Tập 3, chương 6: Lạnh căm căm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
đầu với ai vậy?"

"Chang Guk."

"Chang Guk đã học dùng kiếm 6 năm rồi. Hyun thật bất cẩn khi lại tiếp tục khiêu chiến với người khác sau khi vừa mới kết thúc trận đấu trước."

"Tôi đã cố gắng cảnh báo anh ấy nhưng..."

"Anh ta đã bị thương nặng?"

"Không. Anh ta vẫn thắng"

"Ồ!"

Ahn Hyundo đã không nhầm khi nhìn thấy Hyun.

'Cậu ta không thể che giấu được tinh thần chiến đấu của mình. Ý chí của cậu ta đã mạnh mẽ hơn... khao khát có được sức mạnh'

Chính điều đó đã giúp anh đánh bại Chang Guk.

"Nhưng đối mặt với anh ấy không chỉ có một mình Chang Guk"

"Còn ai nữa?"

"6 người nữa"

"Ý cậu là anh ta đang một mình đánh 6 người?"

"Họ thậm chí còn chẳng làm anh ta mất một sợi lông"

"Nào, cùng đến dự giờ một phát"

Người hướng dẫn võ đường cùng các học viên đi tới để xem trận chiến.

"Thể lực thật kinh khủng"

"Đó là người thứ 9 bị đánh bại"

"Anh ta sử dụng lực vừa đủ. Không cần biết sức lực một người là lớn đến đâu, nhưng việc liên tục chiến đấu với 9 người đã không hề dễ dàng rồi".

"Chưa kể đến việc những học viên ở đây đều không hề đơn giản."

"Nhưng làm thế nào anh ta có thể chiến thắng liên tục vậy?"

"Sức mạnh và kỹ thuật, dường như anh ta đã cân bằng được chúng. Anh ta giảm thiểu tối đa những cử động không cần thiết của thân dưới. Kể cả vậy, anh ta cũng cần luyện tập rất nhiều phần thân trên để có được kỹ năng như thế."

"Sao anh ta có thể chiến đấu như thế được nhỉ".

Nhiều học viên đã từng chứng kiến Hyun luyện tập tại võ đường này. Ahn Hyundo nhìn và gật đầu.

"Tôi biết lý do anh ta làm như thế."

"Nó là gì vậy sư phụ?"

"Khi mà cậu cảm thấy buồn tẻ, cậu sẽ muốn chiến với bất kỳ ai có thể"

Các học viên nhìn Ahn Hyundo.

"Làm vậy để giảm stress phải không sư phụ?"

"Khi mà cậu chiến đấu với đối thủ, cảm giác cầm kiếm và vung nó thật tuyệt đúng không?"

"Ừm, chắc vậy."

"Đôi khi tôi muốn thả lỏng và chiến đấu không vì lí do gì. Nhưng tôi không muốn bộc phát những bản năng nguyên thủy mạnh mẽ này. Ngày nay, với việc những thanh kiếm bị gắn lên tường, cái nhìn về bản thân mỗi người chắc chắn đã thay đổi. Còn rát ít người có bản năng như một thợ săn hay tinh thần chiến đấu như một con thú hoang."

"Hây ya!"

Thêm một học viên nữa bại dưới tay Lee Hyun. Anh từ từ tiến lại gần học viên nọ với thanh kiếm vừa đoạt được từ học viên khác.

"Sì tốp! Sì tốp! Tôi thua rồi"

Lee Hyun chĩa thanh kiếm ngay trước trán của học viên kia.

"Còn ai nữa?"

Tiềm năng của Lee Hyun thật đáng kinh ngạc. Đồng phục của anh đã ướt đẫm mồ hôi, lộ ra bộ ngực rắn chắc.

Giọt mồ hôi chảy theo thanh kiếm gỗ, nhỏ xuống sàn đấu.

Nhưng anh không hề cảm thấy mệt, Trong mắt anh, tinh thần chiến đấu như đang bùng cháy.

Đó là ánh mắt bản năng của thợ săn.

Tiếng gầm im lặng của một con sói đơn độc cũng đe dọa từng người.

Hơn 100 người trong võ đường cảm nhận được sự hăm dọa này.

"Tôi không ra đâu"

"Gọi sư phụ đi"

Những học viên đã đầu hàng, Chung Ii Hoon chỉ còn nước lắc đầu.

"Các cậu thật là..."

"Sư phụ!"

"Nếu để việc 10 người chúng ta đều thua lan ra thì uy tín của võ đường sẽ giảm sút. Tôi sẽ ra tay"

Chung Ii Hoon tự tay ra trận. Ông 2 lần đoạt được Huy chương Bạc ở Giải đấu Kiếm thuật toàn thế giới, có thể nói ông là một chuyên gia dùng kiếm.

Các học viên chưa từng thấy ông chiến đấu với ai một cách nghiêm túc, họ chỉ thấy ông chỉ dạy người ta cách dùng kiếm mà thôi.

"Sư phụ đã đích thân ra tay"

"Họ sẽ chiến đấu với nhau à?"

Những học viên lo âu nhìn Lee Hyun. Anh nên từ bỏ vì không ai biết sẽ có chuyện gì xảy ra nếu 2 người họ chiến đấu.

