Hồi thứ tám

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiểu ăn mày Bạch Khuê năm ấy mới tám tuổi, đã bị người trong điện chọn trúng, mang về Nguyệt Trầm Điện.

Do sở hữu thiên phú triệu hồi Ngọc Thạch Kỳ Thú, Bạch Khuê tại giữa đám ăn mày vẫn luôn là bá vương, sau khi nhập điện tự nhiên cũng không phải từ đứa nhỏ tạp vụ thăng chức lên, ngay cả đào tạo cơ bản cũng chưa được tiếp thu, liền trực tiếp bị đưa vào Tu La Đấu Trường.

Tu La Đấu Trường là nơi dùng để chọn lựa đả thủ đứng đầu Nguyệt Trầm Điện. Lúc nàng tới, đã có mấy chục đứa nhỏ chừng mười mấy tuổi khác ở đó.

Trưởng lão nói, bảy ngày sau, khi chỉ còn lại từ mười đứa nhỏ trở xuống, bọn họ sẽ được ra ngoài, sau đó cửa liền bị đóng lại.

Bạch Khuê còn nhớ rõ, khoảnh khắc đại môn nặng trịch kia đóng lại trong nháy mắt, đáng sợ tĩnh mịch cũng theo đó mà đến.

Tất cả mọi người hai mặt nhìn nhau. Ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.

Sau đó, nàng mới biết được. Đó là phương thức đào tuyển phi thường điển hình của Nguyệt Trầm Điện. Mỗi đứa nhỏ bên trong thạch thất đều có độ tuổi khác nhau, bối cảnh khác nhau.

Có đứa còn nhỏ hơn so với nàng, cũng có đứa đã đến mười mấy tuổi; có đứa chỉ vừa mới tiến vào Nguyệt Trầm Điện, cũng có đứa đã ở đây một đoạn thời gian, rất rõ ràng hoàn cảnh hiện tại; có đứa cùng đồng bạn kết nhóm tương trợ, có đứa tứ cố vô thân, ai cũng không biết...

Từ lúc bị đưa đến thạch thất, thì những túi thức ăn nước uống được phân tán các nơi kia, tự nhiên là mục tiêu mà mọi người bụng đói kêu vang điên cuồng cướp đoạt.

Về phần lẫn nhau tương tàn, Bạch Khuê không phải là người đầu tiên động thủ, nhưng lại là người mà mọi người không dám chọc nhất.

Vị trí ban đầu của Bạch Khuê rất bất lợi, không phải vị trí an toàn sát vách tường, ngay cả một cây cột đều không có, mà là vị trí trung gian hai mặt thụ địch. Tuy nhiên, không một ai dám tiếp cận nàng.

Đơn giản là vì, ngay trong nháy mắt cánh cửa vừa khép lại, bên cạnh Bạch Khuê liền xuất hiện ba con sói hoang đáng sợ, răng trắng nhọn hoắt, âm u tịch mịch, còn chảy nước bọt, nhe răng gầm gừ.

Bảy ngày, với số lượng thức ăn cùng nước uống thiếu thốn như vậy, sợ là cho dù ngay từ đầu chỉ có mười đứa nhỏ cũng không đủ.

Những đứa nhỏ bên trong sau khi lăn lộn qua hoàn cảnh tàn khốc, liền sớm hiểu được đạo lý hễ động thủ là không thể nương tình. Bọn họ đều không chần chờ nữa, lập tức đánh đến hôn thiên địa ám. Chỉ trong hai ngày, số người liền giảm mạnh.

Bạch Khuê có sói hoang bảo hộ, đã sớm đoạt được hai túi nước, vài túi thức ăn, di chuyển đến một góc đề phòng xung quanh.

Những đứa nhỏ đã kết thành nhóm là lớn mạnh nhất, xuống tay cũng cực kỳ tàn khốc, liên tiếp giải quyết từng cái từng cái một những đứa nhỏ thất lạc đơn lẻ.

Không có vũ khí, bọn họ nếu không phải đem người bóp chết, thì chính là nắm đầu đập xuống dưới sàn cùng trên tường. Thiếu một đối thủ, bọn họ liền nhiều thêm một phần cơ hội sinh tồn.

