Hồi thứ tư

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bách Hồ a Bách Hồ, trong khoảng thời gian mười năm này, ngươi rốt cuộc đã đi lên con đường ngụy nương gì!

Bạch Khuê ôm trán.

Nhưng chuyện Bách Hồ lên làm Khuyển Chủ cũng khiến cho nàng chấn kinh không ít.

Năm đó nàng hai mươi tuổi chết đi, Bách Hồ ước chừng chỉ mới mười tuổi thôi a? Hơn nữa, Bách Hồ vẫn luôn là thân tự do, chưa từng bị Thần Chú Ấn của Khuyển Cung trói buộc, phải cúi đầu xưng thần, vì nguyên cớ gì lại tự nguyện đầu nhập vào Khuyển Cung, thậm chí trở thành Khuyển Chủ trọng trách quấn thân?

Vừa nghĩ đến, Bạch Khuê liền biết, ước chừng là do chính Bách Hồ muốn lưu lại.

Bách Hồ trời sinh đã mang thần lực, khoác túi da trẻ con lại nguy hiểm khó lường, là một gia hỏa có phương thức tự vấn cùng giá trị nhãn quan khác hẳn với thường nhân. Chỉ cần hắn muốn chạy, không một ai có thể ngăn cản.

Chuyện Bách Hồ muốn ở lại Nguyệt Trầm Điện Bạch Khuê vẫn còn có thể lý giải được. Nhưng việc Bách Hồ nguyện ý đội lên đầu chức vị đáng châm chọc kia, trở thành Cung Chủ Khuyển Cung, điều này thực khiến Bạch Khuê khó hiểu.

Gia hỏa này trong mấy năm nay chẳng lẽ không nhìn ra, trở thành Khuyển Chủ rất thê thảm sao?

Không chỉ bị Điện Chủ coi thành nô lệ, sai tới sai lui, không được siêu sinh, còn bị nam sủng cùng bộ hạ nịnh nọt làm phiền, mỗi ngày đều ngủ không đủ giấc, còn phải vượt núi băng sông đi giết người phóng hỏa.

Vậy mà còn không trốn?

Vậy mà vẫn lưu lại?

Hắn là ngốc tử sao!?

"....Mấy năm nay, võ lâm chính phái có dấu hiệu muốn tập kết diệt trừ Nguyệt Trầm Điện không?"

Ánh mắt nữ đầu bếp đột nhiên trở nên xa xăm:

"Không có cửa đâu, cả người lẫn vật đều thịnh vượng, lại phân bộ khắp nơi, dễ ăn sao!"

Bạch Khuê cũng đưa mắt nhìn về chân trời xa xa. Như vậy, trọng trách thay trời hành đạo to lớn kia, quả nhiên đến thời điểm vẫn là khiến nàng...mỏi mắt mong chờ đi.

"Vậy...trước mắt, bọn hắn đều đang đối phó ai? Võ lâm chính phái lại chủ trương khiến ai đi đối phó bọn hắn?"

"Này còn cần phải nói? Nhiều năm qua vẫn đều là Minh Dương Đường đạo sĩ ngăn cản Nguyệt Trầm Điện - đại biểu của nhân dân nha!"

Tiểu nhị suy nghĩ một chút, bổ sung:

"Nhưng vài năm nay, thanh thế của Hàn Sơn Thành cũng như mặt trời ban trưa, đã bắt đầu đối phó Nguyệt Trầm Điện."

Thời điểm nghe tới Minh Dương Đường, Bạch Khuê còn có thể thanh thản uống trà. Nhưng lúc nghe đến Hàn Sơn Thành, sắc mặt của nàng liền trắng xanh.

Minh Dương Đường là phái trung lập, thực lực kiên cường, bởi vì có quan hệ đối địch, mới cùng Nguyệt Trầm Điện đối đầu nhiều năm. Nhưng đám đạo sĩ này tương đối như mấy lão mụ tử, luận khả năng hành sự thực không dễ dàng chết giết được đám "chó săn" trong Nguyệt Trầm Điện, chỉ là thường xuyên chạm trán mới bị đồn thổi như vậy mà thôi, kỳ thật bọn họ chỉ là chút đạo sĩ ôn hòa.

Nhưng Hàn Sơn Thành lại không giống vậy.

