Chương 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 27
Sáng sớm hôm sau Lâm An đã dậy, đêm qua cô ngủ không sâu giấc tý nào. Cảm giác đã ngủ rất lâu rồi mà khi tỉnh lại mới 1, 2 giờ sáng. Cô gắng để ngủ lại thì 6 giờ sáng hôm sau đã tỉnh mà còn không còn khả năng ngủ lại nữa. Vệ sinh cá nhân xong cô xuống bếp. Chẳng có tý thực phẩm nào để chế biến cả, thế là cô lại xuống chợ bên dưới mua ít đồ ăn. Khi cô lên nhà lần nữa thì hắn cũng đã giận. Thần sắc chắc cũng vừa dậy thôi. Hắn nhìn xuống vài món đồ cô cầm trên tay, ánh mắt có đôi phần dịu dàng hơn. Cô sắn tay áo vào bếp. Hắn cười cười dựa người vào tường ngắm cô. Cô đuổi hắn đi vệ sinh cá nhân mà không được nên đành kệ hắn luôn. Hai người giải quyết xong bữa sáng thì mỗi người một đường để đi làm. Không khí như chưa hề có chuyện từ tối hôm qua.

- Chị An An, chị mau đến công ty luôn đi. Có chuyện gấp rồi.

- Được rồi, 10 phút nữa chị có mặt.

Lâm An cho tăng tốc độ xe, bận rộn kéo cô ra khỏi vũng bùn suy nghĩ.

- Chị An An, cuối cùng chị cũng đã đến. Tổng giám đốc cho gọi chị đấy. Thái độ của sếp không tốt tý nào.

- Tổng giám đốc bên Mỹ á?

- Vâng. Sếp sang hẳn bên này ạ.

- Căng đây.

Cô vừa đến công ty mà, nhộn nhạo cái gì chứ. Cô dạo bước nhanh đến phòng giám đốc. Bình thường thì sếp đâu có xuống một công ty con nhỏ như này. Lại còn không thèm gọi điện báo trước cho cô mới sợ chứ.

Lâm An gõ lên cánh cửa, ngay lập tức có tiếng từ trong vọng ra. Lâm An hít sâu một cái rồi mở cửa ra.

- Cô Lâm, cuối cùng cô cũng đến rồi.

Sếp ơi, sếp nói cái giọng gì vậy. Chúng ta bên ngoài vẫn là chị em thân thiết đấy chứ. Nhưng hình như trong này không phải là có mình sếp, à còn có Liêm tổng nữa. Á, sao Liêm tổng lại ở đây.

- Cô Lâm, Liêm tổng vốn là đối tác làm lâu năm của chúng ta. Lần này, anh ấy sang bên này để tham quan cũng như khảo sát tại công ty. Cô là người sẽ hướng dẫn cũng như đánh giá cùng. Cô hiểu rõ chưa.

- Thưa sếp, tôi hiểu.

- Tôi chỉ sang khảo sát như thường lệ thôi, đâu cần phải làm ảnh hưởng đến quý công ty như vậy.

- Liêm tổng đừng ngại. Đây là trách nhiệm của công ty. Cô Lâm, cô về làm việc đi.

Lâm An lủi thủi ra ngoài. Chắc chắn lát nữa sếp sẽ lại kêu cô lên tiếp cho coi. Hơi 1 tiếng sau, Lâm An lại bị gọi lên.

- Tiểu Lâm, em là người duy nhất trong công ty con này là đại diện của công ty mẹ bên Mỹ.

- Em biết phải làm gì mà.

- Liêm tổng này không phải là người đơn giản. Có thể hô mưa gọi gió trong giới này thì đủ để biết hắn kinh khủng như thế nào. Lần này hắn sang đây còn có mục đích gì còn chưa biết đã vậy còn mập mờ nhắc đến em khiến chị càng thêm lo.

- Đường tổng, em sẽ cố gắng ạ.

- Em trong cái giới này cũng đã lâu như vậy rồi nên chị cũng bớt lo. Chỉ mong hắn không lập ra vài âm mưu đã hại chúng ta.

Ra khỏi phòng tổng giám đốc, Lâm An chỉ có thể thở dài. Trong cái giới này thật mệt mỏi, suốt ngày tính toán xem người này đang ủ mưu gì, người kia tính cướp đi lợi lộc gì của mình. Cô thật mong lần này Liêm tổng đó đừng làm khó cô. Điện thoại cô rung lên. Vừa nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo liền xuất hiện. 

- Tôi gọi để hỏi em về kế hoạch của chúng ta.

- À vâng tôi sẽ cố gắng hoàn thành nhanh nhất để gửi cho ngài.

- Được rồi, đừng làm quá sức là được. Đối với tôi, sức khỏe em quan trọng hơn.

- Cảm ơn Liêm tổng.

