Chương 451

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
này rất hiền lành, lão hòa thượng không bao giờ nhìn lầm người đâu."

Sau đó, La Tử Sài được Bạch Hạ mang đến đảo Hãm Không. Bây giờ, hắn vẫn đang dưỡng lão trên đảo. Nhưng mà, từ đó mọi người cũng không hề gặp lại Diệp Tri Thu.

Trên giang hồ có tin đồn rằng Diệp Tri Thu đã chết, nhưng mà vẫn chưa có tìm thấy xác.

Đây chính là lần duy nhất Bạch Ngọc Đường gặp Diệp Tri Thu, mặc dù hắn cũng cảm thấy người này rất quái đản, độ hâm không kém gì so với Lâm Dạ Hỏa, nhưng mà Bạch Ngọc Đường vẫn luôn cảm thấy, hắn ta là người tốt. Hắn ta đã hứa với lão hòa thượng không lạm sát kẻ vô tội, nhất định sẽ giữ lời. Hơn nữa, nhìn vào võ công của hắn ta ba năm trước đã có thể dễ dàng đánh gục một đám giang hồ mà không hề làm người nào bị thương, thì những tội danh đã bị gán trên cáo thị treo giải thưởng kia của hắn ta cũng không đáng tin cho lắm.

***

Trong thành Khai Phong, Triển Chiêu đang bưng một bát cá viên vừa ăn vừa quan sát phía trước.

Lúc này, lại thấy Thiên Tôn đột nhiên chen từ đoàn người ra ngoài, đến bên cạnh Triển Chiêu thở phì phì: "Phù... nhiều người quá."

Triển Chiêu bưng cho ngài một bát cá viên.

Thiên Tôn nhìn xung quanh một chút, hỏi: "Ngọc Đường đâu rồi?"

Triển Chiêu đang suy nghĩ xem làm sao để có thể tóm tắt ngắn gọn cho ngài nghe thì đột nhiên thấy một đứa nhỏ chạy qua, cầm một bức họa trong tay, đưa cho chủ hàng bán cá viên xem: "Này! Có nhìn thấy người này không?"

Tiểu nhị liếc mắt nhìn qua, khóe miệng co giật, hỏi: "Cháu... tìm cá viên và trứng gà sao?"

Triển Chiêu và Thiên Tôn đang bưng cá viên thì thấy người vừa mới tới là một thiếu niên chỉ cao đến ngực hai người, nhìn qua chỉ khoảng mười ba mười bốn tuổi thôi? Hắn mặc một bộ đồ đen, buộc một đuôi sam phía sau, nhìn rất thanh tú.

Triển Chiêu và Thiên Tôn theo bản năng nhìn vào bức tranh mà người đó đang cầm trong tay cho tiểu nhị xem. Hai người cùng nhịn không được mà "phốc" một tiếng.

Khó trách sao tiểu nhị lại hỏi hắn có phải đang tìm "cá viên và trứng gà" không. Phải nói là bức chân dung hắn vẽ cực kỳ tệ, trên bức họa có vẽ hai người... thật ra thì chỉ là hai cái vòng tròn, một cái hơi tròn một cái hơi dẹt, một giống cá viên một tựa trứng gà.

Nhưng mà chẳng hiểu tại sao, mấy nét vẽ mộc mạc này lại khiến Triển Chiêu cảm thấy rất quen thuộc. Trên mặt trái trứng gà kia có vẽ hình đuôi sam, mà trên mặt cá viên lại có mái tóc rối bời, hơn nữa, kiểu dáng y phục sao lại có chút giống với hai đứa nhỏ mà Bạch Ngọc Đường cho chạy đi khi nãy? Hay là chỉ trùng hợp thôi?

"Này." Thiên Tôn chọc chọc thiếu niên áo đen vừa định xoay người bỏ đi kia: "Cậu bạn nhỏ, ngươi mấy tuổi rồi? Học võ công của ai vậy?"

Triển Chiêu lại thấy thân thể thiếu niên kia cứng đờ. Một lúc lâu sau hắn quay đầu lại, gương mặt đen thui, gằn từng tiếng hỏi: "Cậu bạn nhỏ?!"

Thiên Tôn nháy mắt mấy cái. Triển Chiêu cũng nháy mắt mấy cái... Thật ra thì người của phủ Khai Phong đều quen rồi, với ai Thiên Tôn cũng gọi là cậu bạn nhỏ hết.

Thiếu niên quay đầu lại, phát hiện mình ngẩng mặt lên cũng không đủ nhìn bèn quyết định không thèm ngẩng mặt lên nữa, kéo một cái ghế qua, đạp lên mặt ghế. Cuối cùng cũng đã có thể nhìn thẳng Triển Chiêu và Thiên Tôn rồi, chỉ thẳng một ngón tay về phía mình: "Lão tử hai mươi ba rồi! Ai là cậu bạn nhỏ chứ?"

Triển Chiêu và Thiên Tôn đều sửng sốt, sau đó cùng há to miệng. Thiên Tôn còn phồng mặt nói: "Lùn quá!"

Triển Chiêu thấy gân xanh đã nổi đầy lên trán thiếu niên rồi, nhảy dựng: "Ngươi nói ai lùn hả? Ông đây còn chưa có dậy thì!"

Khóe miệng Triển Chiêu méo xẹo – Hai mươi ba tuổi mà còn chưa có dậy thì sao?

Thiên Tôn tiếp tục bổ thêm một đao nữa, chỉ vào Triển Chiêu: "Chiêu Chiêu và Ngọc Đường nhà ta cũng hai mươi ba, lớn hơn ngươi cả mời cái ghế... sao ngươi vẫn còn dáng vẻ trẻ con thế?"

Thiếu niên kia hít một ngụm khí lạnh, xoay mặt căm tức mà nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu lúng túng... thầm nghĩ sao Thiên Tôn lại đi trêu chọc người ta vậy, mình cũng đâu quen biết gì! Người ta lùn chút cũng đâu phải lỗi lầm gì, dù hai mươi ba tuổi mà lớn có từng đó thì đúng là hơi lùn thật. Hơn nữa nhìn kỹ lại hắn thì thấy chân ngắn tay ngắn, chẳng biết sau này Tiểu Tứ Tử lớn lên có giống vậy không nhỉ. Nhưng mà Triển Chiêu có thể nhận ra... xương cốt người này là trời sinh thấp bé nhưng thân thể rất cân xứng, nội lực võ công cũng rất cao. Khó trách sao Thiên Tôn muốn hỏi tuổi hắn, nếu quả thực chỉ có mười hai mười ba thì đúng là rất được!

Thiếu niên vừa liếc xéo Triển Chiêu một cái thì lại cảm thấy lòng bị tổn thương nữa rồi – Lại tới nữa! Lại là một tên đáng ghét vừa cao ráo vừa đẹp trai gì gì nữa...

Nghĩ đến đây, thiếu niên đột nhiên nghiêng đầu – Lại tới nữa? Sao cảm giác lại quen thuộc thế nhỉ? Gì mà "Ngọc Đường nhà ta", trước đây có nghe qua rồi à?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#humor