Từ sau khi cùng Hàn Sơn Thành đối địch, Bạch Khuê đã vô số lần vào nửa đêm mơ thấy Thành Chủ của Hàn Sơn Thành, sau đó kêu thảm thiết bừng tỉnh.

Thành chủ Thích Chử Lưu của Hàn Sơn Thành, đoạn tuyệt thoát tục, cũng là người mà nàng sợ hãi nhất cuộc đời này.

Bạch Khuê lau mồ hôi, quyết định trước tiên từ Minh Dương Đường bình dị gần gũi hỏi tới.

"Chưởng môn của Minh Dương Đường, vẫn là Viên Mịch chưởng môn sao?"

"Đúng là hắn, vẫn đều là hắn, lão nhân gia này tính đến năm nay cũng gần 150 tuổi đi?" Tiểu nhị vui vẻ nói.

"Càng già càng dẻo dai, sắc mặt hồng nhuận, xem ra có thủ hộ giang hồ thêm một trăm năm nữa cũng không thành vấn đề!"

Bạch Khuê giật giật mi mắt:

"Vậy...thật đúng là làm cho người ta...vui mừng."

Lão bất tử này, nàng mới hai mươi tuổi đã hương tiêu ngọc vẫn qua một lần, lão yêu quái này lại vẫn sống phây phây đến tận 150 năm, thật khiến người ta chán ghét. Chiếu theo tình hình này, xem ra cũng không cần hỏi Minh Dương Đường còn hưng thịnh hay không. Chỉ cần lão bất tử kia một ngày còn, Minh Dương Đường liền không gì phá nổi.

Bạch Khuê đang muốn hỏi tiếp tình huống của Hàn Sơn Thành, tiểu nhị lại hưng trí bừng bừng hỏi ngược lại nàng:

"Tiên cô, ngài có biết Hà Thanh Thu công tử của Minh Dương Đường không?"

"Không biết, hắn là ai?"

Đại thẩm nhà bếp hưng phấn cướp lời:

"Cô nương nhất định phải biết một chút nha! Cô nương không biết đó thôi. Vài năm nay, người nào trong giang hồ nói không biết Hà Thanh Thu công tử, đều bị coi là ngốc tử!"

Ngốc tử?

Bạch Khuê kiềm hãm hô hấp, nghiêm trọng như vậy?

Nàng dại ra ánh mắt, cười cười. Hai kẻ đầu rỗng nhét đầy bùn nhão này, không biết cô nương ta ở trước mặt các ngươi đây là ma đầu Bạch Khuê của Nguyệt Trầm Điện, mới là ngốc tử đi. Hơn nữa, tên Hà Thanh Thu này không phải chỉ là một mao đầu tiểu tử sao? Thời điểm nàng nhậm chức Khuyển Chủ, tiểu mao đầu này có khi còn đang nhỏ nước mũi chạy lăng tăng ngoài đồng đâu?

Nhưng Bạch Khuê vẫn làm ra bộ dạng hứng thú hỏi:

"Vậy vị công tử này là...?"

"Hà Thanh Thu công tử, năm nay hai bảy, chưa thành thân, cũng không có người yêu, nhanh nhẹn thanh tao, tính tình có lễ, trong trẻo lạnh lùng." Đại thẩm kích động nắm khăn tay.

"Mấy năm trước, do hắn còn trẻ, người ngoài đều biết hắn đang dốc lòng tập võ, không dám hành động thiếu suy nghĩ. Nhưng sau khi qua hai mươi, Hà Thanh Thu công tử liền trở thành đối tượng mà các cô nương chưa lấy chồng trên giang hồ điên cuồng cướp giật nha!"

Đại thẩm nói đến câu cuối, cơ hồ như muốn hét lên, nhưng vẫn như cũ chưa nói ra trọng điểm.

Hà Thanh Thu rốt cuộc là ai?

Tiểu tử giặt quần áo của Minh Dương Đường sao?

Lúc này, tiểu nhị cũng mở miệng, Bạch Khuê tưởng hắn sẽ có lòng tốt giải thích một hai về thực lực của Hà Thanh Thu. Ai ngờ tiểu nhị cũng cùng một giuộc với đại thẩm, say mê ca ngợi lên.

