Tập 1, chương 1: Sự ra đời của 1 Dark Gamer

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
internet?" cô ta hỏi.

"Đơ...đợi một chút! Vậy là cuộc đấu giá đã thành công?"

"Hmm. Phải. Chẳng lẽ anh vẫn chưa kiểm tra thông tin về buổi đấu giá?"

"Vẫn chưa, tôi có một chút việc bận..."

Yoon Nahee của CTS Media, là thư ký của chủ tịch. Cô đã làm việc trong ngành tài chính nhiều năm, thành thạo 8 ngôn ngữ. Cô không phải là một người phụ nữ bình thường, và tất cả những người xung quanh đều bận rộn để tâng bốc cô. Nhưng khi đối diện với thực tế rằng Lee Huyn chưa hề kiểm tra một cuộc đấu giá với số tài sản như vậy vẫn đủ khiến cô choáng ngợp.

"Vậy giá cuối cùng là bao nhiêu?"

Lee Huyn hỏi đầy bất an. Cậu hi vọng sẽ bán được ít nhất 200.000 won để trả hóa đơn thuốc men. Nhưng giọng nói của Lee Huyn nghe qua điện thoại khiến cậu hoàn toàn bị shock.

"3.090.000.000 won." (khoảng 60 tỷ VNĐ)

Ban đầu, nhân vật của Lee Huyn "Weed" theo giá thị trường rơi vào khoảng 150.000.000 won. Thông thường khi trò chơi đang ở đỉnh cao của sự nổi tiếng, việc bán các trang bị có thể vượt qua 100.000.000 won, nhưng với một trò chơi đã cũ, như lục địa phép thuật, giá thị trường bị hạ xuống cực kì thấp.

Dù vậy, do một vài yếu tố, bao gồm cả thời gian đấu giá hạn chế, sự hiếm có và danh tiếng nhân vật của cậu, đã khiến cái giá vượt qua 3 triệu won. Cuộc đấu giá tự nó đã là một tin tức giá trị, và đó chính xác là những điều mà công ty truyền thông CTS đang nhắm đến.

Tuy nhiên, Lee Huyn đã trả lời thẳng thừng.

"Cô đang đùa tôi phải không?"

"Sao cơ."

"Tôi không thể tin được rằng cô gọi cho tôi để nói một điều vớ vẩn giống như vậy. Tôi cúp máy đây."

Sau khi cúp máy, Lee Huyn cười cay đắng. 

"Bằng cách nào cô ta có thể biết về bài đấu giá? Và bằng cách nào cô ta có số của mình để chơi một trò đùa như vậy?"

Lee Huyn không thể tin vào điều đó, điều này thực sự quá vô lý.

Dù vậy, vào khoảnh khắc cậu truy cập vào trang web, bài đấu giá của cậu xuất hiện trên màn hình chính. Vô số người vào comment và số tiền đấu giá thành công như những gì cô ấy nói: 3.090.000.000 won!

Lee Huyn chỉ cố gắng ngăn mình khỏi ngã xuống.

"Nếu điều này là một giấc mơ, tôi hi vọng mình sẽ không bao giờ thức dậy", cậu nghĩ.

Ngày hôm sau, Lee Huyn nhận được thông báo là có hơn 3.000.000.000 won đã thực sự được gửi vào tài khoản của cậu. 

Cậu tự véo vào má mình cho đến khi chảy máu. Điều này là sự thực. Lee Huyn vội vàng đưa cho bà ngoại sổ tiết kiệm. Cậu vẫn chưa dám nói với bà toàn bộ câu chuyện.

"Bà ơi, cháu đã kiếm được một ít tiền."

"Vậy sao?"

Bà cậu trả lời lại một cách mệt mỏi. Chỉ mới 3 ngày trước cậu còn chưa được nhận thẻ ID. Cậu không thể kiếm được quá nhiều. 

"Làm tốt lắm, Huyn à."

"Cũng không khó khăn lắm đâu, bà ạ."

Lee Huyn đưa bà quyển sổ tiết kiệm.

"Đây là cái gì?"

"Bà nhìn này. Đây là số tiền cháu đã kiếm được."