Anh ta luôn miệng nói những lời nhiều hàm ý, bóng gió gần xa khiến cô có chút lo lắng. Thật ra anh ta muốn làm gì cô. Người này thật khó đoán. Nhưng không vào hang cọp sao bắt được cọp cộng với bản tính thích sự việc cần nhiều noron thần kinh này thì chắc có gì khiến cô không thử cả.

- Tôi nghĩ chúng ta nên bắt đầu công việc càng sớm càng tốt.

- Thời gian của ngài là vàng là bạc, tôi sẽ chuẩn bị nhanh nhất có thể.

- Bắt đầu từ chiều nay thì sao?

- Nếu ngài rảnh thì chúng ta bắt đầu từ chiều nay.

- Quyết định vậy đi.

Cuộc gọi nhanh chóng kết thúc. Lâm An nhận được vài báo cáo từ cấp dưới và công việc lại cuốn cô đi, không thể ngưng để suy nghĩ chuyện linh tinh.

Sau giờ cơm trưa, Lâm An sắp xếp lại lịch làm việc và lên kết hoạch cho buổi chiều.

2 giờ 30 phút, cô lên xe của Liêm tổng. Vì phân xưởng ở vùng ngoại ô, nên phải đi xe. Phân xưởng đóng giày này có quy mô tương đối lớn với những máy móc được công ty mẹ đầu tư khá cẩn thận. Chưa kể đây cũng là phân xưởng lớn thứ ba sau hai phân xưởng được đặt tại Mỹ. Lâm An dẫn Liêm tổng đi khắp phân xưởng, giới thiệu từng khâu. Cô nói rành rọt, cố dùng những từ ngữ phổ thông nhất, cô biết dù tên kia là cũng có một dòng máu của đất nước này nhưng không sống ở đây thường xuyên nên dùng từ cẩn trọng hơn. Nhưng hình như anh ta không quan tâm đến lời cô nói cho lắm.

- Xin hỏi, tôi nói ngài có thấy dễ hiểu không ạ?

- Chỉ cần em nói thì đều dễ hiểu.

- Nếu có gì thắc mắc thì xin hỏi lại ngay ạ. À khâu tiếp theo chính là...

Cuối cùng buổi thăm quan, khảo sát phân xưởng đã kết thúc một cách tốt đẹp. Lâm An thở nhẹ nhõm, may quá tên Liêm tổng này không làm khó cô.

- Tiểu An Tử, xong việc rồi thì đi ăn được không?

- Liêm tổng, bây giờ mới hơn 5 giờ chiều thôi.

- Vậy lát nữa thì sao?

- Lát nữa thì chưa biết được.

- Em bận à? Hay em hủy lịch của em đi.

- Được.

- Vậy lát nữa em muốn ăn gì?

- Ơ, chẳng phải ngài bảo tôi hủy lịch đi còn gì, thế nên hôm nay tôi phải ở nhà chứ.

Liêm Tuấn Khang cười cười, cô gái này đúng là không biết trời cao đất dày là gì nữa rồi. Chưa bao giờ anh thấy có người dám hủy hẹn với anh như vậy, lại còn trắng trợn cho anh vào giỏ nữa. Dù sao cô gái này cũng trong tầm ngắm của anh rồi, muốn chạy, đâu có dễ.

- Tiểu An Tử, sao em toàn dùng kính ngữ với tôi thế? Hôm qua em đâu có như vậy!

- Liêm tổng, ngài của ngày hôm qua đến một đồng lương của tôi ngài cũng không thể động nhưng hôm nay thì cả sự nghiệp và tiền bạc của tôi được quyết định bằng nét mặt của ngài. Thử hỏi sao tôi không thay đổi chứ?

- Vậy bây giờ tôi ra lệch cho em phải thay đổi cách xưng hô với tôi được chứ?

- Ây gu, Liêm tổng thân mến, ngài đường đường là một vương gia quyền thế, hô mưa gọi gió, không gì là không thể. Sao lại công tư chẳng phân minh chút nào. Bên ngoài thì chúng ta có thể làm bạn nhưng khi đã động đến tiền tài thì phải rõ ràng. Lâm An tôi chính là kiểu người chỉ cần không động đến gia tài của tôi thì tứ hải đều là anh em.

- Em thú vị thật. Hẳn nào Đường Hồng coi trọng em như vậy.

- Em theo Đường tổng tính ra cũng gần chục năm rồi. Nếu không nhờ chị ấy nâng đỡ em sao có được như ngày hôm nay.

Cuộc hội thoại càng lúc càng dài, tuy nhiên cũng chỉ là chuyện phiếm nên Lâm An khá thoải mái. Tài ăn nói của cô đâu phải là ngày một ngày hai đương nhiên không thể xem thường.

Xe của Liêm tổng dừng lại trước cổng trung cư của cô. Lâm An nhanh nhẹn xuống xe. Ngày làm việc không coi là mệt mỏi nhưng cũng không thể lơ là. Tóm lại về căn nhà nhỏ của cô mới thực sự an toàn. Hôm nay gác lại đây đã rồi mai đến đâu thì đến.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net