"Ta từng có diễm phúc chính mắt nhìn thấy qua một lần phong thái của Hà công tử, quả nhiên ngọc thụ lâm phong, nhanh nhẹn bất phàm! Kế theo Doãn Dực Hàn của Xuyên Vân Các, lại một tân binh kinh tài tuyệt diễm rực rỡ bay lên! Là chuẩn mực mà mọi thiếu niên hướng tới!"

Đối mặt với hai phần tử si hán này, Bạch Khuê trợn tròn mắt.

Nàng biết Doãn Dực Hàn, nhưng Xuyên Vân Các cùng Nguyệt Trầm Điện xưa nay không hay lui tới. Nàng thật sự tương đối để ý Hà Thanh Thu rốt cuộc mạnh hay không mạnh nha!

Vì thế, nàng liền không biết làm sao mở miệng:

"Cho nên...Hà công tử đảm nhiệm chức vị gì? Tu vi ra sao?"

Nghe được Bạch Khuê đưa ra câu hỏi có tính thực tế cũng có tính kiến thiết như vậy, tiểu nhị cùng đại thẩm đầu tiên là ngẩn người, sau đó mới bắt đầu cảm thấy ngượng ngùng vì chỉ có mình một bên đơn phương nồng nhiệt, người ta lại căn bản không để ý.

Đại thẩm vội vàng thu hồi tâm tư thiếu nữ của mình, nghiêm túc giảng giải:

"Hà công tử là trợ thủ đắc lực của Viên Mịch chân nhân, dẫn đầu đội ngũ thanh trừ Nguyệt Trầm Điện! Tu vi...đương nhiên là thập phần cao!"

A, hồi hộp căng thẳng lâu như vậy, Bạch Khuê rốt cuộc cũng rõ ràng.

Hà Thanh Thu có vẻ là người kế vị chức chưởng môn của lão bất tử ở Minh Dương Đường kia, đại địch thủ đời hai, hơn nữa còn là một kẻ địch thập phần được hoan nghênh. Địch nhân này sở hữu hảo túi da, hai bảy tuổi, hiệp nghĩa nho nhã không chê vào đâu được, nhưng hình như vì quá mức yêu nước thương dân, vì đả kích ma giáo mà hy sinh kính dâng cả thanh xuân, đến nay vẫn chưa cưới thê.

Nếu tại thời điểm nàng còn là Khuyển Chủ, loại hình mỹ nam này một khi bị bắt giữ, đều là bị đưa vào tẩm cung của nàng...Nhưng người như thế thập phần khó điều giáo, nếu không phải là loại hình nàng cực kỳ thích, bình thường đều chuyển giao cho Triết Tương lão đại xử lý hoặc buông tay.

Về đề tài Hà công tử gì đó, đến đây là đủ rồi.

Vì thế, Bạch Khuê hỏi:

"Như vậy, hộ pháp của Khuyển Cung, gọi là Dương Thư Ngạn gì đó giờ ra sao? Ta từng ở trên tay hắn ngã qua một lần!"

Nói đến chuyện này, đại thẩm liền kích động:

"Nghe tiên cô hỏi như vậy, có vẻ là người cùng thời với chúng ta năm đó nha! Chứ đám thiếu niên nhỏ tuổi này sao sẽ biết đến Dương Thư Ngạn hộ pháp!"

"Ta đúng thật là không biết..." Thiếu niên tiểu nhị có chút ngượng ngùng nói.

"Năm đó sau khi Bạch Khuê chết, vị trí Khuyển Chủ chính là do Dương Thư Ngạn hộ pháp tiếp nhận, mãi cho đến khi Bách Hồ lên kế nhiệm mới đổi tay!"

Đại thẩm thao thao bất tuyệt một hồi. Lúc này, Bạch Khuê mới phát hiện, cho dù bản thân đã chết mười năm, vẫn như cũ rất có ác danh trên giang hồ, mà Dương Thư Ngạn - trợ thủ đắc lực của nàng - quả nhiên tiếp chức vị Cung Chủ.

Có chút mờ mịt, cũng có chút hoảng hốt.

Đứa nhỏ Bách Hồ kia lúc ấy còn nhỏ cũng đã vô cùng quỷ quyệt, không thể dùng lẽ thường để đoán trước, khoác túi da rực rỡ, thủ đoạn lại thập phần tàn khốc. Không biết sau khi Bách Hồ tiếp nhận chức vụ, sẽ đem Khuyển Cung của nàng làm thành cái dạng gì?