Nàng nhẩm tính một chút, nhóm lớn nhất có đến hơn mười đứa nhỏ, ước chừng khoảng mười sáu đứa.

Xem ra phải nhanh chóng chuẩn bị tâm lý, vì cuối cùng bọn họ vẫn sẽ tìm tới nàng. Hơn nữa, cũng còn cần lấy tiếp không ít vật tư để sinh tồn.

Vừa nghĩ như vậy, con mắt nữ hài liền nhanh như chớp sưu tầm giữa đám trẻ con. Nàng nhất định sẽ có thời điểm cần ngủ, để phòng ngừa vạn nhất, nên tìm một tiểu gia hỏa để thời điểm nàng ngủ có thể hỗ trợ đề phòng cho nàng.

Sau đó, Bạch Khuê lựa chọn một thiếu niên hơn mười tuổi, cũng chính là trợ thủ đắc lực trong tương lai của nàng - Dương Thư Ngạn.

Thiếu niên thoạt nhìn có học qua chút công phu quyền cước, mặc dù không có đồng bạn, lại có thể ở trong đàn trẻ con thất lạc đơn lẻ kia thành công chống cự được đến ngày thứ hai.

Bạch Khuê vốn là một kẻ thực dụng, vẫn đợi đến tận ngày thứ hai, nhận thức rõ thực lực của thiếu niên, mới duỗi tay ra với hắn. Lúc nàng đối thiếu niên vẫy tay, vẻ mặt của thiếu niên không biết có bao nhiêu kinh ngạc.

Bởi vì trong suốt năm ngày tại thạch thất, tiểu nữ tử Bạch Khuê luôn là một dạng tồn tại như ác quỷ!

Từ đầu chỉ có ba con sói hoang, giờ lại nhiều thêm hai con, sát khí hừng hực đem thiếu niên từ một đầu thạch thất khác đón đến đây.

Nhìn hai con sói hoang đột nhiên xuất hiện trong nháy mắt, những đứa nhỏ khác liền tâm lạnh đến cùng.

Giãn ra hai bên, ánh mắt nhìn thiếu niên càng thêm ghen ghét.

Thiếu niên dưới sói hoang hộ vệ, mờ mịt đi đến trước mặt Bạch Khuê.

Bạch Khuê vỗ vỗ vị trí bên cạnh, còn đưa cho hắn một túi nước cơ hồ còn đầy ắp.

"Kỳ thật ta cũng không đặc biệt cần ngươi..." Nữ hài thối tính tình chỉ vào bầy sói của mình, nói tiếp:

"Nhưng ta cảm thấy, cùng với những kẻ ta nhìn không vừa mắt sống sót, không bằng để ta tự mình chọn lựa."

Cứ như vậy, nguyên bản phải chết tại đám quần ẩu kia, Dương Thư Ngạn dưới sự che chở của Bạch Khuê vẫn còn sống, trở thành tâm phúc, thành trợ thủ đắc lực của nàng.

~❀•❀•❀~

Ngày thứ bảy, trừ bỏ Bạch Khuê cùng Dương Thư Ngạn, trong nhóm những đứa nhỏ lớn nhất chỉ còn lại mười ba người. Hai bên đang đứng giữa một loại cục diện giương cung bạt kiếm.

Bọn họ vừa muốn giảm bớt đồng bạn của mình, vừa gánh vác áp lực phải đánh bại đàn sói hoang, giết chết Bạch Khuê cùng Dương Thư Ngạn.

Cuối cùng, đã sớm tiêu hao hết thức ăn nước uống, bản thân cũng sắp không kiên trì được bao lâu nữa, Bạch Khuê cùng Dương Thư Ngạn châu đầu ghé tai một hồi, rốt cuộc chấm dứt cục diện giằng co này.

Nữ hài chỉ ngón trỏ, sói hoang trong tích tắc liền đoạt đi sinh mệnh của năm đứa nhỏ tay không tấc sắt.

Bên trong thạch thất rốt cuộc chỉ còn lại mười người.

Đang lúc Bạch Khuê cùng Dương Thư Ngạn đang thảo luận xem có nên tiếp tục giảm bớt số lượng "mười đứa nhỏ trong vòng" này hay không. Đại môn đột ngột mở ra.

