương với việc nàng tự do, rốt cuộc tự do, thoát khỏi Nguyệt Trầm Điện cùng Khuyển Cung mà nàng thống lĩnh.

Cảm giác này thật đúng là ly kỳ!
Bất quá, chuyện trọng yếu trước nhất ước chừng không phải là tìm hiểu chân tướng, mà là tìm một kiện y phục cho bản thân.

Khẽ cử động tay chân, Bạch Khuê lại nín thở trầm xuống nước, nương theo từng tia nắng sớm mỏng manh, lặn xuống dưới đáy hồ lạnh thấu xương chọn lấy năm hòn đá cuội, sau đó lại một lần nữa hồi đến bên bờ.

Cả một đầu tóc dài sau khi bị nước thấm ướt thật không phải nặng bình thường. Bạch Khuê cau mày, đem đuôi tóc của mình ném lên bờ, kiên nhẫn chờ cho tất cả nước trên đá cuội khô ráo, cũng đem nước trên tay mình vẩy sạch, lúc này mới thi triển đạo thuật.

"Hy vọng ngươi có thể biến thành sói, hoặc một loại động vật linh hoạt lại cường tráng gì đó..." Bạch Khuê thì thào với một trong số các hòn đá, sau đó không ngần ngại đem lòng bàn tay của mình đâm rách, lấy máu tươi trên tay xoa lên bề mặt đá.

Hòn đá màu bụi âm u lớn bằng nửa lòng bàn tay kia ly kỳ hút đi máu của Bạch Khuê, bắt đầu hơi hơi lóe sáng, biến đổi màu sắc.

Nó chậm rãi biến từ màu bụi thành màu thạch sắc thâm u, bóng loáng như ngọc thạch. Bạch Khuê vừa nhìn thấy hòn đá biến hóa, liền đem nó gắt gao nắm tại trong tay, hôn nó, nói chuyện với nó, sưởi ấm cho nó.

Nửa giờ sau, hòn đá rốt cuộc nứt ra.

Bạch Khuê nín thở, chăm chú nhìn hòn đá. Trăm ngàn lần đừng là mấy loại động vật yếu ớt lại không tiện sai khiến như cá hay thỏ linh tinh gì đó. Cứ như vậy, nửa canh giờ lại trôi qua.

Hòn đá đột nhiên vỡ toang, mà bên trong... lại xuất hiện một con khỉ con màu rám nắng đang linh động nhảy nhót.

Bạch Khuê kinh ngạc hô lên một tiếng.

Con khỉ con này chỉ cao bằng một phần năm Bạch Khuê, thân thể yêu kiều nhỏ nhắn đến cực điểm. So với mấy đại kỳ thú như rồng, ưng gì đó mà trước kia Bạch Khuê từng trường kỳ bồi dưỡng, hiển nhiên về cả hình thể lẫn thực lực đều khá chênh lệch, nhưng Bạch Khuê đã rất vừa lòng.

"Bảo bối!" Bạch Khuê vô cùng thân thiết vuốt đầu khỉ con.

"Giúp ta lấy tới một bộ y phục! Tốt nhất mang thêm ít trái cây dại!"

Khỉ con nhìn Bạch Khuê, xí xa xí xổm sôi nổi kêu lên, không bao lâu liền nhảy lên chạc cây bên cạnh, chạy không thấy bóng dáng.

Bạch Khuê vui mừng nhìn thủ hạ lanh lợi mới sinh của nàng rời đi, sau đó cực kỳ nhận mệnh, lại cắt tay, lại hướng đến một hòn đá khác lau lên máu của mình.

Ừm! Lần này hãy đến một con bảo mã da lông sáng lạng đi, để có phương tiện vận chuyển...

~❀•❀•❀~

Cứ như vậy, vài canh giờ sau, Bạch Khuê đã lấy một loại thần thái có chút tự đắc di chuyển tại trong rừng rậm.

Trên thân khoác y phục mà "khỉ ác bá" trộm được từ một hộ săn bắn nhỏ trong rừng, dưới mông là một con nai nhu thuận, bên cạnh đi theo một con gấu đen to béo còn đang chảy nước miếng làm bảo tiêu, còn có một tiểu chim sẻ làm nhiệm vụ thăm dò đường đang ở trên không dẫn đường. Khỉ con thì ngồi ở trên vai Bạch Khuê, cùng nàng gặm quả dại.

Kỳ thật, Bạch Khuê rất lo lắng cho tiểu chim sẻ dẫn đường nọ, sợ nó vạn nhất không cẩn thận liền bị ác điểu nửa đường xông ra nuốt mất. Nhưng hiện tại, nàng cũng không có biện pháp.

Ai bảo...

Muốn một con sói lớn, đi ra con khỉ con; muốn một con bảo mã, đi ra con nai con; muốn một mãnh hổ uy vũ, đi ra gấu đen cồng kềnh; muốn một ác điểu làm chim dẫn đường, lại đi ra một tiểu chim sẻ tinh xảo...

Mặc dù trên ý nghĩa, các loại động vật xuất hiện chiếu theo mục đích của Bạch Khuê đều không sai biệt lắm, nhưng thực tế vẫn vô cùng thê thảm.

Bất quá, mỗi một loại đều là dùng đá cuội dưới đáy hồ biến ra, thậm chí chỉ tiêu phí có nửa canh giờ, thật sự không có gì hay để oán giận, đúng không?

Kế tiếp phải làm gì?

Bạch Khuê há miệng, cắn một ngụm lớn trái cây, lâm vào trầm tư.

Trước đây, mỗi ngày nàng đều phải vắt óc suy nghĩ phải làm sao để vỏn vẹn trong một khoảng thời gian ít đến đáng thương hoàn thành xong hết thảy nhiệm vụ Điện Chủ giao phó, lại còn phải nghĩ cách ứng phó với đám "chó săn" do nàng tự tay đưa tới dưới trướng thuần dưỡng. Mỗi một người đều có độc, gia thế phức tạp không thôi. Không có một kẻ dễ ứng phó, làm cho nàng đêm ngủ không yên giấc, ngày thì lo lắng đến sứt đầu mẻ trán.

Nhưng hôm nay, một khi đã siêu thoát khỏi cục diện làm cho tâm trạng người ta không chút nào yên ổn kia, tự dưng lại có chút...không biết nên làm cái gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net