Latifah, amore mio • 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“A!! Cái gì vậy nè, hết xuyên đến đây rồi bị đánh ngất làm hiệp sĩ gì gì cơ chứ, ta thật quá xui rủi rồi. Dù sao thì ta vẫn nên chấp nhận, nếu không sẽ chết đói mất. ”

Đôi chân ta cứng nhắc dừng lại trước cửa khi nghe nàng lầm bầm gào lên, phải chăng ta đã ra tay quá trớn với nàng không? Ta nghĩ nàng có chút không ổn rồi.

Đôi mắt xám tro của nàng hướng về ta, trong đó vẫn còn sự mờ mịt mang theo chút hoảng loạn, nàng thấy ta rồi chợt tỉnh táo lại dừng hành động vò đầu bứt tóc bất nhã lúc nãy.

“Ngài.. Ngài về sớm thật đấy điện hạ”. Nàng nở nụ cười gượng che lấp hành động không bình thường vừa rồi.

“Em là ai? Đến từ đâu? ” Ta lạnh lùng mà nhìn nàng, trong lòng bối rối xen lẫn hoài nghi, ta không nghĩ rằng thông tin cá nhân của nàng lại đơn giản như thế, có thể rằng đó chỉ là vỏ bọc để che mắt ta, nhưng mục đích của nàng là gì? Tính mạng của ta ư?

Nghĩ tới đây ta không khỏi tức giận, sâu bên trong là thất vọng mất mát không thể che giấu.

“Hả? ”. Một lúc sau nàng mới hồi phục tinh thần mà cuối đầu trả lời ta.

“...Tên ta là Latifah, chỉ Latifah mà thôi. Ta là cô nhi, đến từ trại trẻ mồ côi. ” Vẻ mặt nàng chính trực đến nỗi nếu người khác nghi ngờ nàng thì đã phạm phải sai lầm lớn.

“Thật không, Latifah? ”Ta tuy rằng vẫn không quá tin tưởng nàng, thế nhưng trái tim ta không chống đỡ được mà nguyện ý tin nàng, dù rằng ta biết nàng có thể chỉ là ngựa quen đường cũ, lừa dối chất chồng, ta có chút bất đắc dĩ hỏi ngược lại.

“Vâng,... Nhưng điện hạ... Chuyện ta làm hiệp sĩ của ngài ta đã suy nghĩ kĩ, ta có thể bất chấp nguy hiểm ở bên ngài, ta rất ngoan ngoãn chăm chỉ và chịu khó học kiếm thuật từ đây để bào vệ ngài. Latifah xin thề, sẽ thật trung thành với ngài. ” Nàng ngước mắt mang theo chính trực mà nói với ta, tay làm động tác đưa ba ngón lên trời, biểu hiện với ta. Tất cả trông nàng ngu ngốc mà đáng yêu.

Ta sửng sốt rồi lại phì cười, nghiêng đầu che miệng để nàng không thấy được bộ dáng thái tử điện hạ của nàng phá vỡ hình tượng như thế. Nàng vẫn không ý thức được mà nghiêng đầu theo ta, mái tóc vàng nhạt theo đó mà rơi xuống bên đùi.

Trong lòng hết chua xót rồi lại mềm mại thoáng qua nhanh như cơn gió, nhịn không được sờ lên cái đầu nghiêng nghiêng ấy, xoa nhẹ. Ta dịu dàng mang theo uy hiếp nói với nàng, “Latifah, nếu đã hiệp sĩ của ta, em phải nói ra toàn bộ thông tin từ em cho ta, hiểu không? ”

Mặt nàng nghệch ra, ngốc ngốc nói với ta, “Chẳng phải đã nói toàn bộ thông tin cho ngài rồi sao, ta cũng chẳng còn gì để khai nữa. ”

Ta nhíu lại mày đẹp, đôi mắt xanh thẫm lại, tối đen mù mịt mà quay cuồng, khiến nó đã vốn trông lạnh lẽo nay càng thêm sắc bén, vẻ mặt hoàn toàn nghiêm túc, “Em vẫn còn chức nghiệp cùng người bạn hạ đẳng khác giới gì kia của em. ”

“Vâng, vậy chức nghiệp của ta chỉ là người trồng hoa bé nhỏ, nó cũng không được coi là nghề nghiệp chính thức, và ngài biết người bạn của ta sao? ”, nàng ngại ngùng cười cười rồi lại ngạc nhiên khi ta nhắc tới kẻ hạ đẳng kia, cả khi ta không gọi tên hắn. Điều này làm bắt đầu ta tức giận bất mãn với nàng, không tự giác so sánh thân phận của ta với kẻ kia, quyền lực của ta đối với hắn là không thể mơ tới, hắn chỉ là con kiến đối với ta. Về vẻ ngoài càng không thể so, ta không ngần ngại mà khinh thường hắn, từ trên xuống dưới chẳng chỗ nào có thể ngang hàng cùng ta. Và đây là lần đầu tiên ta từ bỏ sự cao quý được nuôi dậy từ bé được in hằng trong xương cốt mà mắng một kẻ hạ đẳng, dù chỉ là trong tâm thức.

Sự lặng yên trầm mặt của ta quá lâu khiến nàng bất an, chần chờ mà dùng tay kéo tay áo ta mà hỏi, có lẽ nàng không biết rằng đây là hành động vô lễ với hoàng tộc, nó đủ để ta giết một kẻ bất kì hàng nghìn lần, “Điện hạ,.. Ngài biết sao? ”

Ta trầm mặc không nói mà nhìn nàng, ngay lúc đó tiếng phá vỡ sự yên tĩnh kì dị này là kẻ quản gia vừa nãy, ta cũng dời tầm mắt quay cuồng cháy bỏng vừa rồi, có lẽ đã làm nàng hoảng sợ.

“Điện hạ, đồ ăn dinh dưỡng mà ngài yêu cầu đã được hoàn thành. ”


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net