Bà cậu chớp đôi mắt mờ của mình vài lần trong khi nhìn vào quyển sổ. Nhìn vào số tiền trong tài khoản, tràn đầy sự hoài nghi.

"Cháu! Cháu đã trộm nó?!!! Không, không thể nào, khoản tiền này không thể bị trộm..."

"Cháu đã bán tài khoản game của mình."

"Tài khoản game?"

"Nó khá khó để giải thích... Dù sao, cháu đã kiếm số tiền này một cách hợp pháp."

"Điều này thật sự là..."

Bà cậu bắt đầu khóc vì quá xúc động. 

"Huyn-ah, có phải giống như những người khác, giờ chúng ta có thể sống mà không cần phải lo lắng về các hóa đơn điện nước nữa phải không?"

"Đương nhiên. Thậm chí chúng ta còn có thể mua nhà."

"Cháu có thể đi học lại... và Hayan có thể vào đại học. Chúng ta không còn phải ghen tị với những người khác nữa."

Bà cậu đang rơi nước mắt, cũng như Lee Huyn.

Cậu nhớ lại tất cả những đau khổ và cay đắng từng trải qua.

"Giờ đây chúng ta có thể sống cùng nhau, bà ạ!"

"Phải, phải."

Sau khi trải qua những khó khăn cùng nhau, hai người thậm chí còn vui mừng hơn nữa. Vài ngày sau họ chuyển đến một ngôi nhà mới và bà cậu cuối cùng cũng có thể nhận được sự điều trị tại bệnh viện. Tại đó, ngoài vết thương tại hông, các bác sĩ phát hiện bà cậu còn bị nhiều bệnh khác nữa và phải nhập viện một thời gian. Em gái cậu Hayan cũng rất vui mừng. Nhưng, khoảng thời gian hạnh phúc của họ quá ít ỏi. 

Khoảng khắc đó kết thúc ngay khi năm người đàn ông mặc vest đen xuất hiện tại bệnh viện. Những người mà cậu không muốn thấy nhất.

Khoảnh khắc họ đẩy cửa bước vào phòng bệnh của bà cậu, căn phòng dường như được lấp đầy, mặc dù đây là một trong những phòng bệnh lớn nhất.

Tất cả những bệnh nhân khác hoảng sợ, cùng với sự giúp đỡ từ y tá, họ lần lượt rời khỏi phòng một cách im lặng.

Trong phòng giờ chỉ còn Lee Huyn, bà cậu và năm người đàn ông. Dù vậy, cậu vẫn cảm thấy may mắn vì giờ phút này em gái cậu không ở đây. Khi những người này đến, họ chẳng bao giờ đem lại điều gì tốt đẹp cả. Cậu không nghĩ lần này sẽ khác những lần trước.

"Lee Huyn. Tao nghe được tin gần đây mày đã kiếm được một khoản kha khá về cho gia đình." 

Người đàn ông tóc vàng nói. 

Lee Huyn trả lời lại một cách mạnh mẽ.

"Vậy thì sao?"

"Trước kia cha mày nợ tiền của tao, giờ bọn tao đến đây để thu hồi khoản nợ này."

"Nợ?"

"Phải, và giờ mày đã có tiền, tao tin rằng mày có thể trả lại cho tao."

Cậu nuốt nước miếng. Khi cha mẹ cậu qua đời. Họ để lại cho cậu một khoản nợ trị giá 100 triệu won.

Mọi chuyện sẽ ổn nếu cậu từ bỏ quyền thừa kế, nhưng khi đó Lee Huyn vẫn còn quá trẻ, cậu không hiểu và cũng không hề biết về điều luật này. Trong khi đó, bà cậu, cùng với nỗi đau mất người con trai duy nhất, cũng không đủ tỉnh táo để từ bỏ quyền thừa kế trong vòng 3 tháng. Vậy nên giờ cậu phải gánh chịu khoản nợ này.

Trước đây, cậu chỉ là một con nợ của những kẻ khát máu chỉ biết đến tiền này. Cậu hiểu rất rõ về sự tàn bạo của chúng. Nhưng giờ cậu đã có rất nhiều tiền, cậu không còn cần phải sợ hãi nữa. 

