Latifah, amore mio • 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ phía xa xa đôi mắt ta đã thấy, mũi cũng nghe được mùi thuốc lá hôi hám kia đang bốc lên. Ồ, ở một nơi đấu trường quốc tế mà vẫn có những thành phần rác rưởi đang đứng canh cổng ư? Bảo vệ? Chúng không xứng với danh xưng xưa cũ đó. Ta lại gần chúng rồi mũi lại càng nghe mùi mỗi lúc một nặng, phải rồi, ô nhiễm môi trường từ trái đất sơ khai đến tận giờ đều do những thứ tạp chủng không ý thức như thế mà thành. Trên tay của chúng, hai thứ rác rưởi kia đang dùng thao tác phun khói tục tĩu, một tay kia đang cầm gói Marlboro vui đùa mà cười nói, tác phong của một người bảo vệ không còn ở đó, chỉ còn lại thứ hôi hám bốc mùi.

Ta cực kì căm ghét những con người vô dụng, ngu xuẩn lại không ý thức này, cực kì ghét!

Ta từng bước tới gần, rút cây súng bạc bên hông ra nhắm tới đùi của chúng mà nã. Tiếng hét thảm thiết vang lên bên tai ta, nhưng không một ai dám lại giúp đỡ chúng, nếu không người yên vị dưới họng súng tươi đẹp này sẽ là họ.

Bao thuốc lá Marlboro theo động tác của chúng mà rơi ra ngoài, dưới chân ta. Ta dùng sức mà đạp lên bao thuốc ấy. Hạ lệnh hiệp sĩ bên cạnh ta áp giải chúng đến lao ngục.

Chém.

Không một chút khoan hồng. Rồi bức tường cao Warriors sẽ có thêm những đầu lâu để lũ quạ rỉa xẻ.

Ta là như thế, Moustached là như thế, quyền uy mà nghiêm cẩn. Không một ai được phép nghi ngờ quyết định của ta.

Nơi đấu trường nhanh chóng thay người không dám chậm trễ một phút giây nào để ta chướng mắt, ngay từ đầu luôn tuân thủ quy tắc như thế không tốt sao?

Ta xoay gót bước lên đài cao của đấu trường, nơi mà chỉ hoàng thất được ngồi. Bọn thường dân trên kháng đài không ngừng gào thét tên ta, quý tộc cũng ở đấy cái mũi nước hoa nồng nặc kinh tởm ấy lại vấn vương nơi cánh mũi ta, khiến sắc mặt ta tệ đi.

Hiệp sĩ cạnh ta hiểu ý cung kính dâng lên chiếc khăn mùi soa có mùi bạc hà, thật giỏi giang, nhưng sẽ chẳng cạnh ta lâu nữa, thế chỗ cho nhân tài thể hiện tài năng của mình, hắn sẽ lui về sâu trong cung điện mà đào tạo lớp nhân tài này.

Ta một tay chống cằm vắt chéo chân cao quý mà ngồi, tay còn lại tao nhã đưa khăn mùi soa lên che lại mũi. Ta thật hận không thể cắt luôn nguồn tài nguyên mà bọn thương nhân hạ đẳng cung cấp nước hoa cho giới quý tộc, cái mùi kinh tởm như thế ta đã phải ngửi cả thập kỉ rồi.

Tiếng ho khan đau đớn của cha ta vang lên từ chiếc ghế bằng gỗ hiếm bên cạnh thu hút sự chú của ta, ồ trên tay ông ấy đang cầm di ảnh của ‘Carolyn’ ư ? Một tấc cũng không rời. Ta liếc nhìn khinh thường cười lạnh.

Lần nữa quay đầu lại đúng vị trí, tiếng nói the thé của kẻ mở lời được vang lên khi tới giờ hoa mười giờ nở, khi hoàng thất đã xuất hiện đầy đủ. Hai người anh phế vật của ta dù cho có là hoàng tử đi nữa thì cũng chỉ được ngồi chung hàng ghế với bọn dân thường mà thôi. Không có tư cách gì sánh ngang với ta.

“James kính chào các vị quý tộc nơi xa kia cùng thái tử điện hạ và hoàng đế kính yêu. Trận đấu nơi đấu trường chính thức bắt đầu!

Ground 1! Eric cùng Edward. ”

Vòng đấu thứ nhất này thật nhàm chán, chẳng có kẻ nào thật sự nổi bật. Trận đấu loại trước kia cách đây một tháng đã triệt hạ gần như toàn bộ vài triệu các cái xác rỗng tự xưng là hiệp sĩ kia, chỉ còn lại gần một trăm người.

Ground 2! Albert cùng Jonh.

Albert thắng.

Ground 3! Paul cùng Dal.

Paul thắng.

Ground 4! Matt cùng Scarlet.

Matt thắng.

Liên tục tên của kẻ chiến thắng được nêu lên bên tai ta, ta còn chẳng thèm liếc nhìn chúng một cái. Là kẻ thắng! Cũng là kẻ thất bại. Chiến thuật mà ta tạo ra chúng đều áp dụng triệt để. Như robot được lặp trình sẵn cứng nhắc mà lỗi thời. Không một chút sáng tạo.

Ground 40! Latifah cùng Roy.

Ta liếc mắt lên một chút mà nhìn trận đấu kề cuối kia, dù sao cũng còn mười trận từ hai kẻ này thì cũng tới chung cuộc, đến thời khắc mà hiệp sĩ ưu tú nhất phải phục tùng dưới chân ta.

Con người kia thân người mảnh khảnh như cành tre tưởng chừng chỉ cần một ngọn gió cũng dễ dàng bẻ gãy được thân thể gầy yếu đó, chiếc áo giáp sắt bó chặt vòng eo ấy càng khiến nó trở yếu mòn. Mái tóc dài vàng nhạt xơ xác được tùy ý vô pháp tắc mà thả sau lưng, đôi mắt xám như chứa cả bầu trời cùng ngôi sao lộ ra trong lớp mặt nạ giáp sắt dày đâm vào lòng ta, hung hăng chấn động nội tâm luôn luôn hoàn mỹ yên bình.

Cái gì kia? Con người giới tính nữ sao có thể xuất hiện nơi đấu trường chỉ dành cho nam nhân thô kệch này?

——

Moustached: Đôi mắt xám của nàng chứa cả thiên hà cùng vì sao, nó khiến trái tim ta như sống lại, Latifah người ta yêu, nàng biết không? Ta luôn muốn tách rời đi những vì sao ấy cất giữ cho riêng mình, để nàng chỉ có thể vì ta mà tỏa sáng, vì ta mà điên cuồng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net