Bạch Khuê nhíu mày hỏi:

"Dương Thư Ngạn còn ở tại Nguyệt Trầm Điện sao? Hay là đã ly khai?"

Vấn đề này khiến đại thẩm khoát tay, ngượng ngùng nói:

"Chuyện này ta không có nghe nói, sau khi Bách Hồ lên kế nhiệm, Dương Thư Ngạn liền hoàn toàn không có tin tức."

Hoàn toàn không có tin tức?

Dương Thư Ngạn luôn một đường cùng nàng đồng hành, cũng là cái tên đầu tiên trong danh sách phóng thích. Không biết sau khi hoàn thành chuyện nàng nhờ vả, hắn là rời khỏi Nguyệt Trầm Điện dạo chơi tứ hải, hay là đã bị Bách Hồ giết?

Bạch Khuê nhíu mày, tâm có chút lạnh. Kỳ thật, Dương Thư Ngạn là một trong số ít người mà sau khi nàng sống lại, vẫn muốn nhận thức lẫn nhau, cũng là một trong số những cái tên hiếm hoi mà nàng luôn vướng bận trong lòng, không bỏ xuống được.

Vốn còn đang suy nghĩ, hay là đi tìm hắn, kéo hắn cùng nhau du sơn ngoạn thủy, như thế liền không mất công bồi dưỡng lại một bạn đồng hành mới, chỉ cần một mình Dương Thư Ngạn là đủ.

Nhưng đến nay xem ra, tiểu lâu la kỳ thú còn chưa hoàn thiện, muốn ở trong khoảng thời gian ngắn lẻn vào Nguyệt Trầm Điện tìm Dương Thư Ngạn, tuyệt đối là một phi vụ lớn khiến người ta đau đầu.

Hơn nữa, suốt mười năm qua, nàng một chút cũng không xác định được tâm tư của Dương Thư Ngạn.

Người thanh niên kia có còn giống như trước, vì bị ân tình sở buộc mà nguyện ý phục tùng nàng hay không?

Vô tâm tình lắc lắc nước trà đã hơi nguội lạnh trong chén, ánh mắt Bạch Khuê trống rỗng một hồi lâu. Mặc cho đại thẩm cùng tiểu nhị ở một bên kẻ tung người hứng kể về những sự tích tâm ngoan thủ lạt của Nguyệt Trầm Điện có thể khiến người nghe rơi nước mắt, nàng cũng chưa nghe vào một chữ.

Bất quá, mấy chuyện kia ước chừng có nghe cũng không được ích lợi gì.

Sau đó, Bạch Khuê rốt cuộc đi vào vấn đề khiến nàng sợ hãi nhất.

Về người đó, tình nhân, cũng là ái tướng của nàng - Mẫn Thượng Hiên.

Bạch Khuê nhấm một hớp trà, hơi ngần ngại một chút, mới nhàn nhạt hỏi:

"Đại thẩm, ngươi có biết về tin tức của Mẫn Thượng Hiên - một hộ pháp khác của Bạch Khuê không?"

"Hắn a! Còn sống, hơn nữa rất nổi danh."

Tiểu nhị cũng tiếp lời:

"Thoạt nhìn tiên phong đạo cốt, lại khó chơi đến đòi mạng, bảy năm trước còn diệt môn Kỷ Nguyên Phái!"

Xem ra, hắn rốt cuộc đã hoàn thành việc báo thù. Ánh nhìn của Bạch Khuê rơi vào hư không, trong đầu lại suy nghĩ miên man.

Mẫn Thượng Hiên - khách quen bên gối của nàng, "ái khuyển" cường hãn nhất, là kẻ khiến cho nàng chìm đắm, đồng thời cũng là kẻ bụng dạ khó lường nhất.

Gia hỏa này, từ lâu đã ở trong danh sách phóng sinh mà Bạch Khuê đã giao ước cùng Điện Chủ. Một kẻ làm cho người ta đoán không ra như Mẫn Thượng Hiên, nếu không có nàng áp chế, vẫn là nên để hắn rời xa Nguyệt Trầm Điện càng xa càng tốt.

Bằng không, gia hỏa này sớm hay muộn cũng muốn đem cái Nguyệt Trầm Điện từng vây khốn hắn kia, hủy diệt sạch sẽ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net