"Tôi sẽ trả. Bao nhiêu?"

"Tốt. Rất ngắn gọn. Bọn tao thích những khách hàng giống như mày. Số tiền mà mày phải trả cho tao là 3 tỷ won."

Nghe hắn nói, tim cậu đập mạnh cùng với sự tức giận.

"Đồ khốn! Cha tôi chỉ vay các người 100 triệu won."

"Phải, đó là 8 năm trước. Đến bây giờ, bọn tao đã cộng thêm tiền lãi."

"Thật vô lý. Tôi sẽ báo cảnh sát!"

"Cứ báo đi. Mày nghĩ cảnh sát sẽ đứng về phía mày sao?"

"Cảnh sát sẽ bảo vệ người dân."

“Puhahahaha.”

Sau khi nghe Lee Huyn nói, những người đàn ông bắt đầu cười. Đặc biệt là người đàn ông tóc vàng, ông ta đặt tay lên trán và cười lớn. Sau đó, những người còn lại bắt đầu im lặng đứng đằng sau người đàn ông này. Nhìn vào bầu không khí, dường như ông ta chính là kẻ lãnh đạo.

"Nói cho nó hiểu. Đừng gây rắc rối không cần thiết."

"Vâng, Huynh-nim. Này nhóc, nghe cẩn thận. Chúng tao không làm điều gì trái luật cả. Bởi vì chúng tao cho vay hợp pháp. Bắt đầu, lãi suất là 50% mỗi năm. Để tao tính. Năm đầu số tiền tăng từ 100 triệu lên 150 triệu, năm tiếp theo, số tiền lên khoảng 220 triệu, sang năm 3, số tiền là 330 triệu, đến năm 4 là gần 500 triệu..."

Càng nghe Lee Huyn lại càng cảm thấy tuyệt vọng. Khoản nợ đã tăng gấp 5 lần chỉ sau 4 năm. 8 năm đã trôi qua, vậy nên nó sẽ là 2,5 tỷ, nhưng thời gian đã trôi qua hơn 8 năm, vậy nên không hề sai khi nói khoản nợ hiện tại của cậu là 3 tỷ.

Cậu đã bị những tên này làm phiền rất nhiều, nhưng cậu không hề biết khoản nợ sau khi tích lũy lại nhiều đến như vậy, tận 3 tỷ won.

Phá sản!

Những người khác với một khoản nợ 3 tỷ won có thể sẽ đệ đơn phá sản. Lee Huyn không hề cân nhắc về việc phá sản. Những chi phí sẽ mất khi làm thủ tục, tòa án và cố vấn pháp lý, trả họ tiền và làm theo những hướng dẫn cần thiết, và sau đó bạn sẽ rơi vào tình trạng phá sản.

Lee Huyn không thể đệ đơn phá sản. Bên cạnh đó, thậm chí nếu bạn muốn, liệu bạn có tin những con cá mập cho vay nặng lãi này sẽ để bạn yên ổn làm điều đó.

"Bọn tao cần 3 tỷ won."

"Không-không thể nào!"

"Không thể nào? Nếu mày thực sự muốn chúng tao ngày mai lại đến, và khi đó khoản nợ của mày lại tăng lên một ít. Mày đã nghĩ kĩ chưa?"

Người đàn ông mặc vest đen tràn ngập sự tự tin, sự tự tin của kẻ mạnh. 

Lee Huyn bắt đầu cảm thấy tốt hơn hết là cậu nên trả nợ ngay khi có thể. Cậu không còn sự lựa chọn nào khác, bọn chúng đã biết cậu có tiền. Người đàn ông bắt đầu cười nhếch mép.

"Người bà tội nghiệp, bị thương và phải nằm viện, nhìn bà có vẻ thoải mái ở trong viện. Giống như đứa em gái bé nhỏ của mày ở hành lang. Trông con bé nhìn có vẻ ngon lành, tao cược rằng nó sẽ bán được giá nếu đưa ra đảo..." 

"Sao mày dám chạm vào Hayan!"