Tất cả mọi người đều không biết nói gì.

Lee Hyun cầm chuôi kiếm hướng đến Chung Ii Hoon. Ông cũng đã sẵn sàng.

Sau khi 2 người họ đều cầm kiếm lên, Ahn Hyundo hét lên:

"Ngừng tay"

"Nhưng thưa sư phụ, nếu để người này đi, uy tín của võ đường sẽ..."

"Tôi biết anh ấy đã đánh bại 9 người của mình, nhưng anh ta cũng xuất thân từ võ đường này, nên tôi nghĩ sẽ chẳng có vấn đề gì cả."

"Nhưng chẳng may..."

"Việc chiến đấu với 1 người đã mệt mỏi mới là sự sỉ nhục đến võ đường chúng ta"

Ahn Hyundo cố gắng làm nguội không khí trong võ đường. Chiến đấu với học viên và chiến đấu với hướng dẫn viên hoàn toàn là 2 việc khác nhau. Chung Ii Hoon quyết định lùi lại và nói chuyện. Nhưng Ahn Hyundo mỉm cười và nói:

"Cậu nghĩ sẽ công bằng hơn khi một lão già như ta đấu với một người mệt mỏi như cậu chứ?"

"Sư phụ"

"Sư phụ, ngài..."

Toàn bộ võ đường tràn ngập sự phấn khích.

Kể cả Ahn Hyundo đã già, không ai nghĩ rằng ông yếu cả.

Ahn Hyundo đã vô địch giải đấu cho các kiếm sĩ trên toàn thế giới trong 4 năm liên tiếp.

Ông không phải là người mà ai cũng có thể đánh bại, kể cả khi trong tay ông chỉ có 1 que tăm.

Cả võ đường im lặng khi ông bước ra giữa.

"Chúng ta sẽ được chứng kiến kỹ năng dùng kiếm của Sư phụ"

'Cơ hội chỉ đến một lần trong đời?'

Những học viên nín thở chờ đợi cuộc chạm trán của 2 người. Nếu kiếm thuật của Ahn Hyundo được trình diễn thì nó phải ở đẳng cấp cao hơn. Những người hướng dẫn đều cảm thấy lúng túng trước hành động của ông.

"Kể cả khi Sư phụ hứng thú với đứa nhỏ này, liệu ông có đang làm mất giá của mình không?"

"Nếu việc này cứ tiếp diễn, có lẽ ai cũng có thể khiêu chiến với sư phụ"

Sư phụ là niềm tự hào của Hàn Quốc về kiếm thuật, nhưng ông ít khi nói ra suy nghĩ của mình.

Lee Hyun đã đánh bại 9 học viên. Có một khoảng cách lớn giữa các học viên và người thách đấu. Nhưng sự khác biệt là rất lớn giữa các học viên và các đệ tử được trực tiếp giảng dạy bởi Ahn Hyundo.

Không cần biết Lee Hyun đánh bại bao nhiêu học viên, những người hướng dẫn đều không hề cảm thấy lo lắng. Họ ngưỡng mộ kiếm thuật, sức bền cũng như tinh thần chiến đấu của anh.

'Nhưng đây là một vấn đề khác' Chung Ii Hoon nghĩ.

Ahn Hyundo đích thân ra tay.

Điều này rất bất thường.

'Có lẽ ông ấy sẽ không chiến đấu nghiêm túc'

Chung Ii Hoon lắc đầu qua lại. Ahn Hyundo đến đây ít nhất 1 lần 1 tuần và thi đấu với anh.

Bất tận.

Thất vọng.

Và kinh sợ.

Ahn Hyundo đã vươn tới đỉnh cao sự nghiệp. Chỉ có những người ở dưới ông mới có thể nhìn thấy. Chung Ii Hoon cũng chẳng dám mơ ước một ngày có thể đạt được thành tích như ông ấy. Ahn Hyundo không thể thua được.

'Mình chẳng thể làm gì được cả. Ông ấy sẽ chiến đấu với học trò cưng của mình. Chúc may mắn, Lee Hyun'

Ánh mắt của Chung Ii Hoon lạnh lùng như hơi thở của chính mình.

Thể lực của Lee Hyun đã đạt đến giới hạn. Ý chí của anh đã kéo dài cho đến lúc này, nhưng sớm muộn nó cũng sẽ tan vỡ.

Chung Ii Hoon xem đó như là 1 vấn đề.

Thể lực giảm sút vì các học viên chiến đấu toàn lực với Lee Hyun, cơ thể anh đã đạt tới trạng thái cực đoan khi đã chiến đấu với 9 người.

Chung Ii Hoon nghĩ rằng những chiến thắng áp đảo của Lee Hyun đã đến hồi kết.

'Sư phụ sẽ dễ dàng chiến thắng mà không cần làm gì nhiều'

Tuy nhiên, Chung Ii Hoon đã hoàn toàn sai lầm.

Những ánh mắt sáng rực lên khi Ahn Hyundo nói với Lee Hyun:

"Cậu thích dùng kiếm gỗ không? Tôi cũng đang có kiếm gỗ trong tay, nhưng chúng ta sẽ chơi kiếm thật chứ nhỉ?"

*****

Tran: Phạm Minh Hoàng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net