Kỳ hạn bảy ngày, chọn lựa đả thủ đứng đầu Tu La Đấu Tràng, cuối cùng cũng kết thúc.

Cánh cửa kia vừa mở ra trong nháy mắt, liền quyết định mười người còn sống bên trong sẽ có được đãi ngộ bất phàm: nô bộc cùng biệt viện, thức ăn tốt nhất cùng giáo dục...

Thậm chí, bọn hắn còn có tư cách chọn lựa chủ nhân.

Mấy ngày sau, mười đứa nhỏ được phụng dưỡng đầy đủ đều nét mặt toả sáng, được dẫn đến trước mặt những ứng viên Điện Chủ kế nhiệm - hai nam một nữ. Ba thiếu niên thiếu nữ đều đang trong độ tuổi thanh xuân, phi thường xinh đẹp.

Còn nhớ khi đó Dương Thư Ngạn nhẹ giọng nói với nàng: "Ngươi chọn đi, nghe theo ngươi."

Bạch Khuê thập phần thận trọng tuyển lựa, đến mấy tháng sau mới lựa chọn được một vị thiếu niên thân mang hiệp khí - gọi là Úc Bách.

Nói tới đây lại cảm thấy thật hoang đường, lúc ấy, đối mặt với những tiểu chủ nhân này, mọi người đều lựa chọn cực kỳ cẩn thận. Nhưng cuối cùng, trong ba người này, không một ai có thể trở thành Điện Chủ.

Ngay cả Bạch Khuê - người tưởng chừng như đã chọn được ứng viên tốt nhất, cũng rơi vào kết cục vạn kiếp bất phục.

Nhưng không thể không nói, đoạn thời gian hết thảy vừa mới bắt đầu kia, quả thật phi thường tốt đẹp, miễn cưỡng cũng có thể xưng là "tuổi thơ vui vẻ".

Úc Bách rất tốt, tư thế oai hùng hiên ngang, thập phần nghĩa khí, cũng chưa bao giờ để cho thân là thuộc hạ đắc lực Bạch Khuê cùng Dương Thư Ngạn chịu ủy khuất, vĩnh viễn đều vì bọn họ tranh thủ đến thứ tốt nhất.

Úc Bách không lạm sát, không ngược nô, thực lực cao siêu, đạo thuật phi phàm, lại sở hữu một tay hảo đao.

Lớn tuổi hơn nàng rất nhiều, Úc Bách tựa như một vị huynh trưởng đáng tin cậy, ổn trọng lại nhạy bén, vĩnh viễn đều biết nên nói cái gì, nên làm cái gì mới là đúng nhất.

Hắn rất hoàn mỹ thuần khiết, không như những kẻ đã nhiễm lên máu bẩn tanh hôi khác trong Nguyệt Trầm Điện.

Thậm chí Bạch Khuê còn suy nghĩ, trừ hắn ra, chắc chắn không thể tìm được một chủ tử khác có tiềm lực tốt như thế?

Tuy rằng khi đó, không một ai có thể xác định được phương thức tuyển chọn Điện Chủ là gì. Có người nói là Điện Chủ tiền nhiệm tuyển, có người nói là các trưởng lão tuyển, lại có người nói là sẽ giống như tuyển chọn Cung Chủ Khuyển Cung, dựa vào tiên đoán mà ra, nhưng Bạch Khuê vẫn vô cùng tin tưởng...

Tin tưởng mặc kệ phương pháp tuyển chọn Điện Chủ là gì, Úc Bách của nàng nhất định sẽ thắng.

Trong vài năm đó, nàng cùng Úc Bách, Dương Thư Ngạn luôn không ngừng rèn luyện, nâng cao thực lực của mình, nỗ lực hấp thu hết thảy, xuất hết khả năng để lập công, cũng xuất hết khả năng để làm suy yếu đối thủ.

Có khi bọn họ cũng đi du ngoạn, lang thang phiêu bạt khắp nơi. Chính tại thời điểm kia, nàng đã cùng Úc Bách "không gì làm không được" học cách cưỡi ngựa.

Ba người thường xuyên giục ngựa chạy như điên trên phiến thảo nguyên dưới chân núi, mỗi ngày đều đổi sang một con ngựa khác nhau, so tài cao thấp, so ai cưỡi nhanh hơn, ai cưỡi tốt hơn.