"Thư giãn đi, bọn tao vẫn chưa làm gì con bé cả. Nhưng điều đó có thể sẽ xảy ra, và giờ đây, tao đang nghĩ điều gì sẽ xảy ra nếu gia đình ba người của mày cùng nhập viện một lúc. Thật là một cảnh tượng cảm động."

Lee Huyn không thể phớt lờ những mối đe dọa này được nữa. Điều này không thể giúp được gì. Cậu đã nhìn thấy số phận của những người, những người không thể trả nổi tiền vay, những người sống trong các khu ổ chuột. Nếu thực sự có tội, vậy tội lỗi ở đây chính là đã vay tiền bọn chúng.

Không thể dựa vào pháp luật, Lee Huyn đầu hàng, cậu đưa cho bọn chúng sổ tiết kiệm của mình. Người đàn ông nhận quyển số và lấy ra 90 triệu won bằng tiền mặt từ một cái túi ra ngay tại chỗ. Cùng với nó là một giấy nợ 100 triệu won được viết bởi cha cậu từ 8 năm về trước. Bọn chúng biết tất cả mọi thứ và đã chuẩn bị đầy đủ. 

"Cảm ơn. Và xin lỗi vì những rắc rối."

Khi những người đàn ông rời khỏi phòng bệnh, Lee Hyun hét lên.

"Đợi một chút!"

"Sao vậy nhóc?"

"Hãy đợi đấy, rồi tao sẽ khiến bọn mày phải trả giá vì điều này!"

"Cái gì?"

"Bởi vì tao đã trả tiền, bọn mày có thể nghĩ là mọi chuyện đã kết thúc. Nhưng rồi tao sẽ đòi lại gấp bội."

Những kẻ cho vay nặng lãi bắt đầu cười một lần nữa. Dù vậy, sau khi nhìn vào mắt của Lee Huyn, tiếng cười của bọn chúng tắt ngấm ngay lập tức. 

Ánh mắt của cậu khiến họ lạnh xương sống. Ánh mắt của một con thú, mạnh mẽ và hoang dại.

"Nhìn mày có vẻ không biết sợ. Tao nghĩ là bọn tao nên dạy cho một đứa như mày hiểu về thế giới."

Một vài kẻ bắt đầu xắn tay áo. Nhưng Lee Huyn không hề cảm thấy dù chỉ là một chút sợ hãi. 

"Đủ rồi. Chúng ta đã lấy được tiền, không cần phải làm điều thừa thãi."

"Nhưng..."

"Mày thật sự muốn có một người phải nằm viện hả?"

Người đàn ông tóc vàng bắt đầu gầm lên. 

"Em hiểu rồi, đại ka."

"Này nhóc." - Kẻ cầm đầu nhìn vào Lee Huyn và nói.

"Ta là Han Jinsup tại Myongdong. Nếu cậu thực sự tin rằng mình sẽ tồn tại được trong thế giới độc ác này. Nếu cậu nghĩ ta đã không công bằng, hãy kiếm lại 3 tỷ won trong vòng 5 năm và gặp ta. Khi đó, ta sẽ coi cậu như Huyng-nim của ta."

Những kẻ cho vay rời đi. Lee Huyn khuỵu xuống đất một cách bất lực. Bên cạnh đó là tiếng khóc của cô em gái cậu trong hành lang, bà cậu nhìn tất cả rồi thở dài buồn bã.

*****

Sau khi bị cướp mất 3 tỷ won, cậu cảm thấy mình không còn đủ sức để làm bất kỳ điều gì. Cậu rơi vào trạng thái trống rỗng tột độ. Dù vậy, vào ngày thứ ba sau đó, Lee Huyn bắt đầu khôi phục. 

Vẫn còn hi vọng. Vậy nên cậu không thể chỉ ngồi và do dự. Một nụ cười xuất hiện trên môi cậu, giữa những giọt nước mắt.

Dù chỉ là một khoảnh khắc, nhưng việc từng sở hữu một số tiền lớn, điều đó đã soi sáng cho cậu, một chút ánh sáng nhỏ đủ để khiến cậu hiểu làm thế nào để có thể sống trong thế giới này.

"Phải. Nếu đã kiếm được một lần, mình sẽ kiếm được một lần nữa." 

