Latifah, amore mio • 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ta dùng tay đẩy cánh cửa rộng lớn kia, bước vào phòng, nơi đây thì dù là cụm từ ‘xa hoa, lộng lẫy’ cũng không thể miêu tả trọn vẹn căn phòng này, nó như là một vương quốc nhỏ hiện đại mà đầy đủ tiện nghi.

Ta bước đến bên chiếc giường được chạm khắc bằng đá ruby kia, mệt mỏi nằm xuống. Cả người ta thả lỏng, ánh sáng chập chờn. Nếu bây giờ có kẻ nào không sợ chết dám xông vào phòng ta thì sẽ bị dọa đến hồn bây phách lạc, làn da ta trắng bệch dưới ánh sáng yếu ớt được chiếu rọi của ánh trăng trông như thể một vị công tước ma cà rồng đang nghỉ ngơi vậy.

Đầu ta đau đớn như búa bổ, ta sẽ chết, nhất định sẽ chết nếu cứ nghĩ về Latifah như vậy. Lý trí ta bây giờ như một bãi bùn nhão, hỗn loạn mà mất trí.

Cốc cốc—

Có người gõ cửa ư? Kẻ nào dám tìm ta giờ này. Ta tức giận bước ra mở cửa cho hắn. Nếu không phải chuyện quan trọng thì ta sẽ để kẻ đó yên vị dưới một mảng hoa hồng đen nơi bức tường cao Warriors.

Ồ, là một người anh phế vật của ta.

“Ngươi có chuyện gì? ”, ta phiền chán mà hỏi anh ta. Ngay giây đầu khi mở cửa ra thấy anh ta thì ta đã muốn hung hăng đập sầm cửa lại, khiến cho cái mặt của anh ta nát tan.

“Moustached, vua cha đã lệnh cho em khi bình minh lên thì đi đến thành phố Heaven để họp mặt xã giao giữa vương quốc ta và Acaiya”

Cái thành phố Heaven sau bức tường cao của Warriors sao? Lạc hậu và lâu đời. Nền văn hóa nó vẫn còn tồn tại từ lúc trái đất cổ xưa đến tận bây giờ.

Ta không nói gì nữa xoay người mà đóng cửa, không một chút nể mặt, sự kiên nhẫn ta đối với kẻ đó đã tới giới hạn.

Ta bước về chiếc giường, chỉ muốn chìm vào giấc ngủ vĩnh hằng quên đi cái tên Latifah trong lòng kia, quên đi sự rối ren khi chọn giữa nàng và quyền uy, quên đi cảm xúc hỗn loạn mà thất vọng hư không khi nàng không bên cạnh.

Tiếng của kẻ hầu gái đang bận rộn chuẩn bị trang phục cho ta đã đánh thức ta khỏi giấc ngủ say. Tay ta xoa nhẹ vào thái dương. Bình minh đã lên, đã đến lúc ta trở về cuộc sống hoàn mỹ của mình.

Ta bước ra ngoài vệ sinh bản thân rồi mang vào giáp sắt cùng áo choàng đã được chuẩn bị trước đó, chiếc boot cổ cao cũng được ta trang bị. Không quên mang theo súng bạc bên người.

Hiệp sĩ đã đứng bên ngoài từ sớm cuối đầu cung kính mà hành lễ, mở sẵn cửa để ta bước vào.

Xe dừng lại trước tòa nhà chọc trời cổ kính như nhà thờ ở thành phố Acaiya này, nơi đó đại sứ quán của nước họ cùng cha ta đã ở đó chờ sẵn.

Ta gật đầu tỏ ý chào, tự mình kéo ghế ra rồi ngồi xuống, ở đây bảo mật hoàn toàn, không một tên hạ đẳng nào được phép vào đây.

Cuộc xã giao đầy mùi cáo già cùng giả tạo này được bắt đầu bằng lời chào hỏi của tên sứ quán, “Ôi, thái tử điện hạ kính yêu, thật may mắn khi nhìn thấy ngài, trông ngài vẫn thật tuấn mỹ như năm nào”.

Ta theo phép lịch sự mà đáp lời, một chút cũng chưa bỏ qua phép tắc quý tộc nghiêm ngặt mà cao quý đó.

Sau đó ta cùng kẻ đó bàn chuyện chính trị của đất nước, cha ta ngồi một bên cũng không quan tâm, im lặng như một pho tượng, trên tay vẫn cầm di ảnh của ‘Carolyn’ theo muôn nơi, ông ta chỉ cần ở nơi làm bù nhìn, mọi việc chính đều tới tay ta. Ta biết tên sứ quán đó cũng tràn khinh thường với ông, vì rằng lục địa xanh xinh đẹp này tôn sùng chủ nghĩa vĩnh hằng, không ai được phép thay lòng, không ai. Nếu không kẻ đó sẽ phải sống trong sự dè bỉu chán ghét cả cuộc đời, ngay cả cái chết cũng không thể giải thoát cho hắn.

Thanh âm nịnh nọt của tên sứ quan tràn vào tai ta, cắt đứt mạch suy nghĩ đang dở dang. Khiến ta có chút bực mình.

“Moustached thái tử điện hạ, ngài đã có người mình yêu hay chưa? Nếu không thì vương quốc Acaiya vẫn còn một cô công chúa xinh đẹp mà dịu dàng, cô ấy với ngài sẽ trông cực kì đẹp đôi”.

Người ta yêu ư? Lòng ta xôn xao chợt nghĩ tới bóng lưng của Latifah. Nàng và ta liệu trông có hợp đôi không?

Ta lại như thế nữa rồi, mất khống chế mà nhớ nhung. “Có lẽ chỉ một chút thích nàng... ” Ta lầm bầm trong miệng rồi xoay người ra khỏi căn phòng họp mặt này, trái tim không khống chế được đập rộn lên, cả cơ thể ta như được vứt vào một lò dung nham. Ta sao thế này? Sốt ư?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net