Bạch Khuê vĩnh viễn đều nhớ rõ, dưới ánh dương rực rỡ, Úc Bách nắm theo một thanh trường đao cưỡi ngựa ở phía trước nàng, một nhát lại một nhát chém qua khóm cỏ dài.

Lá cỏ văng ra, bay đến trên thân nàng phía sau, khiến toàn thân giống như vừa tắm trong một cơn mưa cỏ. Vó ngựa nhấp nhô, tiếng cười như châu. Cảnh tượng ly kỳ như một giấc mộng, không bao giờ muốn bừng tỉnh.

Úc Bách vẫn luôn phi thường quan tâm đến Bạch Khuê cùng Dương Thư Ngạn.

Ngay cả ở thời điểm trong Điện tiên đoán ra nàng sẽ là Cung Chủ kế nhiệm tốt nhất của Khuyển Cung, Úc Bách đều che chở nàng. Cho dù khiến mọi người kinh sợ thế nào, cho dù các trưởng lão có thuyết phục hắn thế nào, nói rằng một khi để Bạch Khuê đóng lên dấu Thần Chú Ấn của Khuyển Cung, vị trí Điện Chủ liền dễ như trở bàn tay, Úc Bách vẫn kiên định không thay đổi.

"Một khi tiến vào cái Khuyển Cung quỷ quái kia, liền cả đời phải vì Nguyệt Trầm Điện mà sống. Chỗ đó là tù giam trọn đời, là nơi chỉ có đám tội nhân ham sống sợ chết mới muốn tiến vào. Bạch Khuê của ta vì sao phải đi vào đó?"

Bạch Khuê của ta...Úc Bách đã nói như vậy, trong nháy mắt liền vuốt lên trái tim đang kinh hồn táng đảm của nàng.

Nhưng không ngờ rằng, năm Bạch Khuê mười hai tuổi, Úc Bách có được một cơ hội có thể rời khỏi Nguyệt Trầm Điện.

Nàng cùng Dương Thư Ngạn đều cảm thấy bản thân đã rất hiểu rõ Úc Bách. Úc Bách trọng nghĩa khí như vậy, sẽ không có khả năng bỏ lại bọn họ một mình, đi theo đám người kia thoát khỏi cái tu la trường Nguyệt Trầm Điện này.

Thế nhưng...

Úc Bách đã đi rồi, chỉ điềm tĩnh ngoái đầu lại nhìn một cái, liền bước theo đám người tới đón hắn đi mất.

Không trở về nữa.

Bọn họ trở thành những con chó bị vứt bỏ, mà cho dù đã bị từ bỏ, còn chậm chạp chưa thể tin được hoàn cảnh của mình.

Không còn chủ tử che chở, Bạch Khuê cùng Dương Thư Ngạn cứ như vậy bị bắt tiến vào Khuyển Cung, bị đóng lên Thần Chú Ấn, bị bắt giết người cướp của, chỉ cần là mệnh lệnh của Điện chủ, tuyệt đối không được cãi lời, mỗi ngày đều mệt mỏi chinh phạt các nơi, ác danh tràn ngập khắp giang hồ.

Trong nội tâm bọn họ cũng dần dần rót đầy hận ý. Luôn suy nghĩ, nếu có một ngày gặp lại vị chủ tử nhẫn tâm kia, nhất định phải đem hắn thiên đao vạn quả.

Sau đó chính là thật nhiều thật nhiều năm, nàng cùng Dương Thư Ngạn trải qua những ngày tháng sống như con rối tại Khuyển Cung.

Bên người, thiếu niên thanh niên bị bắt về làm "lạp khuyển" ngày càng nhiều, địch nhân trong Điện lẫn trên giang hồ cũng càng nhiều. Dần dần, không chỉ trong Nguyệt Trầm Điện, ngay cả trên giang hồ đều có người nói: "Ngoại Nguyệt Điện, nội Khuyển Cung, Bạch Khuê một ngày còn, Nguyệt Trầm một ngày vinh."

Mỗi người đều nói - Bạch Khuê sống hay chết, đều chỉ có thể vì Nguyệt Trầm Điện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net