Cậu thật sự bận rộn. Tuy cậu vẫn còn lại 90.000.000 won, nhưng không có nghĩa là cậu có thể sử dụng tất cả. Bởi vì cậu vẫn còn một hợp đồng nhà trị giá 50 triệu won đang chờ được kí. 

Cậu có thể hủy bỏ hợp đồng nếu cậu muốn, nhưng nếu làm vậy cậu sẽ phải trả một khoản tiền phạt. Cậu thà chết còn hơn.

Sau cùng, tất cả số tiền cậu có thể sử dụng được chỉ còn 40 triệu won!

Cũng may là giá nhà đất đã giảm nhiều vào đầu thế kỷ 21...

*****

Với số tiền còn lại, Lee Huyn đăng kí rất nhiều lớp học võ như aikido, kendo và taekwondo. Cậu tự lập cho mình một lịch trình nghiêm ngặt để có thể đi đến 6 nơi khác nhau trong một ngày. Theo thời gian, cơ thể cậu dần kiệt sức và cậu lại tiếp tục cải thiện tại các phòng tập gym, như vậy, cậu có thể nắm vững những môn võ này một cách nhanh chóng.

Huấn luyện viên gọi cậu là một "con thú hoang". Để tăng sức chịu đựng, cậu tập vung kiếm cả ngày, cho đến khi bàn tay chảy máu.

Trò chơi thực tế ảo!

Một nơi mà cách di chuyển của bạn ngoài đời có thể ảnh hưởng đến nhân vật của chính bạn. Vậy nên, việc học những môn võ thuật và hệ thống game sẽ có ích.

Đương nhiên, những người học võ không phải hoàn toàn có lợi. Nhưng dù chỉ mạnh hơn một chút, việc học võ vẫn tốt hơn.

Thử nghĩ đến việc mạnh hơn ít nhất 10% trong suốt trò chơi, những lợi ích nó mang lại là hết sức to lớn. Bởi vậy, Lee Huyn đã dành cả buổi sáng và chiều để học về võ thuật, trong suốt buổi tối, cậu học về game thực tế ảo. Những điều như: game nào có nhiều người chơi nhất và cách mà hệ thống làm việc đều được cậu nghiên cứu kỹ lưỡng.

Với mọi ngành nghề, thành phố và kĩ năng Lee Huyn đều tạo một bảng phân tích kỹ lưỡng và dán chúng lên tường phòng mình. Căn phòng cậu tràn ngập những tờ ghi chú.

Suốt 1 năm, cậu học về các môn võ và về game thực tế ảo. Thời gian 1 năm không chỉ là giai đoạn chuẩn bị, cậu còn dùng nó để quan sát chặt chẽ sự phát triển của Royal Road.

Kết thúc giống như mong đợi, Royal Road, giống như cái tên của nó, bước đi trên con đường đế vương cùng với sự thanh bình. Sở hữu hơn 75% thị trường game toàn thế giới, hơn 90% game thủ tại Hàn Quốc. 

Đặc biệt trong thời gian diễn gia sự kiện "cuộc chiến giữa các vị vua", một chương trình áp đảo hoàn toàn lượng người xem của các nhà đài khác. Trò chơi duy nhất trên toàn thế giới nơi bất kỳ ai đều có thể chiếm được danh vọng, sức mạnh và tiền bạc. Royal Road là kết quả của một chuỗi hệ thống được khéo léo lồng vào nhau cùng công nghệ game thực tế ảo.

"Tốt. Tất cả đều theo kế hoạch."

Lee Huyn dõi đôi mắt lạnh nhìn vào màn hình.

Hôm đó, cậu đã mua thiết bị dùng để kết nối tới Royal Road, nó có giá 10 triệu won. Cái giá này đủ khiến cậu rơi nước mắt, cậu phải luôn tự nhắc nhở mình rằng đây là sự đầu tư cần thiết. Mọi sự chuẩn bị đều đã hoàn thành. Cậu bắt đầu trò chơi, giống như một người lính chuẩn bị ra chiến trường.

Kết nối đến Royal Road?

Có | Không

Khi dòng chữ xuất hiện, Lee Huyn đã hét lên không hề do dự.

“Có